Nam Chính Và Phản Diện Đột Ngột Theo Dõi Tôi !!!
Chương 44
Nehene9
18/07/2023
Đình Văn Ngạn là sản phẩm bất ngờ của Đình Thái sau một lần mây mưa với
một nữ luật sư xinh đẹp. Khác xa với những người anh chị em có phần khờ
khạo trong nhà, Đình Văn Ngạn dù là con ngoài giá thú nhưng học rất
giỏi, lại đẹp trai. Đình Thái vốn muốn nhường lại gia sản cho con trai
út của mình, Đình Lâm nên đã dồn hết mưu trí của mình đưa con trai sang
tập huấn ở nước ngoài 7 năm. Nhưng không ngờ Đình Lâm không lo học hành
mà chơi bời lêu lổng, thay phụ nữ như thay áo, lại còn dính dáng đến ma
tuý. Những người con gái của Đình Thái đã sớm đi lấy chồng nên vận mệnh
Đình gia sau này chỉ còn lại 2 kẻ tranh dành quyền thừa kế là Đình Lâm
và Đình Văn Ngạn
Đình Thái đặc biệt đay nghiến đứa con riêng, luôn làm mọi cách để ngáng chân Đình Văn Ngạn, tỉ như đưa cậu về một vùng nông thôn xa xôi để học tập. Lão già chỉ hận sao không bóp chết Đình Văn Ngạn từ khi cậu còn nhỏ, để lại một mầm mống tai hoạ sau này cho ông ta. Đình Văn Ngạn trước giờ tính tình kì quái, không thích tiếp xúc, không thích nói chuyện, lại còn lạnh lùng đến cực điểm, mặc cho cả Đình Gia bắt nạt cũng chỉ cuối đầu im lặng. Nhưng cái ông ta không ngờ chính là kẻ im lặng, yêu đuối nhất lại chính là kẻ nguy hiểm nhất. Lần đầu tiên Đình Thái được chứng kiến sự tàn nhẫn của Đình Văn Ngạn là khi cậu lên lớp 9. Năm đó Đình Lâm từ nước ngoài về nhà chơi, thời điểm đó là dịp giao thừa, cả nhà ăn mừng mở tiệc linh đình. Đình Lâm đi vào bếp định múc lẩu liền bất cẩn để cả nồi lẩu đổ ập vào người, cậu ta la lên oai oái. Lúc ấy Đình Văn Ngạn là người phát hiện đầu tiên nhưng không gọi người giúp mà chỉ chăm chú đứng bên cạnh nhìn Đình Lâm đang quằn quại dưới đất, cậu lạnh lùng nhìn vết bỏng trên cánh tay của Đình Lâm đã phồng rộp lên đáng sợ, khẽ nhếch môi
- Đồ yếu đuối
Đình Lâm ở dưới đất chiếu ánh mắt lên nhìn cậu như con thú đáng thương, gồng mình ôm chặt cánh tay bị bỏng. Đình Văn Ngạn đưa chân đạp lên vết bỏng của Đình Lâm khiến hắn đau đến ngất xỉu tại chỗ. Sau đó vài ba phút cả nhà mới kịp chạy vào, đập vào mắt của Đình Thái là con trai mình đang nằm bất tỉnh nhân sự dưới đất, nước lẩu chảy lênh láng trên sàn nhà, còn Đình Văn Ngạn lặng lẽ ngồi đó lướt điện thoại. Đình Thái nghiến răng tiến lại gần nhìn Đình Văn Ngạn, đỡ đầu con trai của mình lên, hét rầm trời
- Gọi cấp cứu, mau lên.
Đình Thái giao con trai cho bác sĩ riêng, xong xuôi liền quay lại ép Đình Văn Ngạn vào tường, mắt lòng sòng sọc
- Tại sao mày không kêu cứu.
Đình Văn Ngạn nhếch môi, chỉ là một học sinh lớp 9 thôi lại có thể thốt lên những lời lẽ cực kì sắc lạnh.
- Bao nhiêu đó đau thì có là gì, đổ lỗi tại ai, con trai ông quá yếu đuối.
Đình Thái nghiến răng, ông ta chửi thề mấy tiếng
- Má nó, mày đúng là tìm chết thật rồi.
Đình Văn Ngạn lần đầu tiên dùng vũ lực, cậu đưa tay lên siết chặt cổ tay người đàn ông, sức lực mạnh mẽ khiến xương cốt ông ta tê rần, thậm chí mơ hồ còn có thể nghe thấy âm thanh răng rắc nhỏ. Đình Thái chịu đau ngước lên, mắt đỏ ngầu nhìn vào đôi mắt sắc như dao của Đình Văn Ngạn. Cậu không hề có ý định buông tay, nghiêng đầu nhìn lão
- Ông có muốn biết cảm giác đau thật sự là gì không, lúc nhìn mẹ tôi chết trên giường mổ, ông có cảm thấy đau không? Đừng lo, rất nhanh thôi, tôi sẽ cho ông cảm nhận nỗi đau đó.
Nói xong, Đình Văn Ngạn buông tay bỏ đi, cho ông ta một bóng lưng lạnh lẽo. Đình Thái sau này liền biết Đình Văn Ngạn không phải là một người dễ đối phó, từ khi sinh ra cậu đã là hiện thân của một con quỷ máu lạnh thực sự, có thể trơ mắt nhìn người khác đau đớn quằn quại mà tuyệt nhiên không một chút gợn sóng là bản lĩnh mà không phải ai cũng có.
Lạc Văn Xuyên dưới ánh đèn vàng nhìn Đình Văn Ngạn, cậu xoa hai tay lại vào nhau, khẽ hỏi
- Bây giờ Đình gia đã thất thủ như thế rồi, cậu dự tính thế nào.
Đình Văn Ngạn dưới ánh đèn mờ chiếu ánh mắt lên người của Lạc Văn Xuyên như một con thú săn mồi nguy hiểm, cậu lạnh giọng
- Ai nói là đã thất thủ. Nơi nào có tôi, thì nơi đó chính là Đình Gia.
Lời lẽ ngông cuồng ngạo mạn, điều này cũng khiến Lạc Văn Xuyên rất bất ngờ. Rất ít có đứa trẻ nào có chí khí lớn như thế này, cũng chưa chắc có người lớn nào dám khẳng định một câu như thế. Lạc Văn Xuyên xoa xoa mi tâm
- Cậu định xây dựng lại Đình Gia?
Đình Văn Ngạn nhếch môi: Đình gia vẫn luôn ở đó, chưa bao giờ mất đi.
Lạc Văn Xuyên khẽ gật đầu:” Bây giờ chỗ đó đã bị phong toả rồi, công an đang vào cuộc vì có liên quan đến chất cấm, cậu còn định quay về mảnh đất đó sao?
. Kiếm Hiệp Hay
Đình Văn Ngạn lắc đầu, cười hời hợt:” Đình gia không phải là một mảnh đất, mà chính là người đứng đầu để điều khiển. Tôi cũng đâu có nói là sẽ trở về đó. Tôi sẽ làm lại một Đình gia mới… một đế chế mới”.
Lời nói có phần sắc lạnh như đao, cậu có cảm giác đó không phải là một lời nói bâng quơ mà là lời khẳng định, rằng Đình Văn Ngạn chắc chắn sẽ làm được. Đình Thái vốn tưởng gã đã là người nguy hiểm nhất nhưng hắn lại quên một điều rằng, kẻ có tiền sẽ chẳng bao giờ nói mình giàu, người thông minh cũng sẽ không bao giờ phô trương tài năng của mình. Con báo săn mồi thực sự lại chính là người mà ông ta ít đề phòng nhất, bây giờ Đình Văn Ngạn đã bắt đầu ra tay rồi.
Lạc Văn Xuyên pha một ly cà phê nhét vào tay Đình Văn Ngạn, phất tay
- Chắc mệt rồi, hôm nay cứ ngủ lại ở đây đi.
Nói xong Lạc Văn Xuyên liền sải bước đi ra ngoài, bỏ lại đằng sau ánh mắt của Đình Văn Ngạn phía sau. Lúc cánh cửa khép nhẹ lại, Lạc Văn Xuyên thở phào một hơi, chỉ cần ở đó lâu một chút thôi chắc sẽ bị ám khí trên người cậu ta doạ cho chết mất. Đột nhiên ngẫm nghĩ, Đình Văn Ngạn có nét giống với tính cách của Diẹp Lâm Anh mấy phần, vừa cực đoan lại nguy hiểm, nhưng ít nhất Diệp Lâm Anh đang là đồng hợp tác với cậu, an toàn hơn cái người kia một chút.
Lạc Văn Xuyên mang dép Lê dưới chân, bấm thang máy xuống tầng đến phòng của Diệp Lâm Anh, khẽ bấm chuông.
Cậu đứng ở ngoài hơn 5 phút chưa thấy ai mở cửa, lại bấm rồi lại đợi. Đến khi sắp bỏ cuộc thì cánh cửa lại mở ra, một thân hình cao lớn đứng chắn trước mặt cậu. Diệp Lâm Anh mặc áo thun đen, cần cổ cao ráo, đôi chân thon dài, khuôn mặt đẹp đến hút hồn khuất sáng, hắn lên tiếng, giọng nói có phần dịu nhẹ
- Chuyện gì.
Lạc Văn Xuyên nghiêng người nhìn vào phòng vẫn còn đang sáng đèn của hắn
- Anh chưa ngủ à. Anh hút thuốc sao? Mùi nặng quá.
Diệp Lâm Anh không trả lời câu hỏi, hắn lười biếng tựa vào cửa
- Xuống làm gì>
Lạc Văn Xuyên gãi gãi tóc, cười nhẹ
- Cho tôi ngủ nhờ một đêm đi.
Diệp lâm Anh nhíu mày ngay lập tức:” Phòng cậu đâu? Nãy còn nằng nặc ngủ với thằng đó mà “ Không hiểu sao lại có mùi dấm lan toả. Lạc Văn Xuyên xua xua tay
- Thằng nhóc đó ngủ ngáy lớn quá, tôi không chịu được.
Đạt đến trình độ thượng thừa nói dối không chớp mắt. Lạc Văn Xuyên dĩ nhiên không thể nói rằng vì đề phòng tên kia nên mới mò qua đây, như vậy thà bắt cậu chui xuống đất cho rồi. Diệp Lâm Anh nhíu mày đứng im tại chỗ, lúc cậu sắp bỏ cuộc thì hắn lại né qua một bên, trầm ngâm đi vào trong
- Vào nhớ đóng cửa
Lạc Văn Xuyên hớn hở chạy vào, nhìn ngó căn phòng của hắn. Cậu bĩu môi, lớn hơn phòng cậu rất rất nhiều, đúng là độc tài có khác mà. Lạc Văn Xuyên không hề cảm thấy mất tự nhiên leo lên giường nằm lướt điện thoại, lướt được một chút thì mắt đã nhíp lại, ngủ quên mất, điện thoại trên tay cậu vẫn còn phát ra âm thanh video mà cậu đang xem dở. Diệp Lâm Anh uống xong một ly rượu ở ngoài ban công liền chậm rãi đi vào, hắn đặt ly rượu đã rỗng tuếch lên bàn trà, nhìn Lạc Văn Xuyên thu mình lại một góc giường, nằm nghiêng ngủ say. Hắn tắt đèn, chỉ để lại đèn ngủ ở đầu giường rồi cũng tháo dép đi ngủ. Diệp Lâm Anh nằm nhìn bóng lưng của Lạc Văn Xuyên, thì ra đàn ông cũng có eo nhỏ thế này, hắn như bị nhập liền vươn tay chạm qua thắt lưng của Lạc Văn Xuyên, trêu chọc nhéo một cái. Lạc Văn Xuyên ngủ say bị phá hoại, cậu nhíu mày:”ừ” một tiếng nhỏ rồi trở mình. Giường vốn rộng, nay vì cú xoay người của Lạc Văn Xuyên liền bị thu hẹp hơn một nửa, khuôn mặt của Lạc Văn Xuyên đối diện với tầm mắt của hắn. Lúc ngủ nhìn cậu trông rất bình yên, khuôn mặt thả lỏng, đôi mắt vốn sáng sủa đã không thấy đâu nữa. Diệp Lâm Anh trầm ngâm nhìn ngắm hồi lâu, hắn nhớ lại lúc ở trạm cảnh sát đã bị thu hút bởi khuôn mặt này, vô tình đưa tay lên chạm vào eo cậu lúc nào không hay biết. Đây là cảm giác lần đầu tiên hắn trải qua, ngay cả Tô Thanh cũng chưa bao giờ đem lại cảm giác đó. Một thứ cảm xúc nhộn nhạo trong lòng, lại kèm theo một chút chiếm hữu.
Diệp Lâm Anh nheo mắt, hắn chậm rãi đưa tay lên, đặt lên thắt lưng của Lạc Văn Xuyên, quần áo trên người cậu cọ vào lòng bàn tay hắn. Lạc Văn Xuyên co ro lại vì lạnh, tay cậu vô thức nắm lấy một góc ái thun của Diệp Lâm Anh. Hắn hơi buồn cười, kéo mền dày lên đắp qua bả vai của Lạc Văn Xuyên, cậu liền nằm im không động đậy nữa.
Diệp Lâm Anh như cảm thấy vẫn còn thiếu cái gì đó, hắn đưa mắt lên nhìn đôi lông mi dài của Lạc Văn Xuyên, tổng quan khuôn mặt của Lạc Văn Xuyên khỏi phải nói chính là đẹp đến hoàn mỹ, một sợi lông mày cũng không lệch. Hắn di chuyển tay từ thắt lưng lên đến vai rồi đến tóc của Lạc Văn Xuyên khẽ vuốt nhẹ, đột nhiên tiến sát lại, đặt một nụ hôn cực kì nhẹ nhàng lên chính giữa hàng lông mày của cậu, ôn nhu nói một tiếng
- Ngủ ngon.
Đình Thái đặc biệt đay nghiến đứa con riêng, luôn làm mọi cách để ngáng chân Đình Văn Ngạn, tỉ như đưa cậu về một vùng nông thôn xa xôi để học tập. Lão già chỉ hận sao không bóp chết Đình Văn Ngạn từ khi cậu còn nhỏ, để lại một mầm mống tai hoạ sau này cho ông ta. Đình Văn Ngạn trước giờ tính tình kì quái, không thích tiếp xúc, không thích nói chuyện, lại còn lạnh lùng đến cực điểm, mặc cho cả Đình Gia bắt nạt cũng chỉ cuối đầu im lặng. Nhưng cái ông ta không ngờ chính là kẻ im lặng, yêu đuối nhất lại chính là kẻ nguy hiểm nhất. Lần đầu tiên Đình Thái được chứng kiến sự tàn nhẫn của Đình Văn Ngạn là khi cậu lên lớp 9. Năm đó Đình Lâm từ nước ngoài về nhà chơi, thời điểm đó là dịp giao thừa, cả nhà ăn mừng mở tiệc linh đình. Đình Lâm đi vào bếp định múc lẩu liền bất cẩn để cả nồi lẩu đổ ập vào người, cậu ta la lên oai oái. Lúc ấy Đình Văn Ngạn là người phát hiện đầu tiên nhưng không gọi người giúp mà chỉ chăm chú đứng bên cạnh nhìn Đình Lâm đang quằn quại dưới đất, cậu lạnh lùng nhìn vết bỏng trên cánh tay của Đình Lâm đã phồng rộp lên đáng sợ, khẽ nhếch môi
- Đồ yếu đuối
Đình Lâm ở dưới đất chiếu ánh mắt lên nhìn cậu như con thú đáng thương, gồng mình ôm chặt cánh tay bị bỏng. Đình Văn Ngạn đưa chân đạp lên vết bỏng của Đình Lâm khiến hắn đau đến ngất xỉu tại chỗ. Sau đó vài ba phút cả nhà mới kịp chạy vào, đập vào mắt của Đình Thái là con trai mình đang nằm bất tỉnh nhân sự dưới đất, nước lẩu chảy lênh láng trên sàn nhà, còn Đình Văn Ngạn lặng lẽ ngồi đó lướt điện thoại. Đình Thái nghiến răng tiến lại gần nhìn Đình Văn Ngạn, đỡ đầu con trai của mình lên, hét rầm trời
- Gọi cấp cứu, mau lên.
Đình Thái giao con trai cho bác sĩ riêng, xong xuôi liền quay lại ép Đình Văn Ngạn vào tường, mắt lòng sòng sọc
- Tại sao mày không kêu cứu.
Đình Văn Ngạn nhếch môi, chỉ là một học sinh lớp 9 thôi lại có thể thốt lên những lời lẽ cực kì sắc lạnh.
- Bao nhiêu đó đau thì có là gì, đổ lỗi tại ai, con trai ông quá yếu đuối.
Đình Thái nghiến răng, ông ta chửi thề mấy tiếng
- Má nó, mày đúng là tìm chết thật rồi.
Đình Văn Ngạn lần đầu tiên dùng vũ lực, cậu đưa tay lên siết chặt cổ tay người đàn ông, sức lực mạnh mẽ khiến xương cốt ông ta tê rần, thậm chí mơ hồ còn có thể nghe thấy âm thanh răng rắc nhỏ. Đình Thái chịu đau ngước lên, mắt đỏ ngầu nhìn vào đôi mắt sắc như dao của Đình Văn Ngạn. Cậu không hề có ý định buông tay, nghiêng đầu nhìn lão
- Ông có muốn biết cảm giác đau thật sự là gì không, lúc nhìn mẹ tôi chết trên giường mổ, ông có cảm thấy đau không? Đừng lo, rất nhanh thôi, tôi sẽ cho ông cảm nhận nỗi đau đó.
Nói xong, Đình Văn Ngạn buông tay bỏ đi, cho ông ta một bóng lưng lạnh lẽo. Đình Thái sau này liền biết Đình Văn Ngạn không phải là một người dễ đối phó, từ khi sinh ra cậu đã là hiện thân của một con quỷ máu lạnh thực sự, có thể trơ mắt nhìn người khác đau đớn quằn quại mà tuyệt nhiên không một chút gợn sóng là bản lĩnh mà không phải ai cũng có.
Lạc Văn Xuyên dưới ánh đèn vàng nhìn Đình Văn Ngạn, cậu xoa hai tay lại vào nhau, khẽ hỏi
- Bây giờ Đình gia đã thất thủ như thế rồi, cậu dự tính thế nào.
Đình Văn Ngạn dưới ánh đèn mờ chiếu ánh mắt lên người của Lạc Văn Xuyên như một con thú săn mồi nguy hiểm, cậu lạnh giọng
- Ai nói là đã thất thủ. Nơi nào có tôi, thì nơi đó chính là Đình Gia.
Lời lẽ ngông cuồng ngạo mạn, điều này cũng khiến Lạc Văn Xuyên rất bất ngờ. Rất ít có đứa trẻ nào có chí khí lớn như thế này, cũng chưa chắc có người lớn nào dám khẳng định một câu như thế. Lạc Văn Xuyên xoa xoa mi tâm
- Cậu định xây dựng lại Đình Gia?
Đình Văn Ngạn nhếch môi: Đình gia vẫn luôn ở đó, chưa bao giờ mất đi.
Lạc Văn Xuyên khẽ gật đầu:” Bây giờ chỗ đó đã bị phong toả rồi, công an đang vào cuộc vì có liên quan đến chất cấm, cậu còn định quay về mảnh đất đó sao?
. Kiếm Hiệp Hay
Đình Văn Ngạn lắc đầu, cười hời hợt:” Đình gia không phải là một mảnh đất, mà chính là người đứng đầu để điều khiển. Tôi cũng đâu có nói là sẽ trở về đó. Tôi sẽ làm lại một Đình gia mới… một đế chế mới”.
Lời nói có phần sắc lạnh như đao, cậu có cảm giác đó không phải là một lời nói bâng quơ mà là lời khẳng định, rằng Đình Văn Ngạn chắc chắn sẽ làm được. Đình Thái vốn tưởng gã đã là người nguy hiểm nhất nhưng hắn lại quên một điều rằng, kẻ có tiền sẽ chẳng bao giờ nói mình giàu, người thông minh cũng sẽ không bao giờ phô trương tài năng của mình. Con báo săn mồi thực sự lại chính là người mà ông ta ít đề phòng nhất, bây giờ Đình Văn Ngạn đã bắt đầu ra tay rồi.
Lạc Văn Xuyên pha một ly cà phê nhét vào tay Đình Văn Ngạn, phất tay
- Chắc mệt rồi, hôm nay cứ ngủ lại ở đây đi.
Nói xong Lạc Văn Xuyên liền sải bước đi ra ngoài, bỏ lại đằng sau ánh mắt của Đình Văn Ngạn phía sau. Lúc cánh cửa khép nhẹ lại, Lạc Văn Xuyên thở phào một hơi, chỉ cần ở đó lâu một chút thôi chắc sẽ bị ám khí trên người cậu ta doạ cho chết mất. Đột nhiên ngẫm nghĩ, Đình Văn Ngạn có nét giống với tính cách của Diẹp Lâm Anh mấy phần, vừa cực đoan lại nguy hiểm, nhưng ít nhất Diệp Lâm Anh đang là đồng hợp tác với cậu, an toàn hơn cái người kia một chút.
Lạc Văn Xuyên mang dép Lê dưới chân, bấm thang máy xuống tầng đến phòng của Diệp Lâm Anh, khẽ bấm chuông.
Cậu đứng ở ngoài hơn 5 phút chưa thấy ai mở cửa, lại bấm rồi lại đợi. Đến khi sắp bỏ cuộc thì cánh cửa lại mở ra, một thân hình cao lớn đứng chắn trước mặt cậu. Diệp Lâm Anh mặc áo thun đen, cần cổ cao ráo, đôi chân thon dài, khuôn mặt đẹp đến hút hồn khuất sáng, hắn lên tiếng, giọng nói có phần dịu nhẹ
- Chuyện gì.
Lạc Văn Xuyên nghiêng người nhìn vào phòng vẫn còn đang sáng đèn của hắn
- Anh chưa ngủ à. Anh hút thuốc sao? Mùi nặng quá.
Diệp Lâm Anh không trả lời câu hỏi, hắn lười biếng tựa vào cửa
- Xuống làm gì>
Lạc Văn Xuyên gãi gãi tóc, cười nhẹ
- Cho tôi ngủ nhờ một đêm đi.
Diệp lâm Anh nhíu mày ngay lập tức:” Phòng cậu đâu? Nãy còn nằng nặc ngủ với thằng đó mà “ Không hiểu sao lại có mùi dấm lan toả. Lạc Văn Xuyên xua xua tay
- Thằng nhóc đó ngủ ngáy lớn quá, tôi không chịu được.
Đạt đến trình độ thượng thừa nói dối không chớp mắt. Lạc Văn Xuyên dĩ nhiên không thể nói rằng vì đề phòng tên kia nên mới mò qua đây, như vậy thà bắt cậu chui xuống đất cho rồi. Diệp Lâm Anh nhíu mày đứng im tại chỗ, lúc cậu sắp bỏ cuộc thì hắn lại né qua một bên, trầm ngâm đi vào trong
- Vào nhớ đóng cửa
Lạc Văn Xuyên hớn hở chạy vào, nhìn ngó căn phòng của hắn. Cậu bĩu môi, lớn hơn phòng cậu rất rất nhiều, đúng là độc tài có khác mà. Lạc Văn Xuyên không hề cảm thấy mất tự nhiên leo lên giường nằm lướt điện thoại, lướt được một chút thì mắt đã nhíp lại, ngủ quên mất, điện thoại trên tay cậu vẫn còn phát ra âm thanh video mà cậu đang xem dở. Diệp Lâm Anh uống xong một ly rượu ở ngoài ban công liền chậm rãi đi vào, hắn đặt ly rượu đã rỗng tuếch lên bàn trà, nhìn Lạc Văn Xuyên thu mình lại một góc giường, nằm nghiêng ngủ say. Hắn tắt đèn, chỉ để lại đèn ngủ ở đầu giường rồi cũng tháo dép đi ngủ. Diệp Lâm Anh nằm nhìn bóng lưng của Lạc Văn Xuyên, thì ra đàn ông cũng có eo nhỏ thế này, hắn như bị nhập liền vươn tay chạm qua thắt lưng của Lạc Văn Xuyên, trêu chọc nhéo một cái. Lạc Văn Xuyên ngủ say bị phá hoại, cậu nhíu mày:”ừ” một tiếng nhỏ rồi trở mình. Giường vốn rộng, nay vì cú xoay người của Lạc Văn Xuyên liền bị thu hẹp hơn một nửa, khuôn mặt của Lạc Văn Xuyên đối diện với tầm mắt của hắn. Lúc ngủ nhìn cậu trông rất bình yên, khuôn mặt thả lỏng, đôi mắt vốn sáng sủa đã không thấy đâu nữa. Diệp Lâm Anh trầm ngâm nhìn ngắm hồi lâu, hắn nhớ lại lúc ở trạm cảnh sát đã bị thu hút bởi khuôn mặt này, vô tình đưa tay lên chạm vào eo cậu lúc nào không hay biết. Đây là cảm giác lần đầu tiên hắn trải qua, ngay cả Tô Thanh cũng chưa bao giờ đem lại cảm giác đó. Một thứ cảm xúc nhộn nhạo trong lòng, lại kèm theo một chút chiếm hữu.
Diệp Lâm Anh nheo mắt, hắn chậm rãi đưa tay lên, đặt lên thắt lưng của Lạc Văn Xuyên, quần áo trên người cậu cọ vào lòng bàn tay hắn. Lạc Văn Xuyên co ro lại vì lạnh, tay cậu vô thức nắm lấy một góc ái thun của Diệp Lâm Anh. Hắn hơi buồn cười, kéo mền dày lên đắp qua bả vai của Lạc Văn Xuyên, cậu liền nằm im không động đậy nữa.
Diệp Lâm Anh như cảm thấy vẫn còn thiếu cái gì đó, hắn đưa mắt lên nhìn đôi lông mi dài của Lạc Văn Xuyên, tổng quan khuôn mặt của Lạc Văn Xuyên khỏi phải nói chính là đẹp đến hoàn mỹ, một sợi lông mày cũng không lệch. Hắn di chuyển tay từ thắt lưng lên đến vai rồi đến tóc của Lạc Văn Xuyên khẽ vuốt nhẹ, đột nhiên tiến sát lại, đặt một nụ hôn cực kì nhẹ nhàng lên chính giữa hàng lông mày của cậu, ôn nhu nói một tiếng
- Ngủ ngon.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.