Chương 37:
Vụ Chi
09/05/2024
Đang lúc đại não suy nghĩ cách phải làm thế nào để thuyết phục Quân Nghiên, cô lại bổ thêm một đao.
“Nếu anh thật lòng thích em thì không nên trêu chọc chị gái em. Em có thể nhìn ra, chị em thật lòng thích anh. Nếu... anh vẫn còn tiếp tục... em nguyện ý rời đi để thành toàn cho hai người... dù sao... em cũng không xứng với anh...”
Nói xong lời cuối cùng, Quân Nghiên đã khóc không thành tiếng, nước mắt rơi xuống như mưa.
Cô không dám nói cho Nhậm Hạo Phàm biết chuyện của mình và Tiêu Lăng Huyền, mỗi khi nhớ đến lần đầu tiên quý giá của mình đã bị một người đàn ông khác cướp đi, cô khổ sở đến mức không thở nổi.
“Đừng khóc, anh sẽ đau lòng.”
Nhậm Hạo Phàm thật lòng thích Tống Quân Nghiên, nhìn dáng vẻ khóc nức nở của người trong lòng, hắn ta lập tức ôm cô vào lòng an ủi, “Anh đồng ý với em, anh sẽ không làm gì nữa. Anh sẽ nghe lời em, đừng khóc nữa.”
“Thật không?” Quân Nghiên nghe vậy lập tức nhìn Nhậm Hạo Phàm với ánh mắt tràn đầy mong đợi.
“Đương nhiên là thật, đồ ngốc.” Nhậm Hạo Phàm cười, giúp cô lau nước mắt trên mặt, thấy xung quanh yên tĩnh, hắn ta nhanh chóng hôn lên môi cô một cái.
“Đáng ghét!” Quân Nghiên đột nhiên bị Nhậm Hạo Phàm tập kích, lập tức đỏ mặt xấu hổ giận dỗi.
Nhưng nhìn thấy nụ cười trên mặt hắn ta, lòng cô lại hơi chùng xuống, nếu cô và Tiêu Lăng Huyền không xảy ra chuyện đó thì tốt rồi.
“Sao thế?” Thấy sắc mặt Quân Nghiên hơi trắng bệch, Nhậm Hạo Phàm quan tâm hỏi cô.
“Em không sao...” Quân Nghiên cười miễn cưỡng lắc đầu, tuy cô đã tha thứ cho Tiêu Lăng Huyền, nhưng khi đối mặt với Nhậm Hạo Phàm, cô vẫn cảm thấy thiếu tự tin, đặc biệt là vừa nãy khi hắn ta chất vấn quan hệ giữa cô và Tiêu Lăng Huyền.
Người ta mới đồn đãi vài câu về cô và Tiêu Lăng Huyền mà Nhậm Hạo Phàm đã ghen đến thế, nếu để Hạo Phàm ca ca biết...
Quân Nghiên không dám tưởng tượng chuyện sau đó sẽ xảy ra thế nào.
“Được rồi, đừng lo lắng, anh đồng ý với em sẽ không làm như vậy nữa.” Nhậm Hạo Phàm cho rằng cô đang lo lắng chuyện của Tống Mộc Thanh, hắn ta lập tức bảo đảm thêm lần nữa.
“Em tin anh.” Quân Nghiên rúc vào lòng ngực hắn, cười ngọt ngào.
Nhậm Hạo Phàm ôm Quân Nghiên, ánh sáng trong mắt lập lòe không rõ, Tống gia có nhiều gia sản, nhưng chỉ có hai đứa con gái.
Ban đầu hắn ta cho rằng con gái nhỏ Tống Quân Nghiên sẽ được ba mẹ yêu thương hơn, không ngờ sau khi yêu đương với cô mới biết ba Tống vì cảm thấy thua thiệt con gái lớn mà định đem tất cả tài sản để lại cho Tống Mộc Thanh.
“Nếu anh thật lòng thích em thì không nên trêu chọc chị gái em. Em có thể nhìn ra, chị em thật lòng thích anh. Nếu... anh vẫn còn tiếp tục... em nguyện ý rời đi để thành toàn cho hai người... dù sao... em cũng không xứng với anh...”
Nói xong lời cuối cùng, Quân Nghiên đã khóc không thành tiếng, nước mắt rơi xuống như mưa.
Cô không dám nói cho Nhậm Hạo Phàm biết chuyện của mình và Tiêu Lăng Huyền, mỗi khi nhớ đến lần đầu tiên quý giá của mình đã bị một người đàn ông khác cướp đi, cô khổ sở đến mức không thở nổi.
“Đừng khóc, anh sẽ đau lòng.”
Nhậm Hạo Phàm thật lòng thích Tống Quân Nghiên, nhìn dáng vẻ khóc nức nở của người trong lòng, hắn ta lập tức ôm cô vào lòng an ủi, “Anh đồng ý với em, anh sẽ không làm gì nữa. Anh sẽ nghe lời em, đừng khóc nữa.”
“Thật không?” Quân Nghiên nghe vậy lập tức nhìn Nhậm Hạo Phàm với ánh mắt tràn đầy mong đợi.
“Đương nhiên là thật, đồ ngốc.” Nhậm Hạo Phàm cười, giúp cô lau nước mắt trên mặt, thấy xung quanh yên tĩnh, hắn ta nhanh chóng hôn lên môi cô một cái.
“Đáng ghét!” Quân Nghiên đột nhiên bị Nhậm Hạo Phàm tập kích, lập tức đỏ mặt xấu hổ giận dỗi.
Nhưng nhìn thấy nụ cười trên mặt hắn ta, lòng cô lại hơi chùng xuống, nếu cô và Tiêu Lăng Huyền không xảy ra chuyện đó thì tốt rồi.
“Sao thế?” Thấy sắc mặt Quân Nghiên hơi trắng bệch, Nhậm Hạo Phàm quan tâm hỏi cô.
“Em không sao...” Quân Nghiên cười miễn cưỡng lắc đầu, tuy cô đã tha thứ cho Tiêu Lăng Huyền, nhưng khi đối mặt với Nhậm Hạo Phàm, cô vẫn cảm thấy thiếu tự tin, đặc biệt là vừa nãy khi hắn ta chất vấn quan hệ giữa cô và Tiêu Lăng Huyền.
Người ta mới đồn đãi vài câu về cô và Tiêu Lăng Huyền mà Nhậm Hạo Phàm đã ghen đến thế, nếu để Hạo Phàm ca ca biết...
Quân Nghiên không dám tưởng tượng chuyện sau đó sẽ xảy ra thế nào.
“Được rồi, đừng lo lắng, anh đồng ý với em sẽ không làm như vậy nữa.” Nhậm Hạo Phàm cho rằng cô đang lo lắng chuyện của Tống Mộc Thanh, hắn ta lập tức bảo đảm thêm lần nữa.
“Em tin anh.” Quân Nghiên rúc vào lòng ngực hắn, cười ngọt ngào.
Nhậm Hạo Phàm ôm Quân Nghiên, ánh sáng trong mắt lập lòe không rõ, Tống gia có nhiều gia sản, nhưng chỉ có hai đứa con gái.
Ban đầu hắn ta cho rằng con gái nhỏ Tống Quân Nghiên sẽ được ba mẹ yêu thương hơn, không ngờ sau khi yêu đương với cô mới biết ba Tống vì cảm thấy thua thiệt con gái lớn mà định đem tất cả tài sản để lại cho Tống Mộc Thanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.