Chương 45: Khó tăng cấp
Vanil
24/10/2019
Một thời gian sau, mặc dù ngày ngày cố gắng luyện tập văn tự, học y học, sử dụng các loại đoản đao,... Rồi còn ngày ngày
tĩnh tâm, hấp thụ linh khí, luyện chút võ,... Cơ thể thực sự trở nên dẻo dai, nhanh nhẹn, lại có sức lực hơn nhiều nhưng Liễu Y Dạ vẫn chẳng thể nào vượt qua cái mốc cấp 1.
"Này, ta trước giờ không hỏi tới nhưng tại sao đó giờ cũng đã ba năm kể từ ngày ta thức tỉnh khí, mở linh căn cấp 1 nhưng sao ta vẫn chẳng thể lên được cấp nào vậy? Cứ mãi dậm chân ở cấp 1 thế này..."
Y Dạ hỏi hệ thống với khuôn mặt chán nản.
"Cô không cần lo! Cô mạnh hơn so với cấp bậc của mình, tuy là mãi ở cấp 1 cũng có một số hạn chế nhưng thực sự cô đã mạnh hơn lũ nhóc đồng trang lứa rồi!"
Hệ thống thản nhiên.
"Nhưng... cấp 1... Haizz!" Y Dạ thở dài một tiếng, nghe mà não nề.
"Cô muốn biết vì sao cô cứ mãi ở cấp 1 không?"
Y Dạ nhìn lên, khuôn mặt tỏ vẻ chán ghét. Cái hệ thống dở hơi kia lại đi hỏi ngay câu mà ban đầu cô hỏi nó.
"Haizz! Vì sao?" Y Dạ chán nản hỏi.
"Vì... cô luyện văn tự quá nhiều!" hệ thống mỉm cười.
"Hả..?! Tại văn tự?!" Y Dạ ngạc nhiên.
"Sao lại thế? Không phải văn tự là luyện khí sao? Nếu là khí thì sao ta lại không lên cấp được?"
"..." hệ thống nhìn vào Y Dạ.
"Phải, văn tự đúng là luyện khí. Nhưng... khí đó khác với linh khí tu luyện để tăng cấp. Hmm... sao nhỉ? Đại khái thì nó là một loại sức mạnh có tự nhiên trong cơ thể con người, loại này thường là dùng để luyện võ hơn."
Hệ thống bắt đầu bài thuyết giảng của nó.
"Khí thì ai cũng có, linh khí thì người có người không. Người bình thường không có linh khí thì dùng loại khí này để luyện võ, cao cấp hơn thì dùng như một loại nguồn cung để thi triển ma thuật."
"Có khí mạnh thì cơ hội mở linh khí càng cao, đại khái thì nó là khởi nguồn. Khí để luyện võ là loại thông thường ai cũng có thể học, còn khí mà dùng làm phép thì còn tùy cơ địa con người. Người tu luyện mà khó lên cấp thì thường cũng sẽ chuyên tâm học khí để trở thành ma pháp sư, bù đắp cho thiếu sót của linh lực trong người."
Y Dạ nghe nó nói một tràng, hiểu thì hiểu đấy nhưng...
"Nó thì có liên quan gì tới việc ta khó lên cấp?"
"Ôi trời! Cô nương của tôi ơi... không chú ý sao?"
"Những người thức tỉnh mà linh lực thấp thì sẽ chuyển qua học về khí để trở thành ma pháp sư, cũng có người chọn trở thành võ sư, hiếm tí nữa thì cũng có thể học vài môn khác."
"Nên...?" Y Dạ nghiêng đầu.
"Vấn đề là ở chỗ đó đấy!" "Chỉ có người không có linh khí hay linh lực yếu thì mới học chuyên khí. Văn tự mà cô học trước giờ chính là môn chuyên của khí chứ gì."
Hệ thống cáu. Y Dạ dường như hiểu ra gì đó.
"Ý ngươi là vì ta học chuyên khí nên không thể tu luyện tăng cấp được?"
"..." "Cũng không hẳn thế!" Nó lắc đầu.
"Vì cô học chuyên khí cho nên nguồn khí trong cô trở nên dồi dào và nhiều hơn bình thường. Điều đó khiến cho linh khí bị lấn áp. Người bình thường muốn tăng cấp thì chỉ cần tu luyện như thường vì khí họ ít. Còn cô..."
Hệ thống nhìn vào Y Dạ, hơi lo sợ.
"Cô phải tu luyện gấp ba gấp năm lần người thường thì mới có thể cân bằng hai nguồn khí mà tăng cấp!"
"Nà ní? Bắt ta phải tu nhiều hơn nữa á?" Y Dạ trợn mắt.
"Phả... phải..."
"Ta nhớ... cái đứa mà bảo ta học văn tự... là ngươi mà nhỉ?" Y Dạ tức giận.
"Thì... đúng là văn tự rất tốt mà, cô lại có nguồn khí lớn từ bé rồi nên..." hệ thống có chút ngập ngừng.
"Grừ rừ! Đồ đáng ghét!!" Y Dạ quát lên.
"Th... thôi mà kí chủ! Dù sao từ nhỏ khí của cô đã lớn, tu luyện xác định là chậm hơn nhiều rồi, cô còn giận làm gì nữa chứ?"
"Phải rồi ha! Từ nhỏ khí của ta nhiều là do toàn dùng thần thức nói chuyện với mi chứ ai?" sau lưng Y Dạ lửa bốc lên luôn rồi.
"Kí.. kí chủ, không những là vì khí thôi đâu!"
"Còn vì gì nữa hả?"
"Vì tiểu Viên!"
"... Tiểu Viên?" Y Dạ bình tĩnh lại. "Tiểu Viên làm sao?"
"Cô tuổi còn nhỏ, rõ ràng là không nên có một thức thần cao cấp như tiểu Viên. Nay cô lại đòi có một thức thần, lại còn chọn ngay con rồng trắng, thẻ hiếm cấp SS..."
"Thì...?"
"Rồng thường khí rất nhiều, chúng dùng song song linh khí và khí thường. Chúng là loài đã phổ biến văn tự cho nhân loại đấy!"
"..." Y Dạ nheo mắt nhìn hệ thống.
"Tiểu Viên của cô... đã là rồng, lại còn là loài bạch long. Mấy con rồng màu trắng đó là loài có khí gấp đôi rồng thường nữa đấy! Chúng dùng văn tự và cổ tự rất thuần thục."
Lúc này Y Dạ như nghe sét đánh ngang tai, trợn mắt há mồm.
"Vậ... vậy nghĩa là..." Y Dạ lắp bắp.
"Khí của cô cộng một phần khí của nó. Tức độ khó của việc tăng cấp của cô là 3-5 và nhân đôi lên nữa..." hệ thống cười gượng.
"Tá... tám... tám đến mười lần! Khó tăng cấp gấp 8 - 10 lần!" Y Dạ suýt ngã ra, dù còn giữ được thăng bằng nhưng hồn thì lượn lờ theo gió mây luôn rồi.
"Ôi trời ơi! Cuộc sống của tui thật tràn đầy hi vọng mà!" Y Dạ cười trong nước mắt.
"Này, ta trước giờ không hỏi tới nhưng tại sao đó giờ cũng đã ba năm kể từ ngày ta thức tỉnh khí, mở linh căn cấp 1 nhưng sao ta vẫn chẳng thể lên được cấp nào vậy? Cứ mãi dậm chân ở cấp 1 thế này..."
Y Dạ hỏi hệ thống với khuôn mặt chán nản.
"Cô không cần lo! Cô mạnh hơn so với cấp bậc của mình, tuy là mãi ở cấp 1 cũng có một số hạn chế nhưng thực sự cô đã mạnh hơn lũ nhóc đồng trang lứa rồi!"
Hệ thống thản nhiên.
"Nhưng... cấp 1... Haizz!" Y Dạ thở dài một tiếng, nghe mà não nề.
"Cô muốn biết vì sao cô cứ mãi ở cấp 1 không?"
Y Dạ nhìn lên, khuôn mặt tỏ vẻ chán ghét. Cái hệ thống dở hơi kia lại đi hỏi ngay câu mà ban đầu cô hỏi nó.
"Haizz! Vì sao?" Y Dạ chán nản hỏi.
"Vì... cô luyện văn tự quá nhiều!" hệ thống mỉm cười.
"Hả..?! Tại văn tự?!" Y Dạ ngạc nhiên.
"Sao lại thế? Không phải văn tự là luyện khí sao? Nếu là khí thì sao ta lại không lên cấp được?"
"..." hệ thống nhìn vào Y Dạ.
"Phải, văn tự đúng là luyện khí. Nhưng... khí đó khác với linh khí tu luyện để tăng cấp. Hmm... sao nhỉ? Đại khái thì nó là một loại sức mạnh có tự nhiên trong cơ thể con người, loại này thường là dùng để luyện võ hơn."
Hệ thống bắt đầu bài thuyết giảng của nó.
"Khí thì ai cũng có, linh khí thì người có người không. Người bình thường không có linh khí thì dùng loại khí này để luyện võ, cao cấp hơn thì dùng như một loại nguồn cung để thi triển ma thuật."
"Có khí mạnh thì cơ hội mở linh khí càng cao, đại khái thì nó là khởi nguồn. Khí để luyện võ là loại thông thường ai cũng có thể học, còn khí mà dùng làm phép thì còn tùy cơ địa con người. Người tu luyện mà khó lên cấp thì thường cũng sẽ chuyên tâm học khí để trở thành ma pháp sư, bù đắp cho thiếu sót của linh lực trong người."
Y Dạ nghe nó nói một tràng, hiểu thì hiểu đấy nhưng...
"Nó thì có liên quan gì tới việc ta khó lên cấp?"
"Ôi trời! Cô nương của tôi ơi... không chú ý sao?"
"Những người thức tỉnh mà linh lực thấp thì sẽ chuyển qua học về khí để trở thành ma pháp sư, cũng có người chọn trở thành võ sư, hiếm tí nữa thì cũng có thể học vài môn khác."
"Nên...?" Y Dạ nghiêng đầu.
"Vấn đề là ở chỗ đó đấy!" "Chỉ có người không có linh khí hay linh lực yếu thì mới học chuyên khí. Văn tự mà cô học trước giờ chính là môn chuyên của khí chứ gì."
Hệ thống cáu. Y Dạ dường như hiểu ra gì đó.
"Ý ngươi là vì ta học chuyên khí nên không thể tu luyện tăng cấp được?"
"..." "Cũng không hẳn thế!" Nó lắc đầu.
"Vì cô học chuyên khí cho nên nguồn khí trong cô trở nên dồi dào và nhiều hơn bình thường. Điều đó khiến cho linh khí bị lấn áp. Người bình thường muốn tăng cấp thì chỉ cần tu luyện như thường vì khí họ ít. Còn cô..."
Hệ thống nhìn vào Y Dạ, hơi lo sợ.
"Cô phải tu luyện gấp ba gấp năm lần người thường thì mới có thể cân bằng hai nguồn khí mà tăng cấp!"
"Nà ní? Bắt ta phải tu nhiều hơn nữa á?" Y Dạ trợn mắt.
"Phả... phải..."
"Ta nhớ... cái đứa mà bảo ta học văn tự... là ngươi mà nhỉ?" Y Dạ tức giận.
"Thì... đúng là văn tự rất tốt mà, cô lại có nguồn khí lớn từ bé rồi nên..." hệ thống có chút ngập ngừng.
"Grừ rừ! Đồ đáng ghét!!" Y Dạ quát lên.
"Th... thôi mà kí chủ! Dù sao từ nhỏ khí của cô đã lớn, tu luyện xác định là chậm hơn nhiều rồi, cô còn giận làm gì nữa chứ?"
"Phải rồi ha! Từ nhỏ khí của ta nhiều là do toàn dùng thần thức nói chuyện với mi chứ ai?" sau lưng Y Dạ lửa bốc lên luôn rồi.
"Kí.. kí chủ, không những là vì khí thôi đâu!"
"Còn vì gì nữa hả?"
"Vì tiểu Viên!"
"... Tiểu Viên?" Y Dạ bình tĩnh lại. "Tiểu Viên làm sao?"
"Cô tuổi còn nhỏ, rõ ràng là không nên có một thức thần cao cấp như tiểu Viên. Nay cô lại đòi có một thức thần, lại còn chọn ngay con rồng trắng, thẻ hiếm cấp SS..."
"Thì...?"
"Rồng thường khí rất nhiều, chúng dùng song song linh khí và khí thường. Chúng là loài đã phổ biến văn tự cho nhân loại đấy!"
"..." Y Dạ nheo mắt nhìn hệ thống.
"Tiểu Viên của cô... đã là rồng, lại còn là loài bạch long. Mấy con rồng màu trắng đó là loài có khí gấp đôi rồng thường nữa đấy! Chúng dùng văn tự và cổ tự rất thuần thục."
Lúc này Y Dạ như nghe sét đánh ngang tai, trợn mắt há mồm.
"Vậ... vậy nghĩa là..." Y Dạ lắp bắp.
"Khí của cô cộng một phần khí của nó. Tức độ khó của việc tăng cấp của cô là 3-5 và nhân đôi lên nữa..." hệ thống cười gượng.
"Tá... tám... tám đến mười lần! Khó tăng cấp gấp 8 - 10 lần!" Y Dạ suýt ngã ra, dù còn giữ được thăng bằng nhưng hồn thì lượn lờ theo gió mây luôn rồi.
"Ôi trời ơi! Cuộc sống của tui thật tràn đầy hi vọng mà!" Y Dạ cười trong nước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.