Chương 172: Chương 59b
angel581992
24/10/2016
Những ngón tay nhẹ nhàng gãi nhẹ dưới cằm như đang cưng chiều vỗ về khiến Rose chợt sững sờ chỉ thấy lúc nãy như nữ vương bàn Rose bây giờ như một cô mèo mềm mại không sức phản kháng... Ảnh hài lòng cười cười rồi cúi người xuống ôm lấy thân thể mềm mại vào lòng rồi lần nữa biến mất.
Đợi đến khi hoàn hồn Rose mới ánh mắt long lanh bay tới cắn mạnh vào bả vai tên nam nhân kia... đáp lại là một lần nữa xoa cằm dịu dàng... Ảnh cúi đầu nhìn thiếu nữ trong lòng mình khi thì tỉnh lại giương nanh múa vuốt khi lại mềm mại như mèo con lười biếng thì chỉ cười cười vừa đi vừa gãi cằm cho cô...
Rose ánh mắt mơ hồ grừ grừ thoải mái nhưng trong lòng lại đang khóc thét nguyền rủa tên nam nhân đáng chết này.. sao cô lại quên mất đôi mắt đó chứ.. là của hắn... là của khắc tinh của cô... đôi huyết ngọc chỉ có ba người trong tộc Vampire mới có.. một người là thiếu chủ hiện giờ của tộc Vampire Sharp DarkKnight... hai người còn lại là hai em trai sinh đôi của hắn vương tử Daniel DarkKnight cùng Darie DarkKnight...
Mà vị đang ôm cô là Daniel DarkKnight... kẻ giảo hoạt đáng giận nhất trong ba anh em nhà Vampire..
Cái gì mà chó má ảnh vệ... rõ ràng là hắn lấy thân phận ảnh vệ chỉ để muốn ra tòa thành trên biển Matas chơi đùa... còn ảnh vệ thật sự chắc đang nằm xỉu ở một nơi nào đó...
Lại nói tới khắc tinh cơ hồ Rose rất muốn quay về đảo người sói mà cào rách mặt ca ca nhà mình... hổn đãn.. sói đội lốt người...
Jack LoeKing Wolferi... ngẫu tuyệt đối sẽ trả thù... nhất định sẽ trả thù... Rose nước mắt lưng tròng nhớ lại cái ngày mà bản thân không biết sống chết trêu đùa ca ca cùng Darkas là công và thụ... bây giờ thì hay rồi... nhược điểm bị kẻ địch phát hiện... có muốn vùng lên cũng không được...
"Daniel~" Rose mềm mại chớp đôi mắt tím xinh đẹp định làm nũng thì thấy đôi mắt huyết ngọc đang chăm chú nhìn mình...
"Ta...ta không có...trốn hôn.. ta tuyệt đối... tuyệt đối không có chạy trốn...." Rose lời thề son sắt còn kém liếm nước bọt giơ ba ngón tay lên trời thề thốt... bất quá Daniel sẽ tin sao? Làm sao có thể...
"Chúng ta trên giường bàn luận!" vấn đề quan trọng này phải được bàn luận ở một nơi quan trọng... Daniel nhanh chóng ôm lấy thân hình bốc lửa chặt vào lòng rồi dịu dàng nói..
Rose xanh mét mặt mày nhìn phía đang dịu dàng tuyên án tử hình Daniel sau đó vùng vẫy lợi hại .. bàn tay nắm lại đập thình thịch vào lồng ngực rắn chắc...
"Daniel ngươi là cầm thú... là bại hoại... thả ta xuống..."
*Ngao ô
*
"Ngoan... ngoan ngoãn ta sẽ dịu dàng... còn không... ngươi biết.." nhìn phía đang tru lên mỗ nữ Daniel khẽ dừng lại phun ra một câu rồi hài lòng khi thấy đang yên tĩnh trở lại nữ nhân.
Roselina LoeKing Wolferi... ngươi là của bọn ta... trốn hôn sao? Nói đùa... Xem ra quyết định ở lại đảo của Darie là một sai lầm... hắn nên gọi cho đệ ấy đến đây vui đùa mới được... bảo bối của bọn họ thật không ngoan... rất không ngoan.. nên phải bị trừng phạt...
Daniel đi nhanh về phía khách sạn mà mình đang tạm thời ở trọ quăng mỗ nữ nhân thẳng lên giường rồi ép người nằm đè lên thân thể mềm mại sau đó mới cầm lên điện thoại lên ung dung gọi cho em trai bảo bối thông báo tin vui...
Rose bị đè ép bên dưới xanh mét mặt mày nghe cuộc điện thoại sau đó run run mềm mại gọi tên...
"Darie
"
*Bảo bối. Hai tiếng nữa ta sẽ tới.. thật may là ta đang ở cách Outurad không phải rất xa.* Darie giọng nói đáng đánh đòn truyền lại khiến Rose cảm thấy bản thân mình lần này thật sự xong đời...
Daniel nhìn phía xanh mét nữ nhân cảm thấy hài lòng trong lúc cô đang lo lắng sám hối với đệ đệ hắn nhanh tay xé đi bộ quần áo mê người của cô sau đó ung dung chơi đùa thân thể mẫn cảm... đợi tới khi Rose kịp hoàn hồn thì mỗ nam nhân nào đó đang ra sức cày cấy trên thân thể ửng hồng mềm mại...
......
Trong gian phòng của những chiếc hòm đầy hoa hồng lãng mạn hai thân thể vẫn quấn quýt bên nhau không rời.. thật lâu... thật lâu sau những đợt cao triều dồn dập Doãn Y Ngưng lại lần nữa ngất xỉu... Sharp nhìn phía những tia nắng ban mai dâng lên mới hài lòng buông tha nữ nhân dưới thân mình... nhìn phía lầy lội những chất lỏng của cô và hắn trên những cánh hồng dập nát hắn cảm thấy thật thỏa mãn... đôi mắt bây giờ lại lần nữa hóa trở về màu xám... một cái phất tay đưa lên cả hai thân thể đã sạch sẽ thơm tho... chính là trên thân thể Y Ngưng những dấu dâu tây xanh tím vẫn còn đậm màu...
Phía trên chiếc đàn dương cầm trắng là hai bộ quần áo được Ảnh chuẩn bị từ lúc đầu... Sharp nhanh tay mặc lại y phục cho cả hai người rồi nhíu mày nhìn xung quanh tìm kiếm.. thật kỳ lạ... tên kia lại chạy đi đâu rồi? Thân là ảnh vệ mà suốt ngày cứ long nhong đi khắp nơi... Sharp thầm rủa trong đầu tên ảnh vệ vô dụng... mà không hề hay biết mỗ ảnh vệ đáng thương đang ngất xỉu ở bụi cỏ sau vườn hoa... với tình trạng lõa thể...
Đợi đến khi hoàn hồn Rose mới ánh mắt long lanh bay tới cắn mạnh vào bả vai tên nam nhân kia... đáp lại là một lần nữa xoa cằm dịu dàng... Ảnh cúi đầu nhìn thiếu nữ trong lòng mình khi thì tỉnh lại giương nanh múa vuốt khi lại mềm mại như mèo con lười biếng thì chỉ cười cười vừa đi vừa gãi cằm cho cô...
Rose ánh mắt mơ hồ grừ grừ thoải mái nhưng trong lòng lại đang khóc thét nguyền rủa tên nam nhân đáng chết này.. sao cô lại quên mất đôi mắt đó chứ.. là của hắn... là của khắc tinh của cô... đôi huyết ngọc chỉ có ba người trong tộc Vampire mới có.. một người là thiếu chủ hiện giờ của tộc Vampire Sharp DarkKnight... hai người còn lại là hai em trai sinh đôi của hắn vương tử Daniel DarkKnight cùng Darie DarkKnight...
Mà vị đang ôm cô là Daniel DarkKnight... kẻ giảo hoạt đáng giận nhất trong ba anh em nhà Vampire..
Cái gì mà chó má ảnh vệ... rõ ràng là hắn lấy thân phận ảnh vệ chỉ để muốn ra tòa thành trên biển Matas chơi đùa... còn ảnh vệ thật sự chắc đang nằm xỉu ở một nơi nào đó...
Lại nói tới khắc tinh cơ hồ Rose rất muốn quay về đảo người sói mà cào rách mặt ca ca nhà mình... hổn đãn.. sói đội lốt người...
Jack LoeKing Wolferi... ngẫu tuyệt đối sẽ trả thù... nhất định sẽ trả thù... Rose nước mắt lưng tròng nhớ lại cái ngày mà bản thân không biết sống chết trêu đùa ca ca cùng Darkas là công và thụ... bây giờ thì hay rồi... nhược điểm bị kẻ địch phát hiện... có muốn vùng lên cũng không được...
"Daniel~" Rose mềm mại chớp đôi mắt tím xinh đẹp định làm nũng thì thấy đôi mắt huyết ngọc đang chăm chú nhìn mình...
"Ta...ta không có...trốn hôn.. ta tuyệt đối... tuyệt đối không có chạy trốn...." Rose lời thề son sắt còn kém liếm nước bọt giơ ba ngón tay lên trời thề thốt... bất quá Daniel sẽ tin sao? Làm sao có thể...
"Chúng ta trên giường bàn luận!" vấn đề quan trọng này phải được bàn luận ở một nơi quan trọng... Daniel nhanh chóng ôm lấy thân hình bốc lửa chặt vào lòng rồi dịu dàng nói..
Rose xanh mét mặt mày nhìn phía đang dịu dàng tuyên án tử hình Daniel sau đó vùng vẫy lợi hại .. bàn tay nắm lại đập thình thịch vào lồng ngực rắn chắc...
"Daniel ngươi là cầm thú... là bại hoại... thả ta xuống..."
*Ngao ô
*
"Ngoan... ngoan ngoãn ta sẽ dịu dàng... còn không... ngươi biết.." nhìn phía đang tru lên mỗ nữ Daniel khẽ dừng lại phun ra một câu rồi hài lòng khi thấy đang yên tĩnh trở lại nữ nhân.
Roselina LoeKing Wolferi... ngươi là của bọn ta... trốn hôn sao? Nói đùa... Xem ra quyết định ở lại đảo của Darie là một sai lầm... hắn nên gọi cho đệ ấy đến đây vui đùa mới được... bảo bối của bọn họ thật không ngoan... rất không ngoan.. nên phải bị trừng phạt...
Daniel đi nhanh về phía khách sạn mà mình đang tạm thời ở trọ quăng mỗ nữ nhân thẳng lên giường rồi ép người nằm đè lên thân thể mềm mại sau đó mới cầm lên điện thoại lên ung dung gọi cho em trai bảo bối thông báo tin vui...
Rose bị đè ép bên dưới xanh mét mặt mày nghe cuộc điện thoại sau đó run run mềm mại gọi tên...
"Darie
"
*Bảo bối. Hai tiếng nữa ta sẽ tới.. thật may là ta đang ở cách Outurad không phải rất xa.* Darie giọng nói đáng đánh đòn truyền lại khiến Rose cảm thấy bản thân mình lần này thật sự xong đời...
Daniel nhìn phía xanh mét nữ nhân cảm thấy hài lòng trong lúc cô đang lo lắng sám hối với đệ đệ hắn nhanh tay xé đi bộ quần áo mê người của cô sau đó ung dung chơi đùa thân thể mẫn cảm... đợi tới khi Rose kịp hoàn hồn thì mỗ nam nhân nào đó đang ra sức cày cấy trên thân thể ửng hồng mềm mại...
......
Trong gian phòng của những chiếc hòm đầy hoa hồng lãng mạn hai thân thể vẫn quấn quýt bên nhau không rời.. thật lâu... thật lâu sau những đợt cao triều dồn dập Doãn Y Ngưng lại lần nữa ngất xỉu... Sharp nhìn phía những tia nắng ban mai dâng lên mới hài lòng buông tha nữ nhân dưới thân mình... nhìn phía lầy lội những chất lỏng của cô và hắn trên những cánh hồng dập nát hắn cảm thấy thật thỏa mãn... đôi mắt bây giờ lại lần nữa hóa trở về màu xám... một cái phất tay đưa lên cả hai thân thể đã sạch sẽ thơm tho... chính là trên thân thể Y Ngưng những dấu dâu tây xanh tím vẫn còn đậm màu...
Phía trên chiếc đàn dương cầm trắng là hai bộ quần áo được Ảnh chuẩn bị từ lúc đầu... Sharp nhanh tay mặc lại y phục cho cả hai người rồi nhíu mày nhìn xung quanh tìm kiếm.. thật kỳ lạ... tên kia lại chạy đi đâu rồi? Thân là ảnh vệ mà suốt ngày cứ long nhong đi khắp nơi... Sharp thầm rủa trong đầu tên ảnh vệ vô dụng... mà không hề hay biết mỗ ảnh vệ đáng thương đang ngất xỉu ở bụi cỏ sau vườn hoa... với tình trạng lõa thể...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.