Nam Chính Mau Tránh Đường,Ta Muốn Nữ Nhân Của Ngươi!
Chương 53: Nói dối
ÁI Lộ Lạc Y Na
02/08/2023
Tiêu Viêm mỉm cười
-Cô tên gì vậy?
Nguyệt Sương chớp chớp mắt hai tay siết chặt lại
"phải làm sao bây giờ?"
Nguyệt Sương nuốt một ngụm nước bọt rồi trả lời giọng hơi run run
-Xin chào,tôi tên là Diệp Ân!
Nguyệt Sương trả lời,cô không hề nghĩ đến chuyện nếu cô theo đuổi Tần Mặc chắc chắn sẽ gặp lại cái tên Tiêu Viêm này căn bản không cần phải nói tên giả nhưng đầu óc Nguyệt Sương bây giờ như một đống hồ nhão căn bản không nghĩ được chuyện đó,cô chỉ nghĩ không thể để tên này biết được tên của mình
Tiêu Viêm mỉm cười mặt híp lại chống cằm suy nghĩ
- Diệp gia à? Tôi chưa nghe đến gia tộc này bao giờ
Nguyệt Sương mỉm cười giọng điệu đã bình tĩnh trở lại
-Gia tộc của tôi chỉ là gia tộc nhỏ,anh không biết cũng phải
Tiêu Viêm mỉm cười
-Vậy à
. . .
Nguyệt Sương cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất không biết nên làm gì
Lúc Nguyệt Sương không biết có nên nói chuyện với tên này không hay là lên xe chạy đi thì tiếng chuông điện thoại vang lên
Nguyệt Sương bất giác sờ vào túi của mình
"không phải điện thoại của mình"
Nguyệt Sương ngẩng đầu nhìn đối diện,Tiêu Viêm rút điện thoại từ túi ra rồi bắt máy
Alo?
Tiêu Viêm nhíu mày hình như nghe được chuyện gì đó không tốt,sau khi cúp máy Tiêu Viêm ngẩng đầu mỉm cười
-Xin lỗi,tôi có việc đi trước
Nguyệt Sương gật gật đầu không nói gì
Tiêu Viêm quay người đi rồi lên xe ,xe khởi động rồi rời đi
Nguyệt Sương thở ra một hơi rồi mở cửa lên xe
-không biết có nên đi đến công ty Tần Mặc không nhỉ? Lỡ gặp phải cái tên Tiêu Viêm kia thì sao?
Đầu óc của Nguyệt Sương đã minh mẫn trở lại,cô nghĩ đến việc làm ngu ngốc của mình vừa rồi vỗ trán một cái
-Aizz chít tiệttt cô vừa làm việc ngu ngốc gì thế này!
Nguyệt Sương khóc không ra nước mắt, đập thùm thụp vào ghế xe
"phải làm sao bây giờ, lỡ mà gặp phải cái tên Tiêu Viêm kia hắn sẽ nhận ra cô lừa hắn mất chắc chắn là toi đời rồi"
Nguyệt Sương vắt óc suy nghĩ, cố gắng nghĩ biện pháp ứng phó nhưng đầu lại không nghĩ được cái gì
Nguyệt Sương khóc ròng hít một hơi thật sâu,cô quyết định! Binh tới tướng chặn nước tới đất ngăn, việc đến đâu rồi tính đến đó
Nguyệt Sương thở ra cầm bánh lái xe đi đến công ty của Tần Mặc
Vì quán cafe khá gần công ty Tần Mặc nên chục phút sau đã đến cổng công ty
Nguyệt Sương lái xe vào nhà xe của công ty rồi vào công ty
Nguyệt Sương gật đầu mỉm cười hỏi
Tần Mặc có ở công ty không?
Cô lễ tân nhìn thấy Nguyệt Sương mỉm cười thân thiện trả lời
-Tần tổng đang họp, Nguyệt tiểu thư cứ lên phòng đợi đi,trong phòng có đồ ăn ngài cứ tùy tiện ăn là được
Nguyệt Sương nghe vậy tò mò hỏi
-Vậy còn thời gian bao lâu thì họp xong?
Cô lễ tân ước chừng một chút rồi trả lời
-Còn tầm nửa tiếng nữa
Nguyệt Sương mỉm cười
-Cảm ơn cô,tôi lên phòng trước
Cô lễ tân mỉm cười
- không có gì, Nguyệt tiểu thư không cần cảm ơn đây là công việc của tôi
Nguyệt Sương gật đầu một cái quay người đi vào thang máy
Cửa thang máy từ từ đóng lại, Nguyệt Sương chọn số tầng cao nhất
thang máy từ từ đi lên,cửa thang máy mở ra Nguyệt Sương đi đến cửa vặn nắm cửa ra rồi bước vào trong
Nguyệt Sương đóng cửa nhìn quanh phòng một lượt
-trong này quả nhiên không có ai
Nguyệt Sương khựng người lại
"sao cô nghe câu này thấy hơi sai sai ta, giống như là đang làm việc xấu vậy"
Nguyệt Sương gãi gãi mặt đi đến bàn làm việc của Tần Mặc
-Cô tên gì vậy?
Nguyệt Sương chớp chớp mắt hai tay siết chặt lại
"phải làm sao bây giờ?"
Nguyệt Sương nuốt một ngụm nước bọt rồi trả lời giọng hơi run run
-Xin chào,tôi tên là Diệp Ân!
Nguyệt Sương trả lời,cô không hề nghĩ đến chuyện nếu cô theo đuổi Tần Mặc chắc chắn sẽ gặp lại cái tên Tiêu Viêm này căn bản không cần phải nói tên giả nhưng đầu óc Nguyệt Sương bây giờ như một đống hồ nhão căn bản không nghĩ được chuyện đó,cô chỉ nghĩ không thể để tên này biết được tên của mình
Tiêu Viêm mỉm cười mặt híp lại chống cằm suy nghĩ
- Diệp gia à? Tôi chưa nghe đến gia tộc này bao giờ
Nguyệt Sương mỉm cười giọng điệu đã bình tĩnh trở lại
-Gia tộc của tôi chỉ là gia tộc nhỏ,anh không biết cũng phải
Tiêu Viêm mỉm cười
-Vậy à
. . .
Nguyệt Sương cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất không biết nên làm gì
Lúc Nguyệt Sương không biết có nên nói chuyện với tên này không hay là lên xe chạy đi thì tiếng chuông điện thoại vang lên
Nguyệt Sương bất giác sờ vào túi của mình
"không phải điện thoại của mình"
Nguyệt Sương ngẩng đầu nhìn đối diện,Tiêu Viêm rút điện thoại từ túi ra rồi bắt máy
Alo?
Tiêu Viêm nhíu mày hình như nghe được chuyện gì đó không tốt,sau khi cúp máy Tiêu Viêm ngẩng đầu mỉm cười
-Xin lỗi,tôi có việc đi trước
Nguyệt Sương gật gật đầu không nói gì
Tiêu Viêm quay người đi rồi lên xe ,xe khởi động rồi rời đi
Nguyệt Sương thở ra một hơi rồi mở cửa lên xe
-không biết có nên đi đến công ty Tần Mặc không nhỉ? Lỡ gặp phải cái tên Tiêu Viêm kia thì sao?
Đầu óc của Nguyệt Sương đã minh mẫn trở lại,cô nghĩ đến việc làm ngu ngốc của mình vừa rồi vỗ trán một cái
-Aizz chít tiệttt cô vừa làm việc ngu ngốc gì thế này!
Nguyệt Sương khóc không ra nước mắt, đập thùm thụp vào ghế xe
"phải làm sao bây giờ, lỡ mà gặp phải cái tên Tiêu Viêm kia hắn sẽ nhận ra cô lừa hắn mất chắc chắn là toi đời rồi"
Nguyệt Sương vắt óc suy nghĩ, cố gắng nghĩ biện pháp ứng phó nhưng đầu lại không nghĩ được cái gì
Nguyệt Sương khóc ròng hít một hơi thật sâu,cô quyết định! Binh tới tướng chặn nước tới đất ngăn, việc đến đâu rồi tính đến đó
Nguyệt Sương thở ra cầm bánh lái xe đi đến công ty của Tần Mặc
Vì quán cafe khá gần công ty Tần Mặc nên chục phút sau đã đến cổng công ty
Nguyệt Sương lái xe vào nhà xe của công ty rồi vào công ty
Nguyệt Sương gật đầu mỉm cười hỏi
Tần Mặc có ở công ty không?
Cô lễ tân nhìn thấy Nguyệt Sương mỉm cười thân thiện trả lời
-Tần tổng đang họp, Nguyệt tiểu thư cứ lên phòng đợi đi,trong phòng có đồ ăn ngài cứ tùy tiện ăn là được
Nguyệt Sương nghe vậy tò mò hỏi
-Vậy còn thời gian bao lâu thì họp xong?
Cô lễ tân ước chừng một chút rồi trả lời
-Còn tầm nửa tiếng nữa
Nguyệt Sương mỉm cười
-Cảm ơn cô,tôi lên phòng trước
Cô lễ tân mỉm cười
- không có gì, Nguyệt tiểu thư không cần cảm ơn đây là công việc của tôi
Nguyệt Sương gật đầu một cái quay người đi vào thang máy
Cửa thang máy từ từ đóng lại, Nguyệt Sương chọn số tầng cao nhất
thang máy từ từ đi lên,cửa thang máy mở ra Nguyệt Sương đi đến cửa vặn nắm cửa ra rồi bước vào trong
Nguyệt Sương đóng cửa nhìn quanh phòng một lượt
-trong này quả nhiên không có ai
Nguyệt Sương khựng người lại
"sao cô nghe câu này thấy hơi sai sai ta, giống như là đang làm việc xấu vậy"
Nguyệt Sương gãi gãi mặt đi đến bàn làm việc của Tần Mặc
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.