Nam Chính Sao Ngài Không Làm Theo Hợp Đồng
Chương 77
Dạ Bạch Vô Nha
13/06/2024
Ba người một mèo bên trong phòng cao nhất của khách sạn với không khí đầy vui vẻ, hòa hợp cho đến khi cửa phòng lại một lần nữa bị gõ vang.
Nguyễn Minh Hoàng là chủ của căn phòng vì vậy anh đứng dậy đi mở cửa.
Bên ngoài cánh cửa Lương trợ lý với nét mặt mệt mỏi, hai quằng thâm mắt đen thui, bọng mắt khá to. Nhìn cánh cửa mở ra anh ta liền nói:
“Chủ tịch.”
“Thế nào rồi.”
Nguyễn Minh Hoàng gật đầu với anh ta rồi hỏi.
Lương trợ lý nhanh chóng đáp lại:
“Đã chuẩn bị xong. Sắp đến giờ khách mời đến, ngài cần để mèo nhỏ trốn trước khi có người đến, nếu không rất dễ bị phát hiện.”
Nguyễn Minh Hoàng nghe vậy liền gật đầu.
Nếu như là mèo bình thường anh cũng không lo sợ nếu để cậu tự do chạy nhảy xung quanh, dù sao sẽ không có ai nghi ngờ một con mèo con. Nhưng Phan Ân Ly lại không phải người bình thường, ả ta quá đáng ngờ thậm chí bên trong giấc mơ kia của anh ả ta có thể biết rõ Phan Miêu Vũ chính là một con mèo thành tinh hóa thành người.
Cũng bởi vì ả ta biết rõ ràng về cậu nên mới có thể lợi dụng triệt để, đến cuối cùng cô ta hại cậu mất cả nguyên đan, thậm chí cả tính mạng. Nếu không có giấc mơ đó anh sẽ không nghi ngờ nhưng khi giấ mơ xuất hiện anh chắc chắn một khi cậu trong thân thể mèo nhỏ bị cô ta nhìn thấy thì chắc chắn cô ta sẽ biết được mèo nhỏ chính là Phan Miêu Vũ.
Biết rõ không thể tốn thêm thời gian nữa Nguyễn Minh Hoàng đi vào phòng ôm lấy mèo trắng nhỏ trong tay Dương Hà Chi. Trước ánh mắt tức giận vì bị cướp mèo của cô ấy anh chỉ bình tĩnh nói:
“Sắp đến giờ rồi, chúng ta đi xuống trước. Mèo nhỏ cần phải trốn trước khi có người vào sảnh đấu giá.”
Lúc này Dương Hà Chi mới không trừng mắt nhìn anh nữa, cô đứng dậy ôm lấy tay Trần Sơn rồi đi xuống cùng Nguyễn Minh Hoàng.
Lương trợ lý thông báo xong cũng không ở lại chờ, anh ta chạy xuống xem xét tình hình trước để xem có khách mời nào đi quá sớm hay không, nếu như có anh ta còn có thể kéo dài thời gian một chút cho ông chủ mình.
Ba người Nguyễn Minh Hoàng rời khỏi thang máy liền đi thẳng vào sảnh đấu giá. Hôm nay anh đã bao thầu cả khách sạn vì vậy bên trong khách sạn ngoại trừ nhân viên thì không còn ai nữa cả.
Khi đến đây để phòng ngừa cả nhân viên cũng bị mệ hoặc anh đã để mèo nhỏ đụng vào người bọn họ. Vì vậy cho dù Phan Ân Ly đến đây có hỏi chuyện gì cũng sẽ không có được đáp án mình mong muốn.
Nhân viên đứng canh cửa của sảnh đấu giá thấy ba người đi đến liền nhanh chóng mở cửa ra, cả ba đi vào trong rồi nhìn cánh cửa đóng lại.
Dương Hà Chi nhìn sảnh đấu giá rộng lớn không khỏi lo lắng:
“Anh có chắc mèo nhỏ có thể làm được không, nơi này thực sự quá lớn rồi.”
Nguyễn Minh Nhàn nhìn Phan Miêu Vũ đang cào móng vào cà vạt của anh thì mỉm cười gật đầu:
“Em ấy sẽ làm được.”
Dương Hà Chi cùng Trần Sơn tuy khá kinh ngạc trước cách gọi của anh nhưng bọn họ cũng không nghĩ nhiều. Dù sao thời đại hiện tại người nuôi thú cưng đều xem thú cưng là người nhà mà gọi vì vậy có thể anh xem mèo nhỏ là em trai nên mới gọi như vậy.
Nguyễn Minh Hoàng ôm mèo nhỏ đi đến màn cửa sổ, kiểm tra chốt khóa cửa sỗ đã được khóa kỹ anh mời để mèo nhỏ vào sau tấm màn:
“Miêu Miêu, chúng ta làm thật nhanh sau đó có thể tìm kiếm cách để em trở về bên anh rồi.”
Phan Miêu Vũ dùng hai mắt đen long lanh nhìn anh, cậu cũng không biết phải đáp lại anh thế nào nhưng cậu cảm thấy không nên hy vọng quá nhiều như vậy. Là một con mèo tinh có thể có một lần hóa thành người đã là một ân điển mà thiên nhiên ban tặng cho những động vật tu luyện như bọn họ rồi.
Thiên nhiên sẽ không để quy luật của tự nhiên bị phá hoại, càng sẽ không để con người bị cuốn vào sự khủng hoảng của những dị tượng kỳ lạ của thế giới này.
Cho dù nghĩ vậy nhưng Phan Miêu Vũ không đành lòng nói thật, cậu cảm thấy Nguyễn Minh Hoàng cảu hiện tại có sức sống hơn rất nhiều, khi cậu gặp lại anh sự mệt mỏi cùng tuyệt vọng đó hiện trên khuôn mặt tiều tụy của anh khiến trái tim cậu đau đớn không thôi.
Thôi vậy, chúng ta cùng nhau hy vọng kỳ tích có thể xảy đến đi. Dù cho cậu thực sự không còn cách nào để biến thành người thì ít nhất Nguyễn Minh Hoàng vẫn còn có hy vọng để tiếp tục tìm kiếm.
“Meo.” (Được rồi anh mau vào trong ngồi đi.)
Phan Miêu Vũ nhỏ nhẹ kêu một tiếng rồi nằm yên bên trong tấm màn che.
Nguyễn Minh Hoàng nhìn cậu như vậy cũng không nói gì nữa, anh che kín tầm màn sau khi xác định không có người nào có thể nhìn thấy mèo nhỏ cho dù mèo nhỏ trượt khỏi cửa sổ thì tấm màn cũng sẽ che được thì mới yên tâm đi đến ghế ngồi của mình.
Buổi đấu giá sẽ bắt đầu trong vòng một tiếng nữa. Lúc này đây khách được mời đến buổi đấu giá lục đục xuất hiện, cánh cửa của sảnh đấu giá đã được mở toang chào đón những vị khách hào môn có tiếng tâm.
Nguyễn Minh Hoàng là chủ của căn phòng vì vậy anh đứng dậy đi mở cửa.
Bên ngoài cánh cửa Lương trợ lý với nét mặt mệt mỏi, hai quằng thâm mắt đen thui, bọng mắt khá to. Nhìn cánh cửa mở ra anh ta liền nói:
“Chủ tịch.”
“Thế nào rồi.”
Nguyễn Minh Hoàng gật đầu với anh ta rồi hỏi.
Lương trợ lý nhanh chóng đáp lại:
“Đã chuẩn bị xong. Sắp đến giờ khách mời đến, ngài cần để mèo nhỏ trốn trước khi có người đến, nếu không rất dễ bị phát hiện.”
Nguyễn Minh Hoàng nghe vậy liền gật đầu.
Nếu như là mèo bình thường anh cũng không lo sợ nếu để cậu tự do chạy nhảy xung quanh, dù sao sẽ không có ai nghi ngờ một con mèo con. Nhưng Phan Ân Ly lại không phải người bình thường, ả ta quá đáng ngờ thậm chí bên trong giấc mơ kia của anh ả ta có thể biết rõ Phan Miêu Vũ chính là một con mèo thành tinh hóa thành người.
Cũng bởi vì ả ta biết rõ ràng về cậu nên mới có thể lợi dụng triệt để, đến cuối cùng cô ta hại cậu mất cả nguyên đan, thậm chí cả tính mạng. Nếu không có giấc mơ đó anh sẽ không nghi ngờ nhưng khi giấ mơ xuất hiện anh chắc chắn một khi cậu trong thân thể mèo nhỏ bị cô ta nhìn thấy thì chắc chắn cô ta sẽ biết được mèo nhỏ chính là Phan Miêu Vũ.
Biết rõ không thể tốn thêm thời gian nữa Nguyễn Minh Hoàng đi vào phòng ôm lấy mèo trắng nhỏ trong tay Dương Hà Chi. Trước ánh mắt tức giận vì bị cướp mèo của cô ấy anh chỉ bình tĩnh nói:
“Sắp đến giờ rồi, chúng ta đi xuống trước. Mèo nhỏ cần phải trốn trước khi có người vào sảnh đấu giá.”
Lúc này Dương Hà Chi mới không trừng mắt nhìn anh nữa, cô đứng dậy ôm lấy tay Trần Sơn rồi đi xuống cùng Nguyễn Minh Hoàng.
Lương trợ lý thông báo xong cũng không ở lại chờ, anh ta chạy xuống xem xét tình hình trước để xem có khách mời nào đi quá sớm hay không, nếu như có anh ta còn có thể kéo dài thời gian một chút cho ông chủ mình.
Ba người Nguyễn Minh Hoàng rời khỏi thang máy liền đi thẳng vào sảnh đấu giá. Hôm nay anh đã bao thầu cả khách sạn vì vậy bên trong khách sạn ngoại trừ nhân viên thì không còn ai nữa cả.
Khi đến đây để phòng ngừa cả nhân viên cũng bị mệ hoặc anh đã để mèo nhỏ đụng vào người bọn họ. Vì vậy cho dù Phan Ân Ly đến đây có hỏi chuyện gì cũng sẽ không có được đáp án mình mong muốn.
Nhân viên đứng canh cửa của sảnh đấu giá thấy ba người đi đến liền nhanh chóng mở cửa ra, cả ba đi vào trong rồi nhìn cánh cửa đóng lại.
Dương Hà Chi nhìn sảnh đấu giá rộng lớn không khỏi lo lắng:
“Anh có chắc mèo nhỏ có thể làm được không, nơi này thực sự quá lớn rồi.”
Nguyễn Minh Nhàn nhìn Phan Miêu Vũ đang cào móng vào cà vạt của anh thì mỉm cười gật đầu:
“Em ấy sẽ làm được.”
Dương Hà Chi cùng Trần Sơn tuy khá kinh ngạc trước cách gọi của anh nhưng bọn họ cũng không nghĩ nhiều. Dù sao thời đại hiện tại người nuôi thú cưng đều xem thú cưng là người nhà mà gọi vì vậy có thể anh xem mèo nhỏ là em trai nên mới gọi như vậy.
Nguyễn Minh Hoàng ôm mèo nhỏ đi đến màn cửa sổ, kiểm tra chốt khóa cửa sỗ đã được khóa kỹ anh mời để mèo nhỏ vào sau tấm màn:
“Miêu Miêu, chúng ta làm thật nhanh sau đó có thể tìm kiếm cách để em trở về bên anh rồi.”
Phan Miêu Vũ dùng hai mắt đen long lanh nhìn anh, cậu cũng không biết phải đáp lại anh thế nào nhưng cậu cảm thấy không nên hy vọng quá nhiều như vậy. Là một con mèo tinh có thể có một lần hóa thành người đã là một ân điển mà thiên nhiên ban tặng cho những động vật tu luyện như bọn họ rồi.
Thiên nhiên sẽ không để quy luật của tự nhiên bị phá hoại, càng sẽ không để con người bị cuốn vào sự khủng hoảng của những dị tượng kỳ lạ của thế giới này.
Cho dù nghĩ vậy nhưng Phan Miêu Vũ không đành lòng nói thật, cậu cảm thấy Nguyễn Minh Hoàng cảu hiện tại có sức sống hơn rất nhiều, khi cậu gặp lại anh sự mệt mỏi cùng tuyệt vọng đó hiện trên khuôn mặt tiều tụy của anh khiến trái tim cậu đau đớn không thôi.
Thôi vậy, chúng ta cùng nhau hy vọng kỳ tích có thể xảy đến đi. Dù cho cậu thực sự không còn cách nào để biến thành người thì ít nhất Nguyễn Minh Hoàng vẫn còn có hy vọng để tiếp tục tìm kiếm.
“Meo.” (Được rồi anh mau vào trong ngồi đi.)
Phan Miêu Vũ nhỏ nhẹ kêu một tiếng rồi nằm yên bên trong tấm màn che.
Nguyễn Minh Hoàng nhìn cậu như vậy cũng không nói gì nữa, anh che kín tầm màn sau khi xác định không có người nào có thể nhìn thấy mèo nhỏ cho dù mèo nhỏ trượt khỏi cửa sổ thì tấm màn cũng sẽ che được thì mới yên tâm đi đến ghế ngồi của mình.
Buổi đấu giá sẽ bắt đầu trong vòng một tiếng nữa. Lúc này đây khách được mời đến buổi đấu giá lục đục xuất hiện, cánh cửa của sảnh đấu giá đã được mở toang chào đón những vị khách hào môn có tiếng tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.