Nam Chính Đại Nhân Cầu Buông Tha
Chương 76
ThanhDuyen0406 (Tuyết Thiên Vi)
21/08/2020
Đang lúc Hạ phu nhân cảm thấy vừa tuyệt vọng vừa phẫn nộ, cho rằng Hạ
gia cứ thế xong rồi thì một giọng nói bi phẫn xen lẫn kích động vang lên làm động tác bóp cò của người đàn ông khựng lại, quay đầu nhìn
- Dừng tay!
Hạ phu nhân trợn tròn mắt không thể tin, môi giật giật, mắt nhòe lệ nhìn con gái vốn tưởng đã mãi ly biệt nay một thân hoàn hảo đứng trước mặt, thấy sắc mặt con gái trắng bệch, trong mắt bao phủ toàn là kinh hoảng cùng bi thương, Hạ phu nhân đau lòng gọi một tiếng
- Tích Tích!
Hạ Tích Tích nghe giọng nói yếu ớt của bà, nhịn không được đỏ hốc mắt, ngôn từ như uất nghẹn lại, từng bước đi tới chỗ bà
- Mẹ...
Người đàn ông nhăn mày thật sâu, hiếm khi kinh ngạc hiện ra trên mặt, bàn tay cầm súng dần hạ xuống
- Lăng Thẩm Nguyệt?!
Tại sao cô ta còn sống? Hơn nữa tại sao trên người còn không có vết thương nào?
Hạ Tích Tích vừa nghe ba chữ kia liền giống như bị chọc vào vẩy ngược, ngồi xụp xuống lấy hai tay bịt tai, liên tục lắc đầu, luôn miệng phủ nhận
- Không, không phải! Tôi không phải Lăng Thẩm Nguyệt! Không phải!
Nhìn Hạ Tích Tích một bộ dáng điên cuồng, Hạ phu nhân đau lòng chảy nước mắt, môi run rẩy khẽ thì thào
- Tích Tích, chẳng lẽ con đã...
Nghe những lời lúc nãy và nhớ lại rồi?!
Hạ Tích Tích thơ thẩn bỏ hai tay ra, đôi mắt ngấn lệ nhìn về phía mẹ Hạ, nghẹn ngào hỏi
- Mẹ, con là con ruột của mẹ đúng không? Con là Hạ Tích Tích phải không? Mẹ...
Dù biết sự thật đã rõ ràng trước mắt nhưng cô vẫn cố chấp hỏi, cứ như những lời dư thừa như thế có thể xóa đi hiện thực tàn khốc, xóa đi quá khứ ác mộng cùng sự đau đớn trong lòng cô
Hạ phu nhân cực kỳ đau lòng, vội gật đầu
- Đúng vậy, con là con gái mẹ, hai mẹ con ta giống nhau như vậy sao có thể không phải mẹ con chứ! Bình tĩnh nào, Tích Tích ngoan!
Khi Hạ Tích Tích bình tâm lại, người đàn ông trực tiếp đến trước mặt cô, mạnh mẽ nâng cằm, ép cô ngẩng mặt lên, ngữ khí rét lạnh
- Làm sao cô về được đây?
Hạ phu nhân định xông đến nhưng bị kèm chặt, bọn vệ sĩ ấn chặt đầu bà xuống không cho phép giãy dụa, bà chỉ có thể bất lực hét lớn
- Không, hãy tha cho con bé! Cầu xin các người!
Người đàn ông phất tay, Hạ phu nhân liền bị người đánh ngất.
Hạ Tích Tích nhìn mẹ Hạ bất tỉnh, đồng tử mở to, cô phẫn nộ hất tay người đàn ông ra
- Mẹ! Cút đi! Trong mắt người đàn ông đã hết kiên nhẫn cùng tràn đầy chán ghét, lại bóp mạnh cằm cô, lực tay không tự giác tăng mạnh hơn khiến Hạ Tích Tích đau nhói la lên
- Cô đã nhớ ra quá khứ? Rất tốt!
Người đàn ông buông cằm cô ra, tiếp theo kéo cánh tay cô nhấc lên
Đau đớn khiến Hạ Tích Tích nhăn mày, cô nghiến răng nhìn người đàn ông, trong mắt một mảnh tức giận, quật cường không khuất phục
Hệ thống hóa thành điểm sáng không ai thấy bay vòng vòng nhìn một màn từ đầu đến cuối. Trong đầu tưởng tượng ra cảnh cô gái bị người đàn ông túm như vậy là ký chủ thật sự liền nhịn không được rùng mình. Trong lòng yên lặng thắp cho người đàn ông một nén hương rồi suy nghĩ xem anh ta sẽ chết thảm khốc như thế nào.
"Đoàng"
Tiếng súng vang lên bất ngờ cắt đứt suy nghĩ của hệ thống, viên đạn theo quỹ đạo ghim thẳng vào người đàn ông, vai phải chảy xuống máu tươi, anh ta đau đớn buông Hạ Tích Tích ra khiến cô ngã xuống. Tưởng rằng mình sẽ tiếp xúc với nền gạch lạnh lẽo nhưng không ngờ cô lại rơi vào một vòng ngực ấm áp. Người đàn ông tức giận ngẩng đầu nhìn người đến, nhưng khi chạm vào ánh mắt rét lạnh chứa đầy sát khí của đối phương như dành cho kẻ địch lại không nhịn được một trận bi thương.
- Trì, vì sao?
Vì sao? Anh ta biết đây chỉ là phát súng cảnh cáo, nếu như Cố Trì muốn giết anh ta thì nhất định viên đạn kia đã ghim vào ngay nơi ngực trái rồi! Nhưng anh ta chỉ là muốn tốt cho hắn! Đứa con gái này không xứng ở bên cạnh Cố Trì! Hạ gia cũng không đáng sống vì bao che cho nó! Anh ta làm tất cả là vì tốt cho Cố gia!
Cố Trì không thèm liếc anh ta một cái, bế bổng Hạ Tích Tích đang kinh ngạc lên tay, xoay người bước đi, để lại một câu
- Tự xử lý cho tốt!
Mơ hồ nghe tiếng đáp lại, người đàn ông bị chế trụ, sau đó ghim chặt cổ quỳ xuống, anh ta không phản kháng mặc cho máu liên tục chảy xuôi theo cánh tay. Hạ phu nhân đang hôn mê cùng những người Hạ gia còn sống được mang đi chữa trị.
Hạ Tích Tích giãy dụa há miệng định nói gì đó nhưng có lẽ do tinh thần cùng thể chất đã vượt quá giới hạn chịu đựng liền rơi vào hôn mê sâu.
Hệ thống béo béo tròn tròn chầm chậm bay theo hướng Cố Trì đi, nhìn hệt như một con gà con bị phát phì.
Tử Tuyết Vi bị lọt vào một mảnh sương mù, bốn phía mờ mờ ảo ảo tựa như bất cứ lúc nào cũng sẽ có quái vật từ bên trong xông ra cắn nuốt chính mình. Tử Tuyết Vi nhíu mày, cô theo bản năng nhìn bốn phía, trên cao tràn ngập sương mù, hai bên bị bao vây bởi làn sương gây ảo giác, dưới chân là một mặt gương thấy rõ hình ảnh của bản thân. Đây là nơi nào?
Tử Tuyết Vi ngồi xổm cúi đầu đánh giá chính mình trong gương, mặc dù không buồn cười nhưng theo thói quen lại nhếch lên khóe môi.
Đây là...cô? Không phải dung mạo của nguyên chủ Hạ Tích Tích, đây rõ ràng là ngũ quan thật sự của cô. "Hoa tai diễn xuất" cũng biến mất luôn rồi.
Trái ngược hẳn với tính cách âm trầm bất định, ngũ quan của Tử Tuyết Vi thiên về hướng thanh khiết đáng yêu, rất là xinh đẹp, nếu nhìn bề ngoài thôi thì chắc chắn không ai nghĩ rằng đây là một cô gái tâm tư thâm trầm, mắt không buồn chớp mà giết người như ngóe. Nói sự thật cho mười người thì mười một người lại cười bảo rằng chắc chắn đây là một cô bé hoạt bát cực kỳ ngây thơ hiền lành.
( Giờ thì hiểu vì sao hệ thống lại mắt mù đi túm Tử Tuyết Vi làm ký chủ chưa? Đừng trông mặt mà bắt hình dong nhé =)))
Tử Tuyết Vi đứng dậy, cười cười, thản nhiên cất bước tiến về phía trước. Cô biết đây là đâu, nơi chiếu rõ dung mạo linh hồn của chính bản thân mình thì chỉ có một.
Đây là biển ý thức của Hạ Tích Tích, nếu tiến về phía trước có lẽ cô sẽ thấy được một vài chuyện thú vị!
- Dừng tay!
Hạ phu nhân trợn tròn mắt không thể tin, môi giật giật, mắt nhòe lệ nhìn con gái vốn tưởng đã mãi ly biệt nay một thân hoàn hảo đứng trước mặt, thấy sắc mặt con gái trắng bệch, trong mắt bao phủ toàn là kinh hoảng cùng bi thương, Hạ phu nhân đau lòng gọi một tiếng
- Tích Tích!
Hạ Tích Tích nghe giọng nói yếu ớt của bà, nhịn không được đỏ hốc mắt, ngôn từ như uất nghẹn lại, từng bước đi tới chỗ bà
- Mẹ...
Người đàn ông nhăn mày thật sâu, hiếm khi kinh ngạc hiện ra trên mặt, bàn tay cầm súng dần hạ xuống
- Lăng Thẩm Nguyệt?!
Tại sao cô ta còn sống? Hơn nữa tại sao trên người còn không có vết thương nào?
Hạ Tích Tích vừa nghe ba chữ kia liền giống như bị chọc vào vẩy ngược, ngồi xụp xuống lấy hai tay bịt tai, liên tục lắc đầu, luôn miệng phủ nhận
- Không, không phải! Tôi không phải Lăng Thẩm Nguyệt! Không phải!
Nhìn Hạ Tích Tích một bộ dáng điên cuồng, Hạ phu nhân đau lòng chảy nước mắt, môi run rẩy khẽ thì thào
- Tích Tích, chẳng lẽ con đã...
Nghe những lời lúc nãy và nhớ lại rồi?!
Hạ Tích Tích thơ thẩn bỏ hai tay ra, đôi mắt ngấn lệ nhìn về phía mẹ Hạ, nghẹn ngào hỏi
- Mẹ, con là con ruột của mẹ đúng không? Con là Hạ Tích Tích phải không? Mẹ...
Dù biết sự thật đã rõ ràng trước mắt nhưng cô vẫn cố chấp hỏi, cứ như những lời dư thừa như thế có thể xóa đi hiện thực tàn khốc, xóa đi quá khứ ác mộng cùng sự đau đớn trong lòng cô
Hạ phu nhân cực kỳ đau lòng, vội gật đầu
- Đúng vậy, con là con gái mẹ, hai mẹ con ta giống nhau như vậy sao có thể không phải mẹ con chứ! Bình tĩnh nào, Tích Tích ngoan!
Khi Hạ Tích Tích bình tâm lại, người đàn ông trực tiếp đến trước mặt cô, mạnh mẽ nâng cằm, ép cô ngẩng mặt lên, ngữ khí rét lạnh
- Làm sao cô về được đây?
Hạ phu nhân định xông đến nhưng bị kèm chặt, bọn vệ sĩ ấn chặt đầu bà xuống không cho phép giãy dụa, bà chỉ có thể bất lực hét lớn
- Không, hãy tha cho con bé! Cầu xin các người!
Người đàn ông phất tay, Hạ phu nhân liền bị người đánh ngất.
Hạ Tích Tích nhìn mẹ Hạ bất tỉnh, đồng tử mở to, cô phẫn nộ hất tay người đàn ông ra
- Mẹ! Cút đi! Trong mắt người đàn ông đã hết kiên nhẫn cùng tràn đầy chán ghét, lại bóp mạnh cằm cô, lực tay không tự giác tăng mạnh hơn khiến Hạ Tích Tích đau nhói la lên
- Cô đã nhớ ra quá khứ? Rất tốt!
Người đàn ông buông cằm cô ra, tiếp theo kéo cánh tay cô nhấc lên
Đau đớn khiến Hạ Tích Tích nhăn mày, cô nghiến răng nhìn người đàn ông, trong mắt một mảnh tức giận, quật cường không khuất phục
Hệ thống hóa thành điểm sáng không ai thấy bay vòng vòng nhìn một màn từ đầu đến cuối. Trong đầu tưởng tượng ra cảnh cô gái bị người đàn ông túm như vậy là ký chủ thật sự liền nhịn không được rùng mình. Trong lòng yên lặng thắp cho người đàn ông một nén hương rồi suy nghĩ xem anh ta sẽ chết thảm khốc như thế nào.
"Đoàng"
Tiếng súng vang lên bất ngờ cắt đứt suy nghĩ của hệ thống, viên đạn theo quỹ đạo ghim thẳng vào người đàn ông, vai phải chảy xuống máu tươi, anh ta đau đớn buông Hạ Tích Tích ra khiến cô ngã xuống. Tưởng rằng mình sẽ tiếp xúc với nền gạch lạnh lẽo nhưng không ngờ cô lại rơi vào một vòng ngực ấm áp. Người đàn ông tức giận ngẩng đầu nhìn người đến, nhưng khi chạm vào ánh mắt rét lạnh chứa đầy sát khí của đối phương như dành cho kẻ địch lại không nhịn được một trận bi thương.
- Trì, vì sao?
Vì sao? Anh ta biết đây chỉ là phát súng cảnh cáo, nếu như Cố Trì muốn giết anh ta thì nhất định viên đạn kia đã ghim vào ngay nơi ngực trái rồi! Nhưng anh ta chỉ là muốn tốt cho hắn! Đứa con gái này không xứng ở bên cạnh Cố Trì! Hạ gia cũng không đáng sống vì bao che cho nó! Anh ta làm tất cả là vì tốt cho Cố gia!
Cố Trì không thèm liếc anh ta một cái, bế bổng Hạ Tích Tích đang kinh ngạc lên tay, xoay người bước đi, để lại một câu
- Tự xử lý cho tốt!
Mơ hồ nghe tiếng đáp lại, người đàn ông bị chế trụ, sau đó ghim chặt cổ quỳ xuống, anh ta không phản kháng mặc cho máu liên tục chảy xuôi theo cánh tay. Hạ phu nhân đang hôn mê cùng những người Hạ gia còn sống được mang đi chữa trị.
Hạ Tích Tích giãy dụa há miệng định nói gì đó nhưng có lẽ do tinh thần cùng thể chất đã vượt quá giới hạn chịu đựng liền rơi vào hôn mê sâu.
Hệ thống béo béo tròn tròn chầm chậm bay theo hướng Cố Trì đi, nhìn hệt như một con gà con bị phát phì.
Tử Tuyết Vi bị lọt vào một mảnh sương mù, bốn phía mờ mờ ảo ảo tựa như bất cứ lúc nào cũng sẽ có quái vật từ bên trong xông ra cắn nuốt chính mình. Tử Tuyết Vi nhíu mày, cô theo bản năng nhìn bốn phía, trên cao tràn ngập sương mù, hai bên bị bao vây bởi làn sương gây ảo giác, dưới chân là một mặt gương thấy rõ hình ảnh của bản thân. Đây là nơi nào?
Tử Tuyết Vi ngồi xổm cúi đầu đánh giá chính mình trong gương, mặc dù không buồn cười nhưng theo thói quen lại nhếch lên khóe môi.
Đây là...cô? Không phải dung mạo của nguyên chủ Hạ Tích Tích, đây rõ ràng là ngũ quan thật sự của cô. "Hoa tai diễn xuất" cũng biến mất luôn rồi.
Trái ngược hẳn với tính cách âm trầm bất định, ngũ quan của Tử Tuyết Vi thiên về hướng thanh khiết đáng yêu, rất là xinh đẹp, nếu nhìn bề ngoài thôi thì chắc chắn không ai nghĩ rằng đây là một cô gái tâm tư thâm trầm, mắt không buồn chớp mà giết người như ngóe. Nói sự thật cho mười người thì mười một người lại cười bảo rằng chắc chắn đây là một cô bé hoạt bát cực kỳ ngây thơ hiền lành.
( Giờ thì hiểu vì sao hệ thống lại mắt mù đi túm Tử Tuyết Vi làm ký chủ chưa? Đừng trông mặt mà bắt hình dong nhé =)))
Tử Tuyết Vi đứng dậy, cười cười, thản nhiên cất bước tiến về phía trước. Cô biết đây là đâu, nơi chiếu rõ dung mạo linh hồn của chính bản thân mình thì chỉ có một.
Đây là biển ý thức của Hạ Tích Tích, nếu tiến về phía trước có lẽ cô sẽ thấy được một vài chuyện thú vị!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.