Nam Chính Mỗi Ngày Đều Muốn Công Lược Ta
Chương 59: Sư đệ, đánh hắn!
Thanh Đoan
14/10/2024
Tạ Hi lại lần nữa quét mắt qua đồ vật trên bàn, cúi người bế lên Sở Ngư, nhẹ nhàng nói: "Sư huynh......"
Sở Ngư nghĩ đến vài thứ kia, sắc mặt liền xanh mét: "Tạ Hi, ngươi dám tới gần những thứ kia một bước nữa thì về sau đừng leo lên giường ta."
Tạ Hi nhịn cười, nghiêm túc gật đầu, đi vào trong phòng, trở tay đóng cửa. Y ngửi ngửi mùi huân hương ngọt ngào trong không khí, lầm bầm: "Sư huynh......Huân hương này hình như bỏ thêm chút gì đó."
......Ngụy Từ Âm còn thêm gì ngoài thuốc kích dục chứ.
"......" Sở Ngư nói, "Ngụy Từ Âm rốt cuộc suy nghĩ cái gì vậy?"
Tạ Hi tiện chân đá đổ tiểu án, dùng thủy quyết dập tắt lư hương trong góc phòng rồi mới ôm Sở Ngư thong thả ung dung đi đến mép giường. Nhìn Sở Ngư nho nhỏ đáng yêu bị bọc lại trong áo choàng to rộng, trong lòng y cũng mềm mại xuống, véo véo khuôn mặt nhỏ, cười nói: "Mặc kệ hắn nghĩ cái gì, tình thú của ta và sư huynh, sao có thể để một ngoại nhân là hắn sử dụng ngoại vật can thiệp."
À......Hoá ra là ngươi để ý cái này.
Sở Ngư không hiểu sao cảm thấy bi phẫn, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lại càng sợ hãi.
Mới không để ý, cư nhiên đã sắp đến đêm. Sắc trời đã hơi hơi tối, bầu trời đêm bị tuyết lau qua rất sạch sẽ, đã ẩn ẩn có ngôi sao lập loè. Vậy một lát nữa hắn sẽ biến trở về đi.
......Không được, vì thân thể hắn cần phải cùng Tạ Hi giao thiệp một chút.
Sở Ngư ho khan một tiếng, ngồi nghiêm chỉnh: "Sư đệ à......"
Tạ Hi ngước mắt nhìn hắn, mặt mày tươi tỉnh hàm chứa ý cười ôn nhu. Dung nhan tuấn mỹ ở dưới ánh sáng ảm đạm càng có vẻ thâm thúy tinh xảo, thanh âm cũng mang theo từ tính trầm thấp: "Ừm?"
Sở Ngư thiếu chút nữa bị mê hoặc, giơ tay che che mũi, nhắm mắt mặc niệm tâm kinh.
Không được, không thể bị mê hoặc!
Nếu bây giờ bại trận, từ nay về sau chính là rối tinh rối mù.
Nhan khống Sở Ngư hít vào một hơi, vứt bỏ tạp niệm, sắc mặt nghiêm túc: "Sư đệ, người trẻ tuổi phải khắc chế chính mình. Túng dục cũng không phải một chuyện tốt, ngươi nhìn tên tiểu bạch kiểm Ngụy Từ Âm kia, chính là hậu quả của túng dục quá độ......"
Tạ Hi không có biểu cảm gì, trầm giọng: "Ừm."
Thân thể lại bắt đầu nóng lên, Sở Ngư có thể cảm nhận được cơ thể của mình đang chậm rãi khôi phục, vội vàng nói nhanh hơn: "Buổi tối có phải rất nhàm chán không? Loại này thời điểm nên tự mình thăng hoa, đọc thêm nhiều sách......Ừm, nơi này không có sách gì, vậy thì liền xem công pháp, tu luyện thêm, hiểu được Thiên Đạo. Dù sao chúng ta cũng đang ở Mị Âm Cốc, nếu kết anh thì cũng chỉ có Ngụy Từ Âm bị quấy rầy......"
Lời còn chưa nói hết, hắn đã bị Tạ Hi đẩy ngã. May mà ma tu biết hưởng thụ, không giống chính đạo khổ tu, gối là loại mềm. Sở Ngư cảm giác như đang chìm vào giường đệm mềm mại. Trên người là Tạ Hi, bên tai là hô hấp cùng hơi thở nóng rực. Cơ thể khôi phục khiến quần áo rách ra, che không được thân thể, lộ ra đầu vai eo bụng. Tạ Hi tay dán lên, dừng một chút, nghiêng đầu hung hăng hôn Sở Ngư một trận, cúi đầu theo da thịt lõa lồ hôn xuống.
Sở Ngư từ bỏ giãy giụa, tùy ý để Tạ Hi hôn. Hô hấp trở nên dồn dập, chân không tự chủ được mà gập lên, hai chân kẹp lấy eo y, vô thức mà cọ cọ.
Tạ Hi được đáp lại, cười nhẹ một tiếng, hốc mắt có chút hơi đỏ lên, nhịn không được dứt khoát xé rách quần áo còn lại trên người hắn. Trong phòng có chút tối, Tạ Hi híp híp mắt, hơi hơi ngồi dậy, lấy ra cây đèn rồi thổi một hơi linh tức, để sang bên cạnh. Ánh đèn sáng lên, phảng phất như ánh trăng, chiếu rọi da thịt trắng nõn của người dưới thân. Trong mắt Tạ Hi hiện lên một tia mê luyến, chế trụ cổ tay của hắn, cắn môi hắn cọ xát một trận, từ môi xuống đến cằm, đến cổ, ngực, eo thon, sau đó xuống chút nữa......
Sở Ngư thanh tỉnh trong chớp mắt, vội vàng duỗi tay đẩy đi: "Đừng!"
Để nam chính dùng miệng gì đó...... Rất đáng sợ đấy.
Tạ Hi lắc đầu, nhẫn nhịn, giọng nói khàn khàn: "Sư huynh đã làm, ta cũng muốn làm."
Sở Ngư miễn cưỡng rút về tay, che lại mặt đang nóng lên. Trong mắt hắn có chút mê say, ngửa đầu nhìn chằm chằm nóc nhà đen nhánh, cắn môi nhịn xuống tiếng rên rỉ sung sướng sắp tràn ra.
Thật là......
Càng ngày càng không thể dừng lại.
***
Khi Sở Ngư tỉnh lại, bên người trống không.
Chăn che hắn đến kín mít, cơ thể cũng được rửa sạch qua. Hắn chậm rì rì mà bò dậy, cảm thấy nơi không thể miêu tả nào đó truyền đến từng trận đau đớn như bị xé rách, khuôn mặt nhỏ run rẩy một chút.
Quả nhiên, không nên mong chờ Tạ Hi nương tay.
Vì quý trọng khoảng thời gian hắn khôi phục nguyên thân này, Tạ Hi rất là ra sức, cả đêm đem hắn làm này làm nọ, thử nghiệm mấy tư thế không biết đã học từ chỗ nào. Thẳng đến khi trời hơi hơi sáng, Sở Ngư bị lăn lộn đến chỉ còn hơi thở thoi thóp, sắp sửa biến về cơ thể trẻ con, Tạ Hi mới cảm thấy mỹ mãn mà buông hắn ra, ôm đi rửa sạch thân thể.
Hiện giờ là lúc nào rồi......
Ngồi một lát còn không thấy Tạ Hi trở về, Sở Ngư dứt khoát khoác áo nhảy xuống giường. Chân mềm nhũn thiếu chút nữa quỳ xuống, hắn thầm mắng Tạ Hi hai câu, đẩy ra tầng tầng màn lụa đi đến cạnh cửa, đẩy cửa ra.
Không ngờ Tạ Hi đang đứng ở dưới thanh trúc cách đó không xa, Sở Ngư nhón chân nhìn nhìn, thấy đối diện y là Ngụy Từ Âm.
Theo lý thuyết thì mục tiêu của Ngụy Từ Âm là hắn, như thế nào còn tìm tới Tạ Hi?
Thù mới hận cũ chồng lên, Tạ Hi không có lúc nào là không nhớ thương cái mạng hắn, rồi lại bởi vì đủ loại nguyên nhân trước mắt mà giết không được. Tạ Hi hẳn phải rất bực bội, sẽ không cho hắn sắc mặt tốt. Ngụy Từ Âm cứ như vậy còn dám tới cửa trêu chọc?
Sở Ngư trong lòng bội phục dũng khí của huynh đệ này, bước nhỏ qua, không chờ hắn gọi Tạ Hi, Tạ Hi liền quay người lại, theo thói quen mà duỗi tay đem hắn ôm vào trong lòng , xoay người tiếp tục lãnh đạm mà nhìn chằm chằm Ngụy Từ Âm.
Ngụy Từ Âm sắc mặt ái muội mà nhìn Sở Ngư, thấy hắn mang bộ dáng uể oải mỏi mệt, quan tâm hỏi: "Sở đạo hữu, đêm qua ngủ như thế nào?"
Sở Ngư ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Tạ Hi, mặt vô cảm: "Có gì nói nhanh đi, không có việc gì thì cút."
Ngụy Từ Âm sờ sờ mũi, vẫn là không thắng nổi sát ý không chút nào che giấu của một lớn một nhỏ trước mặt, hơi hơi mỉm cười, nâng tay áo chắp tay, sái nhiên rời đi.
Sở Ngư nhìn chằm chằm bóng dáng rời đi của Ngụy Từ Âm.
Người này tuy rằng miệng nói ghét bỏ công pháp của gia tộc mình, chán ghét người khác nói hắn sử dụng mị thuật gì đó, nhưng dù sao hắn cũng đã tu tập từ nhỏ, lơ đãng liền sẽ dùng mị thuật của Mị Âm Cốc.
Eo nhỏ khẽ đung đưa khi đi lại......Rất là nhu mị mê người.
Sở Ngư trong nháy mắt đột nhiên nhanh trí, ánh mắt sáng quắc mà nhìn về phía Tạ Hi: "Tạ Hi ngươi được lắm, cư nhiên dám đã ăn trong chén lại nhìn trong nồi!"
Tạ Hi: "......"
Đứa nhỏ sững sờ.
Sở Ngư lòng đầy căm phẫn: "Đêm qua mới cùng ta điên loan đảo phượng, hôm nay liền bỏ ta lén đi gặp cái tiểu biểu tạp kia......"
Tạ Hi: "......"
Sở Ngư cực kỳ bi thương: "Ngươi vì sao lại đối xử với ta như vậy! Đêm nay hai ta sẽ ngủ riêng."
Tạ Hi: "......"
Tạ Hi im lặng hồi lâu, khóe miệng giật giật, nói: "Sư huynh......"
Sở Ngư hừ lạnh một tiếng, quay đầu không nói.
May mắn hắn lúc này đang trong hình dáng tiểu shota, làm ra này bộ dáng này cũng chỉ làm người cảm thấy đáng yêu mà không bị ooc. Tạ Hi bị dáng vẻ này làm cho có chút tâm thần nhộn nhạo, ảo tưởng một chút nếu Sở Ngư trong bộ dạng bình thường làm ra biểu cảm này, nói ra lời này sẽ trông như thế nào.
Tạ Hi càng tưởng tượng thì trong lòng càng nhộn nhạo, nhịn không được cúi đầu hôn hôn Sở Ngư, trên mặt tất cả đều là ý cười: "Rồi rồi rồi, ta sai rồi. Sư huynh muốn đánh muốn chửi đều có thể, nhưng đừng không để ý tới ta." Dừng một chút, ngữ khí y kiên quyết, "Còn có, không ngủ riêng."
Chán chết.
Sở Ngư tự co tròn lại thành một đoàn không nói.
Tạ Hi sờ sờ cọ cọ, ngọt lịm mà cười, lại hôn hôn xong mới nói: "Sư huynh, Ngụy Từ Âm tới để mượn sức ta."
Sở Ngư khó hiều: "Hả?"
Tạ Hi nói: "Hắn hỏi ta có hứng thú phản bội chính đạo hay không, gia nhập Mị Âm Cốc."
Sở Ngư: "......"
Tạ Hi sắc mặt nhàn nhạt: "Hắn nói, phụ thân hắn biết sự tình của cha mẹ ta."
WTF??? Cái hố cha mẹ nam chính nguyên lai là chôn ở nơi này???
Sở Ngư đại kinh thất sắc.
Tạ Hi sẽ không muốn gia nhập ma đạo đi? Kia làm sao bây giờ, hắn không có khả năng phản bội Sở gia để theo y.
Sở Ngư âm thầm rối rắm, lại nghe Tạ Hi nói: "Ta cự tuyệt. Cho nên sư huynh không cần lo lắng sư đệ sẽ di tình biệt luyến. Sư đệ đối với loại mặt hàng này không có hứng thú."
......Ai để ý cái đó chứ.
Sở Ngư bất đắc dĩ, thu lại biểu tình một chút: "Tìm cơ hội bắt Ngụy Từ Âm tra khảo một chút đi."
"Không cần." Tạ Hi đem hắn ấn vào trong lòng, ngón tay chậm rãi luồn vào mái tóc đen dài của hắn, ánh mắt có chút lạnh lẽo, "Ta có sư huynh là đủ rồi. Vô luận có khổ trung hay không, vô thanh vô tức mà bỏ rơi ta nhiều năm như vậy, không xứng để được ta gọi cha mẹ."
Sở Ngư há miệng thở dốc, vẫn là không nói lên lời an ủi Tạ Hi.
Trong nguyên tác cũng không viết gì về cha mẹ Tạ Hi, tu vi hay tên họ của bọn họ cũng chưa từng đề cập tới. Vô luận Tạ Hi có thật sự bị cha mẹ vứt bỏ hay không, tóm lại, gần 20 năm chia lìa, đã đủ để cho khát khao và chờ mong đối với cha mẹ của Tạ Hi biến thành hơi hơi hận ý cùng đạm mạc.
Tạ Hi hận là đương nhiên, hắn không thể tới rót canh gà.
Ở Mị Âm Cốc mấy ngày, khi Sở Ngư cảm thấy eo mình sắp vứt bỏ chính mình, cốc chủ Mị Âm Cốc rốt cuộc cũng phát ra truyền âm phù, thông báo rằng ngày mai trở về.
Ngụy Từ Âm vẫn luôn có vẻ không nhanh không chậm rốt cuộc cũng có động tác, mang theo Sở Ngư cùng Tạ Hi ngồi xổm ở trong một góc âm u, thương nghị.
Thương nghị nửa ngày, tổng thể chính là, Ngụy Từ Âm phụ trách làm cốc chủ Mị Âm Cốc thả lỏng cảnh giác, đem hắn hạ gục.
Lúc này Sở Ngư liền......
......
Sở Ngư nhấc tay: "Ngại quá, để dùng tụ hồn linh phải đảm bảo người bị thi thuật phải thanh tỉnh, hơn nữa còn phải bình tâm tĩnh khí......Ít nhất cũng phải làm hắn đừng phản kháng. Trạng thái thanh tỉnh lại không phản kháng, Ngụy thiếu chủ có thể làm được không?"
Nếu để Tạ Hi lên cùng cốc chủ Mị Âm Cốc đánh một trận, y có thể đem hắn đánh đến trọng thương không thể phản kháng. Nhưng thân ở đại bản doanh của Mị Âm Cốc, muốn đem tông chủ nhà người ta đánh phế, rõ ràng thực không có khả năng......
Mà mấy trưởng lão Nguyên Anh ủng hộ Ngụy Từ Âm kia đều thề vĩnh viễn không động thủ với cốc chủ, chỉ có thể an tĩnh mà làm quần chúng ăn dưa.
Ngụy Từ Âm: "......Sao bí bảo nhà ngươi lại phiền toái vậy."
Sở Ngư ha hả.
Bản thân không tìm hiểu rõ ràng còn dám trách hắn.
Ngụy Từ Âm rối rắm. Sẽ không đến mức hắn phải đánh lén cha hắn, đem hắn cha đánh đến gần chết đi?
Sở Ngư xoa xoa eo nhỏ còn có chút đau nhức, ngáp một cái, lười biếng mà ngồi trong lòng Tạ Hi. Hắn nắm lấy lọn tóc đen rũ xuống, chậm rì rì tết thành bím tóc, mắt liếc xem Ngụy Từ Âm đang rối rắm tới tới lui lui mà suy nghĩ phương pháp.
Tạ Hi hoàn toàn không màng tới Ngụy Từ Âm, cúi đầu nhìn Sở Ngư tết tóc cho mình, chớp chớp mắt, đột nhiên nhớ tới trước kia Sở Ngư cũng đã từng như vậy.
Sở Ngư đang vùi đầu tết tóc cho Tạ Hi, trong đầu bỗng hiện lên ấn tượng mơ hồ, trong lòng không khỏi bắt đầu nói thầm, suy nghĩ thật lâu sau, bỗng dưng cũng nhớ tới việc này.
Khi đó còn ở Thiên Uyên Môn, ngày nọ Sở Ngư đột nhiên rảnh rỗi sinh nông nổi, nhéo Tạ Hi nhìn tới nhìn lui. Ác thú đột nhiên sinh ra, hắn lấy lược liền chải đầu cho y. Bảo bảo ngoan Tạ Hi tự nhiên cầu mà không được, vui mừng mà ngồi kiên nhẫn chờ đợi. Sở Ngư bận bịu một buổi trưa, tết cho Tạ Hi một đầu bím tóc, nhìn giống hệt một tiểu cô nương......
Tạ Hi thấp giọng cười rộ lên: "Sư huynh vẫn là như vậy, một chút cũng không thay đổi."
Sở Ngư mang sắc mặt bình tĩnh: "Sư đệ sai rồi, sư huynh có tiến bộ."
Dứt lời, không biết hắn từ chỗ nào lấy ra một cái dây buộc tóc cột thêm tiểu hồng hoa, bình tĩnh mà cột lại tóc cho Tạ Hi, hoàn thành một bím tóc hoàn mỹ đáng yêu.
Tạ Hi sờ sờ bím tóc, dở khóc dở cười, cũng không kiêng dè cái gì, đem tiểu Sở Ngư xoay đối mặt với mình, nâng khuôn mặt nhỏ của hắn lên hôn hôn.
Ngụy Từ Âm quay đầu lại vừa lúc thấy một màn như vậy, nội tâm tức khắc phức tạp.
Chuyện tới mức này, người đều bị hắn bức tới, không lên cũng không được.
Hơn nữa tâm trí phụ thân Ngụy Viễn Sơn bị mê hoặc đã lâu. Nếu bây giờ không thanh tỉnh lại, Mị Âm Cốc chỉ sợ sẽ bị Độn Nguyệt môn nuốt chửng.
Ngụy Từ Âm nhìn chằm chằm một lớn một nhỏ đang chim chuột phía đối diện, đột nhiên linh quang chợt lóe, ánh mắt trở nên cổ quái: "Sở đạo hữu, ta có chủ ý."
"Sao?"
"Trước tiên đè lại Tạ đạo hữu, đừng để y kích động."
Sở Ngư trầm mặc, trực giác nói rằng Ngụy Từ Âm chắc chắn không có ý kiến gì hay ho, kéo chặt Tạ Hi, nhỏ giọng kề tai y nói nhỏ: "Chờ lát nữa ta nhéo ngươi, ngươi liền đánh hắn, đừng đánh chết."
Tạ Hi ngoan ngoãn gật đầu.
Thấy Tạ Hi gật đầu, Ngụy Từ Âm không hề biết gì nhẹ nhàng thở ra. Vì biểu hiện thành ý, hắn lần này mang Sở Ngư cùng Tạ Hi đến phòng tối thương nghị, một cấp dưới cũng không mang theo.
Lấy lại bình tĩnh, hắn mỉm cười nói: "Kỳ thật nói đến cũng đơn giản, phụ thân ta rất yêu thích trẻ con. Chỉ cần Sở đạo hữu giả bộ làm con trai của tại hạ, nhất thời làm ta phụ thân kinh hỉ vong hình, lúc đó Tạ đạo hữu ra tay, nhất định có thể chế phụ thân trụ ta."
Sở Ngư: "......"
Sở Ngư hung hăng nhéo tay Tạ Hi.
Tạ Hi lập tức có động tác, nhẹ nhàng đặt xuống Sở Ngư, thân hình chợt lóe lập tức vọt tới trước người Ngụy Từ Âm, không lưu tình chút nào mà một chân đá đi. Tay đấm chân đá không sử dụng linh lực, chỉ là đơn thuần ẩu đả, Sở Ngư xem đến hăng hái, cười tủm tỉm mà vỗ tay cho Tạ Hi.
Bùm bùm đánh một lúc, mặt Ngụy Từ Âm mặt đã méo thành một khối, áo choàng cũng hỗn độn, cả người chật vật, cả giận nói: "Sở đạo hữu!"
Tạ Hi phủi phủi tay, bình tĩnh mà trở về bên người Sở Ngư, ánh mắt sáng ngời mà nhìn chằm chằm hắn cầu khen thưởng.
Sở Ngư nhón chân hôn trán y.
Tạ Hi nhíu nhíu mày, không quá vừa lòng.
Sở Ngư hiểu rõ, xoa xoa đầu y, kéo y xuống rồi hôn lên môi y.
Tạ Hi lúc này mới tươi cười rạng rỡ, sờ sờ môi mình, một lần nữa bế Sở Ngư ngồi xuống, hờ hững mà nhìn chằm chằm Ngụy Từ Âm oán khí đầy mình.
Nhìn hai người bọn họ bộ dáng này, Ngụy Từ Âm liền biết mình bị chơi, đen mặt, nhịn một lúc lâu, bỗng dưng nở nụ cười: "Tạ đạo hữu, ngươi hẳn là không muốn sư huynh của ngươi cả đời đều là dáng vẻ này đi?"
Tạ Hi lãnh đạm mà nhìn chằm chằm hắn.
Sợ Tạ Hi kích động xông lên xử lý Ngụy Từ Âm, Sở Ngư vội ôm chặt y, quay đầu lại nói: "Ngươi xác định cha ngươi sẽ bị ta làm kinh ngạc?"
Ngụy Viễn Sơn hẵn cũng biết cái bí thuật này đi. Nếu bị hắn nhìn thấu, còn không phải vừa tới gần liền sẽ bị một phát tát bay sao?
Ngụy Từ Âm lắc đầu: "Cái này không cần lo lắng, phụ thân hắn......Đối với trẻ con có một loại cố chấp muốn bảo hộ." Dừng một chút, hắn bỏ thêm một câu, "Phụ thân ta không có tu tập qua bí thuật này, Sở đạo hữu yên tâm."
Sở Ngư cân nhắc một chút, gật đầu: "Vậy như vậy đi."
Sở Ngư nghĩ đến vài thứ kia, sắc mặt liền xanh mét: "Tạ Hi, ngươi dám tới gần những thứ kia một bước nữa thì về sau đừng leo lên giường ta."
Tạ Hi nhịn cười, nghiêm túc gật đầu, đi vào trong phòng, trở tay đóng cửa. Y ngửi ngửi mùi huân hương ngọt ngào trong không khí, lầm bầm: "Sư huynh......Huân hương này hình như bỏ thêm chút gì đó."
......Ngụy Từ Âm còn thêm gì ngoài thuốc kích dục chứ.
"......" Sở Ngư nói, "Ngụy Từ Âm rốt cuộc suy nghĩ cái gì vậy?"
Tạ Hi tiện chân đá đổ tiểu án, dùng thủy quyết dập tắt lư hương trong góc phòng rồi mới ôm Sở Ngư thong thả ung dung đi đến mép giường. Nhìn Sở Ngư nho nhỏ đáng yêu bị bọc lại trong áo choàng to rộng, trong lòng y cũng mềm mại xuống, véo véo khuôn mặt nhỏ, cười nói: "Mặc kệ hắn nghĩ cái gì, tình thú của ta và sư huynh, sao có thể để một ngoại nhân là hắn sử dụng ngoại vật can thiệp."
À......Hoá ra là ngươi để ý cái này.
Sở Ngư không hiểu sao cảm thấy bi phẫn, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lại càng sợ hãi.
Mới không để ý, cư nhiên đã sắp đến đêm. Sắc trời đã hơi hơi tối, bầu trời đêm bị tuyết lau qua rất sạch sẽ, đã ẩn ẩn có ngôi sao lập loè. Vậy một lát nữa hắn sẽ biến trở về đi.
......Không được, vì thân thể hắn cần phải cùng Tạ Hi giao thiệp một chút.
Sở Ngư ho khan một tiếng, ngồi nghiêm chỉnh: "Sư đệ à......"
Tạ Hi ngước mắt nhìn hắn, mặt mày tươi tỉnh hàm chứa ý cười ôn nhu. Dung nhan tuấn mỹ ở dưới ánh sáng ảm đạm càng có vẻ thâm thúy tinh xảo, thanh âm cũng mang theo từ tính trầm thấp: "Ừm?"
Sở Ngư thiếu chút nữa bị mê hoặc, giơ tay che che mũi, nhắm mắt mặc niệm tâm kinh.
Không được, không thể bị mê hoặc!
Nếu bây giờ bại trận, từ nay về sau chính là rối tinh rối mù.
Nhan khống Sở Ngư hít vào một hơi, vứt bỏ tạp niệm, sắc mặt nghiêm túc: "Sư đệ, người trẻ tuổi phải khắc chế chính mình. Túng dục cũng không phải một chuyện tốt, ngươi nhìn tên tiểu bạch kiểm Ngụy Từ Âm kia, chính là hậu quả của túng dục quá độ......"
Tạ Hi không có biểu cảm gì, trầm giọng: "Ừm."
Thân thể lại bắt đầu nóng lên, Sở Ngư có thể cảm nhận được cơ thể của mình đang chậm rãi khôi phục, vội vàng nói nhanh hơn: "Buổi tối có phải rất nhàm chán không? Loại này thời điểm nên tự mình thăng hoa, đọc thêm nhiều sách......Ừm, nơi này không có sách gì, vậy thì liền xem công pháp, tu luyện thêm, hiểu được Thiên Đạo. Dù sao chúng ta cũng đang ở Mị Âm Cốc, nếu kết anh thì cũng chỉ có Ngụy Từ Âm bị quấy rầy......"
Lời còn chưa nói hết, hắn đã bị Tạ Hi đẩy ngã. May mà ma tu biết hưởng thụ, không giống chính đạo khổ tu, gối là loại mềm. Sở Ngư cảm giác như đang chìm vào giường đệm mềm mại. Trên người là Tạ Hi, bên tai là hô hấp cùng hơi thở nóng rực. Cơ thể khôi phục khiến quần áo rách ra, che không được thân thể, lộ ra đầu vai eo bụng. Tạ Hi tay dán lên, dừng một chút, nghiêng đầu hung hăng hôn Sở Ngư một trận, cúi đầu theo da thịt lõa lồ hôn xuống.
Sở Ngư từ bỏ giãy giụa, tùy ý để Tạ Hi hôn. Hô hấp trở nên dồn dập, chân không tự chủ được mà gập lên, hai chân kẹp lấy eo y, vô thức mà cọ cọ.
Tạ Hi được đáp lại, cười nhẹ một tiếng, hốc mắt có chút hơi đỏ lên, nhịn không được dứt khoát xé rách quần áo còn lại trên người hắn. Trong phòng có chút tối, Tạ Hi híp híp mắt, hơi hơi ngồi dậy, lấy ra cây đèn rồi thổi một hơi linh tức, để sang bên cạnh. Ánh đèn sáng lên, phảng phất như ánh trăng, chiếu rọi da thịt trắng nõn của người dưới thân. Trong mắt Tạ Hi hiện lên một tia mê luyến, chế trụ cổ tay của hắn, cắn môi hắn cọ xát một trận, từ môi xuống đến cằm, đến cổ, ngực, eo thon, sau đó xuống chút nữa......
Sở Ngư thanh tỉnh trong chớp mắt, vội vàng duỗi tay đẩy đi: "Đừng!"
Để nam chính dùng miệng gì đó...... Rất đáng sợ đấy.
Tạ Hi lắc đầu, nhẫn nhịn, giọng nói khàn khàn: "Sư huynh đã làm, ta cũng muốn làm."
Sở Ngư miễn cưỡng rút về tay, che lại mặt đang nóng lên. Trong mắt hắn có chút mê say, ngửa đầu nhìn chằm chằm nóc nhà đen nhánh, cắn môi nhịn xuống tiếng rên rỉ sung sướng sắp tràn ra.
Thật là......
Càng ngày càng không thể dừng lại.
***
Khi Sở Ngư tỉnh lại, bên người trống không.
Chăn che hắn đến kín mít, cơ thể cũng được rửa sạch qua. Hắn chậm rì rì mà bò dậy, cảm thấy nơi không thể miêu tả nào đó truyền đến từng trận đau đớn như bị xé rách, khuôn mặt nhỏ run rẩy một chút.
Quả nhiên, không nên mong chờ Tạ Hi nương tay.
Vì quý trọng khoảng thời gian hắn khôi phục nguyên thân này, Tạ Hi rất là ra sức, cả đêm đem hắn làm này làm nọ, thử nghiệm mấy tư thế không biết đã học từ chỗ nào. Thẳng đến khi trời hơi hơi sáng, Sở Ngư bị lăn lộn đến chỉ còn hơi thở thoi thóp, sắp sửa biến về cơ thể trẻ con, Tạ Hi mới cảm thấy mỹ mãn mà buông hắn ra, ôm đi rửa sạch thân thể.
Hiện giờ là lúc nào rồi......
Ngồi một lát còn không thấy Tạ Hi trở về, Sở Ngư dứt khoát khoác áo nhảy xuống giường. Chân mềm nhũn thiếu chút nữa quỳ xuống, hắn thầm mắng Tạ Hi hai câu, đẩy ra tầng tầng màn lụa đi đến cạnh cửa, đẩy cửa ra.
Không ngờ Tạ Hi đang đứng ở dưới thanh trúc cách đó không xa, Sở Ngư nhón chân nhìn nhìn, thấy đối diện y là Ngụy Từ Âm.
Theo lý thuyết thì mục tiêu của Ngụy Từ Âm là hắn, như thế nào còn tìm tới Tạ Hi?
Thù mới hận cũ chồng lên, Tạ Hi không có lúc nào là không nhớ thương cái mạng hắn, rồi lại bởi vì đủ loại nguyên nhân trước mắt mà giết không được. Tạ Hi hẳn phải rất bực bội, sẽ không cho hắn sắc mặt tốt. Ngụy Từ Âm cứ như vậy còn dám tới cửa trêu chọc?
Sở Ngư trong lòng bội phục dũng khí của huynh đệ này, bước nhỏ qua, không chờ hắn gọi Tạ Hi, Tạ Hi liền quay người lại, theo thói quen mà duỗi tay đem hắn ôm vào trong lòng , xoay người tiếp tục lãnh đạm mà nhìn chằm chằm Ngụy Từ Âm.
Ngụy Từ Âm sắc mặt ái muội mà nhìn Sở Ngư, thấy hắn mang bộ dáng uể oải mỏi mệt, quan tâm hỏi: "Sở đạo hữu, đêm qua ngủ như thế nào?"
Sở Ngư ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Tạ Hi, mặt vô cảm: "Có gì nói nhanh đi, không có việc gì thì cút."
Ngụy Từ Âm sờ sờ mũi, vẫn là không thắng nổi sát ý không chút nào che giấu của một lớn một nhỏ trước mặt, hơi hơi mỉm cười, nâng tay áo chắp tay, sái nhiên rời đi.
Sở Ngư nhìn chằm chằm bóng dáng rời đi của Ngụy Từ Âm.
Người này tuy rằng miệng nói ghét bỏ công pháp của gia tộc mình, chán ghét người khác nói hắn sử dụng mị thuật gì đó, nhưng dù sao hắn cũng đã tu tập từ nhỏ, lơ đãng liền sẽ dùng mị thuật của Mị Âm Cốc.
Eo nhỏ khẽ đung đưa khi đi lại......Rất là nhu mị mê người.
Sở Ngư trong nháy mắt đột nhiên nhanh trí, ánh mắt sáng quắc mà nhìn về phía Tạ Hi: "Tạ Hi ngươi được lắm, cư nhiên dám đã ăn trong chén lại nhìn trong nồi!"
Tạ Hi: "......"
Đứa nhỏ sững sờ.
Sở Ngư lòng đầy căm phẫn: "Đêm qua mới cùng ta điên loan đảo phượng, hôm nay liền bỏ ta lén đi gặp cái tiểu biểu tạp kia......"
Tạ Hi: "......"
Sở Ngư cực kỳ bi thương: "Ngươi vì sao lại đối xử với ta như vậy! Đêm nay hai ta sẽ ngủ riêng."
Tạ Hi: "......"
Tạ Hi im lặng hồi lâu, khóe miệng giật giật, nói: "Sư huynh......"
Sở Ngư hừ lạnh một tiếng, quay đầu không nói.
May mắn hắn lúc này đang trong hình dáng tiểu shota, làm ra này bộ dáng này cũng chỉ làm người cảm thấy đáng yêu mà không bị ooc. Tạ Hi bị dáng vẻ này làm cho có chút tâm thần nhộn nhạo, ảo tưởng một chút nếu Sở Ngư trong bộ dạng bình thường làm ra biểu cảm này, nói ra lời này sẽ trông như thế nào.
Tạ Hi càng tưởng tượng thì trong lòng càng nhộn nhạo, nhịn không được cúi đầu hôn hôn Sở Ngư, trên mặt tất cả đều là ý cười: "Rồi rồi rồi, ta sai rồi. Sư huynh muốn đánh muốn chửi đều có thể, nhưng đừng không để ý tới ta." Dừng một chút, ngữ khí y kiên quyết, "Còn có, không ngủ riêng."
Chán chết.
Sở Ngư tự co tròn lại thành một đoàn không nói.
Tạ Hi sờ sờ cọ cọ, ngọt lịm mà cười, lại hôn hôn xong mới nói: "Sư huynh, Ngụy Từ Âm tới để mượn sức ta."
Sở Ngư khó hiều: "Hả?"
Tạ Hi nói: "Hắn hỏi ta có hứng thú phản bội chính đạo hay không, gia nhập Mị Âm Cốc."
Sở Ngư: "......"
Tạ Hi sắc mặt nhàn nhạt: "Hắn nói, phụ thân hắn biết sự tình của cha mẹ ta."
WTF??? Cái hố cha mẹ nam chính nguyên lai là chôn ở nơi này???
Sở Ngư đại kinh thất sắc.
Tạ Hi sẽ không muốn gia nhập ma đạo đi? Kia làm sao bây giờ, hắn không có khả năng phản bội Sở gia để theo y.
Sở Ngư âm thầm rối rắm, lại nghe Tạ Hi nói: "Ta cự tuyệt. Cho nên sư huynh không cần lo lắng sư đệ sẽ di tình biệt luyến. Sư đệ đối với loại mặt hàng này không có hứng thú."
......Ai để ý cái đó chứ.
Sở Ngư bất đắc dĩ, thu lại biểu tình một chút: "Tìm cơ hội bắt Ngụy Từ Âm tra khảo một chút đi."
"Không cần." Tạ Hi đem hắn ấn vào trong lòng, ngón tay chậm rãi luồn vào mái tóc đen dài của hắn, ánh mắt có chút lạnh lẽo, "Ta có sư huynh là đủ rồi. Vô luận có khổ trung hay không, vô thanh vô tức mà bỏ rơi ta nhiều năm như vậy, không xứng để được ta gọi cha mẹ."
Sở Ngư há miệng thở dốc, vẫn là không nói lên lời an ủi Tạ Hi.
Trong nguyên tác cũng không viết gì về cha mẹ Tạ Hi, tu vi hay tên họ của bọn họ cũng chưa từng đề cập tới. Vô luận Tạ Hi có thật sự bị cha mẹ vứt bỏ hay không, tóm lại, gần 20 năm chia lìa, đã đủ để cho khát khao và chờ mong đối với cha mẹ của Tạ Hi biến thành hơi hơi hận ý cùng đạm mạc.
Tạ Hi hận là đương nhiên, hắn không thể tới rót canh gà.
Ở Mị Âm Cốc mấy ngày, khi Sở Ngư cảm thấy eo mình sắp vứt bỏ chính mình, cốc chủ Mị Âm Cốc rốt cuộc cũng phát ra truyền âm phù, thông báo rằng ngày mai trở về.
Ngụy Từ Âm vẫn luôn có vẻ không nhanh không chậm rốt cuộc cũng có động tác, mang theo Sở Ngư cùng Tạ Hi ngồi xổm ở trong một góc âm u, thương nghị.
Thương nghị nửa ngày, tổng thể chính là, Ngụy Từ Âm phụ trách làm cốc chủ Mị Âm Cốc thả lỏng cảnh giác, đem hắn hạ gục.
Lúc này Sở Ngư liền......
......
Sở Ngư nhấc tay: "Ngại quá, để dùng tụ hồn linh phải đảm bảo người bị thi thuật phải thanh tỉnh, hơn nữa còn phải bình tâm tĩnh khí......Ít nhất cũng phải làm hắn đừng phản kháng. Trạng thái thanh tỉnh lại không phản kháng, Ngụy thiếu chủ có thể làm được không?"
Nếu để Tạ Hi lên cùng cốc chủ Mị Âm Cốc đánh một trận, y có thể đem hắn đánh đến trọng thương không thể phản kháng. Nhưng thân ở đại bản doanh của Mị Âm Cốc, muốn đem tông chủ nhà người ta đánh phế, rõ ràng thực không có khả năng......
Mà mấy trưởng lão Nguyên Anh ủng hộ Ngụy Từ Âm kia đều thề vĩnh viễn không động thủ với cốc chủ, chỉ có thể an tĩnh mà làm quần chúng ăn dưa.
Ngụy Từ Âm: "......Sao bí bảo nhà ngươi lại phiền toái vậy."
Sở Ngư ha hả.
Bản thân không tìm hiểu rõ ràng còn dám trách hắn.
Ngụy Từ Âm rối rắm. Sẽ không đến mức hắn phải đánh lén cha hắn, đem hắn cha đánh đến gần chết đi?
Sở Ngư xoa xoa eo nhỏ còn có chút đau nhức, ngáp một cái, lười biếng mà ngồi trong lòng Tạ Hi. Hắn nắm lấy lọn tóc đen rũ xuống, chậm rì rì tết thành bím tóc, mắt liếc xem Ngụy Từ Âm đang rối rắm tới tới lui lui mà suy nghĩ phương pháp.
Tạ Hi hoàn toàn không màng tới Ngụy Từ Âm, cúi đầu nhìn Sở Ngư tết tóc cho mình, chớp chớp mắt, đột nhiên nhớ tới trước kia Sở Ngư cũng đã từng như vậy.
Sở Ngư đang vùi đầu tết tóc cho Tạ Hi, trong đầu bỗng hiện lên ấn tượng mơ hồ, trong lòng không khỏi bắt đầu nói thầm, suy nghĩ thật lâu sau, bỗng dưng cũng nhớ tới việc này.
Khi đó còn ở Thiên Uyên Môn, ngày nọ Sở Ngư đột nhiên rảnh rỗi sinh nông nổi, nhéo Tạ Hi nhìn tới nhìn lui. Ác thú đột nhiên sinh ra, hắn lấy lược liền chải đầu cho y. Bảo bảo ngoan Tạ Hi tự nhiên cầu mà không được, vui mừng mà ngồi kiên nhẫn chờ đợi. Sở Ngư bận bịu một buổi trưa, tết cho Tạ Hi một đầu bím tóc, nhìn giống hệt một tiểu cô nương......
Tạ Hi thấp giọng cười rộ lên: "Sư huynh vẫn là như vậy, một chút cũng không thay đổi."
Sở Ngư mang sắc mặt bình tĩnh: "Sư đệ sai rồi, sư huynh có tiến bộ."
Dứt lời, không biết hắn từ chỗ nào lấy ra một cái dây buộc tóc cột thêm tiểu hồng hoa, bình tĩnh mà cột lại tóc cho Tạ Hi, hoàn thành một bím tóc hoàn mỹ đáng yêu.
Tạ Hi sờ sờ bím tóc, dở khóc dở cười, cũng không kiêng dè cái gì, đem tiểu Sở Ngư xoay đối mặt với mình, nâng khuôn mặt nhỏ của hắn lên hôn hôn.
Ngụy Từ Âm quay đầu lại vừa lúc thấy một màn như vậy, nội tâm tức khắc phức tạp.
Chuyện tới mức này, người đều bị hắn bức tới, không lên cũng không được.
Hơn nữa tâm trí phụ thân Ngụy Viễn Sơn bị mê hoặc đã lâu. Nếu bây giờ không thanh tỉnh lại, Mị Âm Cốc chỉ sợ sẽ bị Độn Nguyệt môn nuốt chửng.
Ngụy Từ Âm nhìn chằm chằm một lớn một nhỏ đang chim chuột phía đối diện, đột nhiên linh quang chợt lóe, ánh mắt trở nên cổ quái: "Sở đạo hữu, ta có chủ ý."
"Sao?"
"Trước tiên đè lại Tạ đạo hữu, đừng để y kích động."
Sở Ngư trầm mặc, trực giác nói rằng Ngụy Từ Âm chắc chắn không có ý kiến gì hay ho, kéo chặt Tạ Hi, nhỏ giọng kề tai y nói nhỏ: "Chờ lát nữa ta nhéo ngươi, ngươi liền đánh hắn, đừng đánh chết."
Tạ Hi ngoan ngoãn gật đầu.
Thấy Tạ Hi gật đầu, Ngụy Từ Âm không hề biết gì nhẹ nhàng thở ra. Vì biểu hiện thành ý, hắn lần này mang Sở Ngư cùng Tạ Hi đến phòng tối thương nghị, một cấp dưới cũng không mang theo.
Lấy lại bình tĩnh, hắn mỉm cười nói: "Kỳ thật nói đến cũng đơn giản, phụ thân ta rất yêu thích trẻ con. Chỉ cần Sở đạo hữu giả bộ làm con trai của tại hạ, nhất thời làm ta phụ thân kinh hỉ vong hình, lúc đó Tạ đạo hữu ra tay, nhất định có thể chế phụ thân trụ ta."
Sở Ngư: "......"
Sở Ngư hung hăng nhéo tay Tạ Hi.
Tạ Hi lập tức có động tác, nhẹ nhàng đặt xuống Sở Ngư, thân hình chợt lóe lập tức vọt tới trước người Ngụy Từ Âm, không lưu tình chút nào mà một chân đá đi. Tay đấm chân đá không sử dụng linh lực, chỉ là đơn thuần ẩu đả, Sở Ngư xem đến hăng hái, cười tủm tỉm mà vỗ tay cho Tạ Hi.
Bùm bùm đánh một lúc, mặt Ngụy Từ Âm mặt đã méo thành một khối, áo choàng cũng hỗn độn, cả người chật vật, cả giận nói: "Sở đạo hữu!"
Tạ Hi phủi phủi tay, bình tĩnh mà trở về bên người Sở Ngư, ánh mắt sáng ngời mà nhìn chằm chằm hắn cầu khen thưởng.
Sở Ngư nhón chân hôn trán y.
Tạ Hi nhíu nhíu mày, không quá vừa lòng.
Sở Ngư hiểu rõ, xoa xoa đầu y, kéo y xuống rồi hôn lên môi y.
Tạ Hi lúc này mới tươi cười rạng rỡ, sờ sờ môi mình, một lần nữa bế Sở Ngư ngồi xuống, hờ hững mà nhìn chằm chằm Ngụy Từ Âm oán khí đầy mình.
Nhìn hai người bọn họ bộ dáng này, Ngụy Từ Âm liền biết mình bị chơi, đen mặt, nhịn một lúc lâu, bỗng dưng nở nụ cười: "Tạ đạo hữu, ngươi hẳn là không muốn sư huynh của ngươi cả đời đều là dáng vẻ này đi?"
Tạ Hi lãnh đạm mà nhìn chằm chằm hắn.
Sợ Tạ Hi kích động xông lên xử lý Ngụy Từ Âm, Sở Ngư vội ôm chặt y, quay đầu lại nói: "Ngươi xác định cha ngươi sẽ bị ta làm kinh ngạc?"
Ngụy Viễn Sơn hẵn cũng biết cái bí thuật này đi. Nếu bị hắn nhìn thấu, còn không phải vừa tới gần liền sẽ bị một phát tát bay sao?
Ngụy Từ Âm lắc đầu: "Cái này không cần lo lắng, phụ thân hắn......Đối với trẻ con có một loại cố chấp muốn bảo hộ." Dừng một chút, hắn bỏ thêm một câu, "Phụ thân ta không có tu tập qua bí thuật này, Sở đạo hữu yên tâm."
Sở Ngư cân nhắc một chút, gật đầu: "Vậy như vậy đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.