Nam Chính Chỉ Yêu Ánh Trăng Sáng
Chương 3: Phong Thưởng
Nông Nông Nông
13/05/2022
Vì nhớ ra mỹ nhân ấy nên Tần Miểu Miểu gật đầu.
Huyện chủ Thư Mẫn: "Cô nhìn thấy nàng ta rồi sao?"
Tần Miểu Miểu gật đầu.
"Nàng ta trông thế nào?"
Tần Miểu Miểu: "... Hình như, cũng khá xinh đẹp?"
Huyện chủ Thư Mẫn phát điên: "Khá xinh đẹp là ý gì?!"
Tần Miểu Miểu cũng rất oan ức. Thân là một con mèo con, dẫu có được chuyển thế thì tập tính của mèo cũng không thể ngày một ngày hai mà sửa được.
Cô trông cậy gì vào một con mèo bốn chân, lông xù tinh thông xấu đẹp của động vật hai chân?
Huyện chủ Thư Mẫn không biết nàng nghĩ gì, nhìn dáng vẻ dửng dưng của nàng chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Người nàng ngưỡng mộ nhất chính là nữ tử trước mặt này. Rõ ràng, mẫu thân hai người đều là trưởng công chúa, nàng ta được phong hàm Quận chúa, kim thượng còn cho nàng ta mảnh đất phì nhiêu Lan Lăng làm thái ấp, còn nàng chỉ có cái danh Huyện chủ Thư Mẫn hão huyền.
(thái ấp: trong xã hội nô lệ hoặc phong kiến vua chúa phong đất đai cho chư hầu, chư hầu lại cấp cho tầng lớp dưới)
Phải một nữ tử tài đức vẹn toàn thì thôi, nhưng Tần Miểu Miểu lại chỉ là một mỹ nhân đơn thuần, vô đức vô tài lại vô cùng được sủng ái.
Có một khoảng thời gian nàng rất ghét nàng ta.
Nhưng về sau nàng cũng nghĩ thông, biết Tần Miểu Miểu là người trong sáng không có tâm tư đấu đá gì sất, nàng ta không nhiệt tình với người khác, nhưng cũng không miệng nam mô bụng bồ dao găm, dễ chịu hơn mấy quý nữ giả dối kia nhiều.
Bình tĩnh lại, nàng nhìn Tần Miểu Miểu, vẫn chỉ cảm thấy hận rèn sắt không thành thép.
"Xưa nay Thái Tử điện hạ chưa từng mang đàn bà con gái về, lần này lại phá lệ, cô phải để ý nàng ta thật kỹ vào đấy."
Tẩn Miểu Miểu cũng bị ảnh hưởng bởi thái độ nghiêm túc của Thư Mẫn, gật gật đầu.
Thấy nàng nghe lời mình, Huyện chủ Thư Mẫn thở phào một hơi.
Còn may, tiểu cô nương này vẫn chưa ngốc lắm.
Tiểu cô nương vẫn chưa ngốc lắm sau khi từ biệt Huyện chủ Thư Mẫn thì sốt ruột hồi phủ.
Chờ chút nữa là hoành thánh của nàng nguội hết mất.
Vội vã hồi phủ, lấy cá khô ra nếm thử một chút, vị tanh khiến khuôn mặt nhỏ của nàng phải nhăn nhúm cả lại.
"Phụt phụt phụt." Tần Miểu Miểu vội bưng ly trà bên cạnh hớp một hớp to mới coi như át được mùi tanh trong miệng.
Nàng phồng má, lẩm bẩm: "Thái Tử ca ca gạt mình, cá khô tương tư này ghê muốn chết!"
......
Tin tức Thái Tử điện hạ dẫn một mỹ nhân về đã truyền đi khắp giới quyền quý trong kinh thành, những người quyền quý đó nghĩ gì Tần Miểu Miểu không biết, nàng chỉ biết mấy ngày nay bỗng có rất nhiều tiểu thư mời nàng dự yến hội.
Nhất là Huyện chủ Lý nhà mẹ đẻ Hoàng Hậu, gửi cho nàng tận ba bốn cái thiệp, cái nào cũng chân thành tha thiết, ngập ý dò hỏi.
Dĩ nhiên, vế trước là tự nàng cảm nhận được, còn vế sau là do mẫu thân phân tích cho nàng, mẫu thân còn nói nàng không cần tham gia những yến hội đó.
Tần Miểu Miểu chẳng có ưu điểm gì, có cái là ngoan vô cùng, cực kì nghe lời mẫu thân.
Nàng không tham gia yến hội, trưởng công chúa Phúc Thọ giúp nàng đối phó với những người muốn vào phủ mời mọc, Miểu Miểu sống rất thanh nhàn.
Cho đến ngày yến tiệc cung đình.
Thái Tử điện hạ mất tích ba tháng, hiện giờ cuối cùng cũng hồi kinh, kim thượng vui mừng khôn xiết, yến tiệc lần này là vì Thái Tử điện hạ mà tổ chức.
Lúc trưởng công chúa Phúc Thọ dẫn Miểu Miểu đến, trong điện đã kín người, chỉ thiếu Bệ hạ, Thái Tử và phi tần hậu cung.
Thấy hai mẹ con tiến vào, trong điện xôn xao.
"Nghe nói Thái Tử điện hạ dẫn về một mỹ nhân, không biết có phải chăng?"
"Mỹ nhân thế nào mà được Thái Tử để ý?"
"Quận chúa Lan Lăng đúng thật xui xẻo, sắp thành hôn với Thái Tử điện hạ rồi mà còn nảy nòi ra cớ sự thế này."
"Quận chúa mà xui xẻo cái gì? Mỹ nhân kia xuất thân hèn mọn, ngồi kiệu nhỏ vào Đông Cung là được, sao có thể làm lung lay địa vị của Quận chúa?"
"Chưa hẳn, gì thì gì vẫn là nữ tử đầu tiên Thái Tử điện hạ dẫn về, khó tránh khỏi có chút khác biệt."
......
Nhận thấy những lời bán tán xôn xao, trưởng công chúa Phúc Thọ nhíu mày, hơi thở dần lạnh lẽo, những tầm mắt đánh giá đó lập tức thu lại.
Phúc Thọ hài lòng đặt chung trà xuống, nhìn con gái đang vô lo vô ưu ăn điểm tâm, bất lực thở dài.
Con bé thế này, sao bà có thể yên tâm cho nó vào Đông Cung?
Đang nghĩ ngợi, hoàng đế, Thái Tử và các phi tần tới.
Hành lễ, ngồi yên ổn rồi, hoàng thượng ngồi phía trên đang hỏi chuyện với Thái Tử, bỗng chuyển tầm mắt đến Tần Miểu Miểu đang ngồi nghiêm chỉnh phía dưới.
"Lan Lăng, con đã gặp cô gái cứu Thái Tử chưa?"
Ánh mắt trưởng công chúa Phúc Thọ tối sầm lại nhưng biểu cảm vẫn đoan trang, nhã nhặn.
Thái Tử Đức Minh đặt chung trà xuống, ung dung nhìn chung trà trước mặt.
Tần Miểu Miểu không hiểu sao, đứng dậy, đối diện với ánh mắt của hoàng cữu: "Đã gặp một lần ở Đông Cung ạ."
Hoàng đế gật gật đầu, sai bảo nội thị bên cạnh, nội thị bèn ra ngoài.
Một lát sau, dẫn theo một cô gái áo tím tiến vào.
"Dân nữ tham kiến Bệ hạ."
"Ngươi cứu Thái Tử của trẫm, muốn được thưởng gì?"
Mọi người trong điện sửng sốt, cô gái này đã cứu Thái Tử điện hạ?
Tần Miểu Miểu cũng chăm chú liếc nhìn cô gái áo tím trước mặt, trong ánh mắt tràn ngập vẻ tò mò.
Hóa ra đây là mỹ nhân Đức Minh ca ca dẫn về từ đất Bắc.
Cô gái áo tím, cũng là Khương Thanh nhìn thoáng qua vẻ mặt lạnh nhạt của Thái Tử Đức Minh, cúi đầu nói: "Dân nữ là bá tánh nước Tề, cứu Thái Tử nước Tề chính là bổn phận, không cần ban thưởng ạ."
Tần Miểu Miểu uống trà, sùng bái nhìn thiếu nữ thanh tú tuyệt mỹ trước mặt.
Tiểu tỷ tỷ này cao thượng quá, đến hoàng cữu ban thưởng cũng không cần.
Nếu là meo, chắc chắn meo sẽ xin ngự trù mà hoàng cữu thích nhất về cho mình.
Ngự trù của hoàng cữu nấu cá còn ngon hơn cả Tiên Vị các.
Tần Miểu Miểu nghĩ ngợi, lơ đãng.
Hai má trắng nõn, mắt mèo to tròn, cả người tỏa ra hơi thở biếng nhác, khiến Thái Tử nãy giờ vẫn vô cảm cũng phải để ý, ngón tay đặt trên bàn gõ nhịp.
Muốn sờ thử.
Không được, Cô là một Thái Tử trầm ổn, lạnh nhạt, không thể lợi dụng tiểu cô nương.
Nhưng xem qua tư liệu mà tâm phúc chuẩn bị, tiểu cô nương này chính là vị hôn thê của mình, sắp sửa thành hôn, chắc là sờ một chút cũng không sao?
Không được, tiểu cô nương còn nhỏ, Cô không được trở thành cầm thú.
Trên đài, Thiên Thần đế hứng thú nhìn nữ tử phía dưới:
"Ngươi cứu Thái Tử nước Tề, nhưng cũng là nhi tử của trẫm, trẫm ban thưởng cho ngươi, không chỉ bởi trẫm là hoàng đế nước Tề, mà còn bởi trẫm là phụ thân."
Nghe giọng điệu yêu chiều của Thiên Thần đế, các phi tần hậu cung và các hoàng tử siết chặt khăn gấm, sắc mặt Hoàng Hậu cũng nháy mắt sượng cứng lại.
Khương Thanh dường như chỉ thoáng do dự, rồi nhẹ giọng đáp: "Dẫn nữ quả thật có chuyện muốn xin Bệ hạ."
Vốn muốn bồi đắp tình cảm với vị Thái Tử kia rồi mới khôi phục lại thân phận, nhưng Thái Tử lại không đi theo kế hoạch, chỉ còn cách khôi phục thân phận trước.
Nàng ta lấy ra một miếng ngọc bội và một phong thơ: "Mẫu thân dân nữ là một y giả, mười tám năm trước đã cứu chữa cho một vị quý tộc, hai người chung đụng một thời gian thì nảy sinh tình cảm, thành hôn trước sự chứng kiến của người thân, bạn bè.
Nhưng sau khi mẫu thân của dân nữ mang thai, người nọ bỗng không từ mà biệt, chỉ để lại một miếng ngọc bội và phong thơ, bảo mẫu thân dẫn nữ đến thượng kinh tìm ông."
Quý tộc thượng kinh? Thiên Thần đế nhìn ngọc bội trên tay nàng ta rồi suy tư: "Trong thơ có nói rõ thân phận người nọ chăng?"
Khương Thanh gật đầu: "Ông nói ông họ Lý, tên Tín Chi, là An Quốc hầu ở thượng kinh." Nàng nói xong dâng phong thơ và ngọc bội lên.
Yến hội bỗng yên tĩnh, mọi người trong điện đều như có như không nhìn về phía Hoàng Hậu ung dung, quý phái.
Lý Tín Chi An Quốc hầu, anh tài duy nhất đỗ đầu trong sáu khoa bảng từ thuở lập quốc tới nay, cùng với Định Quốc Công, san bằng nước Tấn, sau đó được phong làm An Quốc Công.
Đại bá của đương kim Hoàng Hậu nương nương, người thật sự khai mở ra phủ An Quốc Công.
Ông ấy còn có một đứa con gái? Thái Tử điện hạ có biết không?
Nếu biết, hắn đưa con gái của An Quốc Công về, còn tự tay sắp xếp nơi ở cho nàng ta, phải chăng là thể hiện bất mãn của hắn về mối hôn sự với Quận chúa Lan Lăng?
Ánh mắt các quý nữ lướt qua vẻ lạnh nhạt của Thái Tử điện hạ, vẻ ngơ ngác của Tần Miểu Miểu và sự bình tĩnh, thong dong của Khương Thanh.
Tần Miểu Miểu:???
Sao tự nhiên cả đống người lại nhìn mình thế?
Cũng như các quý nữ, các triều thần cũng suy tư, ánh mắt mơ hồ nhìn Hoàng Hậu ung dung bên trên và Ngũ hoàng tử đã đen mặt.
Luật pháp nước Tề quy định, một nửa gia sản thuộc về con thừa tự, còn lại một nửa chia đều cho các con gái.
Mười mấy năm trước, sau khi lão An Quốc Công qua đời, vì ông không có con cái thân sinh, cả tước vị và tài sản của ông đều được con thừa tự, cũng chính là An Quốc Công hiện thời thừa kế.
Nếu nữ tử này thật sự là huyết mạch của An Quốc Công, vậy số tài sản kia của An Quốc Công phủ...
Cứ ngỡ Thái Tử điện hạ mất tích ba tháng trở về theo lẽ tất nhiên sẽ rơi vào thế yếu, ai ngờ thủ đoạn lại cao siêu đến vậy, một chiêu đã cắt đứt phân nửa gia sản nhà mẹ đẻ của mẫu hậu Ngũ hoàng tử.
Trong lúc Thái Tử mất tích, các triều thần phải chống lại Ngũ hoàng tử mà toát mồ hôi hột.
Hoàng đế nhìn ngọc bội và phong thơ trong tay, "Mang phong thơ này xuống nghiệm minh bút tích, xác định xem có thật sự do chính tay An Quốc Công viết hay không."
Dứt lời, nhìn Hoàng Hậu: "Hoàng Hậu nàng nhìn xem, đây có phải ngọc bội của lão An Quốc Công hay không?"
Hoàng Hậu cười sượng cứng, nhận miếng ngọc bội nhìn một lúc lâu, dường như đang kiểm tra thật cẩn thận: "Bệ hạ, thời gian quá dài, thần thiếp cũng không thể chắc chắn có phải là của bá phụ."
(bá phụ: bác ruột, anh của cha
đại bá: bác cả, anh cả của cha)
Hoàng đế gật gật đầu, "Vậy cho vời người hầu bên cạnh lão An Quốc Công khi sinh thời tới xem."
Nụ cười trên mặt Hoàng Hậu càng cứng lại, thiếu chút nữa đã không khống chế được vẻ dịu dàng, hiền thục.
Xác nhận ngọc bội và nét chữ cần thời gian, Thiên Thần đế sai người ban tọa cho Khương Thanh.
Người này thân phận chưa rõ, lại là ân nhân cứu mạng của Thái Tử điện hạ, nội thị lúng túng, cuối cùng được Hoàng Hậu sai đặt vị trí của nàng ta ra phía sau Thái Tử Đức Minh.
Vừa đúng là vị trí của thê thiếp Thái Tử.
Tức khắc, mọi ánh mắt kỳ quái hướng đến Thái Tử và Tần Miểu Miểu.
Tần Miểu Miểu: Động vật hai chân phiền thật đấy, sao cứ nhìn chằm chằm meo thế?
Nàng đang định đứng dậy ra ngoài đi dạo, bỗng nghe Đức Minh ca ca nói:
"Đặt ghế của Khương tiểu thư sang chỗ phủ An Quốc Công."
Tần Miểu Miểu ngẩng đầu, nhìn hắn, Thái Tử Đức Minh lại không nhìn nàng cười như xưa, chỉ cụp mắt rồi từ tốn thưởng trà.
Tần Miểu Miểu: Sao Đức Minh ca ca sau khi trở về bỗng trở nên lạ lùng vậy nhỉ?
Thái Tử Đức Minh cúi đầu, vén tóc ra trước tai, che đi đôi tai đang đỏ bừng lên.
Sao vị hôn thê cứ nhìn Cô hoài vậy? Chẳng lẽ nàng thích Cô?
Đầu óc nữ hài tử đúng là nông cạn.
Không, chỉ là một người con gái thôi, vì sao Cô phải vì nàng mà chuyển vị trí cho nữ tử kia?
Tác giả có lời muốn nói:
Trước mắt người biết nam chính mất trí nhớ chỉ có ổng, Khương Thanh đã cứu nam chính và nhóm tâm phúc của ổng thôi.
Huyện chủ Thư Mẫn: "Cô nhìn thấy nàng ta rồi sao?"
Tần Miểu Miểu gật đầu.
"Nàng ta trông thế nào?"
Tần Miểu Miểu: "... Hình như, cũng khá xinh đẹp?"
Huyện chủ Thư Mẫn phát điên: "Khá xinh đẹp là ý gì?!"
Tần Miểu Miểu cũng rất oan ức. Thân là một con mèo con, dẫu có được chuyển thế thì tập tính của mèo cũng không thể ngày một ngày hai mà sửa được.
Cô trông cậy gì vào một con mèo bốn chân, lông xù tinh thông xấu đẹp của động vật hai chân?
Huyện chủ Thư Mẫn không biết nàng nghĩ gì, nhìn dáng vẻ dửng dưng của nàng chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Người nàng ngưỡng mộ nhất chính là nữ tử trước mặt này. Rõ ràng, mẫu thân hai người đều là trưởng công chúa, nàng ta được phong hàm Quận chúa, kim thượng còn cho nàng ta mảnh đất phì nhiêu Lan Lăng làm thái ấp, còn nàng chỉ có cái danh Huyện chủ Thư Mẫn hão huyền.
(thái ấp: trong xã hội nô lệ hoặc phong kiến vua chúa phong đất đai cho chư hầu, chư hầu lại cấp cho tầng lớp dưới)
Phải một nữ tử tài đức vẹn toàn thì thôi, nhưng Tần Miểu Miểu lại chỉ là một mỹ nhân đơn thuần, vô đức vô tài lại vô cùng được sủng ái.
Có một khoảng thời gian nàng rất ghét nàng ta.
Nhưng về sau nàng cũng nghĩ thông, biết Tần Miểu Miểu là người trong sáng không có tâm tư đấu đá gì sất, nàng ta không nhiệt tình với người khác, nhưng cũng không miệng nam mô bụng bồ dao găm, dễ chịu hơn mấy quý nữ giả dối kia nhiều.
Bình tĩnh lại, nàng nhìn Tần Miểu Miểu, vẫn chỉ cảm thấy hận rèn sắt không thành thép.
"Xưa nay Thái Tử điện hạ chưa từng mang đàn bà con gái về, lần này lại phá lệ, cô phải để ý nàng ta thật kỹ vào đấy."
Tẩn Miểu Miểu cũng bị ảnh hưởng bởi thái độ nghiêm túc của Thư Mẫn, gật gật đầu.
Thấy nàng nghe lời mình, Huyện chủ Thư Mẫn thở phào một hơi.
Còn may, tiểu cô nương này vẫn chưa ngốc lắm.
Tiểu cô nương vẫn chưa ngốc lắm sau khi từ biệt Huyện chủ Thư Mẫn thì sốt ruột hồi phủ.
Chờ chút nữa là hoành thánh của nàng nguội hết mất.
Vội vã hồi phủ, lấy cá khô ra nếm thử một chút, vị tanh khiến khuôn mặt nhỏ của nàng phải nhăn nhúm cả lại.
"Phụt phụt phụt." Tần Miểu Miểu vội bưng ly trà bên cạnh hớp một hớp to mới coi như át được mùi tanh trong miệng.
Nàng phồng má, lẩm bẩm: "Thái Tử ca ca gạt mình, cá khô tương tư này ghê muốn chết!"
......
Tin tức Thái Tử điện hạ dẫn một mỹ nhân về đã truyền đi khắp giới quyền quý trong kinh thành, những người quyền quý đó nghĩ gì Tần Miểu Miểu không biết, nàng chỉ biết mấy ngày nay bỗng có rất nhiều tiểu thư mời nàng dự yến hội.
Nhất là Huyện chủ Lý nhà mẹ đẻ Hoàng Hậu, gửi cho nàng tận ba bốn cái thiệp, cái nào cũng chân thành tha thiết, ngập ý dò hỏi.
Dĩ nhiên, vế trước là tự nàng cảm nhận được, còn vế sau là do mẫu thân phân tích cho nàng, mẫu thân còn nói nàng không cần tham gia những yến hội đó.
Tần Miểu Miểu chẳng có ưu điểm gì, có cái là ngoan vô cùng, cực kì nghe lời mẫu thân.
Nàng không tham gia yến hội, trưởng công chúa Phúc Thọ giúp nàng đối phó với những người muốn vào phủ mời mọc, Miểu Miểu sống rất thanh nhàn.
Cho đến ngày yến tiệc cung đình.
Thái Tử điện hạ mất tích ba tháng, hiện giờ cuối cùng cũng hồi kinh, kim thượng vui mừng khôn xiết, yến tiệc lần này là vì Thái Tử điện hạ mà tổ chức.
Lúc trưởng công chúa Phúc Thọ dẫn Miểu Miểu đến, trong điện đã kín người, chỉ thiếu Bệ hạ, Thái Tử và phi tần hậu cung.
Thấy hai mẹ con tiến vào, trong điện xôn xao.
"Nghe nói Thái Tử điện hạ dẫn về một mỹ nhân, không biết có phải chăng?"
"Mỹ nhân thế nào mà được Thái Tử để ý?"
"Quận chúa Lan Lăng đúng thật xui xẻo, sắp thành hôn với Thái Tử điện hạ rồi mà còn nảy nòi ra cớ sự thế này."
"Quận chúa mà xui xẻo cái gì? Mỹ nhân kia xuất thân hèn mọn, ngồi kiệu nhỏ vào Đông Cung là được, sao có thể làm lung lay địa vị của Quận chúa?"
"Chưa hẳn, gì thì gì vẫn là nữ tử đầu tiên Thái Tử điện hạ dẫn về, khó tránh khỏi có chút khác biệt."
......
Nhận thấy những lời bán tán xôn xao, trưởng công chúa Phúc Thọ nhíu mày, hơi thở dần lạnh lẽo, những tầm mắt đánh giá đó lập tức thu lại.
Phúc Thọ hài lòng đặt chung trà xuống, nhìn con gái đang vô lo vô ưu ăn điểm tâm, bất lực thở dài.
Con bé thế này, sao bà có thể yên tâm cho nó vào Đông Cung?
Đang nghĩ ngợi, hoàng đế, Thái Tử và các phi tần tới.
Hành lễ, ngồi yên ổn rồi, hoàng thượng ngồi phía trên đang hỏi chuyện với Thái Tử, bỗng chuyển tầm mắt đến Tần Miểu Miểu đang ngồi nghiêm chỉnh phía dưới.
"Lan Lăng, con đã gặp cô gái cứu Thái Tử chưa?"
Ánh mắt trưởng công chúa Phúc Thọ tối sầm lại nhưng biểu cảm vẫn đoan trang, nhã nhặn.
Thái Tử Đức Minh đặt chung trà xuống, ung dung nhìn chung trà trước mặt.
Tần Miểu Miểu không hiểu sao, đứng dậy, đối diện với ánh mắt của hoàng cữu: "Đã gặp một lần ở Đông Cung ạ."
Hoàng đế gật gật đầu, sai bảo nội thị bên cạnh, nội thị bèn ra ngoài.
Một lát sau, dẫn theo một cô gái áo tím tiến vào.
"Dân nữ tham kiến Bệ hạ."
"Ngươi cứu Thái Tử của trẫm, muốn được thưởng gì?"
Mọi người trong điện sửng sốt, cô gái này đã cứu Thái Tử điện hạ?
Tần Miểu Miểu cũng chăm chú liếc nhìn cô gái áo tím trước mặt, trong ánh mắt tràn ngập vẻ tò mò.
Hóa ra đây là mỹ nhân Đức Minh ca ca dẫn về từ đất Bắc.
Cô gái áo tím, cũng là Khương Thanh nhìn thoáng qua vẻ mặt lạnh nhạt của Thái Tử Đức Minh, cúi đầu nói: "Dân nữ là bá tánh nước Tề, cứu Thái Tử nước Tề chính là bổn phận, không cần ban thưởng ạ."
Tần Miểu Miểu uống trà, sùng bái nhìn thiếu nữ thanh tú tuyệt mỹ trước mặt.
Tiểu tỷ tỷ này cao thượng quá, đến hoàng cữu ban thưởng cũng không cần.
Nếu là meo, chắc chắn meo sẽ xin ngự trù mà hoàng cữu thích nhất về cho mình.
Ngự trù của hoàng cữu nấu cá còn ngon hơn cả Tiên Vị các.
Tần Miểu Miểu nghĩ ngợi, lơ đãng.
Hai má trắng nõn, mắt mèo to tròn, cả người tỏa ra hơi thở biếng nhác, khiến Thái Tử nãy giờ vẫn vô cảm cũng phải để ý, ngón tay đặt trên bàn gõ nhịp.
Muốn sờ thử.
Không được, Cô là một Thái Tử trầm ổn, lạnh nhạt, không thể lợi dụng tiểu cô nương.
Nhưng xem qua tư liệu mà tâm phúc chuẩn bị, tiểu cô nương này chính là vị hôn thê của mình, sắp sửa thành hôn, chắc là sờ một chút cũng không sao?
Không được, tiểu cô nương còn nhỏ, Cô không được trở thành cầm thú.
Trên đài, Thiên Thần đế hứng thú nhìn nữ tử phía dưới:
"Ngươi cứu Thái Tử nước Tề, nhưng cũng là nhi tử của trẫm, trẫm ban thưởng cho ngươi, không chỉ bởi trẫm là hoàng đế nước Tề, mà còn bởi trẫm là phụ thân."
Nghe giọng điệu yêu chiều của Thiên Thần đế, các phi tần hậu cung và các hoàng tử siết chặt khăn gấm, sắc mặt Hoàng Hậu cũng nháy mắt sượng cứng lại.
Khương Thanh dường như chỉ thoáng do dự, rồi nhẹ giọng đáp: "Dẫn nữ quả thật có chuyện muốn xin Bệ hạ."
Vốn muốn bồi đắp tình cảm với vị Thái Tử kia rồi mới khôi phục lại thân phận, nhưng Thái Tử lại không đi theo kế hoạch, chỉ còn cách khôi phục thân phận trước.
Nàng ta lấy ra một miếng ngọc bội và một phong thơ: "Mẫu thân dân nữ là một y giả, mười tám năm trước đã cứu chữa cho một vị quý tộc, hai người chung đụng một thời gian thì nảy sinh tình cảm, thành hôn trước sự chứng kiến của người thân, bạn bè.
Nhưng sau khi mẫu thân của dân nữ mang thai, người nọ bỗng không từ mà biệt, chỉ để lại một miếng ngọc bội và phong thơ, bảo mẫu thân dẫn nữ đến thượng kinh tìm ông."
Quý tộc thượng kinh? Thiên Thần đế nhìn ngọc bội trên tay nàng ta rồi suy tư: "Trong thơ có nói rõ thân phận người nọ chăng?"
Khương Thanh gật đầu: "Ông nói ông họ Lý, tên Tín Chi, là An Quốc hầu ở thượng kinh." Nàng nói xong dâng phong thơ và ngọc bội lên.
Yến hội bỗng yên tĩnh, mọi người trong điện đều như có như không nhìn về phía Hoàng Hậu ung dung, quý phái.
Lý Tín Chi An Quốc hầu, anh tài duy nhất đỗ đầu trong sáu khoa bảng từ thuở lập quốc tới nay, cùng với Định Quốc Công, san bằng nước Tấn, sau đó được phong làm An Quốc Công.
Đại bá của đương kim Hoàng Hậu nương nương, người thật sự khai mở ra phủ An Quốc Công.
Ông ấy còn có một đứa con gái? Thái Tử điện hạ có biết không?
Nếu biết, hắn đưa con gái của An Quốc Công về, còn tự tay sắp xếp nơi ở cho nàng ta, phải chăng là thể hiện bất mãn của hắn về mối hôn sự với Quận chúa Lan Lăng?
Ánh mắt các quý nữ lướt qua vẻ lạnh nhạt của Thái Tử điện hạ, vẻ ngơ ngác của Tần Miểu Miểu và sự bình tĩnh, thong dong của Khương Thanh.
Tần Miểu Miểu:???
Sao tự nhiên cả đống người lại nhìn mình thế?
Cũng như các quý nữ, các triều thần cũng suy tư, ánh mắt mơ hồ nhìn Hoàng Hậu ung dung bên trên và Ngũ hoàng tử đã đen mặt.
Luật pháp nước Tề quy định, một nửa gia sản thuộc về con thừa tự, còn lại một nửa chia đều cho các con gái.
Mười mấy năm trước, sau khi lão An Quốc Công qua đời, vì ông không có con cái thân sinh, cả tước vị và tài sản của ông đều được con thừa tự, cũng chính là An Quốc Công hiện thời thừa kế.
Nếu nữ tử này thật sự là huyết mạch của An Quốc Công, vậy số tài sản kia của An Quốc Công phủ...
Cứ ngỡ Thái Tử điện hạ mất tích ba tháng trở về theo lẽ tất nhiên sẽ rơi vào thế yếu, ai ngờ thủ đoạn lại cao siêu đến vậy, một chiêu đã cắt đứt phân nửa gia sản nhà mẹ đẻ của mẫu hậu Ngũ hoàng tử.
Trong lúc Thái Tử mất tích, các triều thần phải chống lại Ngũ hoàng tử mà toát mồ hôi hột.
Hoàng đế nhìn ngọc bội và phong thơ trong tay, "Mang phong thơ này xuống nghiệm minh bút tích, xác định xem có thật sự do chính tay An Quốc Công viết hay không."
Dứt lời, nhìn Hoàng Hậu: "Hoàng Hậu nàng nhìn xem, đây có phải ngọc bội của lão An Quốc Công hay không?"
Hoàng Hậu cười sượng cứng, nhận miếng ngọc bội nhìn một lúc lâu, dường như đang kiểm tra thật cẩn thận: "Bệ hạ, thời gian quá dài, thần thiếp cũng không thể chắc chắn có phải là của bá phụ."
(bá phụ: bác ruột, anh của cha
đại bá: bác cả, anh cả của cha)
Hoàng đế gật gật đầu, "Vậy cho vời người hầu bên cạnh lão An Quốc Công khi sinh thời tới xem."
Nụ cười trên mặt Hoàng Hậu càng cứng lại, thiếu chút nữa đã không khống chế được vẻ dịu dàng, hiền thục.
Xác nhận ngọc bội và nét chữ cần thời gian, Thiên Thần đế sai người ban tọa cho Khương Thanh.
Người này thân phận chưa rõ, lại là ân nhân cứu mạng của Thái Tử điện hạ, nội thị lúng túng, cuối cùng được Hoàng Hậu sai đặt vị trí của nàng ta ra phía sau Thái Tử Đức Minh.
Vừa đúng là vị trí của thê thiếp Thái Tử.
Tức khắc, mọi ánh mắt kỳ quái hướng đến Thái Tử và Tần Miểu Miểu.
Tần Miểu Miểu: Động vật hai chân phiền thật đấy, sao cứ nhìn chằm chằm meo thế?
Nàng đang định đứng dậy ra ngoài đi dạo, bỗng nghe Đức Minh ca ca nói:
"Đặt ghế của Khương tiểu thư sang chỗ phủ An Quốc Công."
Tần Miểu Miểu ngẩng đầu, nhìn hắn, Thái Tử Đức Minh lại không nhìn nàng cười như xưa, chỉ cụp mắt rồi từ tốn thưởng trà.
Tần Miểu Miểu: Sao Đức Minh ca ca sau khi trở về bỗng trở nên lạ lùng vậy nhỉ?
Thái Tử Đức Minh cúi đầu, vén tóc ra trước tai, che đi đôi tai đang đỏ bừng lên.
Sao vị hôn thê cứ nhìn Cô hoài vậy? Chẳng lẽ nàng thích Cô?
Đầu óc nữ hài tử đúng là nông cạn.
Không, chỉ là một người con gái thôi, vì sao Cô phải vì nàng mà chuyển vị trí cho nữ tử kia?
Tác giả có lời muốn nói:
Trước mắt người biết nam chính mất trí nhớ chỉ có ổng, Khương Thanh đã cứu nam chính và nhóm tâm phúc của ổng thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.