Nam Chính Lại Lại Lại Lại Chết Nữa Rồi
Chương 8
Thính Thuyết Ngã Thị Hắc Sơn Lão Yêu
16/08/2023
Sau khi ngồi cùng bàn với Đồng Tư Thanh, Tịch Tu cảm thấy mỗi ngày trôi qua cực kỳ phong phú.
Thật sự do đại lão bên cạnh cậu quá lợi hại, cho dù bất cứ vấn đề gì, bất cứ chỗ nào đều có thể giải đáp, giống như một quyển bách khoa toàn thư biết đi vậy.
Trong lòng Tịch Tu lại lần nữa than thở, quả nhiên là con trai ruột của tác giả mà! Ngay cả Nam Cung Ngạo và Đỗ Tư Tư đều kém xa anh, hai người đó chỉ có thể là con nuôi thôi.
Trong lớp, Tịch Tu vừa mua về hai chai nước suối lạnh ở quầy bán đồ ăn vặt rồi đưa cho Đồng Tư Thanh một chai.
Đồng Tư Thanh nói tiếng cám ơn, ngón tay trắng trẻo nhẹ nhàng mở nắp chai nước, anh hơi hơi ngửa đầu uống một ngụm, cần cổ vừa thon dài vừa đẹp đẽ, hầu kết chuyển động theo động tác nuốt xuống, vừa gợi cảm lại vừa quyến rũ.
Tịch Tu vội vàng uống một ngụm nước để áp lửa nóng trong người xuống, ánh mắt mơ màng, con trai ruột đã đẹp trai như này, vậy không biết con gái ruột của tác giả sẽ như thế nào nhỉ?
Khoan đã, trong quyển sách này có con gái ruột của tác giả à?
Tịch Tu nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng phát hiện những gì có thể biết được trong giấc mơ của mình quá ít, thậm chí cậu không biết sau này Đồng Tư Thanh sẽ ở bên ai nữa.
Chẳng lẽ người kia chính là con gái ruột của tác giả sao?
Nghĩ đến đây, Tịch Tu thấy không được vui lắm, cậu ừng ực ừng ực một hơi uống sạch chai nước suối, còn nấc thêm một tiếng.
"Uống nhanh quá làm gì? Cẩn thận bị sặc đấy."
Giọng nói lành lạnh của Đồng Tư Thanh vang lên bên tai cậu, nghe có vẻ như không có độ ấm gì nhưng trong đó vẫn bao hàm nhàn nhạt quan tâm.
Tịch Tu mỉm cười với anh, hai má nâng lên, nhìn có vẻ càng thêm đáng yêu nghịch ngợm.
Đồng Tư Thanh siết chặt chai nước trong tay, khi ánh mắt anh chạm vào đôi má trắng nõn của cậu thì làm cho anh có cảm giác ngo ngoe rục rịch.
Nữ sinh ở bàn trên cầm bài thi quay đầu lại hỏi Tịch Tu đề bài, sau buổi thi đó, tất cả mọi người đều ngạc nhiên phát hiện Tịch Tu đã trở mình rồi.
Từ một tên học dốt đặc cán mai bỗng nhiên bắt đầu trở mình thành con ngoan trò giỏi.
Ngay từ đầu, mọi người đều cảm thấy không thể tin được.
Dù sao học chung với nhau đã hai năm rồi, tuy mọi người không đến mức hiểu rõ Tịch Tu nhưng mỗi lần thi xong đều sẽ có dán bảng xếp hạng thành tích, gần như trong lòng ai ai cũng biết thứ hạng của mỗi người.
Từ thứ hạng gần cuối mà lại nhảy vọt lên chiếm một trong năm vị trí đầu, việc chênh lệch này làm cho ai cũng đều sẽ trố mắt cả.
Ban đầu, mọi người chỉ âm thầm bàn luận mà thôi, nhưng bọn họ đều tin tưởng Tịch Tu không phải loại người chơi gian lận.
Hoặc là nói, cậu sẽ không ngu xuẩn đến mức đi gian lận để bản thân mình thi đạt được hạng hai toàn khối.
Mọi người đều rất ngạc nhiên, làm sao cậu có thể làm được như thế chứ?
Tịch Tu cũng không hề giấu giếm, cậu nói bỗng nhiên bản thân mình như được thông não, những đề bài đó trong mắt cậu trở nên vô cùng đơn giản, có thể là do trước đây cậu chăm chỉ nỗ lực tích lũy dần nên mới có được kết quả như bây giờ.
Tuy rằng mọi người đều cảm thấy lời giải thích này hơi gượng gạo, nhưng sau khi thấy mỗi ngày cậu đều bám đuôi Đồng Tư Thanh hỏi bài, đến lúc thực hành thì đều cầm cờ đi trước, thậm chí trong lớp khi thầy cô giáo gọi cậu lên giải bài thì cậu đều có thể trả lời đáp án vô cùng hoàn mỹ.
Đôi khi, cậu còn có thể đáp được nhiều cách giải đề khác nhau, chỉ thế cũng đủ làm cho người ta biết là cậu có học hành đàng hoàng.
Lúc này, mọi người không thể không tin những gì Tịch Tu nói là thật, ghi chép tích lũy đầy đủ, thì ra cứ cố gắng là sẽ có kết quả tốt như này!
Nữ sinh bàn trên thấy Tịch Tu cười đáng yêu quá, hai má cậu phình phình, nhìn như cái bánh bao, nhất định nhéo rất đã.
Nữ sinh đó cười hề hề rồi duỗi tay nhẹ nhàng nhéo một cái, cảm giác vừa non vừa mềm, ngay cả bánh bao cũng kém hơn nhiều.
Tịch Tu bị hoảng sợ, theo bản năng mà thụt lùi lại.
Nữ sinh hơi xấu hổ: "Xin lỗi, xin lỗi, thật sự nhìn cậu đáng yêu quá đi, nhéo thấy mềm mại lắm, có thể cho tôi nhéo một cái nữa được không?"
Tịch Tu vội vàng lắc đầu không ngừng, đùa gì thế, mặt của đàn ông con trai là có thể tùy tiện nhéo sao hả?
Nữ sinh hơi thất vọng: "Vậy được rồi, vậy cậu giảng cho tôi đề bài này với."
Tịch Tu cảnh giác nhìn nữ sinh vài lần, thấy cô ta chắc chắn sẽ không đánh lén mình nữa thì mới trộm nhẹ nhàng thở phào, sau đó cậu bắt đầu giảng bài cho cô ta.
Đồng tư Thanh nhíu mày lại, má trái của đối phương còn nhợt nhạt dấu ấn của ngón tay, rõ ràng chính anh là người muốn nhéo trước cơ mà.
Sau khi giảng bài xong, Tịch Tu cũng bắt đầu giải đề.
Nói cũng kỳ, tuy rằng Đồng Tư Thanh được công nhận là học thần nhưng lại có rất ít người tìm anh hỏi bài.
Tịch Tu là người duy nhất.
"Cậu nói xem tại sao mọi người không đi hỏi cậu nhỉ? Rõ ràng thành tích của câụ còn tốt hơn của tôi nữa mà!" Lại còn giảng bài hay hơn cậu nữa.
Đồng Tư Thanh cứ chằm chằm nhìn vào dấu ấn hồng nhạt ấy, không quan tâm nói: "Không biết, chắc có thể là sợ làm phiền tôi."
Tịch Tu không thấy như vậy, cậu viết lời giải lên nháp rồi thuận miệng nói: "Không thể nào! Mỗi ngày tôi đều hỏi bài cậu mà, đâu thấy có làm phiền cậu đâu?"
Vì thế, sau khi tan học, Tịch Tu còn lén đi hỏi nữ sinh bàn trên.
Nữ sinh bàn trên là chuyên gia đi hỏi bài và chuyên đi tìm Tịch Tu hỏi bài, có đuổi cũng không đi.
"Cậu hỏi tại sao không tìm Đồng Tư Thanh á? Mẹ ơi, học thần nhìn..." Nữ sinh cau mày, không biết hình dung thế nào: "À, đúng rồi, người sống chớ đến gần, chúng tôi chỉ là phàm phu tục tử thì làm sao dám quấy rầy được chứ? Hiểu không hả? Cái tên ngồi bên trên học thần rất bội phục cậu đó, cảm kích cậu đã cứu cậu ta trong nguy cấp ấy."
Tịch Tu: "??? Nói quá quá rồi."
Nữ sinh mở to hai mắt nhìn: "Sao lại không chứ? Chỉ có mình cậu là to gan nhất trong toàn khối đó! Những người khác đều không dám đến gần Đồng Tư Thanh đâu, cậu không biết rồi, những nữ sinh tỏ tình với cậu ta đều là tỏ tình trong lòng mà thôi, ngay cả thư tình cũng không dám gửi nữa kìa."
Ngay lập tức, Tịch Tu cảm thấy cạn lời, chờ sau khi Đồng Tư Thanh trở về từ văn phòng, cậu ngồi nhìn anh chằm chặp ít nhất vài phút. Mặc dù nhìn lạnh như băng, lại là hệ cấm dục, nhưng cũng đâu đến mức làm mọi người tránh xa ba mét chứ!
Đây là logic gì thế?
Cậu ngồi cùng bàn với Đồng Tư Thanh đã được một đoạn thời gian, trước giờ cậu đều thấy anh một mình một cõi, chưa từng thấy anh đi chung với người bạn nào.
Thì ra anh là cậu bé đáng thương không có bạn bè gì sất.
Đồng Tư Thanh hơi rũ mi mắt, anh nắm chặt cây bút trong tay, anh có thể cảm giác được nửa bên mặt phải của mình bị người ta nhìn chăm chú đến nóng rát.
Anh xoay đầu nhìn thẳng vào mắt Tịch Tu, dò hỏi: "Cậu nhìn tôi mãi đến tận năm phút rồi, có chuyện gì à?"
Tịch Tu gãi gãi đầu, có hơi ngạc nhiên nói: "Thật sao? Tôi nhìn cậu lâu như vậy á?" Cậu nhìn đồng hồ rồi tự nhủ: "Mẹ nó, đúng là lâu thật này, hoàn toàn không biết luôn!"
Ngẩng đầu lên thấy Đồng Tư Thanh đang nhìn cậu, cặp mắt nâu mang theo nhàn nhạt ý cười, Tịch Tu nghĩ nghĩ rồi nói: "Thấy cậu đẹp trai nên nhìn đến mê mẩn đấy."
Tai Đồng Tư Thanh giật giật, anh quay đầu lại, hầu kết lăn lăn như đang nuốt xuống cái gì đó.
Tịch Tu vẫn còn tiếp tục nói: "Cậu nói xem cậu đẹp như này mà sao kém duyên thế? Chắc chắn là do cậu ít khi cười nên nhìn rất lạnh lùng, nếu cậu giống tôi ngày nào cũng tươi cười thì nhất định cũng sẽ rất được chào đón đó."
Đồng Tư Thanh không chút biến sắc xoa xoa lỗ tai đang nóng lên của mình: "Tôi được chào đón để làm gì? Chỉ cần cậu được chào đón là được rồi."
"???"
Tịch Tu cảm thấy hình như cậu nghe không rõ câu cuối của Đồng Tư Thanh nói, cậu nhìn Đồng Tư Thanh một cái thì thấy mặt mày anh vẫn đang nghiêm túc như trước.
Ờm, có lẽ mình nghe nhầm rồi, sao Đồng Tư Thanh có thể nói mấy câu tỏ tình sến rện như vậy được.
Tịch Tư tiếp tục nói: "Được chào đón thì sẽ kết bạn được với rất nhiều người, sao cậu không có người bạn nào thế?"
"Tôi có cậu là được rồi, tại sao phải cần người bạn khác?"
Tịch Tu thề, lần này cậu thật sự không nghe nhầm đâu.
Có điều kết hợp câu trên câu dưới lại thì cậu cảm thấy hẳn là do cậu suy nghĩ nhiều, Đồng đại lão không có bạn bè gì nên mới nói câu khiến người khác hiểu lầm thế này.
Cậu vỗ vỗ bả vai Đồng Tư Thanh: "Được, vậy tôi sẽ là bạn tốt nhất của cậu. Đại lão, khi nào giàu lên thì đừng quên người bạn này đó."
Tạo mối quan hệ thân thiết với con ruột của tác giả, nhất định tương lai sẽ tươi sáng.
Đồng Tư Thanh im lặng, sau đó rốt cuộc giơ tay lên nhéo nhéo hai má tròn trĩnh của Tịch Tu, giống y như đậu hũ vừa non vừa mềm, hèn gì sau khi nữ sinh bàn trên nhéo xong nói rất đã ngứa.
"Được!"
Tich Tu vừa chấn động vừa kinh ngạc nên tạm thời quên mất né mặt ra, thế nên Đồng Tư Thanh vừa xoa vừa giày vò mặt cậu, vò đến đã ghiền rồi mới buông tay.
Khuôn mặt trắng nõn nà như bị chà đạp mà xuất hiện vài vết đỏ hồng.
Đồng Tư Thanh thấy thế thì bỗng nhiên chột dạ, sau đó anh lại giơ tay lên nhẹ nhàng xoa xoa vỗ vỗ một chút, dường như cho rằng cách này có thể xóa hết mấy cái vết hồng đó vậy.
Ngón tay anh lướt qua trên mặt Tịch Tu làm cho Tịch Tu cảm thấy hơi ngưa ngứa.
Tịch Tu giật mình một cái, cậu cuống quít lùi ra sau, hù chết bảo bảo rồi!
Ngay vào lúc Tịch Tu không biết nên nói cái gì thì bỗng nhiên nữ sinh ở bàn trên quay đầu lại, cô ta thấy má trái Tịch Tu thảm không nỡ nhìn thì hoảng hốt: "Ui là trời, thì ra Tịch Tu bán đứng nhan sắc của mình mới có thể làm cho học thần chỉ bài cho cậu."
Tịch Tu: "???"
Nữ sinh vuốt vuốt mặt mình rồi lại nhớ đến cảm giác nhéo mặt Tịch Tu trước đó, cô ta bất đắc dĩ thở dài: "Tịch Tu ơi, mặt cậu nhéo đã quá à! Nếu tôi có cái mặt nhéo đã như này thì tôi cũng sẽ dâng lên cho học thần muốn nhéo thế nào thì nhéo."
Tịch Tu: "???" Điên rồi hả?
"Tịch Tu, cậu ở nhà thoa cái gì vậy? Sao da đẹp thế này? Tôi là con gái mà còn cảm thấy không bằng nữa là."
Tịch Tu chần chừ một lúc, mới nói: "Sữa...sữa dưỡng cho em bé?"
Nữ sinh hâm mộ ghen tỵ hận, bẩm sinh trời cho, tức á nha!
"Nhớ bảo dưỡng tốt mặt của cậu đấy, tranh thủ làm cho học thần đắm đuối vào mặt múp của cậu không thể thoát ra được, như vậy thì học thần mới có thể giảng bài và chỉ bài cho cậu, sau đó cậu lại nói lại cho chúng tôi biết. Tịch Tu, trọng trách này giao cho cậu đấy!"
Nữ sinh nghiêm túc vỗ vỗ tay Tịch Tu, người nào không biết mà nhìn dáng vẻ đó sẽ tưởng là đang nói chuyện gì ghê gớm nặng nề lắm ấy.
Tịch Tu: "..."
Chuyện xàm xí gì vậy nè?
Vất vả lắm mới thoát ra được nữ sinh bàn trên, Tịch Tu dở khóc dở cười nhìn Đồng Tư Thanh: "Cậu đừng nghe bạn ấy nói đùa, bạn ấy diễn ghê lắm."
Đồng Tư Thanh lại nghiêm túc nói: "Như thế cũng được, bài nào không hiểu thì tôi có thể dạy cho cậu nhưng cậu phải cho tôi nhéo mặt đấy."
Tịch Tu cứng đờ, cậu thấy dáng vẻ Đồng Tư Thanh nghiêm túc như thế làm cho cậu muốn đâm đầu vào bảng đen chết luôn cho rồi,.
Lâm Diệu Ngôn, cậu nhìn chuyện tốt cậu gây ra kìa!
Đã làm hư Đồng Tư Thanh người ta luôn rồi!
Lâm Diệu Ngôn chính là nữ sinh bàn trên thấy hơi chột dạ mà cúi đầu, cô ta không biết gì hết, cô ta cũng không nghe được cái gì hết á.
Thật sự do đại lão bên cạnh cậu quá lợi hại, cho dù bất cứ vấn đề gì, bất cứ chỗ nào đều có thể giải đáp, giống như một quyển bách khoa toàn thư biết đi vậy.
Trong lòng Tịch Tu lại lần nữa than thở, quả nhiên là con trai ruột của tác giả mà! Ngay cả Nam Cung Ngạo và Đỗ Tư Tư đều kém xa anh, hai người đó chỉ có thể là con nuôi thôi.
Trong lớp, Tịch Tu vừa mua về hai chai nước suối lạnh ở quầy bán đồ ăn vặt rồi đưa cho Đồng Tư Thanh một chai.
Đồng Tư Thanh nói tiếng cám ơn, ngón tay trắng trẻo nhẹ nhàng mở nắp chai nước, anh hơi hơi ngửa đầu uống một ngụm, cần cổ vừa thon dài vừa đẹp đẽ, hầu kết chuyển động theo động tác nuốt xuống, vừa gợi cảm lại vừa quyến rũ.
Tịch Tu vội vàng uống một ngụm nước để áp lửa nóng trong người xuống, ánh mắt mơ màng, con trai ruột đã đẹp trai như này, vậy không biết con gái ruột của tác giả sẽ như thế nào nhỉ?
Khoan đã, trong quyển sách này có con gái ruột của tác giả à?
Tịch Tu nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng phát hiện những gì có thể biết được trong giấc mơ của mình quá ít, thậm chí cậu không biết sau này Đồng Tư Thanh sẽ ở bên ai nữa.
Chẳng lẽ người kia chính là con gái ruột của tác giả sao?
Nghĩ đến đây, Tịch Tu thấy không được vui lắm, cậu ừng ực ừng ực một hơi uống sạch chai nước suối, còn nấc thêm một tiếng.
"Uống nhanh quá làm gì? Cẩn thận bị sặc đấy."
Giọng nói lành lạnh của Đồng Tư Thanh vang lên bên tai cậu, nghe có vẻ như không có độ ấm gì nhưng trong đó vẫn bao hàm nhàn nhạt quan tâm.
Tịch Tu mỉm cười với anh, hai má nâng lên, nhìn có vẻ càng thêm đáng yêu nghịch ngợm.
Đồng Tư Thanh siết chặt chai nước trong tay, khi ánh mắt anh chạm vào đôi má trắng nõn của cậu thì làm cho anh có cảm giác ngo ngoe rục rịch.
Nữ sinh ở bàn trên cầm bài thi quay đầu lại hỏi Tịch Tu đề bài, sau buổi thi đó, tất cả mọi người đều ngạc nhiên phát hiện Tịch Tu đã trở mình rồi.
Từ một tên học dốt đặc cán mai bỗng nhiên bắt đầu trở mình thành con ngoan trò giỏi.
Ngay từ đầu, mọi người đều cảm thấy không thể tin được.
Dù sao học chung với nhau đã hai năm rồi, tuy mọi người không đến mức hiểu rõ Tịch Tu nhưng mỗi lần thi xong đều sẽ có dán bảng xếp hạng thành tích, gần như trong lòng ai ai cũng biết thứ hạng của mỗi người.
Từ thứ hạng gần cuối mà lại nhảy vọt lên chiếm một trong năm vị trí đầu, việc chênh lệch này làm cho ai cũng đều sẽ trố mắt cả.
Ban đầu, mọi người chỉ âm thầm bàn luận mà thôi, nhưng bọn họ đều tin tưởng Tịch Tu không phải loại người chơi gian lận.
Hoặc là nói, cậu sẽ không ngu xuẩn đến mức đi gian lận để bản thân mình thi đạt được hạng hai toàn khối.
Mọi người đều rất ngạc nhiên, làm sao cậu có thể làm được như thế chứ?
Tịch Tu cũng không hề giấu giếm, cậu nói bỗng nhiên bản thân mình như được thông não, những đề bài đó trong mắt cậu trở nên vô cùng đơn giản, có thể là do trước đây cậu chăm chỉ nỗ lực tích lũy dần nên mới có được kết quả như bây giờ.
Tuy rằng mọi người đều cảm thấy lời giải thích này hơi gượng gạo, nhưng sau khi thấy mỗi ngày cậu đều bám đuôi Đồng Tư Thanh hỏi bài, đến lúc thực hành thì đều cầm cờ đi trước, thậm chí trong lớp khi thầy cô giáo gọi cậu lên giải bài thì cậu đều có thể trả lời đáp án vô cùng hoàn mỹ.
Đôi khi, cậu còn có thể đáp được nhiều cách giải đề khác nhau, chỉ thế cũng đủ làm cho người ta biết là cậu có học hành đàng hoàng.
Lúc này, mọi người không thể không tin những gì Tịch Tu nói là thật, ghi chép tích lũy đầy đủ, thì ra cứ cố gắng là sẽ có kết quả tốt như này!
Nữ sinh bàn trên thấy Tịch Tu cười đáng yêu quá, hai má cậu phình phình, nhìn như cái bánh bao, nhất định nhéo rất đã.
Nữ sinh đó cười hề hề rồi duỗi tay nhẹ nhàng nhéo một cái, cảm giác vừa non vừa mềm, ngay cả bánh bao cũng kém hơn nhiều.
Tịch Tu bị hoảng sợ, theo bản năng mà thụt lùi lại.
Nữ sinh hơi xấu hổ: "Xin lỗi, xin lỗi, thật sự nhìn cậu đáng yêu quá đi, nhéo thấy mềm mại lắm, có thể cho tôi nhéo một cái nữa được không?"
Tịch Tu vội vàng lắc đầu không ngừng, đùa gì thế, mặt của đàn ông con trai là có thể tùy tiện nhéo sao hả?
Nữ sinh hơi thất vọng: "Vậy được rồi, vậy cậu giảng cho tôi đề bài này với."
Tịch Tu cảnh giác nhìn nữ sinh vài lần, thấy cô ta chắc chắn sẽ không đánh lén mình nữa thì mới trộm nhẹ nhàng thở phào, sau đó cậu bắt đầu giảng bài cho cô ta.
Đồng tư Thanh nhíu mày lại, má trái của đối phương còn nhợt nhạt dấu ấn của ngón tay, rõ ràng chính anh là người muốn nhéo trước cơ mà.
Sau khi giảng bài xong, Tịch Tu cũng bắt đầu giải đề.
Nói cũng kỳ, tuy rằng Đồng Tư Thanh được công nhận là học thần nhưng lại có rất ít người tìm anh hỏi bài.
Tịch Tu là người duy nhất.
"Cậu nói xem tại sao mọi người không đi hỏi cậu nhỉ? Rõ ràng thành tích của câụ còn tốt hơn của tôi nữa mà!" Lại còn giảng bài hay hơn cậu nữa.
Đồng Tư Thanh cứ chằm chằm nhìn vào dấu ấn hồng nhạt ấy, không quan tâm nói: "Không biết, chắc có thể là sợ làm phiền tôi."
Tịch Tu không thấy như vậy, cậu viết lời giải lên nháp rồi thuận miệng nói: "Không thể nào! Mỗi ngày tôi đều hỏi bài cậu mà, đâu thấy có làm phiền cậu đâu?"
Vì thế, sau khi tan học, Tịch Tu còn lén đi hỏi nữ sinh bàn trên.
Nữ sinh bàn trên là chuyên gia đi hỏi bài và chuyên đi tìm Tịch Tu hỏi bài, có đuổi cũng không đi.
"Cậu hỏi tại sao không tìm Đồng Tư Thanh á? Mẹ ơi, học thần nhìn..." Nữ sinh cau mày, không biết hình dung thế nào: "À, đúng rồi, người sống chớ đến gần, chúng tôi chỉ là phàm phu tục tử thì làm sao dám quấy rầy được chứ? Hiểu không hả? Cái tên ngồi bên trên học thần rất bội phục cậu đó, cảm kích cậu đã cứu cậu ta trong nguy cấp ấy."
Tịch Tu: "??? Nói quá quá rồi."
Nữ sinh mở to hai mắt nhìn: "Sao lại không chứ? Chỉ có mình cậu là to gan nhất trong toàn khối đó! Những người khác đều không dám đến gần Đồng Tư Thanh đâu, cậu không biết rồi, những nữ sinh tỏ tình với cậu ta đều là tỏ tình trong lòng mà thôi, ngay cả thư tình cũng không dám gửi nữa kìa."
Ngay lập tức, Tịch Tu cảm thấy cạn lời, chờ sau khi Đồng Tư Thanh trở về từ văn phòng, cậu ngồi nhìn anh chằm chặp ít nhất vài phút. Mặc dù nhìn lạnh như băng, lại là hệ cấm dục, nhưng cũng đâu đến mức làm mọi người tránh xa ba mét chứ!
Đây là logic gì thế?
Cậu ngồi cùng bàn với Đồng Tư Thanh đã được một đoạn thời gian, trước giờ cậu đều thấy anh một mình một cõi, chưa từng thấy anh đi chung với người bạn nào.
Thì ra anh là cậu bé đáng thương không có bạn bè gì sất.
Đồng Tư Thanh hơi rũ mi mắt, anh nắm chặt cây bút trong tay, anh có thể cảm giác được nửa bên mặt phải của mình bị người ta nhìn chăm chú đến nóng rát.
Anh xoay đầu nhìn thẳng vào mắt Tịch Tu, dò hỏi: "Cậu nhìn tôi mãi đến tận năm phút rồi, có chuyện gì à?"
Tịch Tu gãi gãi đầu, có hơi ngạc nhiên nói: "Thật sao? Tôi nhìn cậu lâu như vậy á?" Cậu nhìn đồng hồ rồi tự nhủ: "Mẹ nó, đúng là lâu thật này, hoàn toàn không biết luôn!"
Ngẩng đầu lên thấy Đồng Tư Thanh đang nhìn cậu, cặp mắt nâu mang theo nhàn nhạt ý cười, Tịch Tu nghĩ nghĩ rồi nói: "Thấy cậu đẹp trai nên nhìn đến mê mẩn đấy."
Tai Đồng Tư Thanh giật giật, anh quay đầu lại, hầu kết lăn lăn như đang nuốt xuống cái gì đó.
Tịch Tu vẫn còn tiếp tục nói: "Cậu nói xem cậu đẹp như này mà sao kém duyên thế? Chắc chắn là do cậu ít khi cười nên nhìn rất lạnh lùng, nếu cậu giống tôi ngày nào cũng tươi cười thì nhất định cũng sẽ rất được chào đón đó."
Đồng Tư Thanh không chút biến sắc xoa xoa lỗ tai đang nóng lên của mình: "Tôi được chào đón để làm gì? Chỉ cần cậu được chào đón là được rồi."
"???"
Tịch Tu cảm thấy hình như cậu nghe không rõ câu cuối của Đồng Tư Thanh nói, cậu nhìn Đồng Tư Thanh một cái thì thấy mặt mày anh vẫn đang nghiêm túc như trước.
Ờm, có lẽ mình nghe nhầm rồi, sao Đồng Tư Thanh có thể nói mấy câu tỏ tình sến rện như vậy được.
Tịch Tư tiếp tục nói: "Được chào đón thì sẽ kết bạn được với rất nhiều người, sao cậu không có người bạn nào thế?"
"Tôi có cậu là được rồi, tại sao phải cần người bạn khác?"
Tịch Tu thề, lần này cậu thật sự không nghe nhầm đâu.
Có điều kết hợp câu trên câu dưới lại thì cậu cảm thấy hẳn là do cậu suy nghĩ nhiều, Đồng đại lão không có bạn bè gì nên mới nói câu khiến người khác hiểu lầm thế này.
Cậu vỗ vỗ bả vai Đồng Tư Thanh: "Được, vậy tôi sẽ là bạn tốt nhất của cậu. Đại lão, khi nào giàu lên thì đừng quên người bạn này đó."
Tạo mối quan hệ thân thiết với con ruột của tác giả, nhất định tương lai sẽ tươi sáng.
Đồng Tư Thanh im lặng, sau đó rốt cuộc giơ tay lên nhéo nhéo hai má tròn trĩnh của Tịch Tu, giống y như đậu hũ vừa non vừa mềm, hèn gì sau khi nữ sinh bàn trên nhéo xong nói rất đã ngứa.
"Được!"
Tich Tu vừa chấn động vừa kinh ngạc nên tạm thời quên mất né mặt ra, thế nên Đồng Tư Thanh vừa xoa vừa giày vò mặt cậu, vò đến đã ghiền rồi mới buông tay.
Khuôn mặt trắng nõn nà như bị chà đạp mà xuất hiện vài vết đỏ hồng.
Đồng Tư Thanh thấy thế thì bỗng nhiên chột dạ, sau đó anh lại giơ tay lên nhẹ nhàng xoa xoa vỗ vỗ một chút, dường như cho rằng cách này có thể xóa hết mấy cái vết hồng đó vậy.
Ngón tay anh lướt qua trên mặt Tịch Tu làm cho Tịch Tu cảm thấy hơi ngưa ngứa.
Tịch Tu giật mình một cái, cậu cuống quít lùi ra sau, hù chết bảo bảo rồi!
Ngay vào lúc Tịch Tu không biết nên nói cái gì thì bỗng nhiên nữ sinh ở bàn trên quay đầu lại, cô ta thấy má trái Tịch Tu thảm không nỡ nhìn thì hoảng hốt: "Ui là trời, thì ra Tịch Tu bán đứng nhan sắc của mình mới có thể làm cho học thần chỉ bài cho cậu."
Tịch Tu: "???"
Nữ sinh vuốt vuốt mặt mình rồi lại nhớ đến cảm giác nhéo mặt Tịch Tu trước đó, cô ta bất đắc dĩ thở dài: "Tịch Tu ơi, mặt cậu nhéo đã quá à! Nếu tôi có cái mặt nhéo đã như này thì tôi cũng sẽ dâng lên cho học thần muốn nhéo thế nào thì nhéo."
Tịch Tu: "???" Điên rồi hả?
"Tịch Tu, cậu ở nhà thoa cái gì vậy? Sao da đẹp thế này? Tôi là con gái mà còn cảm thấy không bằng nữa là."
Tịch Tu chần chừ một lúc, mới nói: "Sữa...sữa dưỡng cho em bé?"
Nữ sinh hâm mộ ghen tỵ hận, bẩm sinh trời cho, tức á nha!
"Nhớ bảo dưỡng tốt mặt của cậu đấy, tranh thủ làm cho học thần đắm đuối vào mặt múp của cậu không thể thoát ra được, như vậy thì học thần mới có thể giảng bài và chỉ bài cho cậu, sau đó cậu lại nói lại cho chúng tôi biết. Tịch Tu, trọng trách này giao cho cậu đấy!"
Nữ sinh nghiêm túc vỗ vỗ tay Tịch Tu, người nào không biết mà nhìn dáng vẻ đó sẽ tưởng là đang nói chuyện gì ghê gớm nặng nề lắm ấy.
Tịch Tu: "..."
Chuyện xàm xí gì vậy nè?
Vất vả lắm mới thoát ra được nữ sinh bàn trên, Tịch Tu dở khóc dở cười nhìn Đồng Tư Thanh: "Cậu đừng nghe bạn ấy nói đùa, bạn ấy diễn ghê lắm."
Đồng Tư Thanh lại nghiêm túc nói: "Như thế cũng được, bài nào không hiểu thì tôi có thể dạy cho cậu nhưng cậu phải cho tôi nhéo mặt đấy."
Tịch Tu cứng đờ, cậu thấy dáng vẻ Đồng Tư Thanh nghiêm túc như thế làm cho cậu muốn đâm đầu vào bảng đen chết luôn cho rồi,.
Lâm Diệu Ngôn, cậu nhìn chuyện tốt cậu gây ra kìa!
Đã làm hư Đồng Tư Thanh người ta luôn rồi!
Lâm Diệu Ngôn chính là nữ sinh bàn trên thấy hơi chột dạ mà cúi đầu, cô ta không biết gì hết, cô ta cũng không nghe được cái gì hết á.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.