Nam Chính Luôn Có Thể Nghe Được Ta Nói Chuyện
Chương 14: Ảnh Đế Tương Lai (14)
Khinh Ngữ Thanh Cuồng
09/05/2023
Thời điểm dưa của ảnh hậu Tống Mộ Từ ăn qua có chút chán ngấy rồi, sự
tình đột nhiên chuyển biến, lại một hồi náo động weibo, trực tiếp lên
đầu bảng hot search.
Vẫn là cái tài khoản markting V lớn có ID "Chấn Chấn có từ" kia, bài viết vẫn như trước hấp dẫn người xem, phía dưới cũng dán một video bằng chứng, nhưng lần này là video thuần thiên nhiên, không có dấu vết đã qua xử lý nào.
Nguyên video vừa ra, lời chửi rửa đối với ảnh hậu Tống Mộ Từ lúc trước nháy mắt biến thành chê cười.
Này nơi nào là đùa giỡn ức hiếp người mới! Rõ ràng là người mới kia không biết lấy đâu ra lá gan lớn như vậy đi hãm hại ảnh hậu!
Hướng gió trực tiếp quay phắt lại, mấy ngày trước còn vừa chửi ảnh hậu vừa bảo vệ Lâm Thanh Thanh, giờ phút này quần chúng vả mặt bôm bốp.
Đã nhiều ngày trôi qua, tâm tình Mộ Từ coi như không tồi.
Tuy rằng lúc trước nữ chính Lâm Thanh Thanh tự dưng biến đen, khiến kịch bản tình yêu xảy ra biến hóa, làm cho cô không thể không ra tay thì ngoài ra cũng không có gì.
Nữ chính thì thế nào, chả liên quan đến cô, nhiệm vụ chủ yếu của cô chỉ có vì nam chính lót đường mà thôi.
Cho nên sau khi bị Lâm Thanh Thanh hãm hại, Mộ Từ không chút do dự phản kích trở về, mà không phải là tiếp tục dựa theo kịch bản của thế giới này, bị người bôi đen, ảnh hưởng bởi hào quang nữ chính, thậm chí vì một thằng tra nam không ra gì làm cho từng bước đi vào hố sâu.
Lúc trước hệ thống ban bố cho nhiệm vụ sơ cấp, tuy rằng vì một số nguyên nhân khác nhưng quan trọng nhất là nhiệm vụ sơ cấp tương đối 'hòa ái' với nhiệm vụ giả, phạm vi hoạt động không bị giới hạn, không cần bắt buộc bản thân phải làm chuyện mình không thích.
Dù sao cũng chẳng có ai 'thần kinh thô' đến mức thấy mình sắp rơi vào tuyệt cảnh mà vẫn còn vui tươi hớn hở nhảy nhót được cả.
Ít nhất trước mắt, đối với Mộ Từ mà nói, không có ai quan trọng tới mức có thể khiến cho cô liều lĩnh cam tâm tình nguyện đi làm chuyện cô không thích cả.
Sau khi sự kiện hot search kia giải quyết xong, (Loạn Hoàng) đã tiến hành quay phim như bình thường, tuy rằng cùng Lâm Thanh Thanh huyên náo có chút không thoải mái, nhưng bất kể là ở đoàn phim hay trong cuộc sống, người xấu hổ chắc chắn không phải Mộ Từ.
Địa điểm quay phim lần này là ở ngoại ô, Mộ Từ mặc trang phục diễn rất nặng vừa mới quay xong, tìm một chỗ có ô che nắng to, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một lát.
Cô vừa mới ngồi xuống, em gái trợ lý Tiểu Lâm bộ dáng bát quái hưng phấn, cầm quạt vui vui vẻ vẻ chạy tới: "Chị Mộ Từ! Chị Mộ Từ!"
(Truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad Cố Mộng Nhan)
"Sao vậy?" Mộ Từ vừa mệt vừa nóng, nói chuyện có chút không xong. Âm điệu có cảm giác nhẹ nhàng mềm yếu, người nghe có chút không nhịn được tim mềm nhũn.
Mặt em gái Tiểu Lâm bỗng dưng hơi đỏ, che giấu mình là một thanh khống, sau đó mới liên miên lải nhải nói: "Chị Mộ Từ, chị đoán xem hôm nay có ai không tới?"
Tiểu Lâm là sau khi Mộ Từ đến thế giới này tự mình tuyển vào làm trợ lý, Mộ Từ trong ngày thường có chút lãnh đạm nhưng tính tình rất tốt, chỉ cần không trêu trọc lời của cô, vì vậy dưới tình hình chung, Tiểu Lâm rất thích nói chuyện với Mộ Từ.
"Không muốn đoán, em nói đi." Mộ Từ thật sự rất mệt, mới vừa rồi diễn cảnh ở trên chiến trường chém giết, động tác cần rất nhiều kỹ thuật, các loại tư thế thật sự khó, may sao trước khi đến thế giới này, cô có làm qua huấn luyện liên quan đến diueexn viên chuyên nghiệp, cho nên nếu không phải có chuyện bất đắc dĩ nào thì cô không muốn dùng đến người thế thân.
Nhìn thấy vẻ mặt của Mộ Từ mệt mỏi như vậy, Tiểu Lâm cũng không lại vòng vo tam quốc nữa, nói thẳng luôn: "Chị Mộ Từ, hôm nay Lâm Thanh Thanh hông có tới. Rõ ràng hôm nay có phân cảnh của cô ta nhưng cô ta lại xin nghỉ với đạo diễn."
"Hôm nay á?" Mộ Từ có chút kinh ngạc.
Bối cảnh phân đoạn diễn hôm nay khá lớn, hơn nữa còn có tính chất đặc thù, tiền thuê một ngày không rẻ chút nào, thông thường loại tình huống này trừ khi là vạn bất bắc dĩ thì sẽ không cho nghỉ.
Khả năng là bị hot search làm tổn thương tới?
Mộ Từ xì khẽ một tiếng.
Lúc trước cô ta làm ra chuyện như vậy mà không nghĩ tới hậu quả hôm nay à.
Đối với Lâm Thanh Thanh, Mộ Từ cũng không thấy cô ta đáng thương là bao, đây là chính cô ta tự làm ra, không trách được ai.
Nếu có chút an phận, có lẽ chuyện này cứ như thế mà trôi qua, sự việc này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, sau lưng Lâm Thanh Thanh còn có Biên Vũ Thần giúp đỡ.
Mộ Từ không nghĩ đến cô ta nữa, cầm lấy kịch bản ôn lại phân đoạn tiếp theo phải diễn.
"Há mồm."
Một thanh âm thanh lãnh, mang theo một tia mất tự nhiên, vang lên bên tai Mộ Từ, tựa như một cơn gió lạnh giữa ngày hè, nháy mắt dâng lên cảm giác nôn nóng trong lòng cô.
Mộ Từ theo tiếng ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện cô nàng Tiểu Lâm đã mất tăm mất tích từ lúc nào, thay vào đó là Quý Ly ngồi cạnh, trong tay còn cầm quả nho không biết lấy ra từ đâu, tay áo trang phục diễn hơi xắn lên, bàn tay lộ ra khớp xương rõ ràng, trên ngón tay cầm một quả nho tươi đưa tới bên miệng Mộ Từ.
Cô sửng sốt đôi chút, bởi vì quá mức kinh ngạc nên môi khẽ mở.
Quý Ly thấy vậy, trực tiếp nhét vào miệng của cô, ngón tay không kịp rút ra bất giác chạm phải đôi môi mềm mại mọng nước kia, ánh mắt tốt một chút, một giây sau, hắn bình tĩnh đem khay vững vàng nhét vào tay Mộ Từ.
"Anh, anh làm gì thế?" Mộ Từ bị động tác đột nhiên thân thiết kia của Quý Ly cả kinh.
"Thử một chút, xem tiểu chó săn phụng dưỡng kim chủ như thế nào." Lời này từ miệng Quý Ly nói ra, phảng phất làm cho người ta phát điên, nét mặt lạnh nhạt bình tĩnh, khí định thần nhàn lại mang theo bộ dáng bỡn cợt, trông hắn còn giống kim chủ hơn cả.
Mộ Từ bị lời nói này làm cho nghẹn họng, xém chút nữa nuốt thẳng quả nho chưa kịp nhai.
"Anh phát sốt?" Mộ Từ nâng tay đặt lên trán Quý Ly.
Lành lạnh nha, còn đặc biệt thoải mái.
"Mới không có." Quý đem tay cô hất ra.
"Hay là bị gì khác, bằng không sao tự nhiên lại như vậy... Ách... Quyến rũ?" Thật ra cô định nói là 'đùa bỡn', nhưng nếu nói ra sẽ cảm thấy bản thân bị trêu đùa đến, rất ba chấm, Mộ Từ vắt hết óc suy nghĩ nửa ngày, mới châm chước nói ra từ 'Quyến rũ' này.
"..." Quý Ly đen mặt.
(Truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad Cố Mộng Nhan)
Hắn vừa quay xong phân đoạn của mình, liếc mắt một cái nhìn thấy cô đang ngồi dưới một cái ô che nắng thật to bộ dáng vừa mệt vừa nóng, trông rất đáng thương, thảm không nỡ nhìn, cho nên hắn mới chạy ra bên ngoài một chuyến, mua cho cô một ít nho để cho cô giải nhiệt.
Không nghĩ tới nữ nhân này lại không biết thức thời tới như vậy.
Quý Ly cảm thấy não hắn thật sự bị úng nước, vậy mà vừa rồi còn đau lòng, cảm thấy cô đáng thương, ha ha... ai đáng thương chứ không phải cô!
Nhìn Quý Ly bên cạnh mím chặt môi, mặt mày lạnh lẽo, Mộ Từ bỗng có chút ngượng ngùng.
Nam nhân này chính là cố ý đưa nho tới cho cô, bản thân lại con mịa nó không biết tốt xấu.
Mộ Từ ảo não, ngay cả chính mình cũng đem ra mắng.
"Tức giận?" Mộ Từ dè dặt cẩn trọng hỏi, nhưng vì không muốn toàn bộ thiết lập của nhân vậy sụp đổ, không thể làm bộ như quá mức để ý, liền hơi hơi nghiêng đầu, như nhìn như không hướng tới Quý Ly bên cạnh, có chút ý tứ nghẹn khuất.
"..." Quý Ly không thèm để ý.
Ui da, còn dỗi nha. Mộ Từ cảm thấy có chút buồn cười, người này ngày thường mặt mũi đều lạnh lùng giống hệt sát thần, nhưng tiếp xúc gần lạ cảm thấy người cùng mấy đứa trẻ con không khác gì nhau, ngây thơ đến mức buồn cười... Có chút đáng yêu.
Ô che nắng rất to, trừ bỏ mấy cái ghế dựa còn có một cái bàn nhỏ, Mộ Từ đem nho để lên trên bàn, hướng Quý Ly bên cạnh đẩy đẩy, biểu tình lãnh đạm nói: "Anh cũng ăn đi."
Trong lòng lại cười đến nghiêng ngả.
"Phốc ha ha ha, người này, người này cũng quá đáng yêu rồi, Tiểu Ly Ly? A Ly? Bạn nhỏ A Ly? Thưa bố trẻ, nho này cho ngươi đừng tức giận ha, vậy mà vẫn không thèm để ý nha, ha ha ha, cười chết ta rồi, không được, ha ha ha ha ha ha ——"
Nếu không phải bị các loại thiết lập hạn chế, Mộ Từ đã muốn đưa ngón tay lên chọc vào khuôn mặt dễ nhìn kia của Quý Ly, sau đó làm các loại xxx một phen, nhìn xem hắn rốt cuộc có phải hay không đều luôn banh mặt ra như vậy.
(Nhan: E hèm, mời các thí chủ suy nghĩ trong sáng!!! Để mình Nhan suy nghĩ trong tốt thôi.)
Mà Quý Ly nghe rõ mười mươi đoạn tâm lý hoạt động này của Mộ Từ, mặt càng ngày mặt đen, cả người tỏa ra hơi lạnh.
Mộ Từ thấy vậy, không hiểu sao rùng mình, cô... Cô hình như không làm chuyện gì chọc giận hắn mà?
Không đợi cô suy nghĩ cẩn thận, cách đó không xa đột nhiên có một nam nhân đang nổi giận đùng đùng đi về phía cô, phía sau giống như còn có một người đi theo, khoảng cách có chút xa, nhìn không rõ lắm.
Chờ nam nhân đi đến trước mặt Mộ Từ, không nói không rành trực tiếp giữ chặt cánh tay Mộ Từ, mạnh mẽ kéo cô lên, Mộ Từ hoàn toàn không có phòng bị trước tự dưng bị bắt đứng lên, thậm chí còn lảo đảo xém chút nữa té ngã xuống đất.
Quý Ly bên cạnh thấy vậy, ánh mắt tối sầm, hắn đứng phắt dậy đi đến bên Mộ Từ, đem cái tay chương mắt kia gạt phăng đi, sau đó đưa tay đỡ lấy cô, mới làm cho cô ổn định được cơ thể.
Cánh tay Mộ Từ ẩn ẩn run lên, cảm giác đau đớn đánh vào trong não.
ĐM, CMN ai động tay động chân với lão nương..., Biên Vũ Thần?!
Mộ Từ thế nào cũng không nghĩ tới Biên Vũ Thần vậy mà lại xuất hiện ở đoàn phim, đã thế còn xuất hiện theo kiểu giương cung bạt kiếm trước mặt cô. Dựa theo kịch bản thế này miêu tả, nhân vật nam phụ Biên Vũ Thần này không phải là đặc biệt cặn bã, tuy chơi bời gái gú nhưng hành động thô lỗ như vừa rồi là không hề có.
Tầm mắt Mộ Từ quét về phía Lâm Thanh Thanh đằng sau Biên Vũ Thần, bỗng dưng hiểu được.
Thôi thôi, có một nhân tố không ổn định là Lâm Thanh Thanh thì hiện tại đã không thể phán định tin tức có trong kịch bản được.
Cánh tay nóng ran, đau đến đòi mạng.
Nếu không phải ngại thiết lập nhân vật của Tống Mộ Từ cùng với bây giờ đang ở đoàn phim, cô đã sớm đánh cho Biên Vũ Thần kêu cha gọi mẹ rồi.
Con hàng này phát điên gì đâu, muốn ra mặt vì Lâm Thanh Thanh cũng phải tự suy nghĩ thân của mình chứ, tuy Biên gia là thế gia đại nghiệp, quyền thế ngập trời nhưng Tống gia cũng không phải quả hồng mềm, con hàng này ỷ vào nguyên chủ thích hắn cho nên mới không thèm kiêng nể gì.
Tốt lắm! Biên Vũ Thần!
"Bà nội mi, thứ chó má!"
Mộ Từ oán hận mắng trong lòng.
Biên Vũ Thần đã đến, vốn trong lòng Quý Ly còn có chút không thoải mái, nghe đến câu nói rất chi là ba chấm của Mộ Từ, khó chịu trong lòng dần hạ xuống.
Thậm chí, hắn cảm thấy câu toàn lời thô tục kia, không hiểu sao... Hết giận!
Dù có nói thế nào, Quý Ly vẫn tức giận không nhẹ, tầm mắt hắn dừng lại trên cánh tay đã đỏ lên của Mộ Từ, con ngươi lại cuồn cuộn hắc ám gió lốc, mắt hơi híp vào, thần sắc không rõ, trông rất đáng sợ.
Nhưng mà hiện tại, hắn không có quyền can thiệp vào chuyện của cô.
Mộ Từ cũng không biết Quý Ly đang nghĩ cái gì, cô bây giờ còn không thể triệt để xé rách mặt với Biên Vũ Thần, ít nhất là hiện tại không được.
Trong lòng không ngừng an ủi bản thân, âm thầm điều chỉnh lại cơn tức không ngừng trào dâng, chờ lúc giương mắt nhìn sang, đã khôi phục dáng vẻ ảnh hậu lạnh lùng kiêu ngạo.
"Anh Vũ Thần, anh làm vậy là có ý gì?" Mộ Từ lạnh giọng hỏi, chẳng qua bên trong lời nói có ẩn chứa tủi thân không rõ ràng, tựa hồ bị hành động đột ngột của Biên Vũ Thần làm tổn thương.
Cuộc chiến bên này lập tức hấp dẫn không ít người đoàn phim, nhưng không ai dám tiến lại gần, đành đứng cách đó không xa xem náo nhiệt. Lâm đạo diễn bị người kêu đến, vội vàng đem một đám không sợ việc lớn đuổi đi, nhân tiện cho người chú ý nơi này, lỡ đâu lại bị người nào nắm được nhược điểm liền xong đời.
(Truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad Cố Mộng Nhan)
"Tống Mộ Từ, em không cần giả vờ, chúng ta cùng nhau lớn lên, vốn anh nghĩ em tuy tính tình trở nên lạnh lùng không giống hồi nhỏ hay ngại ngùng, nhưng bản chất con người sẽ không bị biến đổi, vẫn là một cô gái thiện lương. Vậy mà thật không nghĩ tới, em sẽ làm ra loại sự việc này, em đường đường là ảnh hậu, thế mà cũng không bỏ qua cho một người mới!" Biên Vũ Thần ra vẻ vô cùng đau đớn.
Mộ Từ nhìn bộ dạng này của hắn, không phải cô nói xạo chứ cô muốn đấm vào cái bản mặt kia của hắn lắm rồi đấy!!!
Đầu óc con hàng Nhị thiếu gia bị lừa đá á, thế quáy nào việc này lại đến trên đầu ta? Ta không thiện lương?
Mẹ —— kiếp!
Mộ Từ quả thực có rất nhiều câu chửi giành cho Biên Vũ Thần, nhưng mà không thể nói.
"Anh Vũ Thần, sự việc trên mạng anh cũng đã biết, vậy chắc hẳn anh cũng rõ ràng chân tướng đi, là em đem video đưa lên mạng? Là em để cho Lâm Thanh Thanh đem nước nóng hất lên đùi em?" Nói đến đây, Mộ Từ cũng triệt để lạnh mặt, thậm chí ngay cả tình ý ngày xưa đối với Biên Vũ Thành cũng không có mấy.
"Kể, kể cả như vậy, vậy em cũng không thể trực tiếp làm cho người ta đem nguyên cái video lên chứ, em là ảnh hậu, trên mạng mắng chửi một hai câu em có mất miếng thiệt nào đâu, nhưng Thanh Thanh mới xuất đạo không bao lâu, còn chưa có bao nhiêu nhân khí đã lại phát sinh loại sự việc này, về sau tiền đồ của em ấy sẽ bị hủy. Em, em quả thực đã làm anh thất vọng rồi!" Biên Vũ Thần nhớ lại bộ dáng Thanh Thanh khóc rấm rít đêm qua, càng nói càng tức giận, ánh mắt nhìn Mộ Từ đều mang theo tia hận ý.
Lâm Thanh Thanh trốn sau lưng Biên Vũ Thần, ánh mắt ướt sũng, một mặt co rúm lại, không dám lên tiếng.
Ta... Ta cmn phục sát đất!
Nhìn tình cảnh này, Mộ Từ bị trình độ ngu xuẩn của hắn làm cho tức cười.
Vẫn là cái tài khoản markting V lớn có ID "Chấn Chấn có từ" kia, bài viết vẫn như trước hấp dẫn người xem, phía dưới cũng dán một video bằng chứng, nhưng lần này là video thuần thiên nhiên, không có dấu vết đã qua xử lý nào.
Nguyên video vừa ra, lời chửi rửa đối với ảnh hậu Tống Mộ Từ lúc trước nháy mắt biến thành chê cười.
Này nơi nào là đùa giỡn ức hiếp người mới! Rõ ràng là người mới kia không biết lấy đâu ra lá gan lớn như vậy đi hãm hại ảnh hậu!
Hướng gió trực tiếp quay phắt lại, mấy ngày trước còn vừa chửi ảnh hậu vừa bảo vệ Lâm Thanh Thanh, giờ phút này quần chúng vả mặt bôm bốp.
Đã nhiều ngày trôi qua, tâm tình Mộ Từ coi như không tồi.
Tuy rằng lúc trước nữ chính Lâm Thanh Thanh tự dưng biến đen, khiến kịch bản tình yêu xảy ra biến hóa, làm cho cô không thể không ra tay thì ngoài ra cũng không có gì.
Nữ chính thì thế nào, chả liên quan đến cô, nhiệm vụ chủ yếu của cô chỉ có vì nam chính lót đường mà thôi.
Cho nên sau khi bị Lâm Thanh Thanh hãm hại, Mộ Từ không chút do dự phản kích trở về, mà không phải là tiếp tục dựa theo kịch bản của thế giới này, bị người bôi đen, ảnh hưởng bởi hào quang nữ chính, thậm chí vì một thằng tra nam không ra gì làm cho từng bước đi vào hố sâu.
Lúc trước hệ thống ban bố cho nhiệm vụ sơ cấp, tuy rằng vì một số nguyên nhân khác nhưng quan trọng nhất là nhiệm vụ sơ cấp tương đối 'hòa ái' với nhiệm vụ giả, phạm vi hoạt động không bị giới hạn, không cần bắt buộc bản thân phải làm chuyện mình không thích.
Dù sao cũng chẳng có ai 'thần kinh thô' đến mức thấy mình sắp rơi vào tuyệt cảnh mà vẫn còn vui tươi hớn hở nhảy nhót được cả.
Ít nhất trước mắt, đối với Mộ Từ mà nói, không có ai quan trọng tới mức có thể khiến cho cô liều lĩnh cam tâm tình nguyện đi làm chuyện cô không thích cả.
Sau khi sự kiện hot search kia giải quyết xong, (Loạn Hoàng) đã tiến hành quay phim như bình thường, tuy rằng cùng Lâm Thanh Thanh huyên náo có chút không thoải mái, nhưng bất kể là ở đoàn phim hay trong cuộc sống, người xấu hổ chắc chắn không phải Mộ Từ.
Địa điểm quay phim lần này là ở ngoại ô, Mộ Từ mặc trang phục diễn rất nặng vừa mới quay xong, tìm một chỗ có ô che nắng to, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một lát.
Cô vừa mới ngồi xuống, em gái trợ lý Tiểu Lâm bộ dáng bát quái hưng phấn, cầm quạt vui vui vẻ vẻ chạy tới: "Chị Mộ Từ! Chị Mộ Từ!"
(Truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad Cố Mộng Nhan)
"Sao vậy?" Mộ Từ vừa mệt vừa nóng, nói chuyện có chút không xong. Âm điệu có cảm giác nhẹ nhàng mềm yếu, người nghe có chút không nhịn được tim mềm nhũn.
Mặt em gái Tiểu Lâm bỗng dưng hơi đỏ, che giấu mình là một thanh khống, sau đó mới liên miên lải nhải nói: "Chị Mộ Từ, chị đoán xem hôm nay có ai không tới?"
Tiểu Lâm là sau khi Mộ Từ đến thế giới này tự mình tuyển vào làm trợ lý, Mộ Từ trong ngày thường có chút lãnh đạm nhưng tính tình rất tốt, chỉ cần không trêu trọc lời của cô, vì vậy dưới tình hình chung, Tiểu Lâm rất thích nói chuyện với Mộ Từ.
"Không muốn đoán, em nói đi." Mộ Từ thật sự rất mệt, mới vừa rồi diễn cảnh ở trên chiến trường chém giết, động tác cần rất nhiều kỹ thuật, các loại tư thế thật sự khó, may sao trước khi đến thế giới này, cô có làm qua huấn luyện liên quan đến diueexn viên chuyên nghiệp, cho nên nếu không phải có chuyện bất đắc dĩ nào thì cô không muốn dùng đến người thế thân.
Nhìn thấy vẻ mặt của Mộ Từ mệt mỏi như vậy, Tiểu Lâm cũng không lại vòng vo tam quốc nữa, nói thẳng luôn: "Chị Mộ Từ, hôm nay Lâm Thanh Thanh hông có tới. Rõ ràng hôm nay có phân cảnh của cô ta nhưng cô ta lại xin nghỉ với đạo diễn."
"Hôm nay á?" Mộ Từ có chút kinh ngạc.
Bối cảnh phân đoạn diễn hôm nay khá lớn, hơn nữa còn có tính chất đặc thù, tiền thuê một ngày không rẻ chút nào, thông thường loại tình huống này trừ khi là vạn bất bắc dĩ thì sẽ không cho nghỉ.
Khả năng là bị hot search làm tổn thương tới?
Mộ Từ xì khẽ một tiếng.
Lúc trước cô ta làm ra chuyện như vậy mà không nghĩ tới hậu quả hôm nay à.
Đối với Lâm Thanh Thanh, Mộ Từ cũng không thấy cô ta đáng thương là bao, đây là chính cô ta tự làm ra, không trách được ai.
Nếu có chút an phận, có lẽ chuyện này cứ như thế mà trôi qua, sự việc này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, sau lưng Lâm Thanh Thanh còn có Biên Vũ Thần giúp đỡ.
Mộ Từ không nghĩ đến cô ta nữa, cầm lấy kịch bản ôn lại phân đoạn tiếp theo phải diễn.
"Há mồm."
Một thanh âm thanh lãnh, mang theo một tia mất tự nhiên, vang lên bên tai Mộ Từ, tựa như một cơn gió lạnh giữa ngày hè, nháy mắt dâng lên cảm giác nôn nóng trong lòng cô.
Mộ Từ theo tiếng ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện cô nàng Tiểu Lâm đã mất tăm mất tích từ lúc nào, thay vào đó là Quý Ly ngồi cạnh, trong tay còn cầm quả nho không biết lấy ra từ đâu, tay áo trang phục diễn hơi xắn lên, bàn tay lộ ra khớp xương rõ ràng, trên ngón tay cầm một quả nho tươi đưa tới bên miệng Mộ Từ.
Cô sửng sốt đôi chút, bởi vì quá mức kinh ngạc nên môi khẽ mở.
Quý Ly thấy vậy, trực tiếp nhét vào miệng của cô, ngón tay không kịp rút ra bất giác chạm phải đôi môi mềm mại mọng nước kia, ánh mắt tốt một chút, một giây sau, hắn bình tĩnh đem khay vững vàng nhét vào tay Mộ Từ.
"Anh, anh làm gì thế?" Mộ Từ bị động tác đột nhiên thân thiết kia của Quý Ly cả kinh.
"Thử một chút, xem tiểu chó săn phụng dưỡng kim chủ như thế nào." Lời này từ miệng Quý Ly nói ra, phảng phất làm cho người ta phát điên, nét mặt lạnh nhạt bình tĩnh, khí định thần nhàn lại mang theo bộ dáng bỡn cợt, trông hắn còn giống kim chủ hơn cả.
Mộ Từ bị lời nói này làm cho nghẹn họng, xém chút nữa nuốt thẳng quả nho chưa kịp nhai.
"Anh phát sốt?" Mộ Từ nâng tay đặt lên trán Quý Ly.
Lành lạnh nha, còn đặc biệt thoải mái.
"Mới không có." Quý đem tay cô hất ra.
"Hay là bị gì khác, bằng không sao tự nhiên lại như vậy... Ách... Quyến rũ?" Thật ra cô định nói là 'đùa bỡn', nhưng nếu nói ra sẽ cảm thấy bản thân bị trêu đùa đến, rất ba chấm, Mộ Từ vắt hết óc suy nghĩ nửa ngày, mới châm chước nói ra từ 'Quyến rũ' này.
"..." Quý Ly đen mặt.
(Truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad Cố Mộng Nhan)
Hắn vừa quay xong phân đoạn của mình, liếc mắt một cái nhìn thấy cô đang ngồi dưới một cái ô che nắng thật to bộ dáng vừa mệt vừa nóng, trông rất đáng thương, thảm không nỡ nhìn, cho nên hắn mới chạy ra bên ngoài một chuyến, mua cho cô một ít nho để cho cô giải nhiệt.
Không nghĩ tới nữ nhân này lại không biết thức thời tới như vậy.
Quý Ly cảm thấy não hắn thật sự bị úng nước, vậy mà vừa rồi còn đau lòng, cảm thấy cô đáng thương, ha ha... ai đáng thương chứ không phải cô!
Nhìn Quý Ly bên cạnh mím chặt môi, mặt mày lạnh lẽo, Mộ Từ bỗng có chút ngượng ngùng.
Nam nhân này chính là cố ý đưa nho tới cho cô, bản thân lại con mịa nó không biết tốt xấu.
Mộ Từ ảo não, ngay cả chính mình cũng đem ra mắng.
"Tức giận?" Mộ Từ dè dặt cẩn trọng hỏi, nhưng vì không muốn toàn bộ thiết lập của nhân vậy sụp đổ, không thể làm bộ như quá mức để ý, liền hơi hơi nghiêng đầu, như nhìn như không hướng tới Quý Ly bên cạnh, có chút ý tứ nghẹn khuất.
"..." Quý Ly không thèm để ý.
Ui da, còn dỗi nha. Mộ Từ cảm thấy có chút buồn cười, người này ngày thường mặt mũi đều lạnh lùng giống hệt sát thần, nhưng tiếp xúc gần lạ cảm thấy người cùng mấy đứa trẻ con không khác gì nhau, ngây thơ đến mức buồn cười... Có chút đáng yêu.
Ô che nắng rất to, trừ bỏ mấy cái ghế dựa còn có một cái bàn nhỏ, Mộ Từ đem nho để lên trên bàn, hướng Quý Ly bên cạnh đẩy đẩy, biểu tình lãnh đạm nói: "Anh cũng ăn đi."
Trong lòng lại cười đến nghiêng ngả.
"Phốc ha ha ha, người này, người này cũng quá đáng yêu rồi, Tiểu Ly Ly? A Ly? Bạn nhỏ A Ly? Thưa bố trẻ, nho này cho ngươi đừng tức giận ha, vậy mà vẫn không thèm để ý nha, ha ha ha, cười chết ta rồi, không được, ha ha ha ha ha ha ——"
Nếu không phải bị các loại thiết lập hạn chế, Mộ Từ đã muốn đưa ngón tay lên chọc vào khuôn mặt dễ nhìn kia của Quý Ly, sau đó làm các loại xxx một phen, nhìn xem hắn rốt cuộc có phải hay không đều luôn banh mặt ra như vậy.
(Nhan: E hèm, mời các thí chủ suy nghĩ trong sáng!!! Để mình Nhan suy nghĩ trong tốt thôi.)
Mà Quý Ly nghe rõ mười mươi đoạn tâm lý hoạt động này của Mộ Từ, mặt càng ngày mặt đen, cả người tỏa ra hơi lạnh.
Mộ Từ thấy vậy, không hiểu sao rùng mình, cô... Cô hình như không làm chuyện gì chọc giận hắn mà?
Không đợi cô suy nghĩ cẩn thận, cách đó không xa đột nhiên có một nam nhân đang nổi giận đùng đùng đi về phía cô, phía sau giống như còn có một người đi theo, khoảng cách có chút xa, nhìn không rõ lắm.
Chờ nam nhân đi đến trước mặt Mộ Từ, không nói không rành trực tiếp giữ chặt cánh tay Mộ Từ, mạnh mẽ kéo cô lên, Mộ Từ hoàn toàn không có phòng bị trước tự dưng bị bắt đứng lên, thậm chí còn lảo đảo xém chút nữa té ngã xuống đất.
Quý Ly bên cạnh thấy vậy, ánh mắt tối sầm, hắn đứng phắt dậy đi đến bên Mộ Từ, đem cái tay chương mắt kia gạt phăng đi, sau đó đưa tay đỡ lấy cô, mới làm cho cô ổn định được cơ thể.
Cánh tay Mộ Từ ẩn ẩn run lên, cảm giác đau đớn đánh vào trong não.
ĐM, CMN ai động tay động chân với lão nương..., Biên Vũ Thần?!
Mộ Từ thế nào cũng không nghĩ tới Biên Vũ Thần vậy mà lại xuất hiện ở đoàn phim, đã thế còn xuất hiện theo kiểu giương cung bạt kiếm trước mặt cô. Dựa theo kịch bản thế này miêu tả, nhân vật nam phụ Biên Vũ Thần này không phải là đặc biệt cặn bã, tuy chơi bời gái gú nhưng hành động thô lỗ như vừa rồi là không hề có.
Tầm mắt Mộ Từ quét về phía Lâm Thanh Thanh đằng sau Biên Vũ Thần, bỗng dưng hiểu được.
Thôi thôi, có một nhân tố không ổn định là Lâm Thanh Thanh thì hiện tại đã không thể phán định tin tức có trong kịch bản được.
Cánh tay nóng ran, đau đến đòi mạng.
Nếu không phải ngại thiết lập nhân vật của Tống Mộ Từ cùng với bây giờ đang ở đoàn phim, cô đã sớm đánh cho Biên Vũ Thần kêu cha gọi mẹ rồi.
Con hàng này phát điên gì đâu, muốn ra mặt vì Lâm Thanh Thanh cũng phải tự suy nghĩ thân của mình chứ, tuy Biên gia là thế gia đại nghiệp, quyền thế ngập trời nhưng Tống gia cũng không phải quả hồng mềm, con hàng này ỷ vào nguyên chủ thích hắn cho nên mới không thèm kiêng nể gì.
Tốt lắm! Biên Vũ Thần!
"Bà nội mi, thứ chó má!"
Mộ Từ oán hận mắng trong lòng.
Biên Vũ Thần đã đến, vốn trong lòng Quý Ly còn có chút không thoải mái, nghe đến câu nói rất chi là ba chấm của Mộ Từ, khó chịu trong lòng dần hạ xuống.
Thậm chí, hắn cảm thấy câu toàn lời thô tục kia, không hiểu sao... Hết giận!
Dù có nói thế nào, Quý Ly vẫn tức giận không nhẹ, tầm mắt hắn dừng lại trên cánh tay đã đỏ lên của Mộ Từ, con ngươi lại cuồn cuộn hắc ám gió lốc, mắt hơi híp vào, thần sắc không rõ, trông rất đáng sợ.
Nhưng mà hiện tại, hắn không có quyền can thiệp vào chuyện của cô.
Mộ Từ cũng không biết Quý Ly đang nghĩ cái gì, cô bây giờ còn không thể triệt để xé rách mặt với Biên Vũ Thần, ít nhất là hiện tại không được.
Trong lòng không ngừng an ủi bản thân, âm thầm điều chỉnh lại cơn tức không ngừng trào dâng, chờ lúc giương mắt nhìn sang, đã khôi phục dáng vẻ ảnh hậu lạnh lùng kiêu ngạo.
"Anh Vũ Thần, anh làm vậy là có ý gì?" Mộ Từ lạnh giọng hỏi, chẳng qua bên trong lời nói có ẩn chứa tủi thân không rõ ràng, tựa hồ bị hành động đột ngột của Biên Vũ Thần làm tổn thương.
Cuộc chiến bên này lập tức hấp dẫn không ít người đoàn phim, nhưng không ai dám tiến lại gần, đành đứng cách đó không xa xem náo nhiệt. Lâm đạo diễn bị người kêu đến, vội vàng đem một đám không sợ việc lớn đuổi đi, nhân tiện cho người chú ý nơi này, lỡ đâu lại bị người nào nắm được nhược điểm liền xong đời.
(Truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad Cố Mộng Nhan)
"Tống Mộ Từ, em không cần giả vờ, chúng ta cùng nhau lớn lên, vốn anh nghĩ em tuy tính tình trở nên lạnh lùng không giống hồi nhỏ hay ngại ngùng, nhưng bản chất con người sẽ không bị biến đổi, vẫn là một cô gái thiện lương. Vậy mà thật không nghĩ tới, em sẽ làm ra loại sự việc này, em đường đường là ảnh hậu, thế mà cũng không bỏ qua cho một người mới!" Biên Vũ Thần ra vẻ vô cùng đau đớn.
Mộ Từ nhìn bộ dạng này của hắn, không phải cô nói xạo chứ cô muốn đấm vào cái bản mặt kia của hắn lắm rồi đấy!!!
Đầu óc con hàng Nhị thiếu gia bị lừa đá á, thế quáy nào việc này lại đến trên đầu ta? Ta không thiện lương?
Mẹ —— kiếp!
Mộ Từ quả thực có rất nhiều câu chửi giành cho Biên Vũ Thần, nhưng mà không thể nói.
"Anh Vũ Thần, sự việc trên mạng anh cũng đã biết, vậy chắc hẳn anh cũng rõ ràng chân tướng đi, là em đem video đưa lên mạng? Là em để cho Lâm Thanh Thanh đem nước nóng hất lên đùi em?" Nói đến đây, Mộ Từ cũng triệt để lạnh mặt, thậm chí ngay cả tình ý ngày xưa đối với Biên Vũ Thành cũng không có mấy.
"Kể, kể cả như vậy, vậy em cũng không thể trực tiếp làm cho người ta đem nguyên cái video lên chứ, em là ảnh hậu, trên mạng mắng chửi một hai câu em có mất miếng thiệt nào đâu, nhưng Thanh Thanh mới xuất đạo không bao lâu, còn chưa có bao nhiêu nhân khí đã lại phát sinh loại sự việc này, về sau tiền đồ của em ấy sẽ bị hủy. Em, em quả thực đã làm anh thất vọng rồi!" Biên Vũ Thần nhớ lại bộ dáng Thanh Thanh khóc rấm rít đêm qua, càng nói càng tức giận, ánh mắt nhìn Mộ Từ đều mang theo tia hận ý.
Lâm Thanh Thanh trốn sau lưng Biên Vũ Thần, ánh mắt ướt sũng, một mặt co rúm lại, không dám lên tiếng.
Ta... Ta cmn phục sát đất!
Nhìn tình cảnh này, Mộ Từ bị trình độ ngu xuẩn của hắn làm cho tức cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.