Chương 14:
Vụ Chi
09/05/2024
Tiêu Lăng Huyền nhịn không được mắng bản thân mình không có tiền đồ, cố gắng để bản thân không quá mất mặt, khuôn mặt càng lạnh lùng, “Em đến đây làm gì?”
Quân Nghiên thấy Tiêu Lăng Huyền lạnh mặt, giọng điệu rõ ràng không vui, cô hơi suy sụp nhỏ giọng xin lỗi, “Xin lỗi… Đáng lẽ hôm nay em không nên giúp chị gái vào thăm anh, em sợ anh nhìn thấy chị ấy sẽ khổ sở. Nhưng chị nói rất lo lắng cho anh, muốn đến thăm anh, nên em để chị ấy thay mình đưa cơm tới, lần sau em nhất định sẽ nói rõ ràng với chị gái, không cho chị ấy đến nữa, được không?”
“Em nói em sợ tôi khổ sở nên từ chối giúp cô ta?” Tiêu Lăng Huyền tự động loại bỏ những tin tức khác trong lời Quân nghiên, hắn nhạy bén nắm bắt được trọng điểm.
Quân Nghiên sửng sốt, ngơ ngác gật đầu, “Ừm… Vì chị em mà anh mới… Hơn nữa trước đó chị ấy còn… Anh không muốn gặp chị ấy cũng là chuyện bình thường, nhưng em nghĩ lỡ như anh muốn gặp chị ấy…”
Tiêu Lăng Huyền chỉ biết bản thân nghe được chuyện Quân Nghiên không đồng ý giúp Tống Mộc Thanh, còn sợ hắn đau lòng, trong lòng cô có hắn.
Sự khó chịu trong lòng chớp mắt tan biến, hắn cuộn tròn tay rồi đưa lên che miệng, cố gắng che giấu khóe miệng hơi cong lên.
Quân Nghiên lúc này không biết suy nghĩ trong lòng Tiêu Lăng Huyền, rối rắm vân vê góc váy đồng phục, vẻ mặt thấp thỏm vừa muốn nhìn nhưng cũng không dám nhìn mặt Tiêu Lăng Huyền, dù sao cô cũng là người làm sai.
“Tôi không khổ sở.” Ngữ khí Tiêu Lăng Huyền rất bình thường, nhưng Quân Nghiên vẫn phát hiện ra tâm trạng hắn có vẻ rất tốt.
Quân Nghiên nhìn trộm Tiêu Lăng Huyền, thiếu niên vẫn lạnh lùng như thế, trên khuôn mặt cũng không có sự đau lòng khổ sở.
Cô cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa đợi cô được thả lỏng, Tiêu Lăng Huyền lại nói.
“Nhưng nếu lần sau em còn tùy tiện để cô ta vào, tôi sẽ đuổi cô ta ra ngoài, em cũng không cần đến nữa.”
Khuỷu tay Tiêu Lăng Huyền để dựa lên tay vịn xe lăn, hắn cúi đầu nhìn thiếu nữ trước mặt.
“Nhưng…” Quân nghiên đang muốn nói đỡ giúp chị mình, Tiêu Lăng Huyền nhướng mày nhìn cô, khóe miệng cười như không cười.
Vụ tai nạn đã để lại một vết sẹo lớn ở lông mày của Tiêu Lăng Huyền, hiện giờ vết thương đã kết vảy, vết sẹo đáng lẽ sẽ phá tướng nhưng lại khiến ngũ quan hắn càng thêm sắc bén, phối hợp với nụ cười xấu xa làm hắn có thêm vài phần cuồng dã.
Quân Nghiên ngơ ngẩn nhìn mặt hắn vài giây, sau đó mặt nhỏ có chút nóng lên, cô mất tự nhiên dời tầm mắt sang chỗ khác, cố khiến bản thân bình tĩnh, “Anh rất thích chị em… Vì sao lại không cho chị ấy đến thăm anh?”
Tiêu Lăng Huyền nhíu mày, hắn thích Tống Mộc Thanh khi nào?
“Tôi không thích Tống Mộc Thanh.”
Quân Nghiên thấy Tiêu Lăng Huyền lạnh mặt, giọng điệu rõ ràng không vui, cô hơi suy sụp nhỏ giọng xin lỗi, “Xin lỗi… Đáng lẽ hôm nay em không nên giúp chị gái vào thăm anh, em sợ anh nhìn thấy chị ấy sẽ khổ sở. Nhưng chị nói rất lo lắng cho anh, muốn đến thăm anh, nên em để chị ấy thay mình đưa cơm tới, lần sau em nhất định sẽ nói rõ ràng với chị gái, không cho chị ấy đến nữa, được không?”
“Em nói em sợ tôi khổ sở nên từ chối giúp cô ta?” Tiêu Lăng Huyền tự động loại bỏ những tin tức khác trong lời Quân nghiên, hắn nhạy bén nắm bắt được trọng điểm.
Quân Nghiên sửng sốt, ngơ ngác gật đầu, “Ừm… Vì chị em mà anh mới… Hơn nữa trước đó chị ấy còn… Anh không muốn gặp chị ấy cũng là chuyện bình thường, nhưng em nghĩ lỡ như anh muốn gặp chị ấy…”
Tiêu Lăng Huyền chỉ biết bản thân nghe được chuyện Quân Nghiên không đồng ý giúp Tống Mộc Thanh, còn sợ hắn đau lòng, trong lòng cô có hắn.
Sự khó chịu trong lòng chớp mắt tan biến, hắn cuộn tròn tay rồi đưa lên che miệng, cố gắng che giấu khóe miệng hơi cong lên.
Quân Nghiên lúc này không biết suy nghĩ trong lòng Tiêu Lăng Huyền, rối rắm vân vê góc váy đồng phục, vẻ mặt thấp thỏm vừa muốn nhìn nhưng cũng không dám nhìn mặt Tiêu Lăng Huyền, dù sao cô cũng là người làm sai.
“Tôi không khổ sở.” Ngữ khí Tiêu Lăng Huyền rất bình thường, nhưng Quân Nghiên vẫn phát hiện ra tâm trạng hắn có vẻ rất tốt.
Quân Nghiên nhìn trộm Tiêu Lăng Huyền, thiếu niên vẫn lạnh lùng như thế, trên khuôn mặt cũng không có sự đau lòng khổ sở.
Cô cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa đợi cô được thả lỏng, Tiêu Lăng Huyền lại nói.
“Nhưng nếu lần sau em còn tùy tiện để cô ta vào, tôi sẽ đuổi cô ta ra ngoài, em cũng không cần đến nữa.”
Khuỷu tay Tiêu Lăng Huyền để dựa lên tay vịn xe lăn, hắn cúi đầu nhìn thiếu nữ trước mặt.
“Nhưng…” Quân nghiên đang muốn nói đỡ giúp chị mình, Tiêu Lăng Huyền nhướng mày nhìn cô, khóe miệng cười như không cười.
Vụ tai nạn đã để lại một vết sẹo lớn ở lông mày của Tiêu Lăng Huyền, hiện giờ vết thương đã kết vảy, vết sẹo đáng lẽ sẽ phá tướng nhưng lại khiến ngũ quan hắn càng thêm sắc bén, phối hợp với nụ cười xấu xa làm hắn có thêm vài phần cuồng dã.
Quân Nghiên ngơ ngẩn nhìn mặt hắn vài giây, sau đó mặt nhỏ có chút nóng lên, cô mất tự nhiên dời tầm mắt sang chỗ khác, cố khiến bản thân bình tĩnh, “Anh rất thích chị em… Vì sao lại không cho chị ấy đến thăm anh?”
Tiêu Lăng Huyền nhíu mày, hắn thích Tống Mộc Thanh khi nào?
“Tôi không thích Tống Mộc Thanh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.