Nam Chính Luôn Có Thể Nghe Được Ta Nói Chuyện
Chương 12: Ảnh Đế Tương Lai (12)
Khinh Ngữ Thanh Cuồng
07/05/2023
Sau khi theo Quý Ly từ trong nhà đi ra, Mộ Từ lập tức liên hệ người đi
điều tra, một bên bắt đầu từ tài khoản marketing kia, một bên âm thầm
theo dõi Lâm Thanh Thanh bên này.
Đem chuyện này bàn giao tốt sau đó Mộ Từ mới đi về nhà.
Phòng chuẩn bị cho Quý Ly đã sớm thu thập xong, cô đơn giản nói vài câu mà một kim chủ có khả năng nói ra, trực tiếp đưa hắn đến nhận phòng liền rời khỏi.
Quý Ly kéo vali đi vào phòng ở tạm thời của bản thân, biểu cảm trên mặt phức tạp.
Trong phòng tựa hồ bị người thu thập qua, phong cách cũng cố ý dựa theo sở thích của hắn để thiết kế, nhưng không quá rõ ràng, như là sợ bị nhìn ra.
Phòng rất lớn, đầy đủ tiện nghi, ngay cả cả bàn làm việc cũng được đặt vào đây.
Quý Ly cao thấp đánh giá vài cái, tùy ý ngồi vào ghế tựa bên cạnh, lấy điện thoại ra gọi vào một dãy số: "Tra một chút xem tin tức của Tống Mộ Từ là ai đăng ra."
"Quý ca, em đây còn chưa nói được câu nào, anh đã trực tiếp đem nhiệm vụ ném vào mặt em, cũng quá không để ý đến tình cảm anh em rồi!" Người ở đầu kia điện thoại vừa mở mồm ra đã liên miên lải nhải đem Quý Ly lãnh khốc vô tình ra nói một trận.
Quý Ly: "... Còn diễn nhiều lắm."
Người đầu kia điện thoại nghẹn một chút, sau đó lại cợt nhả nói: "Anh, có phải gần đây anh chú ý Tống Mộ Từ có hơi nhiều không? Chẳng lẽ, anh có ý tứ gì hay sao?"
Người này tuy rằng chỉ là đùa cợt cho vui vẻ chút, nhưng sau khi Quý Ly nghe nói thế liền nhất thời ngây người, hắn xem nhìn phòng Mộ Từ ở bên kia, ánh mắt u ám, như lâm vào một vòng tuần hoàn khó giải, không có cách nào đi ra.
Người đầu kia điện thoại nói thật lâu, mới phát hiện có gì đó không đúng, đề cao giọng nói: "Anh?"
Quý Ly lấy lại tinh thần.
"Xem ra cậu vẫn thật rảnh rỗi, tháng này còn mấy ngày nghỉ đừng hòng xin."
"Anh à —— Ông chủ ——" Đầu kia điện thoại kêu rên một cách thê lương.
Quý Ly phải đưa điện thoại rời xa tai, lại vô tình nói: "Được rồi, chuyện này cậu mau tra một chút, tôi chờ kết quả từ cậu, cúp đây."
Dứt lời, không đợi đầu kia điện thoại phản ứng liền trực tiếp tắt.
- ----------------------------------
Ngày thứ hai, thời điểm đến đoàn phim.
Người đại diện Lý Vi sáng sớm đã phải đi đón Mộ Từ, sau khi đưa đứa nhỏ nhà mình đi nhà trẻ xong liền lái xe bảo mẫu, phi như bay đến dưới nhà Mộ Từ.
Chỉ là cô ấy hoàn toàn không nghĩ tới, có hai người từ trên lầu đi xuống, ngoài Mộ Từ ra, còn có một người nữa là Quý Ly!
Lý Vi nhất thời mê man.
Cô tiến lên, một phen túm lấy Mộ Từ đến bên cạnh, sau đó thấp giọng nói: "Tiểu tổ tông của ta ơi, sao hắn lại ở trong này! Lại còn xuất hiện cùng một lúc với em nữa!"
Mộ Từ vỗ vỗ tay Lý Vi, tỏ vẻ cô không cần hoảng. "Chị à, Quý Ly là người trong lòng của em, hơn nữa trước mắt quan hệ của bọn em rất rất thuần khiết, hắn ngủ phòng hắn, em ngủ phòng em, cả hai không can thiệp gì đến nhau."
Nói thật, cô cũng không muốn nha, nhưng nhiệm vụ tuyên bố là như vậy, cô cũng không có biện pháp thay đổi. Nếu đây là nhiệm vụ nhánh thì cô còn có thể làm kiểu khác nhưng đây chính là nhiệm vụ chính đấy, hoàn toàn không có đường sống.
Lý Vi bị cô ngụy biện đến nổi nóng: "Cả hai người cùng ra cùng vào, vạn nhất bị chụp lại thì làm sao bây giờ, đến lúc này em có biết hay không là tiền đồ của em sẽ bị hủy hoàn toàn!"
"Chị à, chờ (Loạn Hoàng) quay xong, em liền muốn tránh bóng." Mộ Từ trực tiếp thả ra một cái tin tức nặng kí.
(Nhan: Chắc kiểu nghỉ ngơi tạm thời xong dần dần rút lui khỏi giới giải trí.)
"Tránh bóng? Em có biết em đang nói gì không?" Lý Vi hoài nghi lỗ tai mình xuất hiện vấn đề.
Mộ Từ chỉnh lại sắc mặt, ngược lại trịnh trọng nói: "Chị, em không còn nhỏ nữa, mười mấy tuổi đã bắt đầu tiến vào cái vòng luẩn quẩn này, luôn luôn vì sự nghiệp mà sống nhiều năm như vậy, em đều nghe theo lời chị nói, bởi vì em biết chị muốn tốt cho em, nhưng mà chị à, em nghĩ em phải vì bản thân mà sống hạnh phúc một lần. Không phải là ảnh hậu Tống Mộ Từ, mà là nữ nhân hai mươi bảy tuổi Tống Mộ Từ, chân chân chính chính sống vì bản thân một lần. Chị cũng nên vì bản thân mà suy nghĩ, vì công việc của em mà người làm mẹ là chị không thể cùng đứa nhỏ đi ra ngoài chơi thật vui vẻ."
Cô tránh bóng, một bên là vì kịch bản tình yêu trong lúc này, Tống Mộ Từ không sai biệt lắm muốn logout, về một bên khác là vì cô cũng thuận theo tâm ý của Tống Mộ Từ, muốn vì bản thân mà sống.
Lý Vi chợt ngẩn ra, ánh mắt Mộ Từ quá mức kiên định, cô cũng không nói gì được.
Bất quá, đến giờ phút này cô mới phát hiện ra không biết bắt đầu từ khi nào, nha đầu Mộ Từ kia không có một nụ cười chân thành thật sự.
Mộ Từ là nữ nhi Tống gia, vì muốn chứng minh dựa vào bản thân cũng có thể sống tốt, cô so với người thường phải nỗ lực càng nhiều hơn, vừa khổ vừa mệt, cô đều không có một câu oán hận, bởi vì con đường này là do chính cô lựa chọn.
Cảm giác trong lòng Lý Vi thập phần phức tạp, một nửa là vui mừng, một nửa là tiếc nuối cùng xót xa.
Lý Vi quay đầu nhìn Quý Ly đứng tại chỗ im lặng chờ đợi, cảm thấy hai người kia ở cùng nhau, có lẽ cũng không sai, nếu điểm xuất phát của lời nói kia là ý tốt.
Đứa trẻ Quý Ly này tuy rằng diện mạo không tồi nhưng rốt cuộc cũng là cái ăn cơm nhuyễn*, không xác định vững chắc được tương lai, chắc hẳn cũng không chiếu cố được Tiểu Từ, xem ra cô có thời gian phải tìm cho em họ mấy mối để đi xem mắt.
*Ăn cơm nhuyễn: Theo như Nhan hiểu là người không có tiền đồ, phải nhờ vào người khác nuôi sống. Không biết có đúng không.
Lý Vi trong lòng thở dài một hơi.
Lời này nếu để Mộ Từ nghe được, nhất định sẽ nói, giả, đều là giả, người này nếu ăn cơm nhuyễn thì có khi cô đã ngủ ở đường cái rồi!
Quý Ly chờ hai người các cô nói xong, cùng Lý Vi chào hỏi cho có lệ rồi trực tiếp rời khỏi.
Hắn lái xe của bản thân, tự đến đoàn phim.
Lúc trước Tống Mộ Từ không tốt tính như vậy cho tài nguyên cao nhất, ngay cả xe cũng chính là bản thân hắn tự mua, đương nhiên là Quý Ly hoàn toàn không để ý mấy thứ này.
Ngồi trên xe, trợ lý Tiểu Lâm lái xe ở phía trước, Lý Vi cùng Mộ Từ ngồi ở ghế sau.
"Về cái sự việc hot search kia, em tính xử lý như thế nào?" Lý Vi cau mày.
"Em đã cho người đi điều tra rồi, hẳn là buổi chiều sẽ có kết quả. Chị không cần lo lắng, Tiểu Kẹo Ngọt* chậm rãi đứng được lên mới là chuyện quan trọng nhất." Mộ Từ an ủi nói.
*Tiểu Kẹo Ngọt là biệt danh của con gái Lý Vi.
Thật ra buổi sáng cô đã nhận được cuộc gọi, nhưng trước mắt không định giải quyết luôn, buổi chiều cô còn muốn hốt thuốc đúng bệnh, thiết kế một cái bộ cục, cho nên tạm thời cô không muốn để cho Lý Vi lo lắng, dù sao gần đây Tiểu Kẹo Ngọt liên tục sinh bệnh làm cho chị họ sốt ruột xoay quanh.
"Miệng dạo này cứ như rót mật vào ý nhỉ, xú nha đầu!" Lý Vi cười mắng.
"Đợi lát nữa đến đoàn làm phim, em nhớ không cần phải nổi giận, nhìn thấy hay nghe được gì cũng không cần để ý, chờ cái phong ba này qua là ổn rồi." Lý Vi ngay sau đó cố ý dặn dò nói.
"Em biết rồi ạ."
Đến đoàn làm phim, quả nhiên thời điểm đi vào, Mộ Từ liền phát hiện những tầm mắt đánh giá hoặc chán ghét dừng trên người cô, liếc mắt một cái là có thể cảm giác được.
Đúng là chuyện tốt không ai biết, chuyện xấu thì truyền ngàn dặm nha, hơn nữa chỗ này chỉ có từng đấy người, cho dù tiếng gió thổi cỏ lay, không đến bao lâu liền lập tức nghe thấy.
Mộ Từ thần thái vẫn như thường ngày, phảng phất cô không phải nhân vật chính của chuyện hot search huyên náo ồn ào hôm qua vậy, hoàn toàn không có chút khác thường.
Cô đem tầm mắt nhàn nhàn liếc xung quanh, những người đó lập tức thu hồi ánh mắt, làm bộ như không có việc gì cả, vội vàng tiếp tục công việc trong tay, chỉ là trong đó ánh mắt bọn họ đều có sự sợ hãi trốn tránh không thể giấu.
Cũng có một số người không tin.
Cùng ở chung với Mộ Từ không ít thời gian hoặc là hiểu biết con người Mộ từ, tự nhiên là không tin cô sẽ làm ra loại chuyện này.
Chẳng qua làm Mộ Từ không đoán trước được, cô vậy mà lại gặp Lâm Thanh Thanh.
Đương nhiên, cô hoàn toàn không nghĩ tới đối phương có thể da mặt dày đến trình độ này.
"Chị Tống, sự kiện trên mạng kia ngài cũng đừng để trong lòng, đều là lời nói không đúng sự thật, mọi người không biết chân tướng đã mắng lời khó nghe, ngài cũng không cần để ý tới."
Lâm Thanh Thanh giả vờ nhảy nhót trước mặt Mộ Từ, vẫn biểu hiện cái bộ dáng ôn nhu yếu ớt lúc trước, đầu cúi thấp, lời nói ở miệng lại giết người không dao.
Nghe xem, nghe xem, này là nói tiếng người à, ỷ vào chuyện đã xảy ra trên mạng kia hẳn là nghĩ cô không dám làm gì cô ta đi.
Mộ Từ trong lòng không muốn nể mặt, nhưng trên mặt vẫn là bộ dáng vân đạm phong khinh, còn nở nụ cười nhàn nhạt.
So xem ai giả vờ hơn.
"Đây là chuyện đương nhiên, những lời này đều không phải người, tôi làm có thể tưởng thật được. Sự tình rốt cuộc là như thế nào thì tôi tin tưởng, không bao lâu nữa sẽ tra ra được manh mối thôi, em gái Lâm thấy sao?"
Mộ Từ đạm cười, tiến lên kéo Lâm Thanh Thanh đến, nâng mặt cô ta lên, bắt cô ta nhìn thẳng vào cô, bên ngoài nhìn vào còn tưởng hai người là tình chị em khăng khít.
Lâm Thanh Thanh cảm thụ được tay Mộ Từ đang âm thầm phát lực, cảm thấy cánh tay cùng cằm mình đều muốn mất đi tri giác.
Mộ Từ nói rất nhỏ, như là thì thầm ở bên tai.
Rõ ràng là không có một chút dấu hiệu tức giận nào, nhưng nghe vào trong tai, Lâm Thanh Thanh lại cảm thấy dựng tóc gáy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Mấy người ở bên cạnh thấy vậy, trong lòng nhất thời cũng có so sánh.
Sự kiện trên mạng kia phỏng chừng là bị người bốn phía tác động vào biến thành như vậy, trong ngày thường tuy rằng Tống Mộ Từ không hay cười nhưng đối nhân xử thế đều không tồi, tính tình rất ôn hòa, lời nói thì có chút táo bạo bất quá cô cũng là bà chủchỉ đang khiển trách công việc.
- -------------------------------------
Bởi vì tối hôm qua xảy ra sự việc như vậy nên hôm nay Mộ Từ đã hướng Lâm đạo diễn xin phép rồi, đem phân cảnh của bản thân hoàn thành trong buổi sáng, buổi chiều đi ra ngời giải sầu.
Mộ Từ phần lớn đều diễn một lần là qua, không thể không làm cho người ta nghĩ nhiều, hơn nữa sự việc trên mạng lần này huyên náo quá ồn ào, thật sự làm cho người ta quá áp lực, vì thế Lâm đạo diễn đồng ý thập phần sảng khoái.
Quý Ly ở phía sau nhìn theo bóng lưng Mộ Từ rời đi, cau mày.
Tống Mộ Từ không nói lời từ biệt với hắn, làm cho hắn nguyên một buổi chiều đều canh cánh ở trong lòng.
Cũng không biết rốt cuộc có ý gì, tóm lại là rất rất phiền chán, mà đối với Lâm Thanh Thanh thường xuyên đến gần ân cần quấy rầy, càng làm hắn thấy phiền vô cùng.
- --------------------------------------
Đối với tiểu chó sắn nhà mình trong lòng có biến hóa, Mộ Từ không hề biết đến, trước mắt cô muốn đi làm một chuyện phi thường quan trọng. Đi ra đến bên ngoài, Mộ Từ đội mũ, đeo kính râm, trực tiếp đi đến trung tâm mua sắm.
Chờ lúc đi ra, cô đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác, trang điểm một khuôn mặt phổ thông, thậm chí đỉnh đầu còn đội cả tóc giả, kính đen to đùng cơ hồ đem toàn bộ mặt đều che lại, nếu không phải là người cực kì thân thiết thì không ai có thể nhận ra.
Mộ Từ mang gương ra soi nhìn thấy một bản thân xa lạ, tỏ vẻ rất hài lòng. Cô thong dong lấy điện thoại từ trong túi ra, nói: "Chuẩn bị tốt chưa?"
"Chị, hết thảy đều được chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa, chỉ cần chị ra lệnh một tiếng!" Người đầu kia điện thoại tự tin tràn đầy, trong lời nói còn có thể nghe ra ý hứng phấn mơ hồ.
"Ok, chờ chị đến đó, chúng ta liền bắt đầu hăng hái diễn xuất!"
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, tiểu nhân báo thù suốt ngày! Dám tính kế lão nương, vậy thì hãy chuẩn bị đón nhận phản kích đến từ tiểu nhân... A phi, quân tử đi!
A. Mặt mỉm cười. jpg
Trên mặt Mộ Từ nở ra nụ cười tiêu chuẩn của nhân vật phản diện, cực kỳ âm hiểm.
Đem chuyện này bàn giao tốt sau đó Mộ Từ mới đi về nhà.
Phòng chuẩn bị cho Quý Ly đã sớm thu thập xong, cô đơn giản nói vài câu mà một kim chủ có khả năng nói ra, trực tiếp đưa hắn đến nhận phòng liền rời khỏi.
Quý Ly kéo vali đi vào phòng ở tạm thời của bản thân, biểu cảm trên mặt phức tạp.
Trong phòng tựa hồ bị người thu thập qua, phong cách cũng cố ý dựa theo sở thích của hắn để thiết kế, nhưng không quá rõ ràng, như là sợ bị nhìn ra.
Phòng rất lớn, đầy đủ tiện nghi, ngay cả cả bàn làm việc cũng được đặt vào đây.
Quý Ly cao thấp đánh giá vài cái, tùy ý ngồi vào ghế tựa bên cạnh, lấy điện thoại ra gọi vào một dãy số: "Tra một chút xem tin tức của Tống Mộ Từ là ai đăng ra."
"Quý ca, em đây còn chưa nói được câu nào, anh đã trực tiếp đem nhiệm vụ ném vào mặt em, cũng quá không để ý đến tình cảm anh em rồi!" Người ở đầu kia điện thoại vừa mở mồm ra đã liên miên lải nhải đem Quý Ly lãnh khốc vô tình ra nói một trận.
Quý Ly: "... Còn diễn nhiều lắm."
Người đầu kia điện thoại nghẹn một chút, sau đó lại cợt nhả nói: "Anh, có phải gần đây anh chú ý Tống Mộ Từ có hơi nhiều không? Chẳng lẽ, anh có ý tứ gì hay sao?"
Người này tuy rằng chỉ là đùa cợt cho vui vẻ chút, nhưng sau khi Quý Ly nghe nói thế liền nhất thời ngây người, hắn xem nhìn phòng Mộ Từ ở bên kia, ánh mắt u ám, như lâm vào một vòng tuần hoàn khó giải, không có cách nào đi ra.
Người đầu kia điện thoại nói thật lâu, mới phát hiện có gì đó không đúng, đề cao giọng nói: "Anh?"
Quý Ly lấy lại tinh thần.
"Xem ra cậu vẫn thật rảnh rỗi, tháng này còn mấy ngày nghỉ đừng hòng xin."
"Anh à —— Ông chủ ——" Đầu kia điện thoại kêu rên một cách thê lương.
Quý Ly phải đưa điện thoại rời xa tai, lại vô tình nói: "Được rồi, chuyện này cậu mau tra một chút, tôi chờ kết quả từ cậu, cúp đây."
Dứt lời, không đợi đầu kia điện thoại phản ứng liền trực tiếp tắt.
- ----------------------------------
Ngày thứ hai, thời điểm đến đoàn phim.
Người đại diện Lý Vi sáng sớm đã phải đi đón Mộ Từ, sau khi đưa đứa nhỏ nhà mình đi nhà trẻ xong liền lái xe bảo mẫu, phi như bay đến dưới nhà Mộ Từ.
Chỉ là cô ấy hoàn toàn không nghĩ tới, có hai người từ trên lầu đi xuống, ngoài Mộ Từ ra, còn có một người nữa là Quý Ly!
Lý Vi nhất thời mê man.
Cô tiến lên, một phen túm lấy Mộ Từ đến bên cạnh, sau đó thấp giọng nói: "Tiểu tổ tông của ta ơi, sao hắn lại ở trong này! Lại còn xuất hiện cùng một lúc với em nữa!"
Mộ Từ vỗ vỗ tay Lý Vi, tỏ vẻ cô không cần hoảng. "Chị à, Quý Ly là người trong lòng của em, hơn nữa trước mắt quan hệ của bọn em rất rất thuần khiết, hắn ngủ phòng hắn, em ngủ phòng em, cả hai không can thiệp gì đến nhau."
Nói thật, cô cũng không muốn nha, nhưng nhiệm vụ tuyên bố là như vậy, cô cũng không có biện pháp thay đổi. Nếu đây là nhiệm vụ nhánh thì cô còn có thể làm kiểu khác nhưng đây chính là nhiệm vụ chính đấy, hoàn toàn không có đường sống.
Lý Vi bị cô ngụy biện đến nổi nóng: "Cả hai người cùng ra cùng vào, vạn nhất bị chụp lại thì làm sao bây giờ, đến lúc này em có biết hay không là tiền đồ của em sẽ bị hủy hoàn toàn!"
"Chị à, chờ (Loạn Hoàng) quay xong, em liền muốn tránh bóng." Mộ Từ trực tiếp thả ra một cái tin tức nặng kí.
(Nhan: Chắc kiểu nghỉ ngơi tạm thời xong dần dần rút lui khỏi giới giải trí.)
"Tránh bóng? Em có biết em đang nói gì không?" Lý Vi hoài nghi lỗ tai mình xuất hiện vấn đề.
Mộ Từ chỉnh lại sắc mặt, ngược lại trịnh trọng nói: "Chị, em không còn nhỏ nữa, mười mấy tuổi đã bắt đầu tiến vào cái vòng luẩn quẩn này, luôn luôn vì sự nghiệp mà sống nhiều năm như vậy, em đều nghe theo lời chị nói, bởi vì em biết chị muốn tốt cho em, nhưng mà chị à, em nghĩ em phải vì bản thân mà sống hạnh phúc một lần. Không phải là ảnh hậu Tống Mộ Từ, mà là nữ nhân hai mươi bảy tuổi Tống Mộ Từ, chân chân chính chính sống vì bản thân một lần. Chị cũng nên vì bản thân mà suy nghĩ, vì công việc của em mà người làm mẹ là chị không thể cùng đứa nhỏ đi ra ngoài chơi thật vui vẻ."
Cô tránh bóng, một bên là vì kịch bản tình yêu trong lúc này, Tống Mộ Từ không sai biệt lắm muốn logout, về một bên khác là vì cô cũng thuận theo tâm ý của Tống Mộ Từ, muốn vì bản thân mà sống.
Lý Vi chợt ngẩn ra, ánh mắt Mộ Từ quá mức kiên định, cô cũng không nói gì được.
Bất quá, đến giờ phút này cô mới phát hiện ra không biết bắt đầu từ khi nào, nha đầu Mộ Từ kia không có một nụ cười chân thành thật sự.
Mộ Từ là nữ nhi Tống gia, vì muốn chứng minh dựa vào bản thân cũng có thể sống tốt, cô so với người thường phải nỗ lực càng nhiều hơn, vừa khổ vừa mệt, cô đều không có một câu oán hận, bởi vì con đường này là do chính cô lựa chọn.
Cảm giác trong lòng Lý Vi thập phần phức tạp, một nửa là vui mừng, một nửa là tiếc nuối cùng xót xa.
Lý Vi quay đầu nhìn Quý Ly đứng tại chỗ im lặng chờ đợi, cảm thấy hai người kia ở cùng nhau, có lẽ cũng không sai, nếu điểm xuất phát của lời nói kia là ý tốt.
Đứa trẻ Quý Ly này tuy rằng diện mạo không tồi nhưng rốt cuộc cũng là cái ăn cơm nhuyễn*, không xác định vững chắc được tương lai, chắc hẳn cũng không chiếu cố được Tiểu Từ, xem ra cô có thời gian phải tìm cho em họ mấy mối để đi xem mắt.
*Ăn cơm nhuyễn: Theo như Nhan hiểu là người không có tiền đồ, phải nhờ vào người khác nuôi sống. Không biết có đúng không.
Lý Vi trong lòng thở dài một hơi.
Lời này nếu để Mộ Từ nghe được, nhất định sẽ nói, giả, đều là giả, người này nếu ăn cơm nhuyễn thì có khi cô đã ngủ ở đường cái rồi!
Quý Ly chờ hai người các cô nói xong, cùng Lý Vi chào hỏi cho có lệ rồi trực tiếp rời khỏi.
Hắn lái xe của bản thân, tự đến đoàn phim.
Lúc trước Tống Mộ Từ không tốt tính như vậy cho tài nguyên cao nhất, ngay cả xe cũng chính là bản thân hắn tự mua, đương nhiên là Quý Ly hoàn toàn không để ý mấy thứ này.
Ngồi trên xe, trợ lý Tiểu Lâm lái xe ở phía trước, Lý Vi cùng Mộ Từ ngồi ở ghế sau.
"Về cái sự việc hot search kia, em tính xử lý như thế nào?" Lý Vi cau mày.
"Em đã cho người đi điều tra rồi, hẳn là buổi chiều sẽ có kết quả. Chị không cần lo lắng, Tiểu Kẹo Ngọt* chậm rãi đứng được lên mới là chuyện quan trọng nhất." Mộ Từ an ủi nói.
*Tiểu Kẹo Ngọt là biệt danh của con gái Lý Vi.
Thật ra buổi sáng cô đã nhận được cuộc gọi, nhưng trước mắt không định giải quyết luôn, buổi chiều cô còn muốn hốt thuốc đúng bệnh, thiết kế một cái bộ cục, cho nên tạm thời cô không muốn để cho Lý Vi lo lắng, dù sao gần đây Tiểu Kẹo Ngọt liên tục sinh bệnh làm cho chị họ sốt ruột xoay quanh.
"Miệng dạo này cứ như rót mật vào ý nhỉ, xú nha đầu!" Lý Vi cười mắng.
"Đợi lát nữa đến đoàn làm phim, em nhớ không cần phải nổi giận, nhìn thấy hay nghe được gì cũng không cần để ý, chờ cái phong ba này qua là ổn rồi." Lý Vi ngay sau đó cố ý dặn dò nói.
"Em biết rồi ạ."
Đến đoàn làm phim, quả nhiên thời điểm đi vào, Mộ Từ liền phát hiện những tầm mắt đánh giá hoặc chán ghét dừng trên người cô, liếc mắt một cái là có thể cảm giác được.
Đúng là chuyện tốt không ai biết, chuyện xấu thì truyền ngàn dặm nha, hơn nữa chỗ này chỉ có từng đấy người, cho dù tiếng gió thổi cỏ lay, không đến bao lâu liền lập tức nghe thấy.
Mộ Từ thần thái vẫn như thường ngày, phảng phất cô không phải nhân vật chính của chuyện hot search huyên náo ồn ào hôm qua vậy, hoàn toàn không có chút khác thường.
Cô đem tầm mắt nhàn nhàn liếc xung quanh, những người đó lập tức thu hồi ánh mắt, làm bộ như không có việc gì cả, vội vàng tiếp tục công việc trong tay, chỉ là trong đó ánh mắt bọn họ đều có sự sợ hãi trốn tránh không thể giấu.
Cũng có một số người không tin.
Cùng ở chung với Mộ Từ không ít thời gian hoặc là hiểu biết con người Mộ từ, tự nhiên là không tin cô sẽ làm ra loại chuyện này.
Chẳng qua làm Mộ Từ không đoán trước được, cô vậy mà lại gặp Lâm Thanh Thanh.
Đương nhiên, cô hoàn toàn không nghĩ tới đối phương có thể da mặt dày đến trình độ này.
"Chị Tống, sự kiện trên mạng kia ngài cũng đừng để trong lòng, đều là lời nói không đúng sự thật, mọi người không biết chân tướng đã mắng lời khó nghe, ngài cũng không cần để ý tới."
Lâm Thanh Thanh giả vờ nhảy nhót trước mặt Mộ Từ, vẫn biểu hiện cái bộ dáng ôn nhu yếu ớt lúc trước, đầu cúi thấp, lời nói ở miệng lại giết người không dao.
Nghe xem, nghe xem, này là nói tiếng người à, ỷ vào chuyện đã xảy ra trên mạng kia hẳn là nghĩ cô không dám làm gì cô ta đi.
Mộ Từ trong lòng không muốn nể mặt, nhưng trên mặt vẫn là bộ dáng vân đạm phong khinh, còn nở nụ cười nhàn nhạt.
So xem ai giả vờ hơn.
"Đây là chuyện đương nhiên, những lời này đều không phải người, tôi làm có thể tưởng thật được. Sự tình rốt cuộc là như thế nào thì tôi tin tưởng, không bao lâu nữa sẽ tra ra được manh mối thôi, em gái Lâm thấy sao?"
Mộ Từ đạm cười, tiến lên kéo Lâm Thanh Thanh đến, nâng mặt cô ta lên, bắt cô ta nhìn thẳng vào cô, bên ngoài nhìn vào còn tưởng hai người là tình chị em khăng khít.
Lâm Thanh Thanh cảm thụ được tay Mộ Từ đang âm thầm phát lực, cảm thấy cánh tay cùng cằm mình đều muốn mất đi tri giác.
Mộ Từ nói rất nhỏ, như là thì thầm ở bên tai.
Rõ ràng là không có một chút dấu hiệu tức giận nào, nhưng nghe vào trong tai, Lâm Thanh Thanh lại cảm thấy dựng tóc gáy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Mấy người ở bên cạnh thấy vậy, trong lòng nhất thời cũng có so sánh.
Sự kiện trên mạng kia phỏng chừng là bị người bốn phía tác động vào biến thành như vậy, trong ngày thường tuy rằng Tống Mộ Từ không hay cười nhưng đối nhân xử thế đều không tồi, tính tình rất ôn hòa, lời nói thì có chút táo bạo bất quá cô cũng là bà chủchỉ đang khiển trách công việc.
- -------------------------------------
Bởi vì tối hôm qua xảy ra sự việc như vậy nên hôm nay Mộ Từ đã hướng Lâm đạo diễn xin phép rồi, đem phân cảnh của bản thân hoàn thành trong buổi sáng, buổi chiều đi ra ngời giải sầu.
Mộ Từ phần lớn đều diễn một lần là qua, không thể không làm cho người ta nghĩ nhiều, hơn nữa sự việc trên mạng lần này huyên náo quá ồn ào, thật sự làm cho người ta quá áp lực, vì thế Lâm đạo diễn đồng ý thập phần sảng khoái.
Quý Ly ở phía sau nhìn theo bóng lưng Mộ Từ rời đi, cau mày.
Tống Mộ Từ không nói lời từ biệt với hắn, làm cho hắn nguyên một buổi chiều đều canh cánh ở trong lòng.
Cũng không biết rốt cuộc có ý gì, tóm lại là rất rất phiền chán, mà đối với Lâm Thanh Thanh thường xuyên đến gần ân cần quấy rầy, càng làm hắn thấy phiền vô cùng.
- --------------------------------------
Đối với tiểu chó sắn nhà mình trong lòng có biến hóa, Mộ Từ không hề biết đến, trước mắt cô muốn đi làm một chuyện phi thường quan trọng. Đi ra đến bên ngoài, Mộ Từ đội mũ, đeo kính râm, trực tiếp đi đến trung tâm mua sắm.
Chờ lúc đi ra, cô đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác, trang điểm một khuôn mặt phổ thông, thậm chí đỉnh đầu còn đội cả tóc giả, kính đen to đùng cơ hồ đem toàn bộ mặt đều che lại, nếu không phải là người cực kì thân thiết thì không ai có thể nhận ra.
Mộ Từ mang gương ra soi nhìn thấy một bản thân xa lạ, tỏ vẻ rất hài lòng. Cô thong dong lấy điện thoại từ trong túi ra, nói: "Chuẩn bị tốt chưa?"
"Chị, hết thảy đều được chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa, chỉ cần chị ra lệnh một tiếng!" Người đầu kia điện thoại tự tin tràn đầy, trong lời nói còn có thể nghe ra ý hứng phấn mơ hồ.
"Ok, chờ chị đến đó, chúng ta liền bắt đầu hăng hái diễn xuất!"
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, tiểu nhân báo thù suốt ngày! Dám tính kế lão nương, vậy thì hãy chuẩn bị đón nhận phản kích đến từ tiểu nhân... A phi, quân tử đi!
A. Mặt mỉm cười. jpg
Trên mặt Mộ Từ nở ra nụ cười tiêu chuẩn của nhân vật phản diện, cực kỳ âm hiểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.