Chương 40:
Vụ Chi
09/05/2024
“Anh... Anh có phải đang tức giận không?” Quân Nghiên nhỏ giọng hỏi, sợ nói lớn sẽ khiến Tiêu Lăng Huyền càng không vui.
Quả thực Tiêu Lăng Huyền đang tức giận, nhưng không phải giận Quân Nghiên, mà là tự giận bản thân mình.
Hắn phát hiện bản thân mình có hơi khác thường, trước đó hắn chưa từng canh cánh ai trong lòng đến mức này, thậm chí còn cảm thấy ghen ghét khi Nhậm Hạo Phàm hôn Quân Nghiên.
Sau khi cẩn thận suy nghĩ, Tiêu thiếu gia phát hiện, trong khoảng thời gian này người hắn nghĩ đến nhiều nhất trong ngày là cô, mỗi ngày chờ mong nhất là sau khi tan học chỉ có hai người, nghe giọng nói dịu dàng của cô giảng bài cho hắn.
Thật ra những bài đó hắn đều biết làm, chỉ là hắn thích nghe cô nói, giọng nói mềm mại, tinh tế như cơn gió mùa xuân thổi qua làm tim hắn tê dại, khiến hắn muốn ngừng mà ngừng không được.
Không phải hắn thích cô rồi chứ?
Tiêu thiếu gia suy đoán.
Kết luận này khiến Tiêu Lăng Huyền có cảm giác cuối cùng cũng thông suốt, nhưng lại có chút bực bội, người mình thích không thích mình, Tiêu thiếu gia từ nhỏ đã là thiên kiêu chi tử được mọi người vây quanh cảm thấy rất thất bại.
Sau khi suy nghĩ kỹ, Tiêu Lăng Huyền rất nhanh liền đưa ra quyết định.
Tuy Quân Nghiên đã thích người khác, nhưng không phải hắn không còn cơ hội, Nhậm Hạo Phàm không phải người tốt, đã ăn trong chén còn nhìn trong nồi, vậy thì đừng trách Tiêu Lăng Huyền hắn cạy góc tường.
Tiêu Lăng Huyền cúi đầu trầm tư một lúc lâu, trong mắt Quân Nghiên lại là vô cùng thất vọng với cô, thậm chí cũng không muốn nói với cô một câu.
Ánh mắt thiếu nữ hơi ảm đạm, vì vừa khóc nên hốc mắt còn hơi đỏ khiến biểu tình mất mát lúc này của cô càng thêm đáng thương, giống như giây tiếp theo nước mắt sẽ rơi xuống, khiến người ta hận không thể hái sao trên trời xuống trước mặt cô để dỗ cô vui vẻ.
“Yên tâm, anh sẽ không nói chuyện này ra ngoài, em không cần lo lắng.”
Thấy Quân Nghiên sắp khóc, Tiêu Lăng Huyền lạnh nhạt nói.
“Hả?” Đột nhiên nghe thấy lời này của Tiêu Lăng Huyền, Quân Nghiên hơi kinh ngạc trố mắt nhìn hắn, trông vừa đáng thương vừa đáng yêu.
“Anh sẽ không nói chuyện này cho người khác.”
Có lẽ là biểu tình của thiếu nữ đã lấy lòng Tiêu Lăng Huyền, hắn kiên nhẫn nói lại lần nữa, chỉ là ánh mắt có hơi tối lại khi nhìn vào đôi môi mềm mại no đủ của Quân Nghiên.
Dù chuyện đó đã lâu, nhưng hắn vẫn còn nhớ rõ cảm xúc khi chạm vào môi cô, chỉ có lúc nằm mơ hắn mới có thể không chút kiêng dè nào chạm nào nó, vậy mà hôm nay lại bị một tên đàn ông khác dùng cái miệng dơ bẩn chạm vào.
Quả thực Tiêu Lăng Huyền đang tức giận, nhưng không phải giận Quân Nghiên, mà là tự giận bản thân mình.
Hắn phát hiện bản thân mình có hơi khác thường, trước đó hắn chưa từng canh cánh ai trong lòng đến mức này, thậm chí còn cảm thấy ghen ghét khi Nhậm Hạo Phàm hôn Quân Nghiên.
Sau khi cẩn thận suy nghĩ, Tiêu thiếu gia phát hiện, trong khoảng thời gian này người hắn nghĩ đến nhiều nhất trong ngày là cô, mỗi ngày chờ mong nhất là sau khi tan học chỉ có hai người, nghe giọng nói dịu dàng của cô giảng bài cho hắn.
Thật ra những bài đó hắn đều biết làm, chỉ là hắn thích nghe cô nói, giọng nói mềm mại, tinh tế như cơn gió mùa xuân thổi qua làm tim hắn tê dại, khiến hắn muốn ngừng mà ngừng không được.
Không phải hắn thích cô rồi chứ?
Tiêu thiếu gia suy đoán.
Kết luận này khiến Tiêu Lăng Huyền có cảm giác cuối cùng cũng thông suốt, nhưng lại có chút bực bội, người mình thích không thích mình, Tiêu thiếu gia từ nhỏ đã là thiên kiêu chi tử được mọi người vây quanh cảm thấy rất thất bại.
Sau khi suy nghĩ kỹ, Tiêu Lăng Huyền rất nhanh liền đưa ra quyết định.
Tuy Quân Nghiên đã thích người khác, nhưng không phải hắn không còn cơ hội, Nhậm Hạo Phàm không phải người tốt, đã ăn trong chén còn nhìn trong nồi, vậy thì đừng trách Tiêu Lăng Huyền hắn cạy góc tường.
Tiêu Lăng Huyền cúi đầu trầm tư một lúc lâu, trong mắt Quân Nghiên lại là vô cùng thất vọng với cô, thậm chí cũng không muốn nói với cô một câu.
Ánh mắt thiếu nữ hơi ảm đạm, vì vừa khóc nên hốc mắt còn hơi đỏ khiến biểu tình mất mát lúc này của cô càng thêm đáng thương, giống như giây tiếp theo nước mắt sẽ rơi xuống, khiến người ta hận không thể hái sao trên trời xuống trước mặt cô để dỗ cô vui vẻ.
“Yên tâm, anh sẽ không nói chuyện này ra ngoài, em không cần lo lắng.”
Thấy Quân Nghiên sắp khóc, Tiêu Lăng Huyền lạnh nhạt nói.
“Hả?” Đột nhiên nghe thấy lời này của Tiêu Lăng Huyền, Quân Nghiên hơi kinh ngạc trố mắt nhìn hắn, trông vừa đáng thương vừa đáng yêu.
“Anh sẽ không nói chuyện này cho người khác.”
Có lẽ là biểu tình của thiếu nữ đã lấy lòng Tiêu Lăng Huyền, hắn kiên nhẫn nói lại lần nữa, chỉ là ánh mắt có hơi tối lại khi nhìn vào đôi môi mềm mại no đủ của Quân Nghiên.
Dù chuyện đó đã lâu, nhưng hắn vẫn còn nhớ rõ cảm xúc khi chạm vào môi cô, chỉ có lúc nằm mơ hắn mới có thể không chút kiêng dè nào chạm nào nó, vậy mà hôm nay lại bị một tên đàn ông khác dùng cái miệng dơ bẩn chạm vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.