Chương 119: Cuốn tiểu thuyết "Bạch Liên bảo bối" không ai biết hồi kết.
angel581992
24/10/2016
Nếu Nạp Lan Tử có thể đọc đến đây có lẽ sẽ rất kinh ngạc... bởi vì theo nguyên tác hai vợ chồng Podius cùng Pesta thật sự đang tìm một hài tử thất lạc của mình nhưng khi đó Doãn Y Ngưng đã mất còn Doãn gia đã đi biệt xứ... người biết chuyện duy nhất là bà vú năm xưa bị tai nạn giao thông mà chết...
Sự việc sau đó rơi vào quên lãng cho đến khi 16 tuổi Bạch Liên Kiều cùng mẹ cô ta Bạch Liên Ngọc tình cờ nghe được từ một bà lão... vị này là người giúp việc của bà vú năm xưa kể lại... sau đó cả hai đã tìm một loại dược vật để săm ký hiệu vào vị trí vị tiểu thư mất tích kia rồi giết bà lão đó... hai tháng sau cả hai đi tới Seaperia tắm biển thì được một thuộc hạ của Podius tìm thấy ở Seaperia...
Lọt vào gia đình danh giá cùng tài sản kết xù cả hai mẹ con từ từ bòn rút từng chút một của gia tộc Louis Rissin. Một thời gian sau trong một dịp tình cờ một người giúp việc nhìn thấy chiếc bớt biến mất cô vội vàng chạy tới báo cho chủ nhân .. sau đó sự thật được phơi bày... cả hai mẹ con bị tịch thu lại toàn bộ tài sản cùng sủng ái vốn có rồi đuổi ra khỏi đảo.
Rồi mọi chuyện rơi vào quên lãng cho tới 30 năm sau đó khi gia tộc Louis Rissin biết được sự thật đã dùng từng thế lực của mình trả thù lại Bạch Liên Kiều cùng đám nam nhân của cô ta... khiến từng thế lực họ vất vả gầy dựng nên phút chốc tan thành mây khói...
Đương nhiên những việc của 30 năm sau đó không ai biết đã từng xảy ra... bởi vì Nạp Lan Tử chỉ viết đến khi họ ở bên nhau đã hạnh phúc như thế nào rồi kết thúc... cho nên những việc xảy ra 30 năm sau là hoàn toàn tự vận hành theo chiều hướng của câu chuyện.
Lần này vì Doãn Y Ngưng đã xuyên qua cho nên từng nội dung của cuốn truyện đã hoàn toàn thay đổi theo hiệu ứng hồ điệp... cho nên kết thúc của câu truyện là một điều không ai biết...
Lại nói về Doãn Y Ngưng... đang trong giấc ngủ cô có cảm giác có vật gì đó liếm láp khắp gương mặt mình... cô khẽ hé mắt ra nhìn thì giật mình tỉnh dậy... xung quanh cô là cả một đại dương bao la... từng chú cá đang tò mò bơi về phía cô như đang đánh giá sau đó dùng đuôi vẫy vẫy vào khuôn mặt cô như đang chào hỏi...
Ách~ chào hỏi?
Doãn Y Ngưng đưa tay chống xuống giường thì giật mình vì cô đang nằm ngủ trên một ...con sứa mềm mại... nó thấy cô tỉnh dậy còn đưa tay...ách... đưa râu sờ đầu cô như đang dỗ đứa bé ba tuổi... rồi khẽ nghiên người để cô đứng xuống đất...
Pesta nghe tiếng leng keng của những mảnh sò thì giở màn ra đi vào phòng thì thấy ngoại tôn nữ của bà đang chọt chọt vào chiếc giường sứa như nghiên cứu...
"Tiểu Ngưng nha... Đến... chúng ta đi ăn thôi... ngoại tổ mẫu sẽ dẫn ngươi đi tham quan khắp nơi..." Pesta thân mật nắm tay cô kéo đi trong khi Doãn Y Ngưng ngơ ngác nhìn bóng lưng tự xưng mình là ngoại tổ mẫu của cô...
Ách~ Ngoại tổ mẫu sao? A~ nhưng mà rõ ràng Y Ngưng đã có một bà ngoại a?
.........
"Mỹ nhân bà ngoại... ngài không định gặp ma ma sao?" Doãn Y Ngưng rất thích mỹ nhân bà ngoại của mình.. tuy ngoại ở Nanly cũng rất thương Y Ngưng nhưng cô cứ có cảm giác không thân thiết cho lắm... không phải vì ngoại ở Nanly nghiêm khắc mà vì luôn có cảm giác rất khó để giao tiếp.... Như cách suy nghĩ chẳng hạn.. có cảm giác ngoại Nanly tang thương rất nhiều..
"Lusalina? Tất nhiên là có... nhưng phải là một dịp khác..." Pesta cười cười sủng ái xoa đầu mèo con đang làm nũng trong lòng bà nhẹ giọng nói... thật may vì năm đó bà đã tỉnh lại... sau khi hòn đảo chìm vào đại dương tất cả mọi người đã ngủ say một giấc rất dài... những người bị thương hay những người đã liệt đều lành lặn và hồi tỉnh... chỉ là bà vì quá thương tâm nên không chịu tỉnh lại... mãi cho đến khi Podius tìm thấy hòn đảo này...
"A! Mỹ nhân bà ngoại a~ sao người lại biết Y Ngưng sau lưng có bớt? Khăn choàng Y Ngưng mặc che hết rồi mà?"
Pesta vẻ mặt đỏ bừng rồi phá lên cười... sau đó nói nhỏ vào đôi tai đang vảnh lên để nghe ngóng sau đó hài lòng nhìn cả người đỏ bừng ngoại tôn nữ...
Doãn Y Ngưng chợt thấy hối hận khi mình chọn sơn động đó để ngủ... thật là mất mặt quá... tất cả là lỗi của Sharp và Jack... sao lại có thể làm việc tu nhân như vậy a
~
.........
Bên này là khung cảnh ấm áp của hai bà cháu còn bên kia thì lại rất căng thẳng...
Sự việc sau đó rơi vào quên lãng cho đến khi 16 tuổi Bạch Liên Kiều cùng mẹ cô ta Bạch Liên Ngọc tình cờ nghe được từ một bà lão... vị này là người giúp việc của bà vú năm xưa kể lại... sau đó cả hai đã tìm một loại dược vật để săm ký hiệu vào vị trí vị tiểu thư mất tích kia rồi giết bà lão đó... hai tháng sau cả hai đi tới Seaperia tắm biển thì được một thuộc hạ của Podius tìm thấy ở Seaperia...
Lọt vào gia đình danh giá cùng tài sản kết xù cả hai mẹ con từ từ bòn rút từng chút một của gia tộc Louis Rissin. Một thời gian sau trong một dịp tình cờ một người giúp việc nhìn thấy chiếc bớt biến mất cô vội vàng chạy tới báo cho chủ nhân .. sau đó sự thật được phơi bày... cả hai mẹ con bị tịch thu lại toàn bộ tài sản cùng sủng ái vốn có rồi đuổi ra khỏi đảo.
Rồi mọi chuyện rơi vào quên lãng cho tới 30 năm sau đó khi gia tộc Louis Rissin biết được sự thật đã dùng từng thế lực của mình trả thù lại Bạch Liên Kiều cùng đám nam nhân của cô ta... khiến từng thế lực họ vất vả gầy dựng nên phút chốc tan thành mây khói...
Đương nhiên những việc của 30 năm sau đó không ai biết đã từng xảy ra... bởi vì Nạp Lan Tử chỉ viết đến khi họ ở bên nhau đã hạnh phúc như thế nào rồi kết thúc... cho nên những việc xảy ra 30 năm sau là hoàn toàn tự vận hành theo chiều hướng của câu chuyện.
Lần này vì Doãn Y Ngưng đã xuyên qua cho nên từng nội dung của cuốn truyện đã hoàn toàn thay đổi theo hiệu ứng hồ điệp... cho nên kết thúc của câu truyện là một điều không ai biết...
Lại nói về Doãn Y Ngưng... đang trong giấc ngủ cô có cảm giác có vật gì đó liếm láp khắp gương mặt mình... cô khẽ hé mắt ra nhìn thì giật mình tỉnh dậy... xung quanh cô là cả một đại dương bao la... từng chú cá đang tò mò bơi về phía cô như đang đánh giá sau đó dùng đuôi vẫy vẫy vào khuôn mặt cô như đang chào hỏi...
Ách~ chào hỏi?
Doãn Y Ngưng đưa tay chống xuống giường thì giật mình vì cô đang nằm ngủ trên một ...con sứa mềm mại... nó thấy cô tỉnh dậy còn đưa tay...ách... đưa râu sờ đầu cô như đang dỗ đứa bé ba tuổi... rồi khẽ nghiên người để cô đứng xuống đất...
Pesta nghe tiếng leng keng của những mảnh sò thì giở màn ra đi vào phòng thì thấy ngoại tôn nữ của bà đang chọt chọt vào chiếc giường sứa như nghiên cứu...
"Tiểu Ngưng nha... Đến... chúng ta đi ăn thôi... ngoại tổ mẫu sẽ dẫn ngươi đi tham quan khắp nơi..." Pesta thân mật nắm tay cô kéo đi trong khi Doãn Y Ngưng ngơ ngác nhìn bóng lưng tự xưng mình là ngoại tổ mẫu của cô...
Ách~ Ngoại tổ mẫu sao? A~ nhưng mà rõ ràng Y Ngưng đã có một bà ngoại a?
.........
"Mỹ nhân bà ngoại... ngài không định gặp ma ma sao?" Doãn Y Ngưng rất thích mỹ nhân bà ngoại của mình.. tuy ngoại ở Nanly cũng rất thương Y Ngưng nhưng cô cứ có cảm giác không thân thiết cho lắm... không phải vì ngoại ở Nanly nghiêm khắc mà vì luôn có cảm giác rất khó để giao tiếp.... Như cách suy nghĩ chẳng hạn.. có cảm giác ngoại Nanly tang thương rất nhiều..
"Lusalina? Tất nhiên là có... nhưng phải là một dịp khác..." Pesta cười cười sủng ái xoa đầu mèo con đang làm nũng trong lòng bà nhẹ giọng nói... thật may vì năm đó bà đã tỉnh lại... sau khi hòn đảo chìm vào đại dương tất cả mọi người đã ngủ say một giấc rất dài... những người bị thương hay những người đã liệt đều lành lặn và hồi tỉnh... chỉ là bà vì quá thương tâm nên không chịu tỉnh lại... mãi cho đến khi Podius tìm thấy hòn đảo này...
"A! Mỹ nhân bà ngoại a~ sao người lại biết Y Ngưng sau lưng có bớt? Khăn choàng Y Ngưng mặc che hết rồi mà?"
Pesta vẻ mặt đỏ bừng rồi phá lên cười... sau đó nói nhỏ vào đôi tai đang vảnh lên để nghe ngóng sau đó hài lòng nhìn cả người đỏ bừng ngoại tôn nữ...
Doãn Y Ngưng chợt thấy hối hận khi mình chọn sơn động đó để ngủ... thật là mất mặt quá... tất cả là lỗi của Sharp và Jack... sao lại có thể làm việc tu nhân như vậy a
~
.........
Bên này là khung cảnh ấm áp của hai bà cháu còn bên kia thì lại rất căng thẳng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.