Nam Chính Luôn Đối Với Tôi Mưu Đồ Gây Rối
Chương 25:
Lạc Vũ Đinh Phong
10/06/2022
Editor: Chiêu
--------------------------
"Vậy... Nếm thử chút."
Đường Nại cầm ly lên, yếu ớt mổ một ngụm.
Thật cay.
Dạ dày như bị thiêu cháy.
Thiếu niên ngay lập tức ứa nước mắt.
Rất nhanh, vị cay nồng của rượu đã bị hoà tan bởi vì vị chua của nước chanh, sau đó trong miệng trở nên vừa đắng vừa chát.
Đường Nại bĩu môi.
Không chỉ khó uống, tâm trạng của cậu cũng càng thêm tồi tệ.
Nhưng cậu lại không buông ly ra, ngược lại còn hướng vào trong miệng rót một ngụm lớn.
Cùng lúc đó, một chiếc xe Porsche màu đen xa hoa ngừng ở trước cửa quán bar.
Nam nhân khí thế lạnh lùng từ trong xe đi ra, tướng mạo của hắn nhìn trông vô cùng trẻ tuổi, ánh mắt thâm trầm như mực, sống mũi cao, môi mỏng gợi lên một vòng cung nhỏ đến mức không thể thấy.
"Nại Nại vậy mà lại chạy đến loại địa phương như thế này chơi, thật là không ngoan nha."
Tần Trăn lắc đầu, nhấc chân đi vào bên trong.
...
"Bốp --"
Bỗng nhiên trước mặt Đường Nại tối sầm, chén rượu trong tay rớt xuống, mảnh vỡ thủy tinh văng khắp nơi.
Chỉ là tạp âm quán bar quá nặng, cơ hồ không có ai chú ý đến sự khác thường bên này.
Ánh mắt Andrew chợt loé, không dấu vết hướng trong đám người ra hiệu.
Tần Mộ Phàm liếm môi, chậm rãi đi ra.
Tần gia bị thằng nghiệt chủng kia cướp đến tay, ông già họ Đường giống như cũng không muốn thừa nhận hôn ước lúc trước.
Anh bây giờ cái gì cũng không có!
Nếu anh không được sống tốt, vậy tất cả mọi người cũng đừng mong tốt hơn.
Thằng nghiệt chủng kia không phải thích Đường Nại sao? Nếu anh ngủ với Nại Nại, không biết tâm trạng của bọn họ sẽ như thế nào!
"Andrew..." Đường Nại chậm chậm ổn định lại, nôn nóng hô một tiếng.
Vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy được Tần Mộ Phàm không nên xuất hiện ở nơi này, khuôn mặt nhỏ tinh xảo trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
"Anh... Anh sao lại ở nơi này?"
"Anh đến để nhìn vị hôn phu của chính mình không được sao? Tiểu Nại, em đã ở bên ngoài du học bốn năm, vẫn luôn không chịu trở về, cũng không cùng anh liên lạc, anh rất nhớ em."
Tần Mộ Phàm ái muội cười cười, vươn tay về phía cậu.
[ Tôi gϊếŧ! Lấy móng heo của anh ra! ] Tơ Hồng gấp đến mức chửi ầm lên.
"Cút... Cút ngay!"
Đường Nại theo bản năng chụp lấy tay Tần Mộ Phàm, sau đó lui về một bước, dựa vào quầy bar thở hồng hộc mà mắng.
Thanh âm ngọt ngào lại lộ ra hoảng sợ khiến người ta nhịn không được giật mình một cái, du͙ƈ vọиɠ càng thêm tăng vọt.
Con ngươi hung ác của Tần Mộ Phàm chớp mắt một cái, đồ vật phía dưới cứng đến lợi hại, một phen kiềm cổ tay của cậu.
"Đường Nại, em là vị hôn phu của anh, nên thực hiện nghĩa vụ của vị hôn phu!"
Dứt lời, không chút thương tiếc nào kéo cậu vào phòng sớm đã đặt riêng.
Tơ Hồng chưa bao giờ hận sự vô năng của chính mình như bây giờ.
Nó cho rằng nhiệm vụ sắp kết thúc, cho rằng Tần Mộ Phàm chỉ là một pháo hôi không đáng kể, liền chủ quan không chú ý đến hành tung của anh!
Rượu Cocktail cũng bị người của tên này mua chuộc hạ thuốc!
Nại Nại gặp nguy hiểm, nó chỉ có thể ở bên trong không gian của hệ thống mà nhìn, căn bản không biện pháp bảo vệ Nại Nại.
Đúng lúc này, Tơ Hồng bỗng nhiên chú ý đến dấu chấm đỏ trên máy định vị.
Vậy mà Tần Trăn lại ở gần đây!
Kinh ngạc rất nhiều, đáy lòng Tơ Hồng càng có nhiều may mắn, thật sự hy vọng hắn có thể đến đây để cứu Nại Nại trong tình trạng nước với lửa.
Cùng lắm thì... Sau này nó sẽ cho phép tên nam nhân chó này dụ dỗ Nại Nại...
Nghĩa vụ của vị hôn phu là gì? Đường Nại không biết, nhưng lại cảm giác được rõ ràng sự nguy hiểm trên người Tần Mộ Phàm.
"Buông... Buông tôi ra!"
Cậu giãy giụa, dùng hết khí lực toàn thân hô: "Cứu.. Mạng..."
Nhưng vừa mới nói ra hai chữ, đã bị thô bạo bưng kín miệng.
--------------------------
"Vậy... Nếm thử chút."
Đường Nại cầm ly lên, yếu ớt mổ một ngụm.
Thật cay.
Dạ dày như bị thiêu cháy.
Thiếu niên ngay lập tức ứa nước mắt.
Rất nhanh, vị cay nồng của rượu đã bị hoà tan bởi vì vị chua của nước chanh, sau đó trong miệng trở nên vừa đắng vừa chát.
Đường Nại bĩu môi.
Không chỉ khó uống, tâm trạng của cậu cũng càng thêm tồi tệ.
Nhưng cậu lại không buông ly ra, ngược lại còn hướng vào trong miệng rót một ngụm lớn.
Cùng lúc đó, một chiếc xe Porsche màu đen xa hoa ngừng ở trước cửa quán bar.
Nam nhân khí thế lạnh lùng từ trong xe đi ra, tướng mạo của hắn nhìn trông vô cùng trẻ tuổi, ánh mắt thâm trầm như mực, sống mũi cao, môi mỏng gợi lên một vòng cung nhỏ đến mức không thể thấy.
"Nại Nại vậy mà lại chạy đến loại địa phương như thế này chơi, thật là không ngoan nha."
Tần Trăn lắc đầu, nhấc chân đi vào bên trong.
...
"Bốp --"
Bỗng nhiên trước mặt Đường Nại tối sầm, chén rượu trong tay rớt xuống, mảnh vỡ thủy tinh văng khắp nơi.
Chỉ là tạp âm quán bar quá nặng, cơ hồ không có ai chú ý đến sự khác thường bên này.
Ánh mắt Andrew chợt loé, không dấu vết hướng trong đám người ra hiệu.
Tần Mộ Phàm liếm môi, chậm rãi đi ra.
Tần gia bị thằng nghiệt chủng kia cướp đến tay, ông già họ Đường giống như cũng không muốn thừa nhận hôn ước lúc trước.
Anh bây giờ cái gì cũng không có!
Nếu anh không được sống tốt, vậy tất cả mọi người cũng đừng mong tốt hơn.
Thằng nghiệt chủng kia không phải thích Đường Nại sao? Nếu anh ngủ với Nại Nại, không biết tâm trạng của bọn họ sẽ như thế nào!
"Andrew..." Đường Nại chậm chậm ổn định lại, nôn nóng hô một tiếng.
Vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy được Tần Mộ Phàm không nên xuất hiện ở nơi này, khuôn mặt nhỏ tinh xảo trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
"Anh... Anh sao lại ở nơi này?"
"Anh đến để nhìn vị hôn phu của chính mình không được sao? Tiểu Nại, em đã ở bên ngoài du học bốn năm, vẫn luôn không chịu trở về, cũng không cùng anh liên lạc, anh rất nhớ em."
Tần Mộ Phàm ái muội cười cười, vươn tay về phía cậu.
[ Tôi gϊếŧ! Lấy móng heo của anh ra! ] Tơ Hồng gấp đến mức chửi ầm lên.
"Cút... Cút ngay!"
Đường Nại theo bản năng chụp lấy tay Tần Mộ Phàm, sau đó lui về một bước, dựa vào quầy bar thở hồng hộc mà mắng.
Thanh âm ngọt ngào lại lộ ra hoảng sợ khiến người ta nhịn không được giật mình một cái, du͙ƈ vọиɠ càng thêm tăng vọt.
Con ngươi hung ác của Tần Mộ Phàm chớp mắt một cái, đồ vật phía dưới cứng đến lợi hại, một phen kiềm cổ tay của cậu.
"Đường Nại, em là vị hôn phu của anh, nên thực hiện nghĩa vụ của vị hôn phu!"
Dứt lời, không chút thương tiếc nào kéo cậu vào phòng sớm đã đặt riêng.
Tơ Hồng chưa bao giờ hận sự vô năng của chính mình như bây giờ.
Nó cho rằng nhiệm vụ sắp kết thúc, cho rằng Tần Mộ Phàm chỉ là một pháo hôi không đáng kể, liền chủ quan không chú ý đến hành tung của anh!
Rượu Cocktail cũng bị người của tên này mua chuộc hạ thuốc!
Nại Nại gặp nguy hiểm, nó chỉ có thể ở bên trong không gian của hệ thống mà nhìn, căn bản không biện pháp bảo vệ Nại Nại.
Đúng lúc này, Tơ Hồng bỗng nhiên chú ý đến dấu chấm đỏ trên máy định vị.
Vậy mà Tần Trăn lại ở gần đây!
Kinh ngạc rất nhiều, đáy lòng Tơ Hồng càng có nhiều may mắn, thật sự hy vọng hắn có thể đến đây để cứu Nại Nại trong tình trạng nước với lửa.
Cùng lắm thì... Sau này nó sẽ cho phép tên nam nhân chó này dụ dỗ Nại Nại...
Nghĩa vụ của vị hôn phu là gì? Đường Nại không biết, nhưng lại cảm giác được rõ ràng sự nguy hiểm trên người Tần Mộ Phàm.
"Buông... Buông tôi ra!"
Cậu giãy giụa, dùng hết khí lực toàn thân hô: "Cứu.. Mạng..."
Nhưng vừa mới nói ra hai chữ, đã bị thô bạo bưng kín miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.