Nam Chính Luôn Muốn Độc Chết Tôi
Chương 13: Chạy trốn
Bần Tăng Ái Hát Tửu
20/06/2021
Edit: Mị Mê Mều
Sau lối thoát hiểm dày nặng đã trống rỗng, không thấy nửa bóng người.
Con mồi nhỏ chạy rồi.
Trần Thù Quan cúi đầu nhìn chỗ phập phồng không bình thường dưới lớp áo blouse của mình, hơi đau đầu, lại có chút bối rối.
Người bối rối hơn anh chính là những nghiên cứu sinh tiến sĩ đi theo anh mười bốn, mười lăm tiếng đồng hồ một ngày.
Một tháng gần đây, tâm tình Trần Thù Quan không tốt lắm, hơn nữa càng có xu thế nghiêm trọng hơn.
Biểu hiện trực tiếp ở tỷ lệ dùng hỏng thuốc thử của tăng trưởng mạnh, cho dù sếp bọn họ không thiếu tiền, vẫn còn mấy hạng mục thí nghiệm do ngân sách quốc gia tài trợ, nhưng đừng giày vò dùng tiền như rút giấy vậy chứ.
Hứa Nguyện nhìn máy móc trước mặt chằm chằm, trong quá trình chờ đợi báo cáo thí nghiệm, cô lén lút cảm khái với mấy người còn lại: "Một tháng nay cũng không nhìn thấy cô bé xinh đẹp kia, chắc là bỏ sếp tôi thật rồi, chỉ đáng tiếc chúng ta không có cơm ăn thêm."
"Các cậu không biết vụ náo loạn ở ký túc xá khoa biểu diễn cách vách tôi tối qua sao? Nến bày đầy đất, một chàng trai vừa đàn vừa hát ở phía dưới, cuối cùng gọi bảo an đến đủ cả, nữ chính chính là cô bé." Đàn chị Chu Minh Vũ cười hì hì.
Một đàn anh lại nói theo: "Tuổi trẻ là phải yêu thêm mấy người, vốn là phóng túng, huống chi cô bé đẹp như vậy, tính tình lại tốt, đâu cần phải treo trên cây vạn tuế như sếp của chúng ta."
"Nếu nó thành sự thật, vai vế này không biết loạn như thế nào, chúng ta gọi một cô bé như cô ấy là sư mẫu thì thôi đi, Diệp Hân, lần trước cậu đã cho đàn anh dẫn cô ấy lên lớp đại số một lần nhỉ? Mấy đàn anh, đàn chị kia của cô ấy gọi cô ấy là gì? Sư tổ mẫu à?"
Diệp Hân không hiểu tại sao nhóm đàn anh, đàn chị mặt đơ này lại trở nên tám chuyện như vậy. Cô nghĩ đến cảnh một tháng trước mình nhìn thấy, hiếm hoi giữ vững im lặng.
Nhưng lần sau gặp lại cô bé Mạnh Sơ kia, đúng là cô không biết xưng hô như thế nào.
Vừa nghiêng đầu, giáo sư Trần của bọn họ đang mím môi dựa vào cạnh cửa, không biết đã nghe bao lâu.
Mấy người họ kinh ngạc, không ai dám lên tiếng, cũng may, Trần Thù Quan đã nhanh chóng rời đi.
*Truyện được đăng trên Wattpad của kittenctump*
Tối hôm đó, Trần Thù Quan trở về nhà trọ giáo viên mà trường học phân cho, nơi này cách phòng thí nghiệm của anh không xa, bên cạnh là ký túc xá sinh viên hệ biểu diễn và nghiên cứu sinh tiến sĩ, thỉnh thoảng anh sẽ ở nơi này.
Hôm sau, sau khi chạy bộ buổi sáng, lúc gần tám giờ anh mới ra ngoài một lần nữa. Giờ này chính là giờ cao điểm học sinh đến lớp học, Trần Thù Quan gần như đón nhận ánh mắt tôn sùng và tôn trọng suốt dọc đường.
Mãi đến khi giọng nói quen thuộc lẫn trong đám người vang lên phía sau: "Giáo sư Trần."
Cô gái nhỏ và các bạn học cùng lứa với cô đi cùng nhau, trông đầy sức sống và sinh động giống như lúc trước, chỉ là đáy mắt ít thấy hào quan khi đó, lúc nhìn thấy anh cũng như mọi người, câu nệ mà xa lánh.
Anh vẫn nghiêm túc gật đầu đáp một tiếng, đi về một phía khác.
Lại bất giác mà thả chậm bước chân, tiếng nói chuyện khe khẽ của mấy cô gái nhỏ đi dần xa phía sau truyền đến.
"Sơ Sơ, không phải thích giáo sư Trần sao?"
Một tháng này, Mạnh Sơ rời khỏi Trần Thù Quan cũng không thấy anh có bất kỳ phản ứng gì, cô thầm nghĩ không có sự bám dính và dây dưa nửa năm không nói rõ cũng không tả được này của cô, chắc hẳn Trần Thù Quan đã sớm quên cô là gốc hành nào rồi.
Giờ thấy phản ứng lạnh nhạt của anh, cô bỗng có cảm giác thoát khỏi bàn tay quỷ dữ, bất giác kích động mấy phần: "Chuyện đã qua lâu rồi, không phải tớ bị sắc đẹp mê hoặc nhất thời thôi sao. Giáo sư Trần không phải là người mà bật phàm nhân chúng ta có thể nhúng chàm."
Hết chương 13
Sau lối thoát hiểm dày nặng đã trống rỗng, không thấy nửa bóng người.
Con mồi nhỏ chạy rồi.
Trần Thù Quan cúi đầu nhìn chỗ phập phồng không bình thường dưới lớp áo blouse của mình, hơi đau đầu, lại có chút bối rối.
Người bối rối hơn anh chính là những nghiên cứu sinh tiến sĩ đi theo anh mười bốn, mười lăm tiếng đồng hồ một ngày.
Một tháng gần đây, tâm tình Trần Thù Quan không tốt lắm, hơn nữa càng có xu thế nghiêm trọng hơn.
Biểu hiện trực tiếp ở tỷ lệ dùng hỏng thuốc thử của tăng trưởng mạnh, cho dù sếp bọn họ không thiếu tiền, vẫn còn mấy hạng mục thí nghiệm do ngân sách quốc gia tài trợ, nhưng đừng giày vò dùng tiền như rút giấy vậy chứ.
Hứa Nguyện nhìn máy móc trước mặt chằm chằm, trong quá trình chờ đợi báo cáo thí nghiệm, cô lén lút cảm khái với mấy người còn lại: "Một tháng nay cũng không nhìn thấy cô bé xinh đẹp kia, chắc là bỏ sếp tôi thật rồi, chỉ đáng tiếc chúng ta không có cơm ăn thêm."
"Các cậu không biết vụ náo loạn ở ký túc xá khoa biểu diễn cách vách tôi tối qua sao? Nến bày đầy đất, một chàng trai vừa đàn vừa hát ở phía dưới, cuối cùng gọi bảo an đến đủ cả, nữ chính chính là cô bé." Đàn chị Chu Minh Vũ cười hì hì.
Một đàn anh lại nói theo: "Tuổi trẻ là phải yêu thêm mấy người, vốn là phóng túng, huống chi cô bé đẹp như vậy, tính tình lại tốt, đâu cần phải treo trên cây vạn tuế như sếp của chúng ta."
"Nếu nó thành sự thật, vai vế này không biết loạn như thế nào, chúng ta gọi một cô bé như cô ấy là sư mẫu thì thôi đi, Diệp Hân, lần trước cậu đã cho đàn anh dẫn cô ấy lên lớp đại số một lần nhỉ? Mấy đàn anh, đàn chị kia của cô ấy gọi cô ấy là gì? Sư tổ mẫu à?"
Diệp Hân không hiểu tại sao nhóm đàn anh, đàn chị mặt đơ này lại trở nên tám chuyện như vậy. Cô nghĩ đến cảnh một tháng trước mình nhìn thấy, hiếm hoi giữ vững im lặng.
Nhưng lần sau gặp lại cô bé Mạnh Sơ kia, đúng là cô không biết xưng hô như thế nào.
Vừa nghiêng đầu, giáo sư Trần của bọn họ đang mím môi dựa vào cạnh cửa, không biết đã nghe bao lâu.
Mấy người họ kinh ngạc, không ai dám lên tiếng, cũng may, Trần Thù Quan đã nhanh chóng rời đi.
*Truyện được đăng trên Wattpad của kittenctump*
Tối hôm đó, Trần Thù Quan trở về nhà trọ giáo viên mà trường học phân cho, nơi này cách phòng thí nghiệm của anh không xa, bên cạnh là ký túc xá sinh viên hệ biểu diễn và nghiên cứu sinh tiến sĩ, thỉnh thoảng anh sẽ ở nơi này.
Hôm sau, sau khi chạy bộ buổi sáng, lúc gần tám giờ anh mới ra ngoài một lần nữa. Giờ này chính là giờ cao điểm học sinh đến lớp học, Trần Thù Quan gần như đón nhận ánh mắt tôn sùng và tôn trọng suốt dọc đường.
Mãi đến khi giọng nói quen thuộc lẫn trong đám người vang lên phía sau: "Giáo sư Trần."
Cô gái nhỏ và các bạn học cùng lứa với cô đi cùng nhau, trông đầy sức sống và sinh động giống như lúc trước, chỉ là đáy mắt ít thấy hào quan khi đó, lúc nhìn thấy anh cũng như mọi người, câu nệ mà xa lánh.
Anh vẫn nghiêm túc gật đầu đáp một tiếng, đi về một phía khác.
Lại bất giác mà thả chậm bước chân, tiếng nói chuyện khe khẽ của mấy cô gái nhỏ đi dần xa phía sau truyền đến.
"Sơ Sơ, không phải thích giáo sư Trần sao?"
Một tháng này, Mạnh Sơ rời khỏi Trần Thù Quan cũng không thấy anh có bất kỳ phản ứng gì, cô thầm nghĩ không có sự bám dính và dây dưa nửa năm không nói rõ cũng không tả được này của cô, chắc hẳn Trần Thù Quan đã sớm quên cô là gốc hành nào rồi.
Giờ thấy phản ứng lạnh nhạt của anh, cô bỗng có cảm giác thoát khỏi bàn tay quỷ dữ, bất giác kích động mấy phần: "Chuyện đã qua lâu rồi, không phải tớ bị sắc đẹp mê hoặc nhất thời thôi sao. Giáo sư Trần không phải là người mà bật phàm nhân chúng ta có thể nhúng chàm."
Hết chương 13
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.