Chương 32:
Vụ Chi
09/05/2024
“Anh nói anh không thích Tống Mộc Thanh.” Tiêu Lăng Huyền rất có kiên nhẫn lặp lại một lần nữa.
“… À, em biết.” Tuy không biết vì sao Tiêu Lăng Huyền lại nói thế nhưng Quân Nghiên vẫn gật đầu.
Phản ứng của Quân Nghiên không giống những gì Tiêu Lăng Huyền muốn nhìn thấy, hắn buồn bực, đành phải nói sang chuyện khác, “Em tiếp tục giảng bài cho anh đi.”
Quân Nghiên gật đầu, cúi đầu nghiêm túc nhìn đề thi.
Cô giúp Tiêu Lăng Huyền bổ sung những kiến thức mà trong thời gian nghỉ học hắn đã bỏ lỡ, thấy trời đã tối, hai người lúc này mới về nhà.
“Nhà anh có người đến đón không?” Quân Nghiên hỏi Tiêu Lăng Huyền, hắn không thể một mình về nhà được.
“Không phải em muốn đưa anh về? Anh đã bảo tài xế trong nhà không cần đến đón nữa.” Tiêu Lăng Huyền như không dự đoán được cô sẽ hỏi thế, đã sớm chuẩn bị cùng cô về nhà.
Quân Nghiên sửng sốt, lúc này mới nhớ đến ban nãy khi Tống Mộc Thanh và Nhậm Hạo Phàm ở trong lớp học đã thuận miệng nói thế, cô chỉ là muốn tìm lý do để không về nhà với hai người kia, không ngờ Tiêu Lăng Huyền lại cho là thật.
Nhưng Tiêu gia cũng cách Tống gia không xa, cô có thể cho Tiêu Lăng Huyền ngồi xe về cùng.
“Được rồi, chú tài xế đã ở cổng trường chờ, chúng ta mau đi thôi.”
Lớp 12 – 1 ở tầng 3, mẹ Tiêu cảm thấy bây giờ chân của Tiêu Lăng Huyền không tiện đi lại, đặc biệt là lúc lên cầu thang nên không lâu trước đó đã đầu tư cho trường xây dựng thang máy ở khu dạy học, vì thế Tống Quân Nghiên cũng thuận lợi đẩy Tiêu Lăng Huyền ra cổng trường.
Tiêu gia và Tống gia đều ở khu người giàu của thành phố A, biệt thự nhà hắn ở trung tâm thành phố, lái xe một lát là đến.
Khi Quân Nghiên đưa Tiêu Lăng Huyền về đến nhà, mẹ Tiêu đúng lúc cũng đang ở nhà, bà nhìn thấy Quân Nghiên, trên mặt nở nụ cười thân thiện, vội vàng tiếp đón cô, “Nghiên Nghiên đưa A Huyền về rồi? Mau mau, vào ngồi một lát.”
“Không cần đâu dì, bây giờ đã muộn rồi, cháu phải về ăn cơm, mẹ vẫn còn đang đợi cháu.”
Quân Nghiên đang đeo cặp ngoan ngoãn lắc đầu từ chối.
“Em ở lại ăn bữa cơm đi, dù sao em cũng giúp anh học bù, em bảo với dì là không cần chờ em, ăn cơm xong em sẽ về.” Tiêu Lăng Huyền khó được mở miệng mời.
“… À, em biết.” Tuy không biết vì sao Tiêu Lăng Huyền lại nói thế nhưng Quân Nghiên vẫn gật đầu.
Phản ứng của Quân Nghiên không giống những gì Tiêu Lăng Huyền muốn nhìn thấy, hắn buồn bực, đành phải nói sang chuyện khác, “Em tiếp tục giảng bài cho anh đi.”
Quân Nghiên gật đầu, cúi đầu nghiêm túc nhìn đề thi.
Cô giúp Tiêu Lăng Huyền bổ sung những kiến thức mà trong thời gian nghỉ học hắn đã bỏ lỡ, thấy trời đã tối, hai người lúc này mới về nhà.
“Nhà anh có người đến đón không?” Quân Nghiên hỏi Tiêu Lăng Huyền, hắn không thể một mình về nhà được.
“Không phải em muốn đưa anh về? Anh đã bảo tài xế trong nhà không cần đến đón nữa.” Tiêu Lăng Huyền như không dự đoán được cô sẽ hỏi thế, đã sớm chuẩn bị cùng cô về nhà.
Quân Nghiên sửng sốt, lúc này mới nhớ đến ban nãy khi Tống Mộc Thanh và Nhậm Hạo Phàm ở trong lớp học đã thuận miệng nói thế, cô chỉ là muốn tìm lý do để không về nhà với hai người kia, không ngờ Tiêu Lăng Huyền lại cho là thật.
Nhưng Tiêu gia cũng cách Tống gia không xa, cô có thể cho Tiêu Lăng Huyền ngồi xe về cùng.
“Được rồi, chú tài xế đã ở cổng trường chờ, chúng ta mau đi thôi.”
Lớp 12 – 1 ở tầng 3, mẹ Tiêu cảm thấy bây giờ chân của Tiêu Lăng Huyền không tiện đi lại, đặc biệt là lúc lên cầu thang nên không lâu trước đó đã đầu tư cho trường xây dựng thang máy ở khu dạy học, vì thế Tống Quân Nghiên cũng thuận lợi đẩy Tiêu Lăng Huyền ra cổng trường.
Tiêu gia và Tống gia đều ở khu người giàu của thành phố A, biệt thự nhà hắn ở trung tâm thành phố, lái xe một lát là đến.
Khi Quân Nghiên đưa Tiêu Lăng Huyền về đến nhà, mẹ Tiêu đúng lúc cũng đang ở nhà, bà nhìn thấy Quân Nghiên, trên mặt nở nụ cười thân thiện, vội vàng tiếp đón cô, “Nghiên Nghiên đưa A Huyền về rồi? Mau mau, vào ngồi một lát.”
“Không cần đâu dì, bây giờ đã muộn rồi, cháu phải về ăn cơm, mẹ vẫn còn đang đợi cháu.”
Quân Nghiên đang đeo cặp ngoan ngoãn lắc đầu từ chối.
“Em ở lại ăn bữa cơm đi, dù sao em cũng giúp anh học bù, em bảo với dì là không cần chờ em, ăn cơm xong em sẽ về.” Tiêu Lăng Huyền khó được mở miệng mời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.