Chương 57: Vốn đã có kết quả
Vanil
26/10/2019
Trận đấu giữa Liễu Minh Khang và La Bác Triệt
cũng diễn ra phải nói là hấp dẫn không kém. La Bác Triệt đặc biệt hiếu
chiến, từ đầu trận đã cố gắng tấn công toàn chỗ hiểm nhưng Liễu Minh
Khang lại thủ thân như ngọc, căn bản không thể chạm vào. Phải nói là một bên full dame, một bên max giáp.
Tuy nhiên mới đánh nhau được cỡ 20 phút thì Hàm Nguyệt tới. Tức giận kéo Liễu Minh Châu và Liễu Minh Khang về vì tội trốn học để tới đây. Thế là trận đấu có thể gọi là bất phân thắng bại.
"Thế... ta thắng hay chưa?" La Bác Triệt mơ hồ nhìn theo hướng Liễu Minh Khang bị xách tai kéo đi mà hỏi.
"Một người rời sàn đấu, tứ hoàng tử thắng." Lâm lão tướng nheo mắt, vuốt râu.
"Thế thì huynh vẫn chưa coi là thắng thực sự, chẳng qua đối thủ rời sàn đấu nên phần thắng mói thuộc về huynh!" Liễu Y Dạ phán một câu rồi le lưỡi ý bảo 'huynh còn yếu lắm!'
"Muội... hừ! Coi như là thế! Lát nữa đấu với ta thì muội sẽ tự biết ai yếu hơn ai" La Bác Triệt bày ra vẻ mặt cười nhăn nhó, cảm xúc trong người viết rõ ra hết trên mặt 'tức giận'.
"Blèè!" Y Dạ lè lưỡi.
"Được rồi hai đứa, tới lượt bọn ta rồi!" Liễu Y Tịnh chen vào trước khi hai đứa nhóc này xông thắng lên đánh nhau trước.
"Hai đứa lên sàn đi" Lâm lão tướng quân giọng ồm ồm, đôi mắt vẫn híp lại.
.....
La Nguyên Nguyên và Liễu Y Tịnh đứng đối diện nhau, mặt cả hai đều bĩnh tĩnh tới ớn lạnh.
Hai người khom lưng chào đối thủ rồi chuẩn bị bắt đầu. La Nguyên Nguyên dang rộng chân, đứng ở thế chữ tấn. Có vẻ là La Nguyên Nguyên mở đầu sẽ đánh chay.
Bên kia Liễu Y Tịnh cũng đứng im, không đụng vũ khí, có vẻ cũng là đánh chay.
"Bắt đầu!" một tiếng hô đặc biệt dõng dạc từ lão tướng quân.
Hai người trên kia không phản ứng gì đặc biệt, vẫn đứng im một chỗ.
La Nguyên Nguyên là người xông tới trước. Tốc độ không cần hỗ trợ mà thực đã rất nhanh, trong chớp mắt liền cho Liễu Y Tịnh một phát vào eo, khiến Liễu Y Tịnh mất thế cân bằng.
"Ha... phù" Liễu Y Tịnh lấy lại cân bằng, hít thở một hơi rồi ngay lập tức lao tới bên đối thủ.
Hai người này hôm nay quần áo vẫn chủ đạo là màu xanh lam và màu trắng nhưng lại thuộc dạng quần áo dễ vận động, chịu được ma sát lớn. Bình thường thì thấy im im nhưng khi mặc bộ đồ kia vào rồi lên sàn đấu thì cả hai đều lao như tên bắn, quần áo lại giống nhau nên rời mắt một cái chắc không nhận ra bên nào là Liễu Y Tịnh, bên nào là La Nguyên Nguyên.
Hai người đánh chay mà cũng rất kịch liệt, ở dưới nghe toàn tiếng vút vút với bốp bốp không. Bên này cho bên kia một cước thì sẽ nhận lại một đấm và ngược lại.
'Thổ độn' La Nguyên Nguyên dẫm chân mạnh một phát xuống sàn, một đám đất lớn lao lên, chĩa thẳng về Liễu Y Tịnh.
Liễu Y Tịnh mở to mắt, một cước đá cho nát tảng đất lớn kia. 'Đao gió' dùng tay làm đao, Liễu Y Tịnh ngay lập tức xông ra từ đám đất vỡ vụn kia, vung một phát ngay vai La Nguyên Nguyên.
"Á!" bị vung trúng, phần xương vai La Nguyên Nguyên đau nhói, thâm đen dần.
Do tiếp cận quá gần, Liễu Y Tịnh bị La Nguyên Nguyên phản cho một đòn ngay bụng, bị văng ra.
'Ngàn mũi lao đất!' La Nguyên Nguyên lại đạp mạnh chân xuống, một đám đất hình lao nhọn xông lên, tạo một hình thù hùng vĩ trên võ đài. Đám đất đó mọc nhanh, đâm cho Liễu Y Tịnh vài phát xước da rồi lấn cả sàn đấu. Hai bên hoàn toàn không nhìn thấy nhau.
"Gió! Nổi lên và chém đứt chúng!" Liễu Y tịnh ra lệnh. Lập tức tinh linh tấn công hệ gió tới giúp, cát phẳng đám lao kia.
'Băng kết tinh-Băng lao' nên La Nguyên Nguyên thủ sẵn thêm vài trăm cái băng lao trôi nổi trên không, chờ lúc đám đất kia bị san sẽ lao thẳng tới chỗ Liễu Y Tịnh.
'Hỏa cầu' Liễu Y Tịnh bên kia cũng treo hỏa cầu trên không với số lượng ngang ngửa, bình thản chờ tinh linh gió đập nát chỗ đất kia.
'Bùm!!' ngay khi đất được san, hai bên ném hỏa cầu và băng lao vào nhau, tạo ra tiếng nổ lớn, băng bị đốt thành dạng khí, sương bay mù mịt.
'Ma pháp khu vực: Đông cứng' Liễu Y Tịnh chỉ điểm. Một khu vực dưới chân La Nguyên Nguyên sáng lên, ngay lập tức, La Nguyên Nguyên bất động.
"?! Sao đại tỷ lại dùng được mà pháp cơ chứ?" Y Dạ ngạc nhiên.
Liễu Y Tịnh phía trên hoàn toàn không quan tâm, dùng một loạt cầu pháo phóng về phía La Nguyên Nguyên, đã thương tứ chi toàn thân nhưng đặc biệt tránh khuôn mặt.
Sau ba phút, ma pháp tự động giải trừ, La Nguyên Nguyên cử động trở lại nhưng do vết thương trên người quá nhiều, máu chảy bê bết nên tốc độ cùng sát thương giảm dần đi.
La Nguyên Nguyên coi như là miễn cưỡng duy trì tiếp nửa sau trận đấu nhưng tới một giọt máu cũng không thể làm Liễu Y Tịnh nhỏ ra được.
"Đủ rồi! Dừng lại đi, càng đánh vết thương càng thêm nặng mà lại không ích gì. Trận này đại công chúa thắng" Lâm lão chán nản đứng lên, vươn vai.
La Nguyên Nguyên không nói gì. Kết quả ngay từ đầu đã định là phần thua thuộc về cô nhưng bản thân cô lại hận sao không thể như Liễu Minh Châu, đánh một trận ác liệt rồi mới xuống.
"Đưa nhị công chúa đi chữa trị đi!" Lâm Lão tướng phất tay áo, ra hiệu cho mấy nha hoàn gần đó tới.
Tuy nhiên mới đánh nhau được cỡ 20 phút thì Hàm Nguyệt tới. Tức giận kéo Liễu Minh Châu và Liễu Minh Khang về vì tội trốn học để tới đây. Thế là trận đấu có thể gọi là bất phân thắng bại.
"Thế... ta thắng hay chưa?" La Bác Triệt mơ hồ nhìn theo hướng Liễu Minh Khang bị xách tai kéo đi mà hỏi.
"Một người rời sàn đấu, tứ hoàng tử thắng." Lâm lão tướng nheo mắt, vuốt râu.
"Thế thì huynh vẫn chưa coi là thắng thực sự, chẳng qua đối thủ rời sàn đấu nên phần thắng mói thuộc về huynh!" Liễu Y Dạ phán một câu rồi le lưỡi ý bảo 'huynh còn yếu lắm!'
"Muội... hừ! Coi như là thế! Lát nữa đấu với ta thì muội sẽ tự biết ai yếu hơn ai" La Bác Triệt bày ra vẻ mặt cười nhăn nhó, cảm xúc trong người viết rõ ra hết trên mặt 'tức giận'.
"Blèè!" Y Dạ lè lưỡi.
"Được rồi hai đứa, tới lượt bọn ta rồi!" Liễu Y Tịnh chen vào trước khi hai đứa nhóc này xông thắng lên đánh nhau trước.
"Hai đứa lên sàn đi" Lâm lão tướng quân giọng ồm ồm, đôi mắt vẫn híp lại.
.....
La Nguyên Nguyên và Liễu Y Tịnh đứng đối diện nhau, mặt cả hai đều bĩnh tĩnh tới ớn lạnh.
Hai người khom lưng chào đối thủ rồi chuẩn bị bắt đầu. La Nguyên Nguyên dang rộng chân, đứng ở thế chữ tấn. Có vẻ là La Nguyên Nguyên mở đầu sẽ đánh chay.
Bên kia Liễu Y Tịnh cũng đứng im, không đụng vũ khí, có vẻ cũng là đánh chay.
"Bắt đầu!" một tiếng hô đặc biệt dõng dạc từ lão tướng quân.
Hai người trên kia không phản ứng gì đặc biệt, vẫn đứng im một chỗ.
La Nguyên Nguyên là người xông tới trước. Tốc độ không cần hỗ trợ mà thực đã rất nhanh, trong chớp mắt liền cho Liễu Y Tịnh một phát vào eo, khiến Liễu Y Tịnh mất thế cân bằng.
"Ha... phù" Liễu Y Tịnh lấy lại cân bằng, hít thở một hơi rồi ngay lập tức lao tới bên đối thủ.
Hai người này hôm nay quần áo vẫn chủ đạo là màu xanh lam và màu trắng nhưng lại thuộc dạng quần áo dễ vận động, chịu được ma sát lớn. Bình thường thì thấy im im nhưng khi mặc bộ đồ kia vào rồi lên sàn đấu thì cả hai đều lao như tên bắn, quần áo lại giống nhau nên rời mắt một cái chắc không nhận ra bên nào là Liễu Y Tịnh, bên nào là La Nguyên Nguyên.
Hai người đánh chay mà cũng rất kịch liệt, ở dưới nghe toàn tiếng vút vút với bốp bốp không. Bên này cho bên kia một cước thì sẽ nhận lại một đấm và ngược lại.
'Thổ độn' La Nguyên Nguyên dẫm chân mạnh một phát xuống sàn, một đám đất lớn lao lên, chĩa thẳng về Liễu Y Tịnh.
Liễu Y Tịnh mở to mắt, một cước đá cho nát tảng đất lớn kia. 'Đao gió' dùng tay làm đao, Liễu Y Tịnh ngay lập tức xông ra từ đám đất vỡ vụn kia, vung một phát ngay vai La Nguyên Nguyên.
"Á!" bị vung trúng, phần xương vai La Nguyên Nguyên đau nhói, thâm đen dần.
Do tiếp cận quá gần, Liễu Y Tịnh bị La Nguyên Nguyên phản cho một đòn ngay bụng, bị văng ra.
'Ngàn mũi lao đất!' La Nguyên Nguyên lại đạp mạnh chân xuống, một đám đất hình lao nhọn xông lên, tạo một hình thù hùng vĩ trên võ đài. Đám đất đó mọc nhanh, đâm cho Liễu Y Tịnh vài phát xước da rồi lấn cả sàn đấu. Hai bên hoàn toàn không nhìn thấy nhau.
"Gió! Nổi lên và chém đứt chúng!" Liễu Y tịnh ra lệnh. Lập tức tinh linh tấn công hệ gió tới giúp, cát phẳng đám lao kia.
'Băng kết tinh-Băng lao' nên La Nguyên Nguyên thủ sẵn thêm vài trăm cái băng lao trôi nổi trên không, chờ lúc đám đất kia bị san sẽ lao thẳng tới chỗ Liễu Y Tịnh.
'Hỏa cầu' Liễu Y Tịnh bên kia cũng treo hỏa cầu trên không với số lượng ngang ngửa, bình thản chờ tinh linh gió đập nát chỗ đất kia.
'Bùm!!' ngay khi đất được san, hai bên ném hỏa cầu và băng lao vào nhau, tạo ra tiếng nổ lớn, băng bị đốt thành dạng khí, sương bay mù mịt.
'Ma pháp khu vực: Đông cứng' Liễu Y Tịnh chỉ điểm. Một khu vực dưới chân La Nguyên Nguyên sáng lên, ngay lập tức, La Nguyên Nguyên bất động.
"?! Sao đại tỷ lại dùng được mà pháp cơ chứ?" Y Dạ ngạc nhiên.
Liễu Y Tịnh phía trên hoàn toàn không quan tâm, dùng một loạt cầu pháo phóng về phía La Nguyên Nguyên, đã thương tứ chi toàn thân nhưng đặc biệt tránh khuôn mặt.
Sau ba phút, ma pháp tự động giải trừ, La Nguyên Nguyên cử động trở lại nhưng do vết thương trên người quá nhiều, máu chảy bê bết nên tốc độ cùng sát thương giảm dần đi.
La Nguyên Nguyên coi như là miễn cưỡng duy trì tiếp nửa sau trận đấu nhưng tới một giọt máu cũng không thể làm Liễu Y Tịnh nhỏ ra được.
"Đủ rồi! Dừng lại đi, càng đánh vết thương càng thêm nặng mà lại không ích gì. Trận này đại công chúa thắng" Lâm lão chán nản đứng lên, vươn vai.
La Nguyên Nguyên không nói gì. Kết quả ngay từ đầu đã định là phần thua thuộc về cô nhưng bản thân cô lại hận sao không thể như Liễu Minh Châu, đánh một trận ác liệt rồi mới xuống.
"Đưa nhị công chúa đi chữa trị đi!" Lâm Lão tướng phất tay áo, ra hiệu cho mấy nha hoàn gần đó tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.