Chương 85: Chap 79
Hạ Vũ
04/01/2021
Mạc Chi Tuyệt ngồi trên ghế đối diện với viện trưởng mà trầm mặc, đôi mắt đã có quầng thâm nhàn nhạt tiết lộ sự mệt mỏi. Không phải hắn mệt về thể xác mà là về tinh thần, đã mười lăm ngày rồi Mạc Thiên vẫn chưa trở về. Không biết đối với cậu mười lăm ngày ra sao nhưng đối với hắn là cả thế kỷ.
Sau khi Mạc Thiên biến mất, Mạc Chi Tuyệt điên cuồng đi tìm, ai ngăn cản hắn đều không nương tay. Riêng Giai Thụy, cái kẻ gián tiếp khiến Mạc Thiên biến mất lập tức bị hắn đánh đến sắp phế đường tu luyện, nếu không phải viện trưởng đến can ngăn thì thật sự sẽ gây chết người.
Viện trưởng cũng không ngờ Mạc Chi Tuyệt lại có thế lực lớn đến như vậy, vốn dĩ ban đầu tưởng mình chỉ cần lôi kéo là sẽ được thôi, đằng nào sẽ không ai chống lưng cho hắn, hiện tại nhìn qua thật không nén nổi kinh ngạc, không biết từ bao giờ lại có thể áp chế cả bà.
\- Không thể ngờ rằng ở trong học viện lại có người có thể ẩn giấu sâu đến vậy, đúng là bất ngờ.
Mạc Chi Tuyệt không trả lời, cho bà một cái ánh mắt hàm ý bảo viện trưởng nói tiếp.
\- Hai chúng ta cũng không phải là người thích vòng vo, thôi được, ta nói thẳng. Ta muốn chúng ta có thể hợp tác với nhau.
Mạc Chi Tuyệt nhướn mày, có vẻ khinh thường yêu cầu này.
\- Chắc chắn ngươi cũng đã phát hiện chuyện gì đang xảy ra, đúng vậy, trận chiến thú vương này cứ năm mươi năm lại đến một lần, không ai nhường ai, ấy vậy mà hiện tại lại xảy ra sớm hai mươi năm, quả thật trở tay không kịp. Ta có linh cảm trận chiến này là trận chiến quyết định, vậy nên ta cần sự hợp tác của ngươi.
Một người đứng bên tay phải Mạc Chi Tuyệt bước lên, thay hắn trả lời.
\- Trên đời này không có gì là cho không, bà lấy cái gì ra đảm bảo.
Viện trưởng có lẽ cũng đã lường trước vấn đề này nên không mảy may do dự.
\- Ta biết các ngươi đang tìm kiếm một người, ta không đảm bảo sẽ tìm ra nhưng dò vị trí thì không thành vấn đề. Hiện tại chưa rõ vị trí cụ thể nhưng ta biết người ngươi cần tìm ở hướng Bắc.
Mạc Chi Tuyệt nghe vậy ngồi thẳng người, nheo mắt, bây giờ mới mở miệng.
\- Có bao nhiêu phần thật?
\- Ta chắc chắn.
Không khí trầm lặng trong một chốc, Mạc Chi Tuyệt nghiền ngẫm suy nghĩ sau đó mới đứng dậy.
\- Nếu ta biết bà lừa ta thì hãy tự cầu phúc cho bản thân đi.
Nói rồi phẩy tay đi ra ngoài, ý của hắn chính là đã ngầm đồng ý, cả ba người đi theo hắn cũng lập tức rời đi.
Viện trưởng chờ cho trong phòng không còn ai nữa mới ngả người mệt mỏi. Ban nãy quả thật rất áp lực, đúng là kỳ lạ, rõ ràng năng lực của bà không hề thua kém Mạc Chi Tuyệt nhưng thủy chung khi đối diện lại cảm thấy nghẹt thở. Đến cả thương lượng cũng phải tự hạ mình, quả thật thảm hại. May mắn là bắt được điểm mấu chốt, nếu không nhanh tìm ra người cần tìm thì có lẽ sẽ rất nguy hiểm.
...
Mạc Thiên hắt xì mấy cái liền, đưa tay lên xoa xoa mũi, mắt thoáng nhìn xung quanh. Chả biết nên làm cái gì nữa, suốt ngày ăn không ngồi rồi, người người xung quanh thì luôn có vẻ bận rộn, vậy mà chẳng ai đoái hoài gì đến cậu. Thật buồn chán!
Hỏi cũng chả ai đáp, đã muốn mốc meo lên luôn rồi. Rốt cuộc cậu có lợi ích gì cơ chứ, sức mạnh bản thân còn chưa rõ ra sao, hay đây là thú vui của bọn họ, bắt người về nuôi cho béo rồi làm thịt?
Mạc Thiên chán nản nằm xuống, tay vói vào trong cổ lấy sợi dây chuyền ra, ánh sáng xanh dìu dịu, quả thật cái này được khắc lên rất tỉ mỉ, người làm ra nó chắc cũng rất để tâm.
Mạc Thiên cảm thấy có lẽ đây là vật duy nhất của chính chủ vẫn chưa bị lấy xuống. Hoa lưu ly, tại sao lại là hoa lưu ly nhỉ?
Miên man suy nghĩ một lúc thì có người gõ cửa, Mạc Thiên ngồi dậy, chỉnh đốn trang phục một chút rồi mới lên tiếng.
\- Vào đi.
Người bước vào là Cao Lãng, trên tay y cầm một chiếc mặt nạ nhỏ màu đen đủ che nửa khuôn mặt rồi ném nó cho Mạc Thiên. Tay còn lại cũng lấy một cái đeo lên.
Mạc Thiên bắt lấy cái mặt nạ, ngắm nhìn một chút, kiểu dáng đơn giản chất liệu khá tốt.
\- Đeo lên đi, sau đó đi cùng ta.
Mạc Thiên không hỏi nhiều, gật đầu sau đó đeo lên, đứng dậy đi theo Cao Lãng.
Trên đường đi y giải thích sơ lược cho Mạc Thiên hiểu.
\- Lát nữa ngươi cùng ta và mấy người khác đi đến chỗ ranh giới một chuyến, đến đó tham chiến và có thể sẽ đụng mặt Mạc Chi Tuyệt.
Nói đến đây Cao Lãng liếc Mạc Thiên một cái, thấy cậu đang chăm chú nhìn mình không có biểu hiện gì kỳ lạ thì tiếp tục.
\- Nhưng ngươi yên tâm, bọn ta sẽ cố gắng bảo vệ ngươi an toàn, ngươi chỉ cần nhớ kẻ thù của ngươi là Mạc Chi Tuyệt là được.
Mạc Thiên gật đầu đáp ứng, trong lòng tuy có nhiều khúc mắc nhưng không tiện nói ra.
Chỗ xuất phát đã tụ lại kha khá người, trước Mạc Thiên không để ý, đúng là nhiều dáng dấp lạ lẫm. Cậu đi theo Cao Lãng đến chỗ xe sử dụng tinh hạch, học theo y ngồi vào trong đó.
Có lẽ đây là trải nghiệm đầu tiên của Mạc Thiên, ngoài mặt cố tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng đã sớm phấn khích, nào lo nghĩ đến việc bản thân sắp đối đầu nguy hiểm cơ chứ.
\- Đúng rồi, lát nữa ngươi cứ đi cùng ta, chớ chạy lung tung.
\- Ừ.
Mạc Thiên đồng ý, dù gì cậu cũng chả quen ai, lỡ lạc đường lại tự làm khổ bản thân.
Xe này hình thù kỳ lạ, êm hơn cả mấy chiếc xe tốt cậu ngồi ở thời hiện đại, thầm đoán không biết mấy con dị thú kia thì đi thế nào, chắc là sẽ có người dẫn dắt nhỉ. Để di chuyển một lượng lớn như thế, không biết bọn họ làm cách nào.
Mạc Thiên suy nghĩ hồi lâu rồi thiếp đi lúc nào không hay, Cao Lãng nhìn chằm chằm cậu một lúc rồi quay đi, ánh mắt có vài phần phức tạp.
...
\- Đã sắp xếp ổn thỏa chưa, Á Tư?
Phùng Bắc hỏi người đeo mặt nạ bên cạnh mình. Người kia cúi đầu đáp lời.
\- Rồi ạ.
Ông ta gật đầu hài lòng, sau đó mới hỏi tiếp.
\- Cái người Mạc Thiên kia thật sự đáng giá như ngươi nói sao?
Á Tư nghe vậy nhếch môi, khom lưng xuống, giọng nói vẫn như bị bóp méo.
\- Đúng vậy, người phải tin tưởng ta.
Ông ta nhíu mày suy tư, đột nhiên lấy tay ôm đầu. Á Tư thấy thế giống như đã quen thuộc, liền nhanh chóng đỡ lấy đầu Phùng Bắc xoa bóp một cách thuần thục, mãi một lúc sau mày ông ta mới giãn ra.
\- Ta ổn rồi.
Đôi mắt lúc mở ra không còn mơ hồ như trước mà thay vào đó là sự dứt khoát. Á Tư lùi một bước, chăm chú nhìn vào Phùng Bắc một lúc rồi mới cúi đầu. Khoé miệng treo lên nụ cười.
Sau khi Mạc Thiên biến mất, Mạc Chi Tuyệt điên cuồng đi tìm, ai ngăn cản hắn đều không nương tay. Riêng Giai Thụy, cái kẻ gián tiếp khiến Mạc Thiên biến mất lập tức bị hắn đánh đến sắp phế đường tu luyện, nếu không phải viện trưởng đến can ngăn thì thật sự sẽ gây chết người.
Viện trưởng cũng không ngờ Mạc Chi Tuyệt lại có thế lực lớn đến như vậy, vốn dĩ ban đầu tưởng mình chỉ cần lôi kéo là sẽ được thôi, đằng nào sẽ không ai chống lưng cho hắn, hiện tại nhìn qua thật không nén nổi kinh ngạc, không biết từ bao giờ lại có thể áp chế cả bà.
\- Không thể ngờ rằng ở trong học viện lại có người có thể ẩn giấu sâu đến vậy, đúng là bất ngờ.
Mạc Chi Tuyệt không trả lời, cho bà một cái ánh mắt hàm ý bảo viện trưởng nói tiếp.
\- Hai chúng ta cũng không phải là người thích vòng vo, thôi được, ta nói thẳng. Ta muốn chúng ta có thể hợp tác với nhau.
Mạc Chi Tuyệt nhướn mày, có vẻ khinh thường yêu cầu này.
\- Chắc chắn ngươi cũng đã phát hiện chuyện gì đang xảy ra, đúng vậy, trận chiến thú vương này cứ năm mươi năm lại đến một lần, không ai nhường ai, ấy vậy mà hiện tại lại xảy ra sớm hai mươi năm, quả thật trở tay không kịp. Ta có linh cảm trận chiến này là trận chiến quyết định, vậy nên ta cần sự hợp tác của ngươi.
Một người đứng bên tay phải Mạc Chi Tuyệt bước lên, thay hắn trả lời.
\- Trên đời này không có gì là cho không, bà lấy cái gì ra đảm bảo.
Viện trưởng có lẽ cũng đã lường trước vấn đề này nên không mảy may do dự.
\- Ta biết các ngươi đang tìm kiếm một người, ta không đảm bảo sẽ tìm ra nhưng dò vị trí thì không thành vấn đề. Hiện tại chưa rõ vị trí cụ thể nhưng ta biết người ngươi cần tìm ở hướng Bắc.
Mạc Chi Tuyệt nghe vậy ngồi thẳng người, nheo mắt, bây giờ mới mở miệng.
\- Có bao nhiêu phần thật?
\- Ta chắc chắn.
Không khí trầm lặng trong một chốc, Mạc Chi Tuyệt nghiền ngẫm suy nghĩ sau đó mới đứng dậy.
\- Nếu ta biết bà lừa ta thì hãy tự cầu phúc cho bản thân đi.
Nói rồi phẩy tay đi ra ngoài, ý của hắn chính là đã ngầm đồng ý, cả ba người đi theo hắn cũng lập tức rời đi.
Viện trưởng chờ cho trong phòng không còn ai nữa mới ngả người mệt mỏi. Ban nãy quả thật rất áp lực, đúng là kỳ lạ, rõ ràng năng lực của bà không hề thua kém Mạc Chi Tuyệt nhưng thủy chung khi đối diện lại cảm thấy nghẹt thở. Đến cả thương lượng cũng phải tự hạ mình, quả thật thảm hại. May mắn là bắt được điểm mấu chốt, nếu không nhanh tìm ra người cần tìm thì có lẽ sẽ rất nguy hiểm.
...
Mạc Thiên hắt xì mấy cái liền, đưa tay lên xoa xoa mũi, mắt thoáng nhìn xung quanh. Chả biết nên làm cái gì nữa, suốt ngày ăn không ngồi rồi, người người xung quanh thì luôn có vẻ bận rộn, vậy mà chẳng ai đoái hoài gì đến cậu. Thật buồn chán!
Hỏi cũng chả ai đáp, đã muốn mốc meo lên luôn rồi. Rốt cuộc cậu có lợi ích gì cơ chứ, sức mạnh bản thân còn chưa rõ ra sao, hay đây là thú vui của bọn họ, bắt người về nuôi cho béo rồi làm thịt?
Mạc Thiên chán nản nằm xuống, tay vói vào trong cổ lấy sợi dây chuyền ra, ánh sáng xanh dìu dịu, quả thật cái này được khắc lên rất tỉ mỉ, người làm ra nó chắc cũng rất để tâm.
Mạc Thiên cảm thấy có lẽ đây là vật duy nhất của chính chủ vẫn chưa bị lấy xuống. Hoa lưu ly, tại sao lại là hoa lưu ly nhỉ?
Miên man suy nghĩ một lúc thì có người gõ cửa, Mạc Thiên ngồi dậy, chỉnh đốn trang phục một chút rồi mới lên tiếng.
\- Vào đi.
Người bước vào là Cao Lãng, trên tay y cầm một chiếc mặt nạ nhỏ màu đen đủ che nửa khuôn mặt rồi ném nó cho Mạc Thiên. Tay còn lại cũng lấy một cái đeo lên.
Mạc Thiên bắt lấy cái mặt nạ, ngắm nhìn một chút, kiểu dáng đơn giản chất liệu khá tốt.
\- Đeo lên đi, sau đó đi cùng ta.
Mạc Thiên không hỏi nhiều, gật đầu sau đó đeo lên, đứng dậy đi theo Cao Lãng.
Trên đường đi y giải thích sơ lược cho Mạc Thiên hiểu.
\- Lát nữa ngươi cùng ta và mấy người khác đi đến chỗ ranh giới một chuyến, đến đó tham chiến và có thể sẽ đụng mặt Mạc Chi Tuyệt.
Nói đến đây Cao Lãng liếc Mạc Thiên một cái, thấy cậu đang chăm chú nhìn mình không có biểu hiện gì kỳ lạ thì tiếp tục.
\- Nhưng ngươi yên tâm, bọn ta sẽ cố gắng bảo vệ ngươi an toàn, ngươi chỉ cần nhớ kẻ thù của ngươi là Mạc Chi Tuyệt là được.
Mạc Thiên gật đầu đáp ứng, trong lòng tuy có nhiều khúc mắc nhưng không tiện nói ra.
Chỗ xuất phát đã tụ lại kha khá người, trước Mạc Thiên không để ý, đúng là nhiều dáng dấp lạ lẫm. Cậu đi theo Cao Lãng đến chỗ xe sử dụng tinh hạch, học theo y ngồi vào trong đó.
Có lẽ đây là trải nghiệm đầu tiên của Mạc Thiên, ngoài mặt cố tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng đã sớm phấn khích, nào lo nghĩ đến việc bản thân sắp đối đầu nguy hiểm cơ chứ.
\- Đúng rồi, lát nữa ngươi cứ đi cùng ta, chớ chạy lung tung.
\- Ừ.
Mạc Thiên đồng ý, dù gì cậu cũng chả quen ai, lỡ lạc đường lại tự làm khổ bản thân.
Xe này hình thù kỳ lạ, êm hơn cả mấy chiếc xe tốt cậu ngồi ở thời hiện đại, thầm đoán không biết mấy con dị thú kia thì đi thế nào, chắc là sẽ có người dẫn dắt nhỉ. Để di chuyển một lượng lớn như thế, không biết bọn họ làm cách nào.
Mạc Thiên suy nghĩ hồi lâu rồi thiếp đi lúc nào không hay, Cao Lãng nhìn chằm chằm cậu một lúc rồi quay đi, ánh mắt có vài phần phức tạp.
...
\- Đã sắp xếp ổn thỏa chưa, Á Tư?
Phùng Bắc hỏi người đeo mặt nạ bên cạnh mình. Người kia cúi đầu đáp lời.
\- Rồi ạ.
Ông ta gật đầu hài lòng, sau đó mới hỏi tiếp.
\- Cái người Mạc Thiên kia thật sự đáng giá như ngươi nói sao?
Á Tư nghe vậy nhếch môi, khom lưng xuống, giọng nói vẫn như bị bóp méo.
\- Đúng vậy, người phải tin tưởng ta.
Ông ta nhíu mày suy tư, đột nhiên lấy tay ôm đầu. Á Tư thấy thế giống như đã quen thuộc, liền nhanh chóng đỡ lấy đầu Phùng Bắc xoa bóp một cách thuần thục, mãi một lúc sau mày ông ta mới giãn ra.
\- Ta ổn rồi.
Đôi mắt lúc mở ra không còn mơ hồ như trước mà thay vào đó là sự dứt khoát. Á Tư lùi một bước, chăm chú nhìn vào Phùng Bắc một lúc rồi mới cúi đầu. Khoé miệng treo lên nụ cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.