Nam Chính Đã Chết Rất Nhiều Năm
Quyển 1 - Chương 10
Nam Lâu Bắc Vọng
14/11/2022
Vân Thừa Nguyệt giơ thư văn của mình lên.
Nàng vẫn đang trong trạng thái hoảng hốt. Bất cứ ai đã say mê và làm việc chăm chỉ trong hàng chục giờ chắc chắn ai cũng sẽ cảm thấy hoảng hốt vào khoảnh khắc thành công như này.
Như thể cuộc sống đã bị vắt kiệt.
Ngoài sự mệt mỏi, còn có một cảm giác thoải mái và tự hào. Nàng đã làm việc chăm chỉ trong một thời gian dài và cuối cùng đã thành công, kéo dài được thêm một thời gian để bảo vệ tính mạng của nàng, tất nhiên, nàng rất thoải mái đắc ý. Nàng gần như theo bản năng giơ thư văn lên, muốn khoe khoang với chủ nhân lăng mô nghiêm khắc: Nhìn xem, tôi đã thành công rồi, bây giờ hắn có định ngoan ngoãn bàn bạc về việc hợp tác với tôi không? Và sẽ không ăn thịt tôi chứ?
Nàng ngẩng đầu lên cười, khúc khích khúc khích, nhưng lại đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Vân Thừa Nguyệt rốt cuộc nhìn thấy thứ gì. Bối rối, nên nàng chỉ có thể chớp mắt mấy cái, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn không thay đổi.
Trên quan tài treo bằng đồng, chủ nhân của lăng mộ đang từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt u ám, toàn thân căng thẳng như chết. Tay áo hắn làm gió, hai bàn tay tái nhợt xoắn thành móng vuốt, như thể sắp tóm lấy cổ họng ai đó vào lúc này.
Có một sự im lặng chết chóc, ngột ngạt trong địa cung, khiến người ta bất ngờ như trước khi cơn bão ập đến.
Nhưng điều khiến Vân Thừa Nguyệt sửng sốt không phải chỉ là tư thái của hắn ta.
Mà là......
Nàng không kìm được mà dụi mắt lần nữa. Những gì nàng nhìn thấy..... Nó có thực sự tồn tại vậy?
"Ngài," nàng hỏi hắn, đề phòng lùi lại hai bước, "Ngài bị làm sao vậy?"
Giọng nói của nàng đã đánh thức tâm trí của chủ nhân lăng mộ.
Hắn đã bừng tỉnh trở lại. Ngay từ đầu, mọi hành động của hắn đều hoàn toàn là bản năng, đại não của hắn thực sự trống rỗng. Hắn quá mức khiếp sợ, nên không thể nào nghĩ ra được một phản ứng đàng hoàng.
...... Phải làm gì đây?
Bình tĩnh đi, không, nghĩ đi, nghĩ xem...... Xem phải làm sao?
Tấn công? Không, thư văn trong tay kia còn kinh khủng hơn cả Thái Dương Chân Hoả, cho dù ra tay vô ý thức cũng sẽ khiến bị thương nặng.
Không thể tấn công..... không thể.
Chờ đã, nàng ấy không nhận ra mình đã làm gì sao?
Nàng ấy không biết văn thư đó sao?
Đúng rồi, nàng ấy căn bản còn không biết cuốn sách này có ý nghĩa gì!
Hắn thở phào nhẹ nhõm, hai tay nắm chặt lại. Hắn không có thời gian để hối hận về sự hớ hênh của mình vừa rồi, hắn cần phải tìm cách đánh lừa nàng...... Nhất định không được để cho nàng ý thức được sức mạnh của thư văn kia. Phải, chắc chắn là không.
Một loạt suy nghĩ lướt nhanh trong đầu hắn, vô số câu hỏi dẫn đến vô số suy luận, mỗi suy nghĩ lại dẫn đến một kết cục phức tạp khác.
Nhưng tất cả những suy nghĩ nhanh chóng cuối cùng cũng biến thành ba chữ ban đầu: Làm gì đây?
Nữ nhân này vốn yếu ớt có thể bị hắn làm thịt, đột nhiên lại có khả năng dễ dàng giết chết hắn, hắn phải làm sao bây giờ?
Giây phút tiếp theo hắn đưa ra câu trả lời: Giả vờ.
Nàng cũng không biết mình có được cái gì, vì vậy hắn chỉ có thể giả vờ rằng mọi thứ đều ổn.
Giả vờ— Thư văn này đối với hắn mà nói là không đáng nhắc đến.
Giả vờ— Nàng cùng hắn ký kết đế hậu chi đế mới thôi.
Chỉ cần khế ước được ký kết, thư văn này cũng không đáng để lo nữa, ngược lại còn có thể trợ lực.
Nghĩ đến đây, sóng to gió lớn trong lòng chủ nhân lăng mộ bình tĩnh lại một chút. Hắn nhìn nàng chằm chằm và ra lệnh cho mình làm một cử chỉ bình thường.
Hắn thậm chí còn cố gắng nở một nụ cười lạnh như băng và nói, "Ngươi đã mất ba mươi hai canh giờ để hình dung ra thư văn."
Khói đen tụ lại, và khi tản ra hắn đã xuất hiện trước mặt nàng. Khóe mắt hắn thoáng nhìn thấy tóc cùng vạt áo xõa nhẹ xuống, những hành vi này hẳn là giống như trước đây, không có dị thường.
Tuy nhiên, Vân Thừa Nguyệt không nói gì cả.
Nàng vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, thậm chí còn chớp mắt chậm hơn rất nhiều.
Chủ nhân lăng mộ trong lòng càng thêm căng thẳng, nhưng trên mặt chỉ lộ ra một chút không hài lòng: "Vân Thừa Nguyệt?"
"...... Ba mươi hai canh giờ?" Vân Thừa Nguyệt lúc này mới "Ồ" một tiếng.
Hai người nhìn nhau chằm chằm.
Chủ nhân của lăng mộ đang căng thẳng, và Vân Thừa Nguyệt cũng đang bối rối.
Nàng đang suy nghĩ: Có phải mình đã nhìn nhầm không? Đằng sau hắn ta hình như có...... Nhưng tại sao lại như vậy?
Vẻ ngoài có thể đánh lừa người ta, nhưng hương vị thì không. Vân Thừa Nguyệt di chuyển chóp mũi và ngửi ngửi mùi hương của hắn.
......Gì đây? Mùi hương này?
Luôn luôn cảm thấy rằng hình như nó...... Thơm hơn?
Nàng nhìn chằm chằm vào chủ nhân lăng mộ và từ từ chớp mắt một lần nữa. Nàng đã thực hiện hành động này vài lần, nhưng nàng dự định sẽ làm thêm vài lần nữa, bởi vì bây giờ nàng thực sự...... Có chút không thể tin vào những gì mình nhìn thấy.
Tại sao lại có thứ như vậy đằng sau lưng hắn ta?
Vẻ ngoài bàng hoàng của Vân Thừa Nguyệt càng làm tăng thêm sự cảnh giác của chủ nhân lăng mộ.
Hắn vốn đã vô cùng căng thẳng, nhưng bây giờ sợi dây trong lòng hắn như thắt lại đến cực điểm: Nàng ấy phát hiện ra rồi sao? Nhưng nàng ấy rõ ràng còn chưa từng nghe nói qua về "Vân Chu Thiếp", lúc trước cũng chỉ là một người bình thường, làm sao có thể biết được? Không, không thể nào.
Trong lồng ngực trống rỗng và im lặng của hắn, trái tim chết chóc do oán hận tạo thành cứ run rẩy, co rút không ngừng theo bản năng.
Im lặng bao giờ cũng gây áp lực, và khiến cho càng ngày càng căng thẳng.
"Vân Thừa Nguyệt......"
Cuối cùng, chủ nhân của lăng mộ không chịu nổi trước.
Lặng lẽ, hắn lùi lại một bước. Nương theo vạt áo đen thuần rộng rãi và nghiêm trang, hắn đang che giấu hành động này, nhưng đầu tóc hơi run lên lộ ra dấu vết rối loạn nội tâm của hắn.
Tuy nhiên, hành động của hắn càng khiến cho Vân Thừa Nguyệt thấy rõ hơn.
Nàng càng mở to mắt, nhìn chằm chằm vào hắn.
Chủ nhân lăng mộ khẽ lùi lại nửa bước, cố hết sức giữ bình tĩnh: "Ngươi, ngươi đang nhìn cái gì vậy?"
"Ta......" Vân Thừa Nguyệt định trả lời, nhưng do dự dừng lại.
Nàng nghĩ, có lẽ nàng đã nhìn nhầm? Hắn ta vừa nói rằng nàng đã dành tổng cộng ba mươi hai canh giờ nhỉ? Có nghĩa là gần ba ngày nay nàng không ngủ, nên có thể là do nàng mệt mỏi mà không biết, mệt đến nỗi sinh ra ảo giác?
Nàng lại liếc nhìn chủ nhân của lăng mộ, lắc đầu, cầm quỳnh tương trên bàn lên, rót cho mình một ly rồi uống xuống.
Huyết thanh ngọt ngào và lạnh lẽo đã làm ấm phổi nàng, cũng bổ sung lại linh lực mà nàng đã tiêu hao.
Nhưng lại là quỳnh tương ngọc dịch, uống đi uống lại vài ngày, cũng cảm thấy tư vị chán.
Nàng không khỏi nghĩ, so với quỳnh tương, linh quả và thịt nướng đơn điệu này, thì mùi vị của hắn càng phức tạp và phong phú hơn, có thể gọi là một bữa tiệc xa xỉ.
Ngoài ra, hương vị của hắn bây giờ càng ngon hơn.
Chẳng lẽ...... Là vì thứ đằng sau lưng hắn ta ư?
Thật muốn liếm một cái......
Vân Thừa Nguyệt khẽ liếm răng, sau đó lại cắn đầu lưỡi, tự trách: Không được, sao có thể liếm người ta? Thật thiếu tôn trọng khi nghĩ như vậy.
"Cái đó," nhưng nàng không nhịn được mà nhanh chóng liếm môi, giọng điệu trở nên lơ đễnh, "Điều ta muốn hỏi là...... Ừm, ngài nói rằng ta quan tưởng ra thư văn trong ba mươi hai canh giờ, vậy lúc trước ngài đã làm trong bao lâu? "
Có lẽ đánh lạc hướng sự chú ý, là có thể chuyển hướng sự thèm ăn của mình? Nàng nghĩ một cách không chắc chắn.
Chủ nhân của lăng mộ lại hiểu lầm, cho rằng sự khác thường của nàng đều là do tính cạnh tranh và sự mệt mỏi khi tập trung trong một thời gian dài.
Hắn thở phào nhẹ nhõm: Hoá ra là vì cái này. Quả nhiên, nàng ấy không thể nào biết về chuyện thư văn được.
Bởi vì sự lỏng lẻo này, môi của hắn nở lên một nụ cười nhỏ, dè dặt nói: "Ta? Ta đã dành ra...... Ba mươi ba canh giờ."
Vân Thừa Nguyệt vẫn nhìn hắn chằm chằm, tiếp tục lơ đãng gật đầu: "Ồ, ba mươi ba canh giờ, hơn ta một canh giờ."
Chủ nhân của lăng mộ tiếp tục cố gắng làm cho mình có vẻ bình thường. Hắn vẻ mặt thẳng tắp, trong lòng có chút không kiên nhẫn, tựa hồ là khinh thường đối với những gì nàng nói: "Chênh lệch một canh giờ cũng không nói được cái gì."
Vân Thừa Nguyệt nghiêng đầu, ánh mắt vẫn tập trung ở sau lưng hắn.
Nhưng nhìn từ góc độ như vậy vẫn không rõ ràng, vì vậy nàng cầm thư văn đầu tiên của mình lên và đi vòng ra phía sau của chủ nhân lăng mộ.
Nàng vòng qua hắn, vừa trầm ngâm nhìn hắn vừa suy nghĩ.
Chủ nhân của lăng mộ đã rất kinh hoàng khi nhìn thấy như vậy, nhưng hắn phải chịu đựng. Cho dù là trước hay sau khi chết, hắn đều không thích bị quan sát quá kỹ càng— Không có vị Hoàng Đế nào lại để cho người khác nhìn mình quá rõ ràng như vậy.
Nhưng—
Hắn có một con ma trong tim của hắn ngay lúc này.
Có ma, nên phải chịu đựng nó.
Không những phải chịu đựng mà còn phải tỏ ra dễ chịu, bất cần, để tránh khơi dậy sự cảnh giác của đối phương.
Chủ nhân lăng mộ khẽ rũ mắt xuống, che dấu cảnh giác cùng bất an, chủ động nói: "Từ khi hình dung ra thư văn, thì ngươi đã vượt qua bài kiểm tra cuối cùng do trẫm đặt ra."
Được rồi, nhanh giải quyết chuyện này ngay bây giờ đi.
Khi Vân Thừa Nguyệt nghe thấy như vậy, nàng thực sự bị phân tâm.
Nàng nhìn chằm chằm vào những gì phía sau hắn và do dự: Đó không phải là ảo ảnh của mình. Nhưng hắn có vẻ không thích bị mình biết chuyện này...... Vậy thì không vạch trần thì tốt hơn phải không?
Phải, tạm thời sẽ không vạch trần, nàng muốn thể hiện thái độ hợp tác tích cực thân thiện. Vân Thừa Nguyệt bí mật gật đầu và khen ngợi sự thông minh của nàng.
Nàng dừng lại, tay vẫn thư văn, mỉm cười nói: "Được rồi, vậy chúng ta nói chuyện hợp tác đi. Điều kiện của ta rất đơn giản, chính là......"
"Trẫm không chấp nhận." Chủ nhân lăng mộ kiên định.
Hắn bình tĩnh suy nghĩ: Đúng vậy, đây là thái độ bình thường của hắn. Điều kiện hợp tác ư? Hoàng Đế không bao giờ thương lượng về các điều khoản với mọi người.
Vân Thừa Nguyệt có chút bối rối: "Không chấp nhận? Nhưng ta còn chưa nói xong......"
Chủ nhân của lăng mộ giữ thẳng lưng và lặp lại một cách bình tĩnh và thờ ơ: "Trẫm sẽ không chấp nhận bất kỳ điều kiện nào. Trẫm sẽ nói với ngươi về những gì trẫm muốn, còn lại ngươi sẽ không được yêu cầu bất kì thứ gì cả."
Phải, đây là hắn lúc bình thường. Chủ nhân của lăng mộ cảm thấy vô cùng bình tĩnh và tự tin, và khá hài lòng với màn trình diễn của mình.
Vân Thừa Nguyệt thì nghe đến sững người: Bá đạo như vậy sao?
Nhưng nó phù hợp với tính cách của hắn. Nếu hắn đột nhiên trở nên tốt bụng và nói nhiều, nàng sẽ càng kỳ lạ hơn.
Phải, đó là bình thường...... Không, chờ đã. Có gì đó không ổn.
Vân Thừa Nguyệt trở nên nghi ngờ.
Hắn rõ ràng rất muốn nàng làm Hoàng Hậu trước đây, đúng không? Mặc dù đã có hai bài kiểm tra viết linh văn và thư văn, nhưng hắn nói rằng tất cả đều là vì muốn dùng nàng, và hắn muốn nàng giúp hắn ấy quang phục thiên hạ.
Thái độ trước đây hắn bộc lộ rõ ràng là nếu nàng vượt qua bài kiểm tra, hắn sẽ thoải mái nói chuyện. Đối mặt với sự nghiệp mà mình mong muốn cùng với đối tác duy nhất hợp tác, người thông minh nào lại không thèm nghe điều kiện, cắn chết cũng không chịu thỏa hiệp?
Chủ nhân của lăng mộ có phải là một nhà thông thái không? Chứ cũng không thể là một Hoàng Đế ngu ngốc được.
Vậy, chắc chắn là cố gì đó sai sai.
Nàng luôn cảm thấy rằng...... Hắn giống như không thể chờ đợi hơn, rất muốn che giấu điều gì đó— Điều mà không muốn bị nàng phát hiện.
Che giấu?
Vân Thừa Nguyệt nghiêng đầu sang trái, rồi từ từ nghiêng đầu sang phải; mắt nàng luôn nhìn vào mặt hắn, và thư văn trên tay nàng cũng nhảy lên không ngừng.
"Ngài có chắc không?" Nàng chậm rãi hỏi, trầm ngâm, "Ngài thực sự từ chối điều khoản hợp tác của ta mà không thèm nghe dù chỉ một chút hả?"
Chủ nhân lăng mộ lạnh lùng nhìn nàng: "Không có nói đùa."
Vân Thừa Nguyệt chỉ có thể khẽ thở dài. Nàng đã hiểu rồi. Cho dù đó là điều đằng sau hắn hay là biểu hiện của hắn vào lúc này, nàng đều muốn hiểu tất cả.
Vốn dĩ nàng muốn giả vờ như mình không biết, nhưng...... Không còn cách nào khác, nàng không thể bán mình được. Còn hắn trông thật oai phong lẫm liệt, nàng đột nhiên muốn xem hắn sẽ như thế nào khi sợ hãi.
Vân Thừa Nguyệt sinh ra một chút hiếu kỳ. Nàng giơ tay lên để thư văn trong lòng bàn tay trở nên sống động hơn.
"Ngươi......"
Nàng bật cười: "Ngài đang sợ thư văn của ta à?"
Giọng điệu của nàng nhẹ nhàng và vui vẻ, khuôn mặt tươi cười của nàng cũng sạch sẽ và vô hại, như thể nàng không biết mình đang làm cái gì.
Chủ nhân của lăng mộ ngơ ngác.
Trong một thời gian ngắn, hắn không thể phản ứng được và chỉ có thể ngây người nhìn nàng.
Văn tự đáng sợ nằm trong lòng bàn tay của nàng kia, toát ra sức sống tươi mới và mạnh mẽ, như thể trong giây phút tiếp theo hắn sẽ bị tan thành mây khói.
Chủ nhân lăng mộ:......!!!
"Tránh ra— Tránh xa trẫm ra một chút!!!"
- -------------------
Tác giả có điều muốn nói:
Một giây trước.
Nam chính: Trẫm thật là tự tin.
Một giây sau.
Nam chính:......
#Cứu! Chu mi a! Cứu ma!!! #
Nàng vẫn đang trong trạng thái hoảng hốt. Bất cứ ai đã say mê và làm việc chăm chỉ trong hàng chục giờ chắc chắn ai cũng sẽ cảm thấy hoảng hốt vào khoảnh khắc thành công như này.
Như thể cuộc sống đã bị vắt kiệt.
Ngoài sự mệt mỏi, còn có một cảm giác thoải mái và tự hào. Nàng đã làm việc chăm chỉ trong một thời gian dài và cuối cùng đã thành công, kéo dài được thêm một thời gian để bảo vệ tính mạng của nàng, tất nhiên, nàng rất thoải mái đắc ý. Nàng gần như theo bản năng giơ thư văn lên, muốn khoe khoang với chủ nhân lăng mô nghiêm khắc: Nhìn xem, tôi đã thành công rồi, bây giờ hắn có định ngoan ngoãn bàn bạc về việc hợp tác với tôi không? Và sẽ không ăn thịt tôi chứ?
Nàng ngẩng đầu lên cười, khúc khích khúc khích, nhưng lại đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Vân Thừa Nguyệt rốt cuộc nhìn thấy thứ gì. Bối rối, nên nàng chỉ có thể chớp mắt mấy cái, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn không thay đổi.
Trên quan tài treo bằng đồng, chủ nhân của lăng mộ đang từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt u ám, toàn thân căng thẳng như chết. Tay áo hắn làm gió, hai bàn tay tái nhợt xoắn thành móng vuốt, như thể sắp tóm lấy cổ họng ai đó vào lúc này.
Có một sự im lặng chết chóc, ngột ngạt trong địa cung, khiến người ta bất ngờ như trước khi cơn bão ập đến.
Nhưng điều khiến Vân Thừa Nguyệt sửng sốt không phải chỉ là tư thái của hắn ta.
Mà là......
Nàng không kìm được mà dụi mắt lần nữa. Những gì nàng nhìn thấy..... Nó có thực sự tồn tại vậy?
"Ngài," nàng hỏi hắn, đề phòng lùi lại hai bước, "Ngài bị làm sao vậy?"
Giọng nói của nàng đã đánh thức tâm trí của chủ nhân lăng mộ.
Hắn đã bừng tỉnh trở lại. Ngay từ đầu, mọi hành động của hắn đều hoàn toàn là bản năng, đại não của hắn thực sự trống rỗng. Hắn quá mức khiếp sợ, nên không thể nào nghĩ ra được một phản ứng đàng hoàng.
...... Phải làm gì đây?
Bình tĩnh đi, không, nghĩ đi, nghĩ xem...... Xem phải làm sao?
Tấn công? Không, thư văn trong tay kia còn kinh khủng hơn cả Thái Dương Chân Hoả, cho dù ra tay vô ý thức cũng sẽ khiến bị thương nặng.
Không thể tấn công..... không thể.
Chờ đã, nàng ấy không nhận ra mình đã làm gì sao?
Nàng ấy không biết văn thư đó sao?
Đúng rồi, nàng ấy căn bản còn không biết cuốn sách này có ý nghĩa gì!
Hắn thở phào nhẹ nhõm, hai tay nắm chặt lại. Hắn không có thời gian để hối hận về sự hớ hênh của mình vừa rồi, hắn cần phải tìm cách đánh lừa nàng...... Nhất định không được để cho nàng ý thức được sức mạnh của thư văn kia. Phải, chắc chắn là không.
Một loạt suy nghĩ lướt nhanh trong đầu hắn, vô số câu hỏi dẫn đến vô số suy luận, mỗi suy nghĩ lại dẫn đến một kết cục phức tạp khác.
Nhưng tất cả những suy nghĩ nhanh chóng cuối cùng cũng biến thành ba chữ ban đầu: Làm gì đây?
Nữ nhân này vốn yếu ớt có thể bị hắn làm thịt, đột nhiên lại có khả năng dễ dàng giết chết hắn, hắn phải làm sao bây giờ?
Giây phút tiếp theo hắn đưa ra câu trả lời: Giả vờ.
Nàng cũng không biết mình có được cái gì, vì vậy hắn chỉ có thể giả vờ rằng mọi thứ đều ổn.
Giả vờ— Thư văn này đối với hắn mà nói là không đáng nhắc đến.
Giả vờ— Nàng cùng hắn ký kết đế hậu chi đế mới thôi.
Chỉ cần khế ước được ký kết, thư văn này cũng không đáng để lo nữa, ngược lại còn có thể trợ lực.
Nghĩ đến đây, sóng to gió lớn trong lòng chủ nhân lăng mộ bình tĩnh lại một chút. Hắn nhìn nàng chằm chằm và ra lệnh cho mình làm một cử chỉ bình thường.
Hắn thậm chí còn cố gắng nở một nụ cười lạnh như băng và nói, "Ngươi đã mất ba mươi hai canh giờ để hình dung ra thư văn."
Khói đen tụ lại, và khi tản ra hắn đã xuất hiện trước mặt nàng. Khóe mắt hắn thoáng nhìn thấy tóc cùng vạt áo xõa nhẹ xuống, những hành vi này hẳn là giống như trước đây, không có dị thường.
Tuy nhiên, Vân Thừa Nguyệt không nói gì cả.
Nàng vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, thậm chí còn chớp mắt chậm hơn rất nhiều.
Chủ nhân lăng mộ trong lòng càng thêm căng thẳng, nhưng trên mặt chỉ lộ ra một chút không hài lòng: "Vân Thừa Nguyệt?"
"...... Ba mươi hai canh giờ?" Vân Thừa Nguyệt lúc này mới "Ồ" một tiếng.
Hai người nhìn nhau chằm chằm.
Chủ nhân của lăng mộ đang căng thẳng, và Vân Thừa Nguyệt cũng đang bối rối.
Nàng đang suy nghĩ: Có phải mình đã nhìn nhầm không? Đằng sau hắn ta hình như có...... Nhưng tại sao lại như vậy?
Vẻ ngoài có thể đánh lừa người ta, nhưng hương vị thì không. Vân Thừa Nguyệt di chuyển chóp mũi và ngửi ngửi mùi hương của hắn.
......Gì đây? Mùi hương này?
Luôn luôn cảm thấy rằng hình như nó...... Thơm hơn?
Nàng nhìn chằm chằm vào chủ nhân lăng mộ và từ từ chớp mắt một lần nữa. Nàng đã thực hiện hành động này vài lần, nhưng nàng dự định sẽ làm thêm vài lần nữa, bởi vì bây giờ nàng thực sự...... Có chút không thể tin vào những gì mình nhìn thấy.
Tại sao lại có thứ như vậy đằng sau lưng hắn ta?
Vẻ ngoài bàng hoàng của Vân Thừa Nguyệt càng làm tăng thêm sự cảnh giác của chủ nhân lăng mộ.
Hắn vốn đã vô cùng căng thẳng, nhưng bây giờ sợi dây trong lòng hắn như thắt lại đến cực điểm: Nàng ấy phát hiện ra rồi sao? Nhưng nàng ấy rõ ràng còn chưa từng nghe nói qua về "Vân Chu Thiếp", lúc trước cũng chỉ là một người bình thường, làm sao có thể biết được? Không, không thể nào.
Trong lồng ngực trống rỗng và im lặng của hắn, trái tim chết chóc do oán hận tạo thành cứ run rẩy, co rút không ngừng theo bản năng.
Im lặng bao giờ cũng gây áp lực, và khiến cho càng ngày càng căng thẳng.
"Vân Thừa Nguyệt......"
Cuối cùng, chủ nhân của lăng mộ không chịu nổi trước.
Lặng lẽ, hắn lùi lại một bước. Nương theo vạt áo đen thuần rộng rãi và nghiêm trang, hắn đang che giấu hành động này, nhưng đầu tóc hơi run lên lộ ra dấu vết rối loạn nội tâm của hắn.
Tuy nhiên, hành động của hắn càng khiến cho Vân Thừa Nguyệt thấy rõ hơn.
Nàng càng mở to mắt, nhìn chằm chằm vào hắn.
Chủ nhân lăng mộ khẽ lùi lại nửa bước, cố hết sức giữ bình tĩnh: "Ngươi, ngươi đang nhìn cái gì vậy?"
"Ta......" Vân Thừa Nguyệt định trả lời, nhưng do dự dừng lại.
Nàng nghĩ, có lẽ nàng đã nhìn nhầm? Hắn ta vừa nói rằng nàng đã dành tổng cộng ba mươi hai canh giờ nhỉ? Có nghĩa là gần ba ngày nay nàng không ngủ, nên có thể là do nàng mệt mỏi mà không biết, mệt đến nỗi sinh ra ảo giác?
Nàng lại liếc nhìn chủ nhân của lăng mộ, lắc đầu, cầm quỳnh tương trên bàn lên, rót cho mình một ly rồi uống xuống.
Huyết thanh ngọt ngào và lạnh lẽo đã làm ấm phổi nàng, cũng bổ sung lại linh lực mà nàng đã tiêu hao.
Nhưng lại là quỳnh tương ngọc dịch, uống đi uống lại vài ngày, cũng cảm thấy tư vị chán.
Nàng không khỏi nghĩ, so với quỳnh tương, linh quả và thịt nướng đơn điệu này, thì mùi vị của hắn càng phức tạp và phong phú hơn, có thể gọi là một bữa tiệc xa xỉ.
Ngoài ra, hương vị của hắn bây giờ càng ngon hơn.
Chẳng lẽ...... Là vì thứ đằng sau lưng hắn ta ư?
Thật muốn liếm một cái......
Vân Thừa Nguyệt khẽ liếm răng, sau đó lại cắn đầu lưỡi, tự trách: Không được, sao có thể liếm người ta? Thật thiếu tôn trọng khi nghĩ như vậy.
"Cái đó," nhưng nàng không nhịn được mà nhanh chóng liếm môi, giọng điệu trở nên lơ đễnh, "Điều ta muốn hỏi là...... Ừm, ngài nói rằng ta quan tưởng ra thư văn trong ba mươi hai canh giờ, vậy lúc trước ngài đã làm trong bao lâu? "
Có lẽ đánh lạc hướng sự chú ý, là có thể chuyển hướng sự thèm ăn của mình? Nàng nghĩ một cách không chắc chắn.
Chủ nhân của lăng mộ lại hiểu lầm, cho rằng sự khác thường của nàng đều là do tính cạnh tranh và sự mệt mỏi khi tập trung trong một thời gian dài.
Hắn thở phào nhẹ nhõm: Hoá ra là vì cái này. Quả nhiên, nàng ấy không thể nào biết về chuyện thư văn được.
Bởi vì sự lỏng lẻo này, môi của hắn nở lên một nụ cười nhỏ, dè dặt nói: "Ta? Ta đã dành ra...... Ba mươi ba canh giờ."
Vân Thừa Nguyệt vẫn nhìn hắn chằm chằm, tiếp tục lơ đãng gật đầu: "Ồ, ba mươi ba canh giờ, hơn ta một canh giờ."
Chủ nhân của lăng mộ tiếp tục cố gắng làm cho mình có vẻ bình thường. Hắn vẻ mặt thẳng tắp, trong lòng có chút không kiên nhẫn, tựa hồ là khinh thường đối với những gì nàng nói: "Chênh lệch một canh giờ cũng không nói được cái gì."
Vân Thừa Nguyệt nghiêng đầu, ánh mắt vẫn tập trung ở sau lưng hắn.
Nhưng nhìn từ góc độ như vậy vẫn không rõ ràng, vì vậy nàng cầm thư văn đầu tiên của mình lên và đi vòng ra phía sau của chủ nhân lăng mộ.
Nàng vòng qua hắn, vừa trầm ngâm nhìn hắn vừa suy nghĩ.
Chủ nhân của lăng mộ đã rất kinh hoàng khi nhìn thấy như vậy, nhưng hắn phải chịu đựng. Cho dù là trước hay sau khi chết, hắn đều không thích bị quan sát quá kỹ càng— Không có vị Hoàng Đế nào lại để cho người khác nhìn mình quá rõ ràng như vậy.
Nhưng—
Hắn có một con ma trong tim của hắn ngay lúc này.
Có ma, nên phải chịu đựng nó.
Không những phải chịu đựng mà còn phải tỏ ra dễ chịu, bất cần, để tránh khơi dậy sự cảnh giác của đối phương.
Chủ nhân lăng mộ khẽ rũ mắt xuống, che dấu cảnh giác cùng bất an, chủ động nói: "Từ khi hình dung ra thư văn, thì ngươi đã vượt qua bài kiểm tra cuối cùng do trẫm đặt ra."
Được rồi, nhanh giải quyết chuyện này ngay bây giờ đi.
Khi Vân Thừa Nguyệt nghe thấy như vậy, nàng thực sự bị phân tâm.
Nàng nhìn chằm chằm vào những gì phía sau hắn và do dự: Đó không phải là ảo ảnh của mình. Nhưng hắn có vẻ không thích bị mình biết chuyện này...... Vậy thì không vạch trần thì tốt hơn phải không?
Phải, tạm thời sẽ không vạch trần, nàng muốn thể hiện thái độ hợp tác tích cực thân thiện. Vân Thừa Nguyệt bí mật gật đầu và khen ngợi sự thông minh của nàng.
Nàng dừng lại, tay vẫn thư văn, mỉm cười nói: "Được rồi, vậy chúng ta nói chuyện hợp tác đi. Điều kiện của ta rất đơn giản, chính là......"
"Trẫm không chấp nhận." Chủ nhân lăng mộ kiên định.
Hắn bình tĩnh suy nghĩ: Đúng vậy, đây là thái độ bình thường của hắn. Điều kiện hợp tác ư? Hoàng Đế không bao giờ thương lượng về các điều khoản với mọi người.
Vân Thừa Nguyệt có chút bối rối: "Không chấp nhận? Nhưng ta còn chưa nói xong......"
Chủ nhân của lăng mộ giữ thẳng lưng và lặp lại một cách bình tĩnh và thờ ơ: "Trẫm sẽ không chấp nhận bất kỳ điều kiện nào. Trẫm sẽ nói với ngươi về những gì trẫm muốn, còn lại ngươi sẽ không được yêu cầu bất kì thứ gì cả."
Phải, đây là hắn lúc bình thường. Chủ nhân của lăng mộ cảm thấy vô cùng bình tĩnh và tự tin, và khá hài lòng với màn trình diễn của mình.
Vân Thừa Nguyệt thì nghe đến sững người: Bá đạo như vậy sao?
Nhưng nó phù hợp với tính cách của hắn. Nếu hắn đột nhiên trở nên tốt bụng và nói nhiều, nàng sẽ càng kỳ lạ hơn.
Phải, đó là bình thường...... Không, chờ đã. Có gì đó không ổn.
Vân Thừa Nguyệt trở nên nghi ngờ.
Hắn rõ ràng rất muốn nàng làm Hoàng Hậu trước đây, đúng không? Mặc dù đã có hai bài kiểm tra viết linh văn và thư văn, nhưng hắn nói rằng tất cả đều là vì muốn dùng nàng, và hắn muốn nàng giúp hắn ấy quang phục thiên hạ.
Thái độ trước đây hắn bộc lộ rõ ràng là nếu nàng vượt qua bài kiểm tra, hắn sẽ thoải mái nói chuyện. Đối mặt với sự nghiệp mà mình mong muốn cùng với đối tác duy nhất hợp tác, người thông minh nào lại không thèm nghe điều kiện, cắn chết cũng không chịu thỏa hiệp?
Chủ nhân của lăng mộ có phải là một nhà thông thái không? Chứ cũng không thể là một Hoàng Đế ngu ngốc được.
Vậy, chắc chắn là cố gì đó sai sai.
Nàng luôn cảm thấy rằng...... Hắn giống như không thể chờ đợi hơn, rất muốn che giấu điều gì đó— Điều mà không muốn bị nàng phát hiện.
Che giấu?
Vân Thừa Nguyệt nghiêng đầu sang trái, rồi từ từ nghiêng đầu sang phải; mắt nàng luôn nhìn vào mặt hắn, và thư văn trên tay nàng cũng nhảy lên không ngừng.
"Ngài có chắc không?" Nàng chậm rãi hỏi, trầm ngâm, "Ngài thực sự từ chối điều khoản hợp tác của ta mà không thèm nghe dù chỉ một chút hả?"
Chủ nhân lăng mộ lạnh lùng nhìn nàng: "Không có nói đùa."
Vân Thừa Nguyệt chỉ có thể khẽ thở dài. Nàng đã hiểu rồi. Cho dù đó là điều đằng sau hắn hay là biểu hiện của hắn vào lúc này, nàng đều muốn hiểu tất cả.
Vốn dĩ nàng muốn giả vờ như mình không biết, nhưng...... Không còn cách nào khác, nàng không thể bán mình được. Còn hắn trông thật oai phong lẫm liệt, nàng đột nhiên muốn xem hắn sẽ như thế nào khi sợ hãi.
Vân Thừa Nguyệt sinh ra một chút hiếu kỳ. Nàng giơ tay lên để thư văn trong lòng bàn tay trở nên sống động hơn.
"Ngươi......"
Nàng bật cười: "Ngài đang sợ thư văn của ta à?"
Giọng điệu của nàng nhẹ nhàng và vui vẻ, khuôn mặt tươi cười của nàng cũng sạch sẽ và vô hại, như thể nàng không biết mình đang làm cái gì.
Chủ nhân của lăng mộ ngơ ngác.
Trong một thời gian ngắn, hắn không thể phản ứng được và chỉ có thể ngây người nhìn nàng.
Văn tự đáng sợ nằm trong lòng bàn tay của nàng kia, toát ra sức sống tươi mới và mạnh mẽ, như thể trong giây phút tiếp theo hắn sẽ bị tan thành mây khói.
Chủ nhân lăng mộ:......!!!
"Tránh ra— Tránh xa trẫm ra một chút!!!"
- -------------------
Tác giả có điều muốn nói:
Một giây trước.
Nam chính: Trẫm thật là tự tin.
Một giây sau.
Nam chính:......
#Cứu! Chu mi a! Cứu ma!!! #
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.