Chương 1: Trọng sinh rồi
Mai Thảo Cát Tiên
29/06/2021
Nếu nói phải mạnh mẽ để đứng vững trước giông bão cuộc đời, thì tôi thích làm một kẻ yếu đuối hơn.
Nhưng vốn từ khi sinh ra ông trời không cho tôi phải yếu đuối một ngày nào, mà là thích đọa đày tôi đến đuối thì phần nhiều.
Tôi là một cô nhi, không biết mình đến từ đâu, vì sao lại có mặt trên cõi đời này. Lưu lạc khắp nơi cho đến một ngày được người ta đưa vào cô nhi viện.
Tôi từng sắp chết đói, nên bản tính rất sợ đói và ngày càng trở thành kẻ háo ăn. Vì để được ăn no thì không từ thủ đoạn nào.
Đánh nhau ư? Xin lỗi nhé! Tôi từ khi sinh ra đã biết đánh nhau để giành miếng ăn rồi. Chẳng khác gì lưu manh là mấy, mặc dù tôi là đứa con gái chính hiệu. Nhưng lâu lâu tôi lại quên mất mình là phụ nữ.
Không chỉ đánh nhau giỏi là bạn có thể kiếm ăn được ở cái chốn đầu đường xó chợ, mà phải có trí tuệ, người ở nơi tôi gọi đó là sự lương lẹo.
Tôi dần lớn lên ở cô nhi viện, vì sợ thua thiệt mọi người nên điều gì tôi cũng học và cũng dần biến mình trở thành người luôn đứng đầu, hút lấy mọi sự chú ý.
Rất tiếc tôi đáng yêu thông minh đến vậy nhưng lại không một ai nhận nuôi, cho đến khi lớn lên soi gương cũng không hiểu tại sao số lại nhọ như vậy.
Không biết bao nhiêu ngành để chọn, nhưng tôi lại thích ngành báo chí săn tin. Thích nhất mấy tin tức bát quái trong giới điện ảnh.
À! Đúng rồi, còn một sở thích nhỏ nhoi trong lòng là kiếm nhiều tiền bao nuôi một tiểu bạch kiểm. Thú vị không chứ? Riêng tôi thấy rất vui nha.
Lần nữa cuộc đời là đẩy tôi rẽ sai hướng, chủ biên bắt tôi theo tin xã hội, tin về những vụ án lớn nguy hiểm. Tôi có nên cám ơn mười tám đời tổ tông ông ấy không nhỉ?
Trong một lần làm việc, tôi vô tình giữ một bí mật của bang hội lớn, và bị họ truy sát. Thế là nhiệm vụ tôi thất bại. Kết cuộc các bạn biết rồi đấy. Tôi ngủm củ tỏi rồi.
Trước lúc chết thật ra chỉ muốn được ăn no một bữa. Hi vọng có vài tiểu bạch kiểm khóc thương tâm vào.
[...]
Tại biệt thự Dinh Gia:
"Phu nhân ngất xỉu rồi, đưa cô ấy vào viện, báo ngay cho thiếu gia" một người hầu hơi lớn tuổi lên tiếng.
Vị quản gia đứng cạnh chưa hết bàng hoàng liền nhấc điện thoại gọi cho trợ lý Trình. Người trợ lý luôn theo sát cạnh ông chủ nhà họ:
"Chuyện gì lão Tư... Thiếu gia đang có cuộc hợp... Ông có gì cứ nói với tôi"
Quản gia gấp rút nói:
"Trình trợ lý, thiếu phu nhân ở nhà xảy ra chuyện rồi."
Trình Tống nghe xong liền quay đầu liếc vào phòng hợp, hắn không biết có nên báo cáo vụ việc lúc này hay không?
Nhưng việc khá quan trọng, mặc dù hắn biết thiếu gia với người kia hữu danh vô thực..
"Được.. Được rồi.. Tôi biết rồi.. Tôi sẽ báo lại ngay"
[...]
Tại khu vực bệnh viện tư nhân:
Lúc này đường xá đang mưa rất lớn, một chiếc xe cấp cứu nhanh chóng chuyển người vào trong, khung cảnh rất loạn..
Một cô gái đang nằm hấp hối trên giường bệnh, tay được truyền dịch xung quanh có nhiều máy móc trông rất doạ người.
Cô gái nằm đó thật so với bộ xương khô thì khác nhau ở lớp da mà thôi, gầy gò đến đáng thương.
Nghe người trong nhà nói, cô ấy có bệnh kén ăn, dạo gần đây ưu phiền nhiều lại càng kén hơn trước. Không ngừng bỏ bửa, đến ăn cũng nôn ra hết sau đó. Bệnh tình khá nặng, sợ rằng không qua khỏi..
"Tim ngừng đập rồi!"
"Nhanh chóng kích tim!"
"Vâng!"
Bác sĩ đang cố gắng chữa trị. Nhưng hi vọng rất thấp, dù có tỉnh lại với cái cách sống kiểu này thì cũng sẽ không tồn tại được bao lâu.
Tim cô gái ngừng đập. Bác sĩ định bước ra thông báo nhưng sau đó lại nhanh chóng đập lại một cách bình thường.
"Được rồi.. Thành công rồi.. Tạm thời cô ấy không sao nữa, nhưng người nhà phải chú ý chăm sóc, không để tình trạng này diễn ra tiếp, người này quá thiếu dinh dưỡng rồi."
Bác sĩ nói xong thất thần một tí rồi bước đi.
"Dạ.. Dạ.. Chúng tôi biết rồi.. Cám ơn bác sĩ" Người hầu lớn tuổi lên tiếng.
[...]
Một người đàn ông với đôi chân dài thẳng tắp, âu phục chỉnh tề, cả người đều toát lên vẻ cường ngạnh kiêu ngạo. Hắn bước nhanh về phía phòng bệnh.
Gương mặt trầm lạnh, lạnh đến độ che mất vẻ đẹp của nó, khiến người xung quanh vừa muốn nhìn nhưng lại không dám nhìn.
Hắn đứng trước phòng bệnh nhưng không hề có ý bước vào. Nghe trợ lý bên cạnh lấy được thông tin từ bác sĩ, cô ấy đã không sao rồi. Sau đó liền quay mặt bỏ đi.
Dinh Tử Kiến đã bỏ qua cuộc hợp quan trọng để đến đây xem tình hình bộ xương này. Cô ta đúng là biết cách hại người.
Hắn nhớ lại việc ông nội dùng tính mạng để bắt ép hắn kết hôn với người này. Chân mày liền nhíu lại, càng nhìn người phụ nữ trong đó càng chán ghét.
"Đặt chuyến bay gấp, tôi còn mấy bản hợp đồng với đối tác phía kia" Dinh Tử Kiên nói với trợ lý thân tính bên cạnh.
Trình Tống liền lấy điện thoại ra phân phối.
[...]
Hàng lông mi run run, cô gái chớp chớp mắt mở ra. Cô chết rồi, chết rồi sao lại cũng còn thấy đói, sao cô đáng thương thế không biết.
"Tôi đói.. Tôi khát." miệng khô khốc lên tiếng theo bản năng.
Mới vừa mơ thấy một giấc mơ kinh khủng, thấy ngoài cửa có một ánh mắt giết người bao phủ lấy cô, làm cô sợ đến tỉnh dậy luôn.
"Phu nhân, Cô tỉnh.. Tỉnh rồi.. Gọi bác sĩ nhanh lên" Người quản gia lớn tuổi không rời cô một chút nào kêu lên.
"Ầy! gọi bác sĩ làm gì, bác sĩ đâu có gì ăn ngon, gọi món ăn đi. Tôi đói sắp chết rồi" Cô xoa xoa cái đầu chóng mặt. Mắt tỉnh táo hơn một tí thì liền nhìn xung quanh.
"À! Chắc mình đã được cứu, bắn mấy phát mà vẫn không chết, thật là trâu quá đi mà." cô cười hì hì định đi xuống giường thì liền thấy nhiều ánh mắt người xa lạ nhìn cô với vẻ như gặp ma.
"Mọi người nhìn gì chứ? Đi làm việc của mình đi, tôi hôn mê bao lâu rồi?" Sao bị trúng đạn mà không thấy đau nữa, không lẻ hôn mê vài tháng luôn sao ta?
Cô liền đi vào toilet tự mình kiểm tra một tí.
"Xin nhường đường...Cho qua... Cho qua"
Mọi người: "..."
Một phút sau đó:
"Á..!!! Có ma.. Người.. Người trong gương.. Là.. Là ai thế?"
Nhìn gầy đói như một con ma vậy trời. Cô dù nghèo khổ cũng ráng ăn no đủ, làm gì có thể ốm đến mức này.
Nhìn ngủ quan thân thể này cũng không phải cô, vậy.. vậy cô rốt cuộc là làm sao??
"Huhu cứu cứu tôi với chuyện gì thế này?" cô hét toáng lên trong toilet.
Mọi người bên ngoài nghe tiếng hét chói tai liền giật mình gõ cửa liên tục.
"Phu nhân.. phu nhân.. người không sao chứ?"
Cô bình tĩnh lại, được rồi, phải đi ra đối mặt với mọi người, phải hỏi rõ chuyện hoang đường này.
Tất cả mọi người vây xung quanh. Một lúc sau cô liền hiểu mình đã xảy ra truyện gì. Cô trọng sinh vào một thân thể khác rồi. À! Phải nói chính xác là cô trọng sinh vào cái xác khô vốn đã chết này đây.
"Tóm lại là tôi tên Mễ Lam, một cô gái bị bệnh kén ăn" mà bà đây trong thể xác này thì cực kỳ ham ăn. Quả là tạo hoá trêu người. Ông trời ông hay lắm.
"Dạ đúng phu nhân, người còn là thiếu phu nhân của Dinh Tử Kiến người đứng đầu tập đoàn Dinh Thế"
Mễ Lam liền trợn tròn mắt. Nói thầm trong lòng: "Đệch! nghe oách thế kia vậy thì giờ thằng chồng bà đâu rồi? Bà đây sắp chết mà không thấy bóng dáng hắn đâu, đợi đưa tang mới về à.. Giàu lầm giàu lốn thế kia làm gì?"
"Chậc chậc!!! Chắc chắn tên này không yêu vợ mình là cái chắc rồi. Mà cũng đúng, với cái hình thù nhìn một phát cũng có thể doạ người này thì cho cô, cô cũng không dám gớ. Sợ thật."
Mễ Lam nghĩ nếu cô đã đường đường chính chính sống lại lần nữa, lại còn được danh phận cao sang thế này, thì ngại gì mà không tiếp nhận nó. Giờ có nói không thì cũng chẳng được gì.
Nhưng mà thật con mẹ nó đáng sợ. Cô không có ký ức của cô gái tên Mễ Lam này.. Haizz. Chết rồi vứt xác ra đi thế kia à, không để lại tí kỹ niệm gì cho người tiếp nhận thế nhỉ?
[...]
Ngoài hành lang bệnh viện, Tư quản gia lại gọi cho trợ lý Trình:
"Trợ lý Trình..!!!"
"Ông lại có gì mà gấp ráp thế? Không lẻ.." Trình Tống nghi ngờ có thể thiếu phu nhân đã.... Nhưng bọn họ mới rời đi không lâu mà.. Bác sĩ lúc đó nói tình trạng cũng ổn định lại rồi..
"Lão Tư..!! Việc gì ông đừng ấp a ấp úng nữa, nói nhanh đi"
"Thiếu phu nhân hình như bị mất trí rồi.. Cô ấy hoàn toàn không nhớ gì cả"
Trình Tống im lặng.. Hắn đang nghĩ, thiếu phu nhân đói quá ngất xỉu có khi nào đầu va vào đâu nên mới mất trí luôn không? Nhưng số liệu bác sĩ kiểm tra xong đưa hắn thì đâu có nói gì về việc va chạm..
Thôi mặc kệ, có sao thông báo ông chủ vậy là được rồi.
Nhưng vốn từ khi sinh ra ông trời không cho tôi phải yếu đuối một ngày nào, mà là thích đọa đày tôi đến đuối thì phần nhiều.
Tôi là một cô nhi, không biết mình đến từ đâu, vì sao lại có mặt trên cõi đời này. Lưu lạc khắp nơi cho đến một ngày được người ta đưa vào cô nhi viện.
Tôi từng sắp chết đói, nên bản tính rất sợ đói và ngày càng trở thành kẻ háo ăn. Vì để được ăn no thì không từ thủ đoạn nào.
Đánh nhau ư? Xin lỗi nhé! Tôi từ khi sinh ra đã biết đánh nhau để giành miếng ăn rồi. Chẳng khác gì lưu manh là mấy, mặc dù tôi là đứa con gái chính hiệu. Nhưng lâu lâu tôi lại quên mất mình là phụ nữ.
Không chỉ đánh nhau giỏi là bạn có thể kiếm ăn được ở cái chốn đầu đường xó chợ, mà phải có trí tuệ, người ở nơi tôi gọi đó là sự lương lẹo.
Tôi dần lớn lên ở cô nhi viện, vì sợ thua thiệt mọi người nên điều gì tôi cũng học và cũng dần biến mình trở thành người luôn đứng đầu, hút lấy mọi sự chú ý.
Rất tiếc tôi đáng yêu thông minh đến vậy nhưng lại không một ai nhận nuôi, cho đến khi lớn lên soi gương cũng không hiểu tại sao số lại nhọ như vậy.
Không biết bao nhiêu ngành để chọn, nhưng tôi lại thích ngành báo chí săn tin. Thích nhất mấy tin tức bát quái trong giới điện ảnh.
À! Đúng rồi, còn một sở thích nhỏ nhoi trong lòng là kiếm nhiều tiền bao nuôi một tiểu bạch kiểm. Thú vị không chứ? Riêng tôi thấy rất vui nha.
Lần nữa cuộc đời là đẩy tôi rẽ sai hướng, chủ biên bắt tôi theo tin xã hội, tin về những vụ án lớn nguy hiểm. Tôi có nên cám ơn mười tám đời tổ tông ông ấy không nhỉ?
Trong một lần làm việc, tôi vô tình giữ một bí mật của bang hội lớn, và bị họ truy sát. Thế là nhiệm vụ tôi thất bại. Kết cuộc các bạn biết rồi đấy. Tôi ngủm củ tỏi rồi.
Trước lúc chết thật ra chỉ muốn được ăn no một bữa. Hi vọng có vài tiểu bạch kiểm khóc thương tâm vào.
[...]
Tại biệt thự Dinh Gia:
"Phu nhân ngất xỉu rồi, đưa cô ấy vào viện, báo ngay cho thiếu gia" một người hầu hơi lớn tuổi lên tiếng.
Vị quản gia đứng cạnh chưa hết bàng hoàng liền nhấc điện thoại gọi cho trợ lý Trình. Người trợ lý luôn theo sát cạnh ông chủ nhà họ:
"Chuyện gì lão Tư... Thiếu gia đang có cuộc hợp... Ông có gì cứ nói với tôi"
Quản gia gấp rút nói:
"Trình trợ lý, thiếu phu nhân ở nhà xảy ra chuyện rồi."
Trình Tống nghe xong liền quay đầu liếc vào phòng hợp, hắn không biết có nên báo cáo vụ việc lúc này hay không?
Nhưng việc khá quan trọng, mặc dù hắn biết thiếu gia với người kia hữu danh vô thực..
"Được.. Được rồi.. Tôi biết rồi.. Tôi sẽ báo lại ngay"
[...]
Tại khu vực bệnh viện tư nhân:
Lúc này đường xá đang mưa rất lớn, một chiếc xe cấp cứu nhanh chóng chuyển người vào trong, khung cảnh rất loạn..
Một cô gái đang nằm hấp hối trên giường bệnh, tay được truyền dịch xung quanh có nhiều máy móc trông rất doạ người.
Cô gái nằm đó thật so với bộ xương khô thì khác nhau ở lớp da mà thôi, gầy gò đến đáng thương.
Nghe người trong nhà nói, cô ấy có bệnh kén ăn, dạo gần đây ưu phiền nhiều lại càng kén hơn trước. Không ngừng bỏ bửa, đến ăn cũng nôn ra hết sau đó. Bệnh tình khá nặng, sợ rằng không qua khỏi..
"Tim ngừng đập rồi!"
"Nhanh chóng kích tim!"
"Vâng!"
Bác sĩ đang cố gắng chữa trị. Nhưng hi vọng rất thấp, dù có tỉnh lại với cái cách sống kiểu này thì cũng sẽ không tồn tại được bao lâu.
Tim cô gái ngừng đập. Bác sĩ định bước ra thông báo nhưng sau đó lại nhanh chóng đập lại một cách bình thường.
"Được rồi.. Thành công rồi.. Tạm thời cô ấy không sao nữa, nhưng người nhà phải chú ý chăm sóc, không để tình trạng này diễn ra tiếp, người này quá thiếu dinh dưỡng rồi."
Bác sĩ nói xong thất thần một tí rồi bước đi.
"Dạ.. Dạ.. Chúng tôi biết rồi.. Cám ơn bác sĩ" Người hầu lớn tuổi lên tiếng.
[...]
Một người đàn ông với đôi chân dài thẳng tắp, âu phục chỉnh tề, cả người đều toát lên vẻ cường ngạnh kiêu ngạo. Hắn bước nhanh về phía phòng bệnh.
Gương mặt trầm lạnh, lạnh đến độ che mất vẻ đẹp của nó, khiến người xung quanh vừa muốn nhìn nhưng lại không dám nhìn.
Hắn đứng trước phòng bệnh nhưng không hề có ý bước vào. Nghe trợ lý bên cạnh lấy được thông tin từ bác sĩ, cô ấy đã không sao rồi. Sau đó liền quay mặt bỏ đi.
Dinh Tử Kiến đã bỏ qua cuộc hợp quan trọng để đến đây xem tình hình bộ xương này. Cô ta đúng là biết cách hại người.
Hắn nhớ lại việc ông nội dùng tính mạng để bắt ép hắn kết hôn với người này. Chân mày liền nhíu lại, càng nhìn người phụ nữ trong đó càng chán ghét.
"Đặt chuyến bay gấp, tôi còn mấy bản hợp đồng với đối tác phía kia" Dinh Tử Kiên nói với trợ lý thân tính bên cạnh.
Trình Tống liền lấy điện thoại ra phân phối.
[...]
Hàng lông mi run run, cô gái chớp chớp mắt mở ra. Cô chết rồi, chết rồi sao lại cũng còn thấy đói, sao cô đáng thương thế không biết.
"Tôi đói.. Tôi khát." miệng khô khốc lên tiếng theo bản năng.
Mới vừa mơ thấy một giấc mơ kinh khủng, thấy ngoài cửa có một ánh mắt giết người bao phủ lấy cô, làm cô sợ đến tỉnh dậy luôn.
"Phu nhân, Cô tỉnh.. Tỉnh rồi.. Gọi bác sĩ nhanh lên" Người quản gia lớn tuổi không rời cô một chút nào kêu lên.
"Ầy! gọi bác sĩ làm gì, bác sĩ đâu có gì ăn ngon, gọi món ăn đi. Tôi đói sắp chết rồi" Cô xoa xoa cái đầu chóng mặt. Mắt tỉnh táo hơn một tí thì liền nhìn xung quanh.
"À! Chắc mình đã được cứu, bắn mấy phát mà vẫn không chết, thật là trâu quá đi mà." cô cười hì hì định đi xuống giường thì liền thấy nhiều ánh mắt người xa lạ nhìn cô với vẻ như gặp ma.
"Mọi người nhìn gì chứ? Đi làm việc của mình đi, tôi hôn mê bao lâu rồi?" Sao bị trúng đạn mà không thấy đau nữa, không lẻ hôn mê vài tháng luôn sao ta?
Cô liền đi vào toilet tự mình kiểm tra một tí.
"Xin nhường đường...Cho qua... Cho qua"
Mọi người: "..."
Một phút sau đó:
"Á..!!! Có ma.. Người.. Người trong gương.. Là.. Là ai thế?"
Nhìn gầy đói như một con ma vậy trời. Cô dù nghèo khổ cũng ráng ăn no đủ, làm gì có thể ốm đến mức này.
Nhìn ngủ quan thân thể này cũng không phải cô, vậy.. vậy cô rốt cuộc là làm sao??
"Huhu cứu cứu tôi với chuyện gì thế này?" cô hét toáng lên trong toilet.
Mọi người bên ngoài nghe tiếng hét chói tai liền giật mình gõ cửa liên tục.
"Phu nhân.. phu nhân.. người không sao chứ?"
Cô bình tĩnh lại, được rồi, phải đi ra đối mặt với mọi người, phải hỏi rõ chuyện hoang đường này.
Tất cả mọi người vây xung quanh. Một lúc sau cô liền hiểu mình đã xảy ra truyện gì. Cô trọng sinh vào một thân thể khác rồi. À! Phải nói chính xác là cô trọng sinh vào cái xác khô vốn đã chết này đây.
"Tóm lại là tôi tên Mễ Lam, một cô gái bị bệnh kén ăn" mà bà đây trong thể xác này thì cực kỳ ham ăn. Quả là tạo hoá trêu người. Ông trời ông hay lắm.
"Dạ đúng phu nhân, người còn là thiếu phu nhân của Dinh Tử Kiến người đứng đầu tập đoàn Dinh Thế"
Mễ Lam liền trợn tròn mắt. Nói thầm trong lòng: "Đệch! nghe oách thế kia vậy thì giờ thằng chồng bà đâu rồi? Bà đây sắp chết mà không thấy bóng dáng hắn đâu, đợi đưa tang mới về à.. Giàu lầm giàu lốn thế kia làm gì?"
"Chậc chậc!!! Chắc chắn tên này không yêu vợ mình là cái chắc rồi. Mà cũng đúng, với cái hình thù nhìn một phát cũng có thể doạ người này thì cho cô, cô cũng không dám gớ. Sợ thật."
Mễ Lam nghĩ nếu cô đã đường đường chính chính sống lại lần nữa, lại còn được danh phận cao sang thế này, thì ngại gì mà không tiếp nhận nó. Giờ có nói không thì cũng chẳng được gì.
Nhưng mà thật con mẹ nó đáng sợ. Cô không có ký ức của cô gái tên Mễ Lam này.. Haizz. Chết rồi vứt xác ra đi thế kia à, không để lại tí kỹ niệm gì cho người tiếp nhận thế nhỉ?
[...]
Ngoài hành lang bệnh viện, Tư quản gia lại gọi cho trợ lý Trình:
"Trợ lý Trình..!!!"
"Ông lại có gì mà gấp ráp thế? Không lẻ.." Trình Tống nghi ngờ có thể thiếu phu nhân đã.... Nhưng bọn họ mới rời đi không lâu mà.. Bác sĩ lúc đó nói tình trạng cũng ổn định lại rồi..
"Lão Tư..!! Việc gì ông đừng ấp a ấp úng nữa, nói nhanh đi"
"Thiếu phu nhân hình như bị mất trí rồi.. Cô ấy hoàn toàn không nhớ gì cả"
Trình Tống im lặng.. Hắn đang nghĩ, thiếu phu nhân đói quá ngất xỉu có khi nào đầu va vào đâu nên mới mất trí luôn không? Nhưng số liệu bác sĩ kiểm tra xong đưa hắn thì đâu có nói gì về việc va chạm..
Thôi mặc kệ, có sao thông báo ông chủ vậy là được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.