Nam Chính Yêu Tôi Tới Phát Điên Rồi!
Chương 16: Trở Về Lâu Đài Trắng
Rosaria Nguyen
11/02/2023
Tòa lâu đài hùng vĩ tráng lệ như chỉ có thể xuất hiện trong những cuốn sách lịch sử ở thời hiện đại không ngờ Rosie lại có một ngày được chứng kiến tận mắt như vậy.
Lâu đài trắng của các đời công tước xứ Ashton, lớp tuyết dày bao phủ quanh năm suốt thắng càng làm tôn lên vẻ đẹp lạnh lùng và dáng vẻ cổ kính hiếm có của nơi này.
Lâu đài trắng nằm trên một vách núi tách biệt hoàn toàn với những thành phố làng mạc xung quanh, duy trì dáng vẻ độc tôn cũng như thể hiện sự cao quý bậc nhất của các lãnh chúa.
Xe ngựa càng đến gần cô mới nhận ra được quy mô của nơi đây quá mức khủng khiếp, nó phải cao hơn một toà nhà ba mươi tầng và rộng đến gần bốn mươi nghìn mét vuông chứ chẳng đùa. So với một chiếc cột trụ ở đây, Rosie nhỏ bé giống như một chú kiến.
Để chào đón lãnh chúa trở về, gần như toàn bộ những người hầu trong đều phải có mặt tại trước cửa lâu đài tiếp đón.
Các hiệp sĩ và người hầu xếp thành hai hàng mở ra một lối đi tiến vào bên trong sảnh lớn của lâu đài. Đứng đầu họ là một người đàn ông đã ngoài năm mươi trong bộ vest đuôi tôm vô cùng lịch thiệp cùng với cặp kính gọng vàng nghiêm túc.
Không quá khó để Rosie có thể đoán được đó là quản gia của lâu đài này.
Ông tiến về phía họ với khuôn mặt niềm nở, ân cần đón lấy chiếc áo lông dày cộm của ngài công tước rồi mở lời:
“Chào mừng ngài đã trở về thưa điện hạ.”
Từng đợt âm thanh dõng dạc vang lên cùng dáng vẻ quy củ cúi đầu của bọn họ khiến Rosie cảm thấy mình nhưng đang đứng trong một nghi thức trang trọng như chào đón nguyên thủ quốc gia. Có chút mới lạ cùng áp lực kiến cô chỉ muốn trốn tránh đằng sau bóng lưng cao lớn như cổ thụ của nam chính. Hy vọng bất kỳ ai cũng đừng để ý đến mình.
Đây chính là thế giới của những lãnh chúa quý tộc thời kỳ trung cổ, giàu có và quyền lực!.
||||| Truyện đề cử: Đau Đến Mấy Vẫn Yêu |||||
“Trong quãng thời gian ta vắng mặt không có chuyện gì xảy ra chứ?”
“Chuẩn bị đến lễ tái sinh nên khá nhiều các quý tộc trong lãnh địa gửi thư đến hỏi thăm về việc tổ chức tiệc tạ ơn của năm nay. Trong khoảng ngài vắng mặt đội tuần tra cùng gửi báo cáo về những tên lính đánh thuê lảng vảng bên ngoài thành phố gây nhiễu loạn…”
Vừa trở về lâu đài, Maximilian nhanh chóng đắm chìm vào trong công việc của mình. Duncan cũng bỏ mặc cô cùng các hiệp sĩ đưa Alan đi trước mặc cho sự giãy giụa của thằng bé. Rosie không còn cách nào khác ngoài đi theo nam chính.
Ngài quản gia và công tước nói chuyện với nhau không ngớt suốt cả chặng đường khiến Rosie chẳng thể nào mở lời được. Cô cứ vậy đi theo họ dưới con mắt kinh ngạc soi mói của những người hầu trong lâu đài mà leo lên thẳng tới tầng ba cho đến phòng làm việc của ngài ấy.
“Thưa điện hạ vị khách quý này…”
Ngay khi cuộc thảo luận của họ vừa kết thúc, ngài quản gia Baron Griffith mới tinh ý đến thiếu nữ tóc đỏ xinh đẹp lạ lẫm đang chuẩn bị bước theo công tước vào phòng làm việc.
Maximilian lúc này mới quay lại nhìn bóng dáng xinh đẹp của Rosie phía sau mình nhíu mày hỏi.
“Cô đang làm gì ở đây?”
“Ngài hỏi tôi, tôi biết hỏi ai đây chứ.” Là anh ta đưa cô đến chỗ này mà, bày ra bộ mặt khó chịu đấy là sao.
Maximilian nhìn dáng vẻ ngờ nghệch đến phát ngốc của cô cảm thấy có chút mệt mỏi, mém tí là anh cũng quên đi mất người phụ nữ này. Cả một chặng đường như vậy cô ta không biết mở lời hỏi người khác sao.
“Giờ tôi sẽ ở đâu, hay ngài để tôi ở cùng các hiệp sĩ giống Alan nhé.”
Nói thật Rosie cảm thấy rất áp lực khi ở một nơi to như vậy, đối với một đứa mù đường như cô thì ngày nào cũng phải đối mặt với tòa lâu đài nhiều lối đi như vậy thật đúng là một sự tra tấn. Nếu thật sự ở cùng với Alan chắc cũng không tệ, chí ít thằng bé cũng khiến cô cảm thấy đỡ lạc lõng hơn một chút. Nơi ở của các hiệp sĩ hình như cũng gần lâu đài thì phải.
“Không!” Maximilian thẳng thừng từ chối, dập tắt đi cái ý tưởng lớ ngớ của của cô nàng này lại.
Một thiếu nữ ở cùng một đám đàn ông thô tục, Rosie đang suy nghĩ vớ vẩn cái gì vậy.
“Baron, sắp xếp cho tiểu thư đây một căn phòng, đối đãi với cô ấy như khách của lâu đài. Nếu có vấn đề gì thì hay thông báo đến ta.” Maximilian nhanh chóng đưa ra mệnh lệnh, Rosie muốn nhưng nhịn một chút liền bị anh bịt miệng bằng cách đóng sầm cửa lại rồi biết mất.
Trước cái thái độ lồi lõm chặn họng người khác của ngài công tước, quả thực hai con người bên ngoài đều phải câm nín.
“Xin kính chào ngài thư tiểu thư. Thần là Baron Griffith quản gia của công tước Ashton” Ngài quản gia đón tiếp cô bằng một nụ cười hiền từ, thật sự quá khác biệt với dáng vẻ lạnh tanh đáng ghét của vị chủ nhân kia.
“Xin chào ngài quản gia, tôi tên là Rosie Gemma, là… khách của ngài công tước.”
Rosie trục trặc giới thiệu bản thân mình với vị quản gia đáng kính, thật là bối rối không biết nói về mối quan hệ của cô với Maximilian là như thế nào.
Cho dù nam chính đã đưa cô trở về lâu đài những mối quan hệ của họ vẫn hết sức mời nhạt nên Rosie cũng không dám nói láo.
“Tiểu thư cứ gọi thần là Baron như công tước cũng được. Thật lâu công tước mới được đón tiếp một vị khách về lâu đài của mình, thần sẽ cho người sắp xếp phòng mới cho người ngay lập tức.” Trước dáng vẻ khó xử của thiếu nữ xinh đẹp khiến ngài quan gia cũng biết ý mà không hỏi nhiều thêm.
Baron tuy cảm thấy rất ngạc nhiên khi ngài công tước có thể đưa một thiếu nữ trở về lâu đài của mình, hơn nữa còn là một cô gái xinh đẹp mỹ miều như vậy. Nên cho dù cô có là đến với thân phận gì ông cũng đều vui vẻ mà chào đón. Baron dường như đây chính là hy vọng duy nhất có thể khiến trái tim đã luôn đóng chặt của ngài công tước được mở ra một lần nữa sau những tổn thương trong quá khứ.
Ngài ấy sẽ không còn phải ôm những bất hạnh cô đơn lâu thêm nữa, Baron rất kỳ vọng có thể thấy được cảnh tượng công tước kết hôn sinh con và có được một cuộc sống hạnh phúc viên mãn trước khi ông rời khỏi nhân thế
“Cảm ơn ngài rất nhiều… Baron!”
…
Vốn dĩ công tước chỉ muốn đưa cô đến lãnh địa của mình rồi sắp xếp cho Rosie Gemma một chỗ ở trong thành phố, chịu trách nhiệm chu cấp cho cuộc sống của cô ta cho đến hết đời, coi như một cách trả nợ. Nhưng giờ thì không thể làm thế được nữa rồi.
Thân thế mơ hồ của cô ta khiến Maximilian phải giữ Rosie lại để điều tra. Nếu Rosie Gemma là một mối họa, anh sẽ giết cô ta ngay tức khắc và chấm dứt tất cả.
Rosie ngây thơ không hề biết rằng nam chính lại một lần nữa nổi lên sát khí muốn giết chết mình, cô vẫn còn đang đắm chìm trong cuộc thảo luận với hệ thống, cố gắng kỳ kèo mặc cả về nhiệm vụ tiếp theo của mình…
Lâu đài trắng của các đời công tước xứ Ashton, lớp tuyết dày bao phủ quanh năm suốt thắng càng làm tôn lên vẻ đẹp lạnh lùng và dáng vẻ cổ kính hiếm có của nơi này.
Lâu đài trắng nằm trên một vách núi tách biệt hoàn toàn với những thành phố làng mạc xung quanh, duy trì dáng vẻ độc tôn cũng như thể hiện sự cao quý bậc nhất của các lãnh chúa.
Xe ngựa càng đến gần cô mới nhận ra được quy mô của nơi đây quá mức khủng khiếp, nó phải cao hơn một toà nhà ba mươi tầng và rộng đến gần bốn mươi nghìn mét vuông chứ chẳng đùa. So với một chiếc cột trụ ở đây, Rosie nhỏ bé giống như một chú kiến.
Để chào đón lãnh chúa trở về, gần như toàn bộ những người hầu trong đều phải có mặt tại trước cửa lâu đài tiếp đón.
Các hiệp sĩ và người hầu xếp thành hai hàng mở ra một lối đi tiến vào bên trong sảnh lớn của lâu đài. Đứng đầu họ là một người đàn ông đã ngoài năm mươi trong bộ vest đuôi tôm vô cùng lịch thiệp cùng với cặp kính gọng vàng nghiêm túc.
Không quá khó để Rosie có thể đoán được đó là quản gia của lâu đài này.
Ông tiến về phía họ với khuôn mặt niềm nở, ân cần đón lấy chiếc áo lông dày cộm của ngài công tước rồi mở lời:
“Chào mừng ngài đã trở về thưa điện hạ.”
Từng đợt âm thanh dõng dạc vang lên cùng dáng vẻ quy củ cúi đầu của bọn họ khiến Rosie cảm thấy mình nhưng đang đứng trong một nghi thức trang trọng như chào đón nguyên thủ quốc gia. Có chút mới lạ cùng áp lực kiến cô chỉ muốn trốn tránh đằng sau bóng lưng cao lớn như cổ thụ của nam chính. Hy vọng bất kỳ ai cũng đừng để ý đến mình.
Đây chính là thế giới của những lãnh chúa quý tộc thời kỳ trung cổ, giàu có và quyền lực!.
||||| Truyện đề cử: Đau Đến Mấy Vẫn Yêu |||||
“Trong quãng thời gian ta vắng mặt không có chuyện gì xảy ra chứ?”
“Chuẩn bị đến lễ tái sinh nên khá nhiều các quý tộc trong lãnh địa gửi thư đến hỏi thăm về việc tổ chức tiệc tạ ơn của năm nay. Trong khoảng ngài vắng mặt đội tuần tra cùng gửi báo cáo về những tên lính đánh thuê lảng vảng bên ngoài thành phố gây nhiễu loạn…”
Vừa trở về lâu đài, Maximilian nhanh chóng đắm chìm vào trong công việc của mình. Duncan cũng bỏ mặc cô cùng các hiệp sĩ đưa Alan đi trước mặc cho sự giãy giụa của thằng bé. Rosie không còn cách nào khác ngoài đi theo nam chính.
Ngài quản gia và công tước nói chuyện với nhau không ngớt suốt cả chặng đường khiến Rosie chẳng thể nào mở lời được. Cô cứ vậy đi theo họ dưới con mắt kinh ngạc soi mói của những người hầu trong lâu đài mà leo lên thẳng tới tầng ba cho đến phòng làm việc của ngài ấy.
“Thưa điện hạ vị khách quý này…”
Ngay khi cuộc thảo luận của họ vừa kết thúc, ngài quản gia Baron Griffith mới tinh ý đến thiếu nữ tóc đỏ xinh đẹp lạ lẫm đang chuẩn bị bước theo công tước vào phòng làm việc.
Maximilian lúc này mới quay lại nhìn bóng dáng xinh đẹp của Rosie phía sau mình nhíu mày hỏi.
“Cô đang làm gì ở đây?”
“Ngài hỏi tôi, tôi biết hỏi ai đây chứ.” Là anh ta đưa cô đến chỗ này mà, bày ra bộ mặt khó chịu đấy là sao.
Maximilian nhìn dáng vẻ ngờ nghệch đến phát ngốc của cô cảm thấy có chút mệt mỏi, mém tí là anh cũng quên đi mất người phụ nữ này. Cả một chặng đường như vậy cô ta không biết mở lời hỏi người khác sao.
“Giờ tôi sẽ ở đâu, hay ngài để tôi ở cùng các hiệp sĩ giống Alan nhé.”
Nói thật Rosie cảm thấy rất áp lực khi ở một nơi to như vậy, đối với một đứa mù đường như cô thì ngày nào cũng phải đối mặt với tòa lâu đài nhiều lối đi như vậy thật đúng là một sự tra tấn. Nếu thật sự ở cùng với Alan chắc cũng không tệ, chí ít thằng bé cũng khiến cô cảm thấy đỡ lạc lõng hơn một chút. Nơi ở của các hiệp sĩ hình như cũng gần lâu đài thì phải.
“Không!” Maximilian thẳng thừng từ chối, dập tắt đi cái ý tưởng lớ ngớ của của cô nàng này lại.
Một thiếu nữ ở cùng một đám đàn ông thô tục, Rosie đang suy nghĩ vớ vẩn cái gì vậy.
“Baron, sắp xếp cho tiểu thư đây một căn phòng, đối đãi với cô ấy như khách của lâu đài. Nếu có vấn đề gì thì hay thông báo đến ta.” Maximilian nhanh chóng đưa ra mệnh lệnh, Rosie muốn nhưng nhịn một chút liền bị anh bịt miệng bằng cách đóng sầm cửa lại rồi biết mất.
Trước cái thái độ lồi lõm chặn họng người khác của ngài công tước, quả thực hai con người bên ngoài đều phải câm nín.
“Xin kính chào ngài thư tiểu thư. Thần là Baron Griffith quản gia của công tước Ashton” Ngài quản gia đón tiếp cô bằng một nụ cười hiền từ, thật sự quá khác biệt với dáng vẻ lạnh tanh đáng ghét của vị chủ nhân kia.
“Xin chào ngài quản gia, tôi tên là Rosie Gemma, là… khách của ngài công tước.”
Rosie trục trặc giới thiệu bản thân mình với vị quản gia đáng kính, thật là bối rối không biết nói về mối quan hệ của cô với Maximilian là như thế nào.
Cho dù nam chính đã đưa cô trở về lâu đài những mối quan hệ của họ vẫn hết sức mời nhạt nên Rosie cũng không dám nói láo.
“Tiểu thư cứ gọi thần là Baron như công tước cũng được. Thật lâu công tước mới được đón tiếp một vị khách về lâu đài của mình, thần sẽ cho người sắp xếp phòng mới cho người ngay lập tức.” Trước dáng vẻ khó xử của thiếu nữ xinh đẹp khiến ngài quan gia cũng biết ý mà không hỏi nhiều thêm.
Baron tuy cảm thấy rất ngạc nhiên khi ngài công tước có thể đưa một thiếu nữ trở về lâu đài của mình, hơn nữa còn là một cô gái xinh đẹp mỹ miều như vậy. Nên cho dù cô có là đến với thân phận gì ông cũng đều vui vẻ mà chào đón. Baron dường như đây chính là hy vọng duy nhất có thể khiến trái tim đã luôn đóng chặt của ngài công tước được mở ra một lần nữa sau những tổn thương trong quá khứ.
Ngài ấy sẽ không còn phải ôm những bất hạnh cô đơn lâu thêm nữa, Baron rất kỳ vọng có thể thấy được cảnh tượng công tước kết hôn sinh con và có được một cuộc sống hạnh phúc viên mãn trước khi ông rời khỏi nhân thế
“Cảm ơn ngài rất nhiều… Baron!”
…
Vốn dĩ công tước chỉ muốn đưa cô đến lãnh địa của mình rồi sắp xếp cho Rosie Gemma một chỗ ở trong thành phố, chịu trách nhiệm chu cấp cho cuộc sống của cô ta cho đến hết đời, coi như một cách trả nợ. Nhưng giờ thì không thể làm thế được nữa rồi.
Thân thế mơ hồ của cô ta khiến Maximilian phải giữ Rosie lại để điều tra. Nếu Rosie Gemma là một mối họa, anh sẽ giết cô ta ngay tức khắc và chấm dứt tất cả.
Rosie ngây thơ không hề biết rằng nam chính lại một lần nữa nổi lên sát khí muốn giết chết mình, cô vẫn còn đang đắm chìm trong cuộc thảo luận với hệ thống, cố gắng kỳ kèo mặc cả về nhiệm vụ tiếp theo của mình…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.