Nam Chính Mau Tránh Đường,Ta Muốn Nữ Nhân Của Ngươi!
Chương 49: Bị bám theo
ÁI Lộ Lạc Y Na
02/08/2023
Tiêu Viêm mỉm cười nhanh chóng chạy theo Nguyệt Sương
Nguyệt Sương vẻ mặt không có biểu cảm gì đi thẳng về phía trước
Ở phía sau Tiêu Viêm lại không ngừng ríu rít
-Cô biết đường về rồi hả
Nguyệt Sương mặt không biểu cảm bước chân đi nhanh hơn
-À sao cô lại đi nhanh như vậy
-Sao mặt cô đỏ vậy? ngại ngùng hả
-cô không cần phải ngại ngùng đâu
Tiêu Viêm vẻ mặt đắc bất đắc dĩ vuốt vuốt tóc
-Aizz tôi biết tôi đẹp trai,cô cũng không cần phải ngại ngùng đâu dù sao cô cũng không phải người đầu tiên cũng chả phải người cuối cùng
Nguyệt Sương vẻ mặt rạn nứt
"Sao dạo này đi đâu cũng gặp phải mấy tên tự luyến vậy hả,gặp tên nào tên đấy cũng tự luyến chẳng lẽ mấy người đẹp trai đều có thuộc tính này đấy hả"
Nguyệt Sương vẫn không dừng bước, bước chân lại nhanh hơn chút
Tiêu Viêm thấy Nguyệt Sương đi nhanh hơn tưởng là cô ngại ngùng mỉm cười sáng lạn bên trong tràn đầy là đắc ý
-À cô đừng đi nhanh như vậy
-cô thừa nhận đi,tôi sẽ không cười đâu
Nguyệt Sương không nhịn được nữa rồi cô dừng bước quay đầu lại trừng mắt nhìn Nguyệt Sương
-Câm miệng! ngại ngùng cái beep nhà anh!
-Thời tiết nóng như vậy, mặt trời thì nắng trang trang tôi còn đi ở dưới mặt trời từ nãy đến giờ,mặt mà không bị phơi đỏ lên mới lạ đó
Nguyệt Sương hít sâu rồi hít sâu quay người đưa tay lên lau lau mồ hôi trên trán bước chân nhanh dần đi về phía trước cố gắng kéo dãn khoảng cách với tên phiền phức đằng sau
Tiêu Viêm trợn tròn mắt lại, khuôn mặt lại trở lại vẻ tự luyến nhanh chóng chạy theo Nguyệt Sương
-Aizz nếu cô đã ngại ngùng đến tìm lý do vậy rồi tôi sẽ không vạch trần cô
Nguyệt Sương lại nhanh chóng đi về phía trước, bước chân như đang chạy nhưng vẫn không thể thoát khỏi cái tên phiền phức đằng sau
"nếu tự luyến có cấp độ tên này chắc chắn là cấp độ cao nhất"
Nguyệt Sương mặt không biểu cảm không để ý đến tên phiền phức đằng sau nữa vẫn bước chân không ngừng đi về phía trước
A! cái tên Tiêu Viêm này lại có thêm mấy cái biệt danh nữa rồi!
Nguyệt Sương lau lau mồ hôi rơi không ngừng trên trán,thở ra một hơi
-Cuối cùng cũng đã ra ngoài!
"chủ yếu là có thể thoát khỏi cái tên Quỷ lải nhải tự luyến phiền phức này rồi!"
Nguyệt Sương nhìn trái nhìn phía phải nhìn thấy một cửa hàng nước nhanh chóng bước vào rồi ngồi xuống bàn
-cho tôi một ly trà chanh
Nguyệt Sương thở ra một hơi nghĩ rằng có thể thoát khỏi cái tên Quỷ lải nhải tự luyến phiền phức nhưng cô đã quá ngây thơ rồi một bóng hình xuất hiện trước mặt cô rồi ngồi xuống, Nguyệt Sương ngẩng đầu lên mặt cứng lại
Đây còn không phải là cái tên Quỷ lải nhải tự luyến phiền phức đó sao?
Nguyệt Sương hít sâu hít sâu rồi hít sâu thái dương cứ giật giật không ngừng cô quyết định đập bàn đứng dậy
Không được cô là một cô gái hiền diệu thục nữ không thể đập bàn được
A! cũng không phải là ở trước mặt Tần mặc nha! cô cần diễn kịch làm gì nữa
Nghĩ vậy Nguyệt Sương đập bàn đứng dậy
-Trà chanh của cô đây
Một giọng nói vang lên! là cô phục vụ đang bê một ly trà chanh
thế là Nguyệt Sương nhìn cô phục vụ có hơi lúng túng tiếp tục ngồi xuống
Cô phục vụ đặt ly Trà chanh lên bàn,để ra trước mặt Nguyệt Sương rồi quay sang hỏi Tiêu Viêm
-Xin hỏi anh muốn uống gì ạ?
Tiêu Viêm mỉm cười vẫn là nụ cười sáng lạn đó khiến cho cô phục vụ choáng váng một chút
-Như cô ấy là được
Cô phục vụ hoàn hồn khỏi nụ cười của Tiêu Viêm mặt đỏ nói
-Vậy vậy...anh chờ chút
Cô phục vụ nhanh chóng chạy đi
Nguyệt Sương vẻ mặt không có biểu cảm gì đi thẳng về phía trước
Ở phía sau Tiêu Viêm lại không ngừng ríu rít
-Cô biết đường về rồi hả
Nguyệt Sương mặt không biểu cảm bước chân đi nhanh hơn
-À sao cô lại đi nhanh như vậy
-Sao mặt cô đỏ vậy? ngại ngùng hả
-cô không cần phải ngại ngùng đâu
Tiêu Viêm vẻ mặt đắc bất đắc dĩ vuốt vuốt tóc
-Aizz tôi biết tôi đẹp trai,cô cũng không cần phải ngại ngùng đâu dù sao cô cũng không phải người đầu tiên cũng chả phải người cuối cùng
Nguyệt Sương vẻ mặt rạn nứt
"Sao dạo này đi đâu cũng gặp phải mấy tên tự luyến vậy hả,gặp tên nào tên đấy cũng tự luyến chẳng lẽ mấy người đẹp trai đều có thuộc tính này đấy hả"
Nguyệt Sương vẫn không dừng bước, bước chân lại nhanh hơn chút
Tiêu Viêm thấy Nguyệt Sương đi nhanh hơn tưởng là cô ngại ngùng mỉm cười sáng lạn bên trong tràn đầy là đắc ý
-À cô đừng đi nhanh như vậy
-cô thừa nhận đi,tôi sẽ không cười đâu
Nguyệt Sương không nhịn được nữa rồi cô dừng bước quay đầu lại trừng mắt nhìn Nguyệt Sương
-Câm miệng! ngại ngùng cái beep nhà anh!
-Thời tiết nóng như vậy, mặt trời thì nắng trang trang tôi còn đi ở dưới mặt trời từ nãy đến giờ,mặt mà không bị phơi đỏ lên mới lạ đó
Nguyệt Sương hít sâu rồi hít sâu quay người đưa tay lên lau lau mồ hôi trên trán bước chân nhanh dần đi về phía trước cố gắng kéo dãn khoảng cách với tên phiền phức đằng sau
Tiêu Viêm trợn tròn mắt lại, khuôn mặt lại trở lại vẻ tự luyến nhanh chóng chạy theo Nguyệt Sương
-Aizz nếu cô đã ngại ngùng đến tìm lý do vậy rồi tôi sẽ không vạch trần cô
Nguyệt Sương lại nhanh chóng đi về phía trước, bước chân như đang chạy nhưng vẫn không thể thoát khỏi cái tên phiền phức đằng sau
"nếu tự luyến có cấp độ tên này chắc chắn là cấp độ cao nhất"
Nguyệt Sương mặt không biểu cảm không để ý đến tên phiền phức đằng sau nữa vẫn bước chân không ngừng đi về phía trước
A! cái tên Tiêu Viêm này lại có thêm mấy cái biệt danh nữa rồi!
Nguyệt Sương lau lau mồ hôi rơi không ngừng trên trán,thở ra một hơi
-Cuối cùng cũng đã ra ngoài!
"chủ yếu là có thể thoát khỏi cái tên Quỷ lải nhải tự luyến phiền phức này rồi!"
Nguyệt Sương nhìn trái nhìn phía phải nhìn thấy một cửa hàng nước nhanh chóng bước vào rồi ngồi xuống bàn
-cho tôi một ly trà chanh
Nguyệt Sương thở ra một hơi nghĩ rằng có thể thoát khỏi cái tên Quỷ lải nhải tự luyến phiền phức nhưng cô đã quá ngây thơ rồi một bóng hình xuất hiện trước mặt cô rồi ngồi xuống, Nguyệt Sương ngẩng đầu lên mặt cứng lại
Đây còn không phải là cái tên Quỷ lải nhải tự luyến phiền phức đó sao?
Nguyệt Sương hít sâu hít sâu rồi hít sâu thái dương cứ giật giật không ngừng cô quyết định đập bàn đứng dậy
Không được cô là một cô gái hiền diệu thục nữ không thể đập bàn được
A! cũng không phải là ở trước mặt Tần mặc nha! cô cần diễn kịch làm gì nữa
Nghĩ vậy Nguyệt Sương đập bàn đứng dậy
-Trà chanh của cô đây
Một giọng nói vang lên! là cô phục vụ đang bê một ly trà chanh
thế là Nguyệt Sương nhìn cô phục vụ có hơi lúng túng tiếp tục ngồi xuống
Cô phục vụ đặt ly Trà chanh lên bàn,để ra trước mặt Nguyệt Sương rồi quay sang hỏi Tiêu Viêm
-Xin hỏi anh muốn uống gì ạ?
Tiêu Viêm mỉm cười vẫn là nụ cười sáng lạn đó khiến cho cô phục vụ choáng váng một chút
-Như cô ấy là được
Cô phục vụ hoàn hồn khỏi nụ cười của Tiêu Viêm mặt đỏ nói
-Vậy vậy...anh chờ chút
Cô phục vụ nhanh chóng chạy đi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.