Nam Chính, Thỉnh Thẳng Lại !!!

Chương 49

Tác giả Hà Vũ

13/12/2020

Màn đêm buông xuống, cảnh vật chìm trong yên lặng, không khí dịu nhẹ thoang thoảng qua mang theo hương hoa ngọt ngào. Buổi tối ở học viện không còn nhộn nhịp nữa, tất cả đều vận hành một cách lặng lẽ.

Mạc Thiên đứng trước bồn nước, sửa soạn lại bản thân để chuẩn bị đi ngủ, cậu lấy tay vuốt vuốt khuôn mặt mềm mại của mình, qua mấy năm nhìn lại càng thanh tú hơn, khuôn mặt đẹp trai chuẩn nam thần mà những em gái thường thích. Không phải Mạc Thiên tự luyến, thế nhưng trước khi gặp Mạc Chi Tuyệt, cậu khá tự tin về nhan sắc của mình.

Mạc Thiên lại thử nắn bóp bắp tay và cái bụng của mình, tuy không gọi là có cơ thể hoàn hảo, nhưng cũng khá rắn chắc. Thực ra cậu muốn luyện cho bản thân có cơ bụng cơ, thế nhưng cái cơ thể này lúc nào cũng chỉ biết phản chủ, dù có cố đến mấy nó cũng không thể hình thành cho cậu.

Đứng đó một lúc lâu cảm giác như đang tự kỷ, Mạc Thiên dứt khoát từ bỏ, bước ra ngoài phòng tìm giường của mình. Trên giường có sẵn một hình thể to lớn đang chiếm đóng ở đó, Mạc Thiên thật sự hết cách với người này, nơi tử tế rộng rãi thì không nằm, cứ thích chen chúc vào chỗ của cậu.

Phải công nhận càng ngày độ bám người của Mạc Chi Tuyệt lại càng cao, cứ như hận không thể đeo lên cậu vậy. Tự dưng Mạc Thiên thấy thương cảm cho mấy nữ chủ kia, tới tận bây giờ còn chưa có ai thật sự tiến triển với hắn. Đã thế cái nhiệm vụ này còn không hề hướng về nữ chủ, cậu ôm thì được cái gì chứ!

Cứ nghĩ đến mấy cái này là đầu lại bắt đầu đau, Mạc Thiên cau mày xoa bóp một lúc, đột nhiên tromg đầu loé lên một ý. Ánh mắt xoay chuyển liếc nhìn cái người đang nằm ngủ ở kia, cậu toan tính, chắc là lén ôm trộm một cái cũng không sao đâu nhỉ?

Nhìn Mạc Chi Tuyệt vẫn đang say giấc, đầu óc thôi thúc việc hoàn thành nhiệm vụ lại càng dồn dập, Mạc Thiên chầm chậm đi lại gần hắn, cậu vén chăn chui vào chỗ của mình một cách thật khẽ khàng.

Sát cạnh bên chính là cơ thể rắn chắc của nam chính, Mạc Thiên quay nghiêng người, cẩn thận hết mức để Mạc Chi Tuyệt không tỉnh lại. Nên ôm hay không đây?

Lợi dụng người ta lúc ngủ mà ôm một cái có vẻ không phúc hậu cho lắm, cái cảm giác này cứ như đi ăn trộm vậy. Tim Mạc Thiên đang có xu hướng nhanh dần, cậu run rẩy đưa tay lên, chạm nhẹ lên eo hắn một cái. Thấy Mạc Chi Tuyệt không cử động mới dám đặt xuống.

Soạt.

Mạc Chi Tuyệt đột nhiên quay người, áp sát vào Mạc Thiên hơn, Mạc Thiên giật mình khựng người lại, không biết do tưởng tượng hay không nhưng cậu cảm thấy hành động này cứ như cố ý vậy. Nhận ra bản thân lại phân tâm suy nghĩ lung tung, Mạc Thiên quay lại công việc chính của mình.



Lần này cậu nhanh chóng đưa hai tay ôm lấy Mạc Chi Tuyệt, bởi vì hắn đã tiến đến một vị trí thuận lợi cho nên lúc Mạc Thiên ôm cũng không cảm thấy khó khăn.

Trong đầu cậu nhẩm tính từng giây, mỗi giây phút ôm là lại cảm thấy mình đang làm chuyện xấu xa. Khi gần hết thời gian, Mạc Thiên trút ra một tiếng than nhẹ thả lỏng, nới rộng vòng tay ra, bất thình lình một cái ôm mạnh mẽ vòng qua chiếc eo mảnh khảnh kéo cậu lại gần một bờ ngực vững chãi.

Mạc Thiên thoáng sững sờ, lập tức ngẩng đầu lên nhìn, Mạc Chi Tuyệt vẫn đang nhắm mắt, vậy đây là hành động vô thức của hắn ư?

Mạc Thiên thử vùng nhẹ cơ thể, thế nhưng vòng tay lại ôm chặt hơn đến nỗi cảm thấy có chút khó thở. Bất đắc dĩ bất động để cho hắn dùng tư thế này, trong đầu hệ thống đã thông báo hoàn thành nhiệm vụ từ lâu, Mạc Thiên đành phải bỏ qua mà cố gắng chìm vào giấc ngủ. Sao lúc nào nhiệm vụ cũng chủ yếu nhắm vào cậu vậy chứ!

Thế nhưng có người lại không để cho cậu được yên, bàn tay kia lập tức không minh bạch luồn vào từ đằng sau lưng tiến thẳng bên trong. Cảm thấy có một bàn tay đang làm loạn trên lưng mình, Mạc Thiên cau mày dùng tay mình đè lại.

Cậu nhìn lên để xác định Mạc Chi Tuyệt có còn đang ngủ hay không, hay là hắn đang nằm mơ thấy ai đó. Mơ ngủ gì mà lại làm loạn tay như thế này chứ, cậu cũng đâu phải nữ nhân!

Bàn tay kia lại không thành thật, mặc kệ sự ngăn cản của Mạc Thiên, luồn đến trước bụng cậu mân mê vài cái rồi lại di chuyển lên trên. Điểm nhỏ trước ngực đột nhiên bị chạm đến khiến cho Mạc Thiên run lên, đầu nhũ của đàn ông không nhạy cảm như của phụ nữ, thế nhưng có cảm giác nhột nhạt.

Mạc Thiên giật mình, ngay lập tức quay người hòng tránh né bàn tay tùy tiện của người nào đó. Cái xoay ngươi lần này khá mạnh, Mạc Thiên sợ Mạc Chi Tuyệt tỉnh lại nên lén liếc mắt sang. Hắn vẫn đang nhắm mắt, hơi thở phả trên đỉnh đầu một cách đều đặn, khuôn mặt tuấn mỹ không có chút nào là giả vờ, cậu thầm thở phào.

Cũng may Mạc Chi Tuyệt không có hành động nào nữa, tay đã ngoan ngoãn khoác lên eo cậu. Mạc Thiên không biết rằng lúc cậu quay người thì hắn đã lén mở mắt ra ngắm nhìn vẻ mặt bối rối này. Môi mỏng nhếch lên, Mạc Chi Tuyệt như một con mèo ăn vụng được, đã thế cái người bị ăn vụng còn không cảnh giác được gì.

Tuy không hiểu tại sao Mạc Thiên lại tự dưng ôm mình, cơ mà đây là một cơ hội tốt để chiếm tiện nghi. Xúc cảm khi chạm đến làn da cách một lớp áo thật sự qua mức thích thú.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nam Chính, Thỉnh Thẳng Lại !!!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook