Nam Chính Và Phản Diện Đột Ngột Theo Dõi Tôi !!!
Chương 42
Nehene9
22/07/2023
Nhận ra không khí không ổn, Đình Thái vội vàng xốc lại tâm lí, bao nhiên năm chinh chiến trên thương trường của ông ta chính là để cho khoảnh
khắc này. Lão ta đặt tầm mắt hướng về phía bảo vệ, nghiêng đầu gọi.
- Cho nó vào đây.
Một câu nói không có đầu đuôi, bảo tiêu của Đình gia gật đầu, nói cái gì đó vào bộ đàm đeo trước ngực.
- Thôi thì hôm nay đã làm Phật lòng hai vị sếp lớn, lão già này sẽ đến tội bằng một cách thức khác vậy.
Ông ta vừa nói xong, cánh cửa bên ngoài đột nhiên bật mở lần nữa, người chưa thấy mà âm thanh hằn học từ bên ngoài đã truyền vào. Khoảng 4, 5 giây sau, người ở ngoài cửa mới chậm rãi xuất hiện trước ánh sáng. Hoá ra không phải là một khuôn mặt lạ lẫm gì. Đình Thái ngoắt ngoắt tay gọi ngươi ngoài cửa, giọng lão trầm xuống.
- Đình Lâm, bước lại đây.
Đình Lâm vừa mới lêu lổng ở mấy quán bả bên ngoài đột nhiên lại bị bố gọi về, cậu ta mặc quần áo xộc xệch, hơi thở tràn ngập mùi rượu. Mắt cậu ta đỏ gay, miệng thì lèm bèm chửi thề, trông giống như một kẻ thất học đầu đường xó chợ. Đình Lâm hướng ánh mắt về phía bố mình, cầu nhàu mấy tiếng. Nhưng khi ánh mắt chạm đến thân ảnh Diệp Lâm Anh đang ngồi gần đó, sắc mặt của cậu ta liền trắng bệch, cắt không còn giọt máu. Dĩ nhiên Đình Lâm chưa bao giờ quên vụ bạo loạn ở khu “Điệp Thước” của Diệp Lâm Anh hôm trước, hắn đã tặng cho thằng nhóc ấy một bài học nhớ đời, không nhớ cũng uổng.
Đình Thái thấy con mình đứng im như trời trồng, lão liền lớn giọng mang theo uy hiếp.
- Mày điếc à, tao bảo mày bước lại gần đây, mau hối lỗi trước mặt Diệp tổng, bài học ngày hôm trước còn chưa đủ sao.
Đình Lâm giật mình, run run nhìn bố mình. Cậu ta Lê từng bước chân nặng nề bước tới, khẽ khàng đứng trước mặt Diệp Lâm Anh như một kẻ hèn hạ. Đình Thái quan sát sắc mặt lạnh lùng vô cảm của Diệp Lâm Anh, hắn nhận ra hình như còn chưa đủ thành ý liền đạp bàn ra oai mấy cái, chỉ vào mặt con trai của lão.
- Mày! Đồ bất Hiếu, bao nhiêu tiền bạc tao đổ cho mày ăn học để gây chuyện sinh sự thế à.
Đình Thái nói xong lại quay sang nịnh bợ Diệp Lâm aNH, lão cố gắng dịu giọng hết mức có thể.
- Hôm nay tôi chính là để nó xin lỗi cậu một cách chính thức, mong rằng sau này cậu sẽ giơ cao đánh khẽ, đừng chấp nhất mấy đứa nhóc. Còn mày” Lão lại quay sang Đình Lâm, lớn tiếng cay nghiến”. Mày bây giờ liền quỳ xuống, cầu xin Diệp tổng tha thứ cho mày.
Diệp Lâm Anh không sao ngấm nỗi nữa, hắn bật cười mấy tiếng lạnh lùng, liếc nhìn gương mặt của Đình Lâm đối diện mình, hắn thực muốn biết tôn nghiêm của đám người nhà này sẽ còn được hạ đến mức độ nào nữa. Có vẻ như quyền lực của Đình Thái chỉ lớn trong phạm vị gia đình, nếu tính là quan hệ ngoài xã hội, lão chẳng là cái thá gì cả. Thích quỳ đến vậy sao? Được rồi, thế thì để xem hôm nay sẽ có thể quỳ được đến mức độ nào.
- Lạc Văn xuyên, cậu thấy sao?
Diệp Lâm Anh đột nhiên quay xe khiến cả đám người rớt đài, không thể theo kịp được câu hỏi vu vơ của hắn. Đột nhiên lại xuất hiện Lạc Văn Xuyên trong cuộc hội thoại khiến tất cả đều hướng ánh mắt về phía cậu. Lạc Văn Xuyên xoay cái ly trong tay, liếc nhìn khuôn mặt béo của Đình Thái. Cậu tiếp lời.
- Thực ra chuyện này cũng không phải không có cách giải quyết. Đình Lâm đã gây ra chuyện lớn, Đình Lão gia đây lại cam lòng để cậu ấy chịu quỳ như thế, quả thực là đau lòng.
Đình Thái như bắt được điểm tốt, vội gật đầu vâng vâng dạ dạ.
- Lạc tổng nói chí phải, chuyện này nếu Diệp tổng có thể bỏ qua suôn sẻ, tôi nhất định ghi nhớ, sau này sẽ giáo huấn lại nó rõ ràng, không để chướng mắt các cậu.
Đình Thái vui vẻ cười nói, lại không để ý đến ánh mắt sâu xa của Lạc Văn Xuyên, trên môi cậu treo một nụ cười nhạt, gật gù.
- Có vẻ như Đình Lão gia đã hiểu sai chuyện gì đó. Thất thoát của Diệp tổng đây cũng ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến công ty của tôi. Vì thế, về chuyện này không chỉ đơn giản là vấn đề của Đình Lâm nữa
Đình Thái đột nhiên căng mặt, ông ta chậm rãi dò xét.
- Cậu lại có ý gì.
Lạc Văn Xuyên nhún vai, khẽ nhìn qua Diệp Lâm Anh.
- Vậy đi, chỉ cần Đình Lão Gia chịu hạ nước quỳ xuống trước mặt Diệp tổng, coi như mọi ân oán tư thù gì đó đều bỏ qua hết, chúng ta lại còn có thể kết giao nghĩa tình, cùng nhau đi lên, ông thấy sao.
Đình Thái tái mét mặt mày, ông ta biết được mình chẳng thể nào thoát dễ dàng như vậy, là do ông ta nghĩ quá tốt rồi.
- Dù sao tôi cũng là tiền bối, các cậu còn không biết nhìn tình hình hay sao, hiện giờ chỗ này bao vây đều là người của tôi, lựa lời mà nói đi chứ.
Lạc Văn Xuyên định đáp trả, Diệp Lâm Anh đã tiến lên một bước, nắm lấy vai của Đình Thái. Ông ta lập tức e sợ, môi run bần bật.
- Tiền bối sao? Trong giới kinh doanh chả có cái gì gọi là tiền bối hậu bối cả. Kẻ nào có tiền chính là vua.
Diệp Lâm Anh bật cười nhìn khuôn mặt của Đình Thái, khẽ sờ cây súng lục treo ở bên hông, nghiêng đầu
- Nói về quyền, ông không thể bằng tôi, nói về tiền, lại càng là không thể.
Đình Thái trợn mắt, nghiến răng ken két lườm người trước mặt. Bây giờ ông ta đã không thể nhượng bộ một cách ngu ngốc được nữa. Đình Thái nhếch đôi lông mày rậm của mình, gọi lớn.
- Để rồi xem sao.
Đình Thái lần mò bên lưng quần tìm một cái chìa khoá nhỏ rồi làm một loạt thao tác, chuông báo động trong căn phòng lập tức reo lên. Tiếng kêu inh ỏi vang khắp căn phòng tạo ra một loại âm thanh quỷ dị. Cửa phòng lập tức bị tung mở, một hàng vệ sĩ có trang bị vũ trang lũ lượt tiền vào, vây quanh thành vòng tròn. Đình Thái hài lòng vỗ tay, chiếu ánh mắt đắc ý.
- Các sếp thấy thế nào, màn biểu diễn của chúng tôi tuyệt vời chứ,
Lạc Văn Xuyên cẩn thận quan sát xung quanh, từng này thì ước chừng cỡ khoảng 10 đến 15 người, dĩ nhiên tốc độ chạy của cậu không thể nhanh bằng tốc độ súng, nhưng Diệp Lâm Anh chắc chắn có súng. Chắc chắn hắn không thể nào ngu ngốc vào bằng tay không. Lúc nãy vừa đi vừa quan sát Lạc Văn Xuyên nhận ra, căn nhà được bố trí với rất nhiều cửa thoát hiểm, chủ yếu là ở hai bên sườn, đơn giản là vừa bước ra ngoài thì đã có cửa thoát hiểm ở ngay bên mé trái, với tốc độ của cậu thì hoàn toàn có thể thoát thân. Mấy tên vệ sĩ dĩ nhiên đều nghe lời của Đình Thái, vậy nên cứ trừ khử ông ta trước là được.
Không đợi Lạc Văn Xuyên nghĩ thêm, người bên cạnh cậu đã bật cười, hắn cười thoải mái, nhếch môi nhìn hàng bảo vệ đang bao vây xung quanh, vỗ bẹp bẹp lên bả vai của Đình Thái, khí chất ngông cuồng.
- Ông đang định làm gì thế, ám sát à?
Đình Thái thấy tâm lí hắn vẫn còn vững vàng, lão ta nhíu mày.
- Đã là con người thì chắc chắn sẽ sợ chết, cậu nghĩ sao?
Diệp Lâm Anh hơi gật đầu, hắn chậm rãi ngồi xuống, móc trong túi quần một bao thuốc lá và một cái bật lửa mới toanh, châm thuốc đưa lên miệng rít một hơi, dùng ánh mắt như đang nhìn một xác chết chuẩn bị thối rửa chiếu vào khuôn mặt của Đình Thái.
- Ông nói đúng, nhưng cũng lại vừa sai. Con người sẽ sợ chết, nhưng dối với ông, có lẽ tôi chẳng phải là con người đâu.
Diệp Lâm Anh phủi chân đứng dậy, hắn ghé sát gương mặt anh tuấn vào tai của Đình Thái, thổi ra một làn hơi lạnh lẽo.
- Tôi… chính là ác quỷ.
Hắn vừa dứt lời, toàn bộ vệ sĩ trong phòng liền dạt sang hai bên, tất cả chĩa súng vào người của Đình Thái. Họ cởi bỏ lớp mặt nạ trên mặt, để lộ những gương mặt lạ lẫm. Thì ra tất cả đều là vệ sĩ của Diệp Lâm Anh đã được gài vào đây toàn bộ tối hôm qua. Lúc Đình gia còn đang ngủ say thì Diệp Lâm Anh đã sớm hành động, tất cả đối với hắn đều là đi trước một bước. Bây giờ chỉ sợ cả cái khách sạn này bị phong toả luôn rồi, từng ngóc ngách đều là người của Diệp gia. Vệ sĩ của Diệp gia tiến lên đè Đình Thái và con trai của lão xuống đất, một cây súng lục lạnh lẽo chiếu thẳng vào thái dương khiến lão không dám nhúc nhích.
Đình Thái tái mét mặt mày, lão ta ngồi phịch xuống, chiếu ánh mắt thù hận trên người Diệp Lâm Anh.
- Aisss, đm, thằng c**.
Mấy chuyện này Lạc Văn Xuyên cũng là mới vừa biết, cậu cũng không ngờ hắn lại nhanh nhạy đến thế, với tình hình này thì người của Diệp gia chắc đã thay thế toàn bộ vệ sĩ của Đình Thái trong toà nhà này luôn rồi. Diệp Lâm Anh búng tay một cái, tên vệ sĩ mặc đồ đen trong góc phòng chậm rãi tiến lên một bước, anh ta tháo mặt nạ dưỡng khí, để lộ mặt trước ánh sáng. À, cái gương mặt này thì lại rất quen à nha, người này chính là thư kí của Diệp Lâm Anh.
- Cậu… cậu vào đây lúc nào.
Lạc Văn Xuyên lắp bắp hỏi, cậu thư kí chỉ cười khì khì, hơi vuốt tóc.
- Tất cả đều là kế hoạch thôi ạ.
Diệp Lâm Anh nhận lấy tệp hồ sợ từ tay thư kí, quăng xuống đất trước mặt Đình Thái, nhếch môi.
- Toàn bộ chứng cứ phạm tội của ông đều nằm ở trong đó. Từ những vụ bê bối, từng mối quan hệ, giao du, tội ác trái pháp luật của ông đều được liệt kê rất rõ ràng. Không chỉ có ông còn có những người khác, Đình Lâm, cô dì chú bác họ hàng từng người từng người đều là kẻ có tiền án.
Đình Thái sợ sệt nhìn tệp hồ sơ, ông ta thực sự sợ hãi rồi, nhưng vấn đề là bại lộ từ lúc nào, rõ ràng kế hoạch của ông ta là rất hoàn hảo. Như vậy thì có lỗ hổng từ lúc nào?
Thư kí móc ra một cái máy tính, anh ta thao tác mấy cái rồi đưa ra trước mặt Đình Thái. Trong máy tính là màn hình của một máy quay đang chiếu trực tiếp, bên trong cực kì hỗn loạn, có mấy người đàn ông bị đánh đến tím tái mặt mày, toàn bộ đều là vệ sĩ của Đình gia đang bị người của Diệp Lâm Anh đè bẹp dí dưới đất. Trong màn hình phát ra âm thanh lạnh lẽo.
- Sếp, ở đây toàn bộ đã xử lí ổn thoả
Diệp Lâm Anh gật đầu, đáp lại
- Được rồi, cảm ơn anh, đội trưởng.
Màn hình máy tính chậm rãi gập lại, phản chiếu gương mặt đang tái xanh sợ hãi của Đình Thái, ông ta run tay run chân, mồ hôi đầy mặt. Diệp Lâm Anh phủi tay đứng dậy, cười nhạt, khuỵ người xuống chiếu ánh mắt lên gương mặt đang hoảng loạn của Đình Thái
- Xong… Bây giờ làm gì tiếp nữa nhỉ.
- Cho nó vào đây.
Một câu nói không có đầu đuôi, bảo tiêu của Đình gia gật đầu, nói cái gì đó vào bộ đàm đeo trước ngực.
- Thôi thì hôm nay đã làm Phật lòng hai vị sếp lớn, lão già này sẽ đến tội bằng một cách thức khác vậy.
Ông ta vừa nói xong, cánh cửa bên ngoài đột nhiên bật mở lần nữa, người chưa thấy mà âm thanh hằn học từ bên ngoài đã truyền vào. Khoảng 4, 5 giây sau, người ở ngoài cửa mới chậm rãi xuất hiện trước ánh sáng. Hoá ra không phải là một khuôn mặt lạ lẫm gì. Đình Thái ngoắt ngoắt tay gọi ngươi ngoài cửa, giọng lão trầm xuống.
- Đình Lâm, bước lại đây.
Đình Lâm vừa mới lêu lổng ở mấy quán bả bên ngoài đột nhiên lại bị bố gọi về, cậu ta mặc quần áo xộc xệch, hơi thở tràn ngập mùi rượu. Mắt cậu ta đỏ gay, miệng thì lèm bèm chửi thề, trông giống như một kẻ thất học đầu đường xó chợ. Đình Lâm hướng ánh mắt về phía bố mình, cầu nhàu mấy tiếng. Nhưng khi ánh mắt chạm đến thân ảnh Diệp Lâm Anh đang ngồi gần đó, sắc mặt của cậu ta liền trắng bệch, cắt không còn giọt máu. Dĩ nhiên Đình Lâm chưa bao giờ quên vụ bạo loạn ở khu “Điệp Thước” của Diệp Lâm Anh hôm trước, hắn đã tặng cho thằng nhóc ấy một bài học nhớ đời, không nhớ cũng uổng.
Đình Thái thấy con mình đứng im như trời trồng, lão liền lớn giọng mang theo uy hiếp.
- Mày điếc à, tao bảo mày bước lại gần đây, mau hối lỗi trước mặt Diệp tổng, bài học ngày hôm trước còn chưa đủ sao.
Đình Lâm giật mình, run run nhìn bố mình. Cậu ta Lê từng bước chân nặng nề bước tới, khẽ khàng đứng trước mặt Diệp Lâm Anh như một kẻ hèn hạ. Đình Thái quan sát sắc mặt lạnh lùng vô cảm của Diệp Lâm Anh, hắn nhận ra hình như còn chưa đủ thành ý liền đạp bàn ra oai mấy cái, chỉ vào mặt con trai của lão.
- Mày! Đồ bất Hiếu, bao nhiêu tiền bạc tao đổ cho mày ăn học để gây chuyện sinh sự thế à.
Đình Thái nói xong lại quay sang nịnh bợ Diệp Lâm aNH, lão cố gắng dịu giọng hết mức có thể.
- Hôm nay tôi chính là để nó xin lỗi cậu một cách chính thức, mong rằng sau này cậu sẽ giơ cao đánh khẽ, đừng chấp nhất mấy đứa nhóc. Còn mày” Lão lại quay sang Đình Lâm, lớn tiếng cay nghiến”. Mày bây giờ liền quỳ xuống, cầu xin Diệp tổng tha thứ cho mày.
Diệp Lâm Anh không sao ngấm nỗi nữa, hắn bật cười mấy tiếng lạnh lùng, liếc nhìn gương mặt của Đình Lâm đối diện mình, hắn thực muốn biết tôn nghiêm của đám người nhà này sẽ còn được hạ đến mức độ nào nữa. Có vẻ như quyền lực của Đình Thái chỉ lớn trong phạm vị gia đình, nếu tính là quan hệ ngoài xã hội, lão chẳng là cái thá gì cả. Thích quỳ đến vậy sao? Được rồi, thế thì để xem hôm nay sẽ có thể quỳ được đến mức độ nào.
- Lạc Văn xuyên, cậu thấy sao?
Diệp Lâm Anh đột nhiên quay xe khiến cả đám người rớt đài, không thể theo kịp được câu hỏi vu vơ của hắn. Đột nhiên lại xuất hiện Lạc Văn Xuyên trong cuộc hội thoại khiến tất cả đều hướng ánh mắt về phía cậu. Lạc Văn Xuyên xoay cái ly trong tay, liếc nhìn khuôn mặt béo của Đình Thái. Cậu tiếp lời.
- Thực ra chuyện này cũng không phải không có cách giải quyết. Đình Lâm đã gây ra chuyện lớn, Đình Lão gia đây lại cam lòng để cậu ấy chịu quỳ như thế, quả thực là đau lòng.
Đình Thái như bắt được điểm tốt, vội gật đầu vâng vâng dạ dạ.
- Lạc tổng nói chí phải, chuyện này nếu Diệp tổng có thể bỏ qua suôn sẻ, tôi nhất định ghi nhớ, sau này sẽ giáo huấn lại nó rõ ràng, không để chướng mắt các cậu.
Đình Thái vui vẻ cười nói, lại không để ý đến ánh mắt sâu xa của Lạc Văn Xuyên, trên môi cậu treo một nụ cười nhạt, gật gù.
- Có vẻ như Đình Lão gia đã hiểu sai chuyện gì đó. Thất thoát của Diệp tổng đây cũng ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến công ty của tôi. Vì thế, về chuyện này không chỉ đơn giản là vấn đề của Đình Lâm nữa
Đình Thái đột nhiên căng mặt, ông ta chậm rãi dò xét.
- Cậu lại có ý gì.
Lạc Văn Xuyên nhún vai, khẽ nhìn qua Diệp Lâm Anh.
- Vậy đi, chỉ cần Đình Lão Gia chịu hạ nước quỳ xuống trước mặt Diệp tổng, coi như mọi ân oán tư thù gì đó đều bỏ qua hết, chúng ta lại còn có thể kết giao nghĩa tình, cùng nhau đi lên, ông thấy sao.
Đình Thái tái mét mặt mày, ông ta biết được mình chẳng thể nào thoát dễ dàng như vậy, là do ông ta nghĩ quá tốt rồi.
- Dù sao tôi cũng là tiền bối, các cậu còn không biết nhìn tình hình hay sao, hiện giờ chỗ này bao vây đều là người của tôi, lựa lời mà nói đi chứ.
Lạc Văn Xuyên định đáp trả, Diệp Lâm Anh đã tiến lên một bước, nắm lấy vai của Đình Thái. Ông ta lập tức e sợ, môi run bần bật.
- Tiền bối sao? Trong giới kinh doanh chả có cái gì gọi là tiền bối hậu bối cả. Kẻ nào có tiền chính là vua.
Diệp Lâm Anh bật cười nhìn khuôn mặt của Đình Thái, khẽ sờ cây súng lục treo ở bên hông, nghiêng đầu
- Nói về quyền, ông không thể bằng tôi, nói về tiền, lại càng là không thể.
Đình Thái trợn mắt, nghiến răng ken két lườm người trước mặt. Bây giờ ông ta đã không thể nhượng bộ một cách ngu ngốc được nữa. Đình Thái nhếch đôi lông mày rậm của mình, gọi lớn.
- Để rồi xem sao.
Đình Thái lần mò bên lưng quần tìm một cái chìa khoá nhỏ rồi làm một loạt thao tác, chuông báo động trong căn phòng lập tức reo lên. Tiếng kêu inh ỏi vang khắp căn phòng tạo ra một loại âm thanh quỷ dị. Cửa phòng lập tức bị tung mở, một hàng vệ sĩ có trang bị vũ trang lũ lượt tiền vào, vây quanh thành vòng tròn. Đình Thái hài lòng vỗ tay, chiếu ánh mắt đắc ý.
- Các sếp thấy thế nào, màn biểu diễn của chúng tôi tuyệt vời chứ,
Lạc Văn Xuyên cẩn thận quan sát xung quanh, từng này thì ước chừng cỡ khoảng 10 đến 15 người, dĩ nhiên tốc độ chạy của cậu không thể nhanh bằng tốc độ súng, nhưng Diệp Lâm Anh chắc chắn có súng. Chắc chắn hắn không thể nào ngu ngốc vào bằng tay không. Lúc nãy vừa đi vừa quan sát Lạc Văn Xuyên nhận ra, căn nhà được bố trí với rất nhiều cửa thoát hiểm, chủ yếu là ở hai bên sườn, đơn giản là vừa bước ra ngoài thì đã có cửa thoát hiểm ở ngay bên mé trái, với tốc độ của cậu thì hoàn toàn có thể thoát thân. Mấy tên vệ sĩ dĩ nhiên đều nghe lời của Đình Thái, vậy nên cứ trừ khử ông ta trước là được.
Không đợi Lạc Văn Xuyên nghĩ thêm, người bên cạnh cậu đã bật cười, hắn cười thoải mái, nhếch môi nhìn hàng bảo vệ đang bao vây xung quanh, vỗ bẹp bẹp lên bả vai của Đình Thái, khí chất ngông cuồng.
- Ông đang định làm gì thế, ám sát à?
Đình Thái thấy tâm lí hắn vẫn còn vững vàng, lão ta nhíu mày.
- Đã là con người thì chắc chắn sẽ sợ chết, cậu nghĩ sao?
Diệp Lâm Anh hơi gật đầu, hắn chậm rãi ngồi xuống, móc trong túi quần một bao thuốc lá và một cái bật lửa mới toanh, châm thuốc đưa lên miệng rít một hơi, dùng ánh mắt như đang nhìn một xác chết chuẩn bị thối rửa chiếu vào khuôn mặt của Đình Thái.
- Ông nói đúng, nhưng cũng lại vừa sai. Con người sẽ sợ chết, nhưng dối với ông, có lẽ tôi chẳng phải là con người đâu.
Diệp Lâm Anh phủi chân đứng dậy, hắn ghé sát gương mặt anh tuấn vào tai của Đình Thái, thổi ra một làn hơi lạnh lẽo.
- Tôi… chính là ác quỷ.
Hắn vừa dứt lời, toàn bộ vệ sĩ trong phòng liền dạt sang hai bên, tất cả chĩa súng vào người của Đình Thái. Họ cởi bỏ lớp mặt nạ trên mặt, để lộ những gương mặt lạ lẫm. Thì ra tất cả đều là vệ sĩ của Diệp Lâm Anh đã được gài vào đây toàn bộ tối hôm qua. Lúc Đình gia còn đang ngủ say thì Diệp Lâm Anh đã sớm hành động, tất cả đối với hắn đều là đi trước một bước. Bây giờ chỉ sợ cả cái khách sạn này bị phong toả luôn rồi, từng ngóc ngách đều là người của Diệp gia. Vệ sĩ của Diệp gia tiến lên đè Đình Thái và con trai của lão xuống đất, một cây súng lục lạnh lẽo chiếu thẳng vào thái dương khiến lão không dám nhúc nhích.
Đình Thái tái mét mặt mày, lão ta ngồi phịch xuống, chiếu ánh mắt thù hận trên người Diệp Lâm Anh.
- Aisss, đm, thằng c**.
Mấy chuyện này Lạc Văn Xuyên cũng là mới vừa biết, cậu cũng không ngờ hắn lại nhanh nhạy đến thế, với tình hình này thì người của Diệp gia chắc đã thay thế toàn bộ vệ sĩ của Đình Thái trong toà nhà này luôn rồi. Diệp Lâm Anh búng tay một cái, tên vệ sĩ mặc đồ đen trong góc phòng chậm rãi tiến lên một bước, anh ta tháo mặt nạ dưỡng khí, để lộ mặt trước ánh sáng. À, cái gương mặt này thì lại rất quen à nha, người này chính là thư kí của Diệp Lâm Anh.
- Cậu… cậu vào đây lúc nào.
Lạc Văn Xuyên lắp bắp hỏi, cậu thư kí chỉ cười khì khì, hơi vuốt tóc.
- Tất cả đều là kế hoạch thôi ạ.
Diệp Lâm Anh nhận lấy tệp hồ sợ từ tay thư kí, quăng xuống đất trước mặt Đình Thái, nhếch môi.
- Toàn bộ chứng cứ phạm tội của ông đều nằm ở trong đó. Từ những vụ bê bối, từng mối quan hệ, giao du, tội ác trái pháp luật của ông đều được liệt kê rất rõ ràng. Không chỉ có ông còn có những người khác, Đình Lâm, cô dì chú bác họ hàng từng người từng người đều là kẻ có tiền án.
Đình Thái sợ sệt nhìn tệp hồ sơ, ông ta thực sự sợ hãi rồi, nhưng vấn đề là bại lộ từ lúc nào, rõ ràng kế hoạch của ông ta là rất hoàn hảo. Như vậy thì có lỗ hổng từ lúc nào?
Thư kí móc ra một cái máy tính, anh ta thao tác mấy cái rồi đưa ra trước mặt Đình Thái. Trong máy tính là màn hình của một máy quay đang chiếu trực tiếp, bên trong cực kì hỗn loạn, có mấy người đàn ông bị đánh đến tím tái mặt mày, toàn bộ đều là vệ sĩ của Đình gia đang bị người của Diệp Lâm Anh đè bẹp dí dưới đất. Trong màn hình phát ra âm thanh lạnh lẽo.
- Sếp, ở đây toàn bộ đã xử lí ổn thoả
Diệp Lâm Anh gật đầu, đáp lại
- Được rồi, cảm ơn anh, đội trưởng.
Màn hình máy tính chậm rãi gập lại, phản chiếu gương mặt đang tái xanh sợ hãi của Đình Thái, ông ta run tay run chân, mồ hôi đầy mặt. Diệp Lâm Anh phủi tay đứng dậy, cười nhạt, khuỵ người xuống chiếu ánh mắt lên gương mặt đang hoảng loạn của Đình Thái
- Xong… Bây giờ làm gì tiếp nữa nhỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.