Chương 42
Vũ Tiểu Phi
19/08/2020
Biên tập: Lam Ying – Beta: Điềm
Tình tiết này, diễn biến này, sao cứ thấy gay go vậy!
Cố Phàm mặt xám mày tro bò dậy từ dưới đất, vội nhào qua ra sức đẩy cửa đá.
Quả nhiên, đẩy không ra.
Y trợn đôi mắt như cá chết, nhìn về phía cái tên vẫn khoanh tay lười biếng tựa vào trên vách đá mang dáng vẻ như chuyện không liên quan đến gã là mấy – Phong Việt Trạch.
“Nghe nói chỗ này là nơi trước kia Thiên Ma giáo xây dựng, ngươi biết chút nữa phải đi ra ngoài thế nào không?”
Phong Việt Trạch lắc đầu, lời nói thành khẩn: “A Phàm, càng vào những lúc như này thì càng phải bình tĩnh. Ví dụ như ta, rõ ràng ta hoàn toàn không biết nơi này rốt cuộc có bao nhiêu cơ quan, cũng không biết tiếp theo nên đi như thế nào, nhưng ta vẫn rất trấn định mà.”
Cố Phàm hết ý kiến, không thèm nói gì xoay người, lặng lẽ mò mẫm đi vào trong.
Phong Việt Trạch đi theo phía sau, tâm trạng có vẻ rất tốt còn hỏi: “Sao thế, A Phàm, bình tĩnh lại chưa?”
Bình tĩnh con em gái ngươi, lạnh đến mức sắp chết cóng(1) rồi mà vẫn còn phải tâm như tro tàn sao!
Y ngay cả đầu cũng lười quay lại, Cố Phàm cắn răng nói: “Giáo chủ có cái nhìn hơn người, tại hạ thụ giáo.”
“A Phàm thật là quá khen.” Phong Việt Trạch vừa làm bộ khiêm tốn, vừa vô cùng tự nhiên đi vượt qua Cố Phàm, bước tới phía trước, lấy từ trong lòng ra một viên dạ minh châu, ánh sáng màu xanh tỏa ra khiến hành lang tối thui sáng lên không ít.
“Ngươi không phải là không biết đường sao?” Cố Phàm không hiểu hỏi.
Phong Việt Trạch quay đầu lại, nửa gương mặt bị ánh sáng nhạt chiếu vào, đôi mắt tràn đầy vẻ ranh mãnh, nhếch miệng lên, lộ ra một nụ cười vô cùng thiếu đòn: “Mới vừa rồi là gạt ngươi thôi.”
Cố Phàm: …
Ai nói tên này thích y hử? Đây tuyệt đối là có thù oán với y mới đúng!
Rẽ trái rẽ phải trong sơn động mấy lượt, Phong Việt Trạch thỉnh thoảng dừng lại để phân biệt phương hướng, vậy mà đường đi cũng suôn sẻ bất ngờ. Không hổ là giáo chủ, thật là văn có thể thi trạng nguyên, võ có thể đánh lưu manh, nhớ đường cũng rất chuẩn như la bàn. Nhìn có vẻ không đứng đắn, xa cách, bí ẩn, nhưng người như vậy có lẽ… sẽ không vì chút chuyện nhỏ mà đau lòng đâu. Như vậy …
Cố Phàm bất tri bất giác chìm sâu vào trong suy nghĩ của mình, không nhận ra Phong Việt Trạch đã ngừng lại, liền đập mạnh vào người gã, lảo đảo suýt ngã về sau ngã.
Phong Việt Trạch cười híp mắt kéo y lại, nhân tiện kéo cả người Cố Phàm ôm vào lòng, còn hết sức vô sỉ véo một cái ở thắt lưng y.
Cố Phàm cả người nổi đầy da gà, nhảy lui ra một khoảng cách khá xa, dùng tay chỉ vào gã, nín nửa ngày mới phun ra một câu: “Ngươi … ngươi cái này gọi là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!”
Phong Việt Trạch lại còn hơi tóm lấy ngón tay y, dần dần nắm cả bàn tay rồi cúi đầu hôn nhẹ một cái lên mu bàn tay y, ngẩng đầu cười nói: “A Phàm, thân là giáo chủ phu nhân của ta… ngươi là đang vô cớ gây rối đấy. Nhưng mà không sao, ta không chê đâu.”
Chẳng lẽ lúc này y còn phải nói một câu cảm ơn đã bao dung sao!
Cố Phàm dùng sức rút tay mình về, cười nhạt một cái rồi gượng gạo chuyển đề tài: “Sao đột nhiên ngươi dừng lại?”
“Hửm?” Phong Việt Trạch cũng không so đo, né người tránh ra một khoảng, để Cố Phàm có thể thấy rõ tình huống trước mặt: “Dĩ nhiên là bởi vì đã đến nơi rồi.”
Phía trước đường đi bỗng trở nên rộng rãi hơn không ít, phía cuối còn có một bục đá, trên đó đặt một ngọn đèn dầu, phần giữa hơi nhô cao lên. Trên mặt bục đá dường như còn khắc vài chữ gì đó, khi đến gần mới nhận ra là một bức vẽ thất tinh.
Cố Phàm ngẩn người, mở miệng hỏi: “Chỉ thế này thôi à, không phải nói có kho báu phú khả địch quốc hay bí tịch ngàn người cũng không địch lại nổi hay sao?”
Phong Việt Trạch lấy ra một cái hỏa chiết, châm lên ngọn đèn dầu, ánh lửa màu vàng tỏa ra khiến bục đá trở nên sáng rõ hơn.
Gã cúi đầu nghiên cứu bức thất tinh đồ, nghe thấy lời Cố Phàm, liền liếc y một cái, giọng điệu dửng dưng: “Kho báu cái gì, không phải đều do đám nhân sĩ giang hồ rảnh rỗi tự tưởng tượng ra sao? Nhưng bí tịch thì có thật, chút nữa ngươi có thể xem.”
Vừa nói xong gã liền ấn nhẹ vào vị trí của các vì sao theo thứ tự Thiên Xu, Tham Lang, Phá Quân, theo đó có tiếng cơ quan chuyển động, vị trí trung gian vốn hơi gồ lên một chút giờ dần dần cao hẳn lên, để lộ ra một cuốn sách ngả vàng.
Cố Phàm tiến lên trước, thấy Phong Việt Trạch cũng không ngăn cản, liền đưa tay cầm lên.
… Sờ vào chẳng khác gì mấy cuốn sách đồi trụy ba văn tiền một quyển bán đầy ven đường, rõ ràng là bí tịch truyền đời gì đó cơ mà không cần phải khiêm tốn như vậy chứ!
“Tốt lắm, nếu đồ cũng đã lấy được rồi, A Phàm, ngươi chắc chuẩn bị trở mặt rồi nhỉ.”
Cố Phàm đang thầm xỉa xói chê bai trong lòng, chợt nghe thấy Phong Việt Trạch hờ hững nói một câu như vậy, trong lòng hơi giật mình, liền lui lại sau mấy bước, nhìn gã đầy phòng bị.
“Ngươi có ý gì?”
Phong Việt Trạch cong môi, cười một cách hồn nhiên: “A Phàm, ta yên lặng cũng không có nghĩa là ta không biết gì hết. Bởi vì những lời đồn đãi trước kia, nếu ngươi không muốn bị chính đạo đuổi giết, thì là chuyện rất khó. Nhưng ngươi lại cũng không muốn cùng ta đi. Cho nên chắc chắn ngươi sẽ phải dựa vào chuyện Sơn Hà lệnh, coi như làm một cuộc thương lượng tiền đặt cược, có đúng không? Chẳng qua củ khoai nóng phỏng tay này, ngươi không nhất định chỉ hành động có một mình, cho nên trước tiên làm bộ như quy hàng ta. Nhưng mà thật ra nếu như lúc đó ngươi thực sự bán đứng ta cho chính đạo, thì đó cũng là một công rất lớn, chắc hẳn bọn họ cũng sẽ không làm khó ngươi nữa, cần gì phải vòng vo đến bước này chứ?”
Cố Phàm mở to mắt, ngay sau đó cười khổ một tiếng.
“Ngươi là người giảo hoạt như vậy, sao ta có thể bắt ngươi dễ dàng như thế? Hơn nữa… ta cũng không muốn ngươi chết.”
“Vậy à.” Phong Việt Trạch rũ mắt xuống để che giấu cảm xúc đang xao động, trong sự mờ mịt lại pha lẫn mấy phần khát khao không rõ lắm, nhưng dưới ánh đèn mờ ảo nơi đây lại chẳng nhìn ra chút gì: “Thế thì A Phàm à, ngươi định làm gì?”
Cố Phàm mím môi, tiếp tục nói: “Quyển bí tịch này cho ngươi, nhưng ta sẽ chép một phần mang về, giao cho Bình Pháp đại sư, để ông ấy ra mặt, lại thêm Trương Đình Tân tiền bối, có lẽ cả người khác sẽ không làm khó Thanh Sơn Giáo nữa. Còn quyển bí tịch này, hai bên đều có cũng giống như chẳng bên nào lấy được, sự cân bằng giữa chính đạo và ma giáo cũng sẽ không bị phá vỡ, trải qua chuyện này, có lẽ võ lâm lại có thể yên ổn thêm mấy năm nữa, mà ta cũng có thể mượn cơ hội này để rút lui.”
“Suy nghĩ rất chu toàn.” Phong Việt Trạch cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn Cố Phàm không chớp mắt, nhưng giọng nói lại lạnh như băng: “Có điều A Phàm, ngươi làm sao có thể khẳng định ta sẽ đáp ứng chứ? Ngươi dùng cái gì để trao đổi với ta?”
Cố Phàm đã sớm chờ gã nói câu này, nghe vậy liền tiện tay ném cuốn bí tịch xuống đất, rút ra từ bên hông một cây chủy thủ, để ngang trước cổ mình: “Giáo chủ, Nhạc huynh, ta chẳng có gì cả, chỉ còn lại cái mạng này mà thôi.”
Ánh mắt Phong Việt Trạch ngày càng trở nên tối tăm, nhưng khóe miệng lại dần cong lên thành một nụ cười trào phúng: “A Phàm, ngươi cho là ở trước mặt ta, ngươi có thể chết được sao?”
Cố Phàm dí sát chủy thủ lại thêm chút, cắt ra một vết máu nhức mắt, trầm giọng nói: “Chuyện muốn chết, cho dù bây giờ không được, thì sau này cũng sẽ có cơ hội.”
Phong Việt Trạch im lặng một hồi, bỗng nhiên thân hình chuyển động cực nhanh, nháy mắt đã đến bên cạnh Cố Phàm. Cố Phàm giật mình, thanh chủy thủ lóe lên sắc bén, lưỡi dao lạnh như băng càng thêm áp sát vào cổ y. Nhưng Phong Việt Trạch lại chẳng ngó ngàng gì tới, đưa tay mạnh mẽ bóp nát lưỡi dao, những mảnh vụn trong nháy mắt cắt vào tay gã khiến máu tươi chảy đầm đìa.
Vài tia máu tươi bắn lên mặt y, rồi lại chảy xuống theo gò má, giống như là nước mắt vậy. Vậy mà Phong Việt Trạch vẫn cứ cười, như chẳng hề cảm nhận bất cứ thứ gì, chẳng hề để tâm điều gì, bàn tay còn lại từ từ đặt lên mặt Cố Phàm. Mùi máu tanh gay mũi tỏa ra, một lúc sau gã vừa cười vừa nói: “Ngươi nhìn xem, A Phàm, ta cũng sẽ chảy máu, cũng sẽ đau mà.”
Bàn tay gã chậm rãi trượt xuống, dời đến cổ Cố Phàm, cảm nhận mạch đập nơi đó. Chỉ cần gã bóp nhẹ một cái, sẽ chẳng còn ai có thể khiến gã thất hồn lạc phách, chẳng còn ai khiến gã đau như vậy được nữa…
“Đau mà ngươi còn tự hủy hoại bản thân?” Cố Phàm rốt cuộc tỉnh táo lại, vội vàng cầm lấy bàn tay vẫn đang chảy máu của Phong Việt Trạch lên, quắc mắt giáo huấn.
Phong Việt Trạch ngẩn ra, nhìn Cố Phàm đang xé một đoạn ống tay áo bắt đầu băng bó cho mình bằng ánh mắt phức tạp, định nói gì đó nhưng chẳng thốt ra câu, để mặc y kéo mình ngồi xuống bên chân tường.
Cố Phàm cẩn thận giúp gã xử lý xong, lúc này mới nhớ tới hai người hiện đang ở hai lập trường đối nghịch, vội vàng nhặt cuốn bí tịch rơi dưới đất lên, đứng cách thật xa Phong Việt Trạch.
Phong Việt Trạch ngẩn người nhìn bàn tay trái bị quấn hết vòng này đến vòng khác vô cùng khó coi, nhịn không được phải cười một cái, nói: “A Phàm, thế này có được coi là ngươi đoạn tụ(2) vì ta không nhỉ?”
Gì thế, suy nghĩ hơi bị tổ lái đấy!
Cố Phàm vô lực trả lời: “Nếu mà nói như vậy, thì đã sớm có người đoạn tụ vì ta rồi.”
Phong Việt Trạch thả tay xuống, nhìn Cố Phàm: “Là cái tên sư đệ quần áo đen sì của ngươi?”
Vẻ mặt đang nghiêm túc của Cố Phàm trở nên thả lỏng hơn, khó giấu được nụ cười: “Ừm, hồi đó ta bị chó đuổi, hắn giúp ta đánh chó.” Suy nghĩ một chút lại nhíu mày: “Không biết vết thương của hắn sao rồi, nhưng mà có Mộ Dung ở đó, chắc là sẽ không sao.”
Phong Việt Trạch vẫn nhìn y với vẻ nhàn nhạt, bỗng nhớ lại lần đầu hai người gặp nhau. Khi đó Cố Phàm còn không biết thân phận thật của gã, nhưng vẫn mang vẻ phòng bị, đến sau này, cũng vẫn là sự phòng bị đó —— ngay từ đầu, gã đã thua rồi.
A Phàm, đối với ngươi mà nói, ta rốt cuộc là gì?
Quỷ thần xui khiến, gã lại hỏi câu này ra miệng.
Cố Phàm nhìn gã khó hiểu, suy nghĩ một chút, nói: “Ta không hề ghét ngươi chút nào, cho nên, có thể coi là bạn đi.”
Bạn, vậy sao…
Phong Việt Trạch cười chua xót, đứng lên vẫy tay với Cố Phàm: “Lại đây, những lời ngươi nói ban nãy, ta đồng ý.”
Chẳng lẽ lúc nãy không cẩn thận bị đập vào đầu?
Cố Phàm nghi ngờ quan sát gã từ trên xuống dưới, lết từng bước qua đó, thấy gã không có ý muốn giơ tay đoạt mất, mới lật ra trang đầu tiên của cuốn bí tịch bắt đầu nhìn.
Mở đầu là mấy chữ to rõ ràng, màu đỏ, hết sức nổi bật.
‘Muốn luyện môn võ công này, trước hết phải tự thiến.’
Cố Phàm: …
…
…
Cái gì thế cái gì thế, đây là cái gì, sách lậu hả, nhầm nhọt chỗ nào rồi hả!
Y vừa cầm quyển bí tịch vừa run rẩy, quay đầu hỏi Phong Việt Trạch: “Bí, bí tịch của ma giáo các ngươi chính là thứ này? Ngươi chẳng lẽ định luyện?”
Phong Việt Trạch cười híp mắt nói: “Ta là cầm về cất giữ, dầu gì cũng là di vật của ông nội ta mà. Còn người trong chính đạo có muốn luyện hay không, thì là chuyện của các ngươi.”
Cố Phàm 囧 囧 nhìn cuốn bí tịch xỏ lá trong tay.
Cái này, như kiểu biết đâu chừng lại có người vẫn luyện cái thứ không rõ ràng này, đến lúc đó võ lâm khắp nơi chắc là sẽ rất loạn …
Ngẩng đầu hỏi Phong Việt Trạch: “Ngươi có bút mực không?”
Phong Việt Trạch kinh ngạc, sau đó lấy trong ngực ra một cây bút, một cái nghiên mực, một khối mực đưa cho y: “A Phàm sao biết ta có mang?”
Cố Phàm: “… Không, ta chỉ thuận miệng hỏi chút thôi, thế mà ngươi mang thật.”
Sợ vãi ngươi là cái rương bách bảo(3) đấy hả!
Nhận lấy bút, Cố Phàm trầm tư một hồi, lật lật vài trang, lại xóa đi vài câu.
Lúc sau vẫn chưa yên tâm, lại lật tới trang thứ hai, bổ sung một hàng chữ lớn phía trên.
‘Nếu không tự thiến, cũng có thể thành công.’
Phong Việt Trạch: “… A Phàm thật là, rất sáng tạo.”
Cố Phàm đặt bút xuống cười gian manh: “Thật thật giả giả, mới có người mắc lừa đúng không?”
Những kẻ quá tham lam, muốn chiếm đoạt những thứ không phải là của mình, tất sẽ gặp phải xui xẻo.
——————–
Chú thích:
(1) Đoạn này thật ra A Phàm chơi chữ chứ không thật sự vì lạnh mà nói câu đó.
Trước đó, giáo chủ có bảo phải “bình tĩnh”, từ này trong Hán Việt là “lãnh tĩnh” (lãnh = lạnh), cho nên câu sau Cố Phàm mới nói “lạnh đến mức sắp chết cóng”.
(2) Đoạn tụ: Nghĩa trên mặt chữ tức là xé rách cổ tay áo. Còn nghĩa bóng thì ai cũng hiểu rồi nhỉ =))) Đoạn này giáo chủ chơi 2 nghĩa.
(3) Rương bách bảo: Tức cái rương chứa đủ thứ, cũng có thể chỉ hộp nữ trang, hộp đồ nghề, túi bảo bối của Doraemon =))
Tình tiết này, diễn biến này, sao cứ thấy gay go vậy!
Cố Phàm mặt xám mày tro bò dậy từ dưới đất, vội nhào qua ra sức đẩy cửa đá.
Quả nhiên, đẩy không ra.
Y trợn đôi mắt như cá chết, nhìn về phía cái tên vẫn khoanh tay lười biếng tựa vào trên vách đá mang dáng vẻ như chuyện không liên quan đến gã là mấy – Phong Việt Trạch.
“Nghe nói chỗ này là nơi trước kia Thiên Ma giáo xây dựng, ngươi biết chút nữa phải đi ra ngoài thế nào không?”
Phong Việt Trạch lắc đầu, lời nói thành khẩn: “A Phàm, càng vào những lúc như này thì càng phải bình tĩnh. Ví dụ như ta, rõ ràng ta hoàn toàn không biết nơi này rốt cuộc có bao nhiêu cơ quan, cũng không biết tiếp theo nên đi như thế nào, nhưng ta vẫn rất trấn định mà.”
Cố Phàm hết ý kiến, không thèm nói gì xoay người, lặng lẽ mò mẫm đi vào trong.
Phong Việt Trạch đi theo phía sau, tâm trạng có vẻ rất tốt còn hỏi: “Sao thế, A Phàm, bình tĩnh lại chưa?”
Bình tĩnh con em gái ngươi, lạnh đến mức sắp chết cóng(1) rồi mà vẫn còn phải tâm như tro tàn sao!
Y ngay cả đầu cũng lười quay lại, Cố Phàm cắn răng nói: “Giáo chủ có cái nhìn hơn người, tại hạ thụ giáo.”
“A Phàm thật là quá khen.” Phong Việt Trạch vừa làm bộ khiêm tốn, vừa vô cùng tự nhiên đi vượt qua Cố Phàm, bước tới phía trước, lấy từ trong lòng ra một viên dạ minh châu, ánh sáng màu xanh tỏa ra khiến hành lang tối thui sáng lên không ít.
“Ngươi không phải là không biết đường sao?” Cố Phàm không hiểu hỏi.
Phong Việt Trạch quay đầu lại, nửa gương mặt bị ánh sáng nhạt chiếu vào, đôi mắt tràn đầy vẻ ranh mãnh, nhếch miệng lên, lộ ra một nụ cười vô cùng thiếu đòn: “Mới vừa rồi là gạt ngươi thôi.”
Cố Phàm: …
Ai nói tên này thích y hử? Đây tuyệt đối là có thù oán với y mới đúng!
Rẽ trái rẽ phải trong sơn động mấy lượt, Phong Việt Trạch thỉnh thoảng dừng lại để phân biệt phương hướng, vậy mà đường đi cũng suôn sẻ bất ngờ. Không hổ là giáo chủ, thật là văn có thể thi trạng nguyên, võ có thể đánh lưu manh, nhớ đường cũng rất chuẩn như la bàn. Nhìn có vẻ không đứng đắn, xa cách, bí ẩn, nhưng người như vậy có lẽ… sẽ không vì chút chuyện nhỏ mà đau lòng đâu. Như vậy …
Cố Phàm bất tri bất giác chìm sâu vào trong suy nghĩ của mình, không nhận ra Phong Việt Trạch đã ngừng lại, liền đập mạnh vào người gã, lảo đảo suýt ngã về sau ngã.
Phong Việt Trạch cười híp mắt kéo y lại, nhân tiện kéo cả người Cố Phàm ôm vào lòng, còn hết sức vô sỉ véo một cái ở thắt lưng y.
Cố Phàm cả người nổi đầy da gà, nhảy lui ra một khoảng cách khá xa, dùng tay chỉ vào gã, nín nửa ngày mới phun ra một câu: “Ngươi … ngươi cái này gọi là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!”
Phong Việt Trạch lại còn hơi tóm lấy ngón tay y, dần dần nắm cả bàn tay rồi cúi đầu hôn nhẹ một cái lên mu bàn tay y, ngẩng đầu cười nói: “A Phàm, thân là giáo chủ phu nhân của ta… ngươi là đang vô cớ gây rối đấy. Nhưng mà không sao, ta không chê đâu.”
Chẳng lẽ lúc này y còn phải nói một câu cảm ơn đã bao dung sao!
Cố Phàm dùng sức rút tay mình về, cười nhạt một cái rồi gượng gạo chuyển đề tài: “Sao đột nhiên ngươi dừng lại?”
“Hửm?” Phong Việt Trạch cũng không so đo, né người tránh ra một khoảng, để Cố Phàm có thể thấy rõ tình huống trước mặt: “Dĩ nhiên là bởi vì đã đến nơi rồi.”
Phía trước đường đi bỗng trở nên rộng rãi hơn không ít, phía cuối còn có một bục đá, trên đó đặt một ngọn đèn dầu, phần giữa hơi nhô cao lên. Trên mặt bục đá dường như còn khắc vài chữ gì đó, khi đến gần mới nhận ra là một bức vẽ thất tinh.
Cố Phàm ngẩn người, mở miệng hỏi: “Chỉ thế này thôi à, không phải nói có kho báu phú khả địch quốc hay bí tịch ngàn người cũng không địch lại nổi hay sao?”
Phong Việt Trạch lấy ra một cái hỏa chiết, châm lên ngọn đèn dầu, ánh lửa màu vàng tỏa ra khiến bục đá trở nên sáng rõ hơn.
Gã cúi đầu nghiên cứu bức thất tinh đồ, nghe thấy lời Cố Phàm, liền liếc y một cái, giọng điệu dửng dưng: “Kho báu cái gì, không phải đều do đám nhân sĩ giang hồ rảnh rỗi tự tưởng tượng ra sao? Nhưng bí tịch thì có thật, chút nữa ngươi có thể xem.”
Vừa nói xong gã liền ấn nhẹ vào vị trí của các vì sao theo thứ tự Thiên Xu, Tham Lang, Phá Quân, theo đó có tiếng cơ quan chuyển động, vị trí trung gian vốn hơi gồ lên một chút giờ dần dần cao hẳn lên, để lộ ra một cuốn sách ngả vàng.
Cố Phàm tiến lên trước, thấy Phong Việt Trạch cũng không ngăn cản, liền đưa tay cầm lên.
… Sờ vào chẳng khác gì mấy cuốn sách đồi trụy ba văn tiền một quyển bán đầy ven đường, rõ ràng là bí tịch truyền đời gì đó cơ mà không cần phải khiêm tốn như vậy chứ!
“Tốt lắm, nếu đồ cũng đã lấy được rồi, A Phàm, ngươi chắc chuẩn bị trở mặt rồi nhỉ.”
Cố Phàm đang thầm xỉa xói chê bai trong lòng, chợt nghe thấy Phong Việt Trạch hờ hững nói một câu như vậy, trong lòng hơi giật mình, liền lui lại sau mấy bước, nhìn gã đầy phòng bị.
“Ngươi có ý gì?”
Phong Việt Trạch cong môi, cười một cách hồn nhiên: “A Phàm, ta yên lặng cũng không có nghĩa là ta không biết gì hết. Bởi vì những lời đồn đãi trước kia, nếu ngươi không muốn bị chính đạo đuổi giết, thì là chuyện rất khó. Nhưng ngươi lại cũng không muốn cùng ta đi. Cho nên chắc chắn ngươi sẽ phải dựa vào chuyện Sơn Hà lệnh, coi như làm một cuộc thương lượng tiền đặt cược, có đúng không? Chẳng qua củ khoai nóng phỏng tay này, ngươi không nhất định chỉ hành động có một mình, cho nên trước tiên làm bộ như quy hàng ta. Nhưng mà thật ra nếu như lúc đó ngươi thực sự bán đứng ta cho chính đạo, thì đó cũng là một công rất lớn, chắc hẳn bọn họ cũng sẽ không làm khó ngươi nữa, cần gì phải vòng vo đến bước này chứ?”
Cố Phàm mở to mắt, ngay sau đó cười khổ một tiếng.
“Ngươi là người giảo hoạt như vậy, sao ta có thể bắt ngươi dễ dàng như thế? Hơn nữa… ta cũng không muốn ngươi chết.”
“Vậy à.” Phong Việt Trạch rũ mắt xuống để che giấu cảm xúc đang xao động, trong sự mờ mịt lại pha lẫn mấy phần khát khao không rõ lắm, nhưng dưới ánh đèn mờ ảo nơi đây lại chẳng nhìn ra chút gì: “Thế thì A Phàm à, ngươi định làm gì?”
Cố Phàm mím môi, tiếp tục nói: “Quyển bí tịch này cho ngươi, nhưng ta sẽ chép một phần mang về, giao cho Bình Pháp đại sư, để ông ấy ra mặt, lại thêm Trương Đình Tân tiền bối, có lẽ cả người khác sẽ không làm khó Thanh Sơn Giáo nữa. Còn quyển bí tịch này, hai bên đều có cũng giống như chẳng bên nào lấy được, sự cân bằng giữa chính đạo và ma giáo cũng sẽ không bị phá vỡ, trải qua chuyện này, có lẽ võ lâm lại có thể yên ổn thêm mấy năm nữa, mà ta cũng có thể mượn cơ hội này để rút lui.”
“Suy nghĩ rất chu toàn.” Phong Việt Trạch cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn Cố Phàm không chớp mắt, nhưng giọng nói lại lạnh như băng: “Có điều A Phàm, ngươi làm sao có thể khẳng định ta sẽ đáp ứng chứ? Ngươi dùng cái gì để trao đổi với ta?”
Cố Phàm đã sớm chờ gã nói câu này, nghe vậy liền tiện tay ném cuốn bí tịch xuống đất, rút ra từ bên hông một cây chủy thủ, để ngang trước cổ mình: “Giáo chủ, Nhạc huynh, ta chẳng có gì cả, chỉ còn lại cái mạng này mà thôi.”
Ánh mắt Phong Việt Trạch ngày càng trở nên tối tăm, nhưng khóe miệng lại dần cong lên thành một nụ cười trào phúng: “A Phàm, ngươi cho là ở trước mặt ta, ngươi có thể chết được sao?”
Cố Phàm dí sát chủy thủ lại thêm chút, cắt ra một vết máu nhức mắt, trầm giọng nói: “Chuyện muốn chết, cho dù bây giờ không được, thì sau này cũng sẽ có cơ hội.”
Phong Việt Trạch im lặng một hồi, bỗng nhiên thân hình chuyển động cực nhanh, nháy mắt đã đến bên cạnh Cố Phàm. Cố Phàm giật mình, thanh chủy thủ lóe lên sắc bén, lưỡi dao lạnh như băng càng thêm áp sát vào cổ y. Nhưng Phong Việt Trạch lại chẳng ngó ngàng gì tới, đưa tay mạnh mẽ bóp nát lưỡi dao, những mảnh vụn trong nháy mắt cắt vào tay gã khiến máu tươi chảy đầm đìa.
Vài tia máu tươi bắn lên mặt y, rồi lại chảy xuống theo gò má, giống như là nước mắt vậy. Vậy mà Phong Việt Trạch vẫn cứ cười, như chẳng hề cảm nhận bất cứ thứ gì, chẳng hề để tâm điều gì, bàn tay còn lại từ từ đặt lên mặt Cố Phàm. Mùi máu tanh gay mũi tỏa ra, một lúc sau gã vừa cười vừa nói: “Ngươi nhìn xem, A Phàm, ta cũng sẽ chảy máu, cũng sẽ đau mà.”
Bàn tay gã chậm rãi trượt xuống, dời đến cổ Cố Phàm, cảm nhận mạch đập nơi đó. Chỉ cần gã bóp nhẹ một cái, sẽ chẳng còn ai có thể khiến gã thất hồn lạc phách, chẳng còn ai khiến gã đau như vậy được nữa…
“Đau mà ngươi còn tự hủy hoại bản thân?” Cố Phàm rốt cuộc tỉnh táo lại, vội vàng cầm lấy bàn tay vẫn đang chảy máu của Phong Việt Trạch lên, quắc mắt giáo huấn.
Phong Việt Trạch ngẩn ra, nhìn Cố Phàm đang xé một đoạn ống tay áo bắt đầu băng bó cho mình bằng ánh mắt phức tạp, định nói gì đó nhưng chẳng thốt ra câu, để mặc y kéo mình ngồi xuống bên chân tường.
Cố Phàm cẩn thận giúp gã xử lý xong, lúc này mới nhớ tới hai người hiện đang ở hai lập trường đối nghịch, vội vàng nhặt cuốn bí tịch rơi dưới đất lên, đứng cách thật xa Phong Việt Trạch.
Phong Việt Trạch ngẩn người nhìn bàn tay trái bị quấn hết vòng này đến vòng khác vô cùng khó coi, nhịn không được phải cười một cái, nói: “A Phàm, thế này có được coi là ngươi đoạn tụ(2) vì ta không nhỉ?”
Gì thế, suy nghĩ hơi bị tổ lái đấy!
Cố Phàm vô lực trả lời: “Nếu mà nói như vậy, thì đã sớm có người đoạn tụ vì ta rồi.”
Phong Việt Trạch thả tay xuống, nhìn Cố Phàm: “Là cái tên sư đệ quần áo đen sì của ngươi?”
Vẻ mặt đang nghiêm túc của Cố Phàm trở nên thả lỏng hơn, khó giấu được nụ cười: “Ừm, hồi đó ta bị chó đuổi, hắn giúp ta đánh chó.” Suy nghĩ một chút lại nhíu mày: “Không biết vết thương của hắn sao rồi, nhưng mà có Mộ Dung ở đó, chắc là sẽ không sao.”
Phong Việt Trạch vẫn nhìn y với vẻ nhàn nhạt, bỗng nhớ lại lần đầu hai người gặp nhau. Khi đó Cố Phàm còn không biết thân phận thật của gã, nhưng vẫn mang vẻ phòng bị, đến sau này, cũng vẫn là sự phòng bị đó —— ngay từ đầu, gã đã thua rồi.
A Phàm, đối với ngươi mà nói, ta rốt cuộc là gì?
Quỷ thần xui khiến, gã lại hỏi câu này ra miệng.
Cố Phàm nhìn gã khó hiểu, suy nghĩ một chút, nói: “Ta không hề ghét ngươi chút nào, cho nên, có thể coi là bạn đi.”
Bạn, vậy sao…
Phong Việt Trạch cười chua xót, đứng lên vẫy tay với Cố Phàm: “Lại đây, những lời ngươi nói ban nãy, ta đồng ý.”
Chẳng lẽ lúc nãy không cẩn thận bị đập vào đầu?
Cố Phàm nghi ngờ quan sát gã từ trên xuống dưới, lết từng bước qua đó, thấy gã không có ý muốn giơ tay đoạt mất, mới lật ra trang đầu tiên của cuốn bí tịch bắt đầu nhìn.
Mở đầu là mấy chữ to rõ ràng, màu đỏ, hết sức nổi bật.
‘Muốn luyện môn võ công này, trước hết phải tự thiến.’
Cố Phàm: …
…
…
Cái gì thế cái gì thế, đây là cái gì, sách lậu hả, nhầm nhọt chỗ nào rồi hả!
Y vừa cầm quyển bí tịch vừa run rẩy, quay đầu hỏi Phong Việt Trạch: “Bí, bí tịch của ma giáo các ngươi chính là thứ này? Ngươi chẳng lẽ định luyện?”
Phong Việt Trạch cười híp mắt nói: “Ta là cầm về cất giữ, dầu gì cũng là di vật của ông nội ta mà. Còn người trong chính đạo có muốn luyện hay không, thì là chuyện của các ngươi.”
Cố Phàm 囧 囧 nhìn cuốn bí tịch xỏ lá trong tay.
Cái này, như kiểu biết đâu chừng lại có người vẫn luyện cái thứ không rõ ràng này, đến lúc đó võ lâm khắp nơi chắc là sẽ rất loạn …
Ngẩng đầu hỏi Phong Việt Trạch: “Ngươi có bút mực không?”
Phong Việt Trạch kinh ngạc, sau đó lấy trong ngực ra một cây bút, một cái nghiên mực, một khối mực đưa cho y: “A Phàm sao biết ta có mang?”
Cố Phàm: “… Không, ta chỉ thuận miệng hỏi chút thôi, thế mà ngươi mang thật.”
Sợ vãi ngươi là cái rương bách bảo(3) đấy hả!
Nhận lấy bút, Cố Phàm trầm tư một hồi, lật lật vài trang, lại xóa đi vài câu.
Lúc sau vẫn chưa yên tâm, lại lật tới trang thứ hai, bổ sung một hàng chữ lớn phía trên.
‘Nếu không tự thiến, cũng có thể thành công.’
Phong Việt Trạch: “… A Phàm thật là, rất sáng tạo.”
Cố Phàm đặt bút xuống cười gian manh: “Thật thật giả giả, mới có người mắc lừa đúng không?”
Những kẻ quá tham lam, muốn chiếm đoạt những thứ không phải là của mình, tất sẽ gặp phải xui xẻo.
——————–
Chú thích:
(1) Đoạn này thật ra A Phàm chơi chữ chứ không thật sự vì lạnh mà nói câu đó.
Trước đó, giáo chủ có bảo phải “bình tĩnh”, từ này trong Hán Việt là “lãnh tĩnh” (lãnh = lạnh), cho nên câu sau Cố Phàm mới nói “lạnh đến mức sắp chết cóng”.
(2) Đoạn tụ: Nghĩa trên mặt chữ tức là xé rách cổ tay áo. Còn nghĩa bóng thì ai cũng hiểu rồi nhỉ =))) Đoạn này giáo chủ chơi 2 nghĩa.
(3) Rương bách bảo: Tức cái rương chứa đủ thứ, cũng có thể chỉ hộp nữ trang, hộp đồ nghề, túi bảo bối của Doraemon =))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.