Nam Chính Luôn Đối Với Tôi Mưu Đồ Gây Rối
Chương 12:
Lạc Vũ Đinh Phong
10/06/2022
Editor: Chiêu
--------------------------
Trong bữa tiệc ăn uống linh đình, cùng loại micro kiểu cổ điển xinh đẹp phát ra âm nhạc nhẹ nhàng chậm chạp giống như năm tháng đang lắng đọng lại.
Nam sinh cao gầy trên sân nhảy đẩy ra đám người, đi đến trước bàn dài cầm ly Champagne lên.
Nhấp nhẹ một ngụm, tầm mắt anh ta không dấu vết nhìn lướt qua phía cửa.
Thiếu niên ăn mặc tây trang màu trắng, đứng ở bậc thang biệt thự giữa đám đông, ánh sáng vì cậu phát hoạ ra một tầng mông lung xinh đẹp, mơ hồ có thể nhìn thấy được đường cong mông vênh lên và vòng eo tinh tế một tay có thể ôm hết.
Tần Mộ Phàm không nhịn được nghĩ đến vừa rồi mới kinh ngạc nhìn thoáng qua, con ngươi như đôi lưu ly ẩm ướt trong suốt của Đường tiểu thiếu gia, môi đỏ hoa anh đào phấn nộn, màu da trắng như sữa cũng đặc biệt bóng loáng tinh tế.
Dung mạo xinh đẹp đắt tiền như vậy, cảm giác chơi vẫn tốt hơn những người đến bán thân ở hội sở.
Tần Mộ Phàm ác ý nghĩ, khóe miệng kéo ra một nụ cười tự cho là khéo léo, nhấc chân đi về phía ngoài.
Anh đối với mị lực của chính mình rất tự tin, xuất thân "Cao quý", thành tích ưu tú, ôn nhu nhã nhặn... Về mọi mặt, đều tốt hơn nhiều so với thằng Tần Trăn rẻ tiền.
Chỉ cần Đường Nại gặp anh, nhất định sẽ đem Tần Trăn ném ra sau đầu.
Những năm gần đây thiếu niên duy nhất tỏ vẻ ra thiện ý đối với hắn cũng chuyển đầu sang ôm ấp anh, tên rẻ tiền kia khẳng định sẽ chịu đả kích.
"Đường tiểu thiếu gia..."
Tần Mộ Phàm nghĩ rất tốt đẹp, nhưng mà mới vừa mở miệng, Đường Nại đã chạy lộc cộc ra ngoài, hoàn toàn không có chú ý đến sự tồn tại của anh.
Sắc mặt Tần Mộ Phàm tối sầm, theo đó nhìn sang, ánh mắt dừng trên người quẫn bách co quắp, gần như cắn đứt hàm răng.
Tên nghiệt chủng này làm sao có tư cách tham gia bữa tiệc!
"Trăn Trăn, cậu đến thật muộn nha, tớ ở bên ngoài đợi rất lâu, sắp chết cóng rồi."
Đầu nhỏ Đường Nại chui vào trong lòng ngực Tần Trăn, không khách khí nà đem tay nhỏ duỗi vào quần áo hắn sưởi ấm.
"Đúng... Thật xin lỗi," Xúc cảm lạnh lẽo từ eo sườn khiến Tần Trăn nói không lưu loát, hắn lắp ba lắp bắp nói, chân tay luống cuống giải thích, "Tôi ở trung tâm thương mại chọn quà cho bác gái, đã quên nhìn thời gian..."
Nói đến đây, giọng nói hắn dừng lại chớp mắt một cái, hoang mang bối rối bắt lấy cổ tay Đường Nại: "Nại Nại, cậu đừng sờ loạn tôi..."
"Chúng ta đều là nam nhân, sờ thì có làm sao, nếu không phải cậu đến muộn, tớ cũng sẽ không lạnh như vậy, cậu chẳng lẽ không nên giúp tớ giữ ấm sao?" Đường Nại không vui lên án.
Nếu là anh em bình thường, tự nhiên sẽ không có gì cả, nhưng tâm tư hắn không thể chịu nổi trêu chọc không trong sáng!
Chỉ là một ít công phu, hắn đã khống chế không được mà bành trướng.
Nếu chọc đến Nại Nại, vậy còn được!
Tần Trăn hít sâu một hơi, vì không để cho thiếu niên phát hiện ra bí ẩn biến hóa của chính mình, kiên trì lui ra một bước giữ khoảng cách.
Khoảng thời gian trước hắn thường xuyên phụ đạo bài tập của Nại Nại, phát hiện cậu rất kém sinh vật học, không rõ một số chuyện.
Không khỏi doạ đến thằng nhóc, ít nhất dạy cho cậu những kiến thức sinh vật, để cho cậu biết tâm tư của hắn.
"Đúng rồi Nại Nại, lần đầu tiên gặp mặt tôi đã đến muộn, có phải đã để lại ấn tượng xấu cho bác trai bác gái hay không..."
Đường Nại hoang mang ngẩng đầu nhìn hắn một cái: "Đương nhiên sẽ không rồi, ba mẹ tớ vội vàng đi xã giao, cũng không biết có cậu nha."
"Thật không?" Giọng điệu Tần Trăn tràn đầy mất mát.
Hoá ra ba mẹ vợ còn không quen biết hắn...
Thiếu niên gật gật đầu, con ngươi ngập nước có chút đáng thương.
"Bọn họ luôn không ở nhà, tớ cũng chưa từng cùng họ nói qua mấy câu, đợi chút bữa tiệc kết thúc khẳng định sẽ về công ty làm việc nữa cho xem."
--------------------------
Trong bữa tiệc ăn uống linh đình, cùng loại micro kiểu cổ điển xinh đẹp phát ra âm nhạc nhẹ nhàng chậm chạp giống như năm tháng đang lắng đọng lại.
Nam sinh cao gầy trên sân nhảy đẩy ra đám người, đi đến trước bàn dài cầm ly Champagne lên.
Nhấp nhẹ một ngụm, tầm mắt anh ta không dấu vết nhìn lướt qua phía cửa.
Thiếu niên ăn mặc tây trang màu trắng, đứng ở bậc thang biệt thự giữa đám đông, ánh sáng vì cậu phát hoạ ra một tầng mông lung xinh đẹp, mơ hồ có thể nhìn thấy được đường cong mông vênh lên và vòng eo tinh tế một tay có thể ôm hết.
Tần Mộ Phàm không nhịn được nghĩ đến vừa rồi mới kinh ngạc nhìn thoáng qua, con ngươi như đôi lưu ly ẩm ướt trong suốt của Đường tiểu thiếu gia, môi đỏ hoa anh đào phấn nộn, màu da trắng như sữa cũng đặc biệt bóng loáng tinh tế.
Dung mạo xinh đẹp đắt tiền như vậy, cảm giác chơi vẫn tốt hơn những người đến bán thân ở hội sở.
Tần Mộ Phàm ác ý nghĩ, khóe miệng kéo ra một nụ cười tự cho là khéo léo, nhấc chân đi về phía ngoài.
Anh đối với mị lực của chính mình rất tự tin, xuất thân "Cao quý", thành tích ưu tú, ôn nhu nhã nhặn... Về mọi mặt, đều tốt hơn nhiều so với thằng Tần Trăn rẻ tiền.
Chỉ cần Đường Nại gặp anh, nhất định sẽ đem Tần Trăn ném ra sau đầu.
Những năm gần đây thiếu niên duy nhất tỏ vẻ ra thiện ý đối với hắn cũng chuyển đầu sang ôm ấp anh, tên rẻ tiền kia khẳng định sẽ chịu đả kích.
"Đường tiểu thiếu gia..."
Tần Mộ Phàm nghĩ rất tốt đẹp, nhưng mà mới vừa mở miệng, Đường Nại đã chạy lộc cộc ra ngoài, hoàn toàn không có chú ý đến sự tồn tại của anh.
Sắc mặt Tần Mộ Phàm tối sầm, theo đó nhìn sang, ánh mắt dừng trên người quẫn bách co quắp, gần như cắn đứt hàm răng.
Tên nghiệt chủng này làm sao có tư cách tham gia bữa tiệc!
"Trăn Trăn, cậu đến thật muộn nha, tớ ở bên ngoài đợi rất lâu, sắp chết cóng rồi."
Đầu nhỏ Đường Nại chui vào trong lòng ngực Tần Trăn, không khách khí nà đem tay nhỏ duỗi vào quần áo hắn sưởi ấm.
"Đúng... Thật xin lỗi," Xúc cảm lạnh lẽo từ eo sườn khiến Tần Trăn nói không lưu loát, hắn lắp ba lắp bắp nói, chân tay luống cuống giải thích, "Tôi ở trung tâm thương mại chọn quà cho bác gái, đã quên nhìn thời gian..."
Nói đến đây, giọng nói hắn dừng lại chớp mắt một cái, hoang mang bối rối bắt lấy cổ tay Đường Nại: "Nại Nại, cậu đừng sờ loạn tôi..."
"Chúng ta đều là nam nhân, sờ thì có làm sao, nếu không phải cậu đến muộn, tớ cũng sẽ không lạnh như vậy, cậu chẳng lẽ không nên giúp tớ giữ ấm sao?" Đường Nại không vui lên án.
Nếu là anh em bình thường, tự nhiên sẽ không có gì cả, nhưng tâm tư hắn không thể chịu nổi trêu chọc không trong sáng!
Chỉ là một ít công phu, hắn đã khống chế không được mà bành trướng.
Nếu chọc đến Nại Nại, vậy còn được!
Tần Trăn hít sâu một hơi, vì không để cho thiếu niên phát hiện ra bí ẩn biến hóa của chính mình, kiên trì lui ra một bước giữ khoảng cách.
Khoảng thời gian trước hắn thường xuyên phụ đạo bài tập của Nại Nại, phát hiện cậu rất kém sinh vật học, không rõ một số chuyện.
Không khỏi doạ đến thằng nhóc, ít nhất dạy cho cậu những kiến thức sinh vật, để cho cậu biết tâm tư của hắn.
"Đúng rồi Nại Nại, lần đầu tiên gặp mặt tôi đã đến muộn, có phải đã để lại ấn tượng xấu cho bác trai bác gái hay không..."
Đường Nại hoang mang ngẩng đầu nhìn hắn một cái: "Đương nhiên sẽ không rồi, ba mẹ tớ vội vàng đi xã giao, cũng không biết có cậu nha."
"Thật không?" Giọng điệu Tần Trăn tràn đầy mất mát.
Hoá ra ba mẹ vợ còn không quen biết hắn...
Thiếu niên gật gật đầu, con ngươi ngập nước có chút đáng thương.
"Bọn họ luôn không ở nhà, tớ cũng chưa từng cùng họ nói qua mấy câu, đợi chút bữa tiệc kết thúc khẳng định sẽ về công ty làm việc nữa cho xem."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.