Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 817: Bạch liên nam sủng muốn làm yêu 26
Tg Tần Nguyên
19/08/2020
Editor: Tịnh Uyển
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên ngẩng đầu nhìn Cơ Ngọc.
"Ta không có."
Nàng lên tiếng giải thích.
Âu Dương Thanh dựa vào lan can, cười haha
"Tiểu hầu gia, ngài đang giải thích với Cơ Ngọc à? Không sao đâu, Cơ Ngọc sẽ hiểu."
Nói xong, Âu Dương Thanh nháy mắt ra hiệu với Cơ Ngọc.
Cơ Ngọc không đáp lại lời của Âu Dương Thanh, chỉ nhìn Tô Yên, lên tiếng nói
"Hóa ra Tiểu hầu gia hôm nay tới, không phải tới tìm Cơ Ngọc."
Tô Yên nâng bước, vượt qua Sở Phong.
Sau đó dùng sức gật đầu.
"Là tới tìm chàng."
Nói xong, Tô Yên đi đến trước mặt Cơ Ngọc.
Âu Dương Thanh nhướng mày.
Tầm mắt ở trên người Tô Yên đánh giá.
Trong lòng tự hỏi, rốt cuộc Cơ Ngọc vừa ý bảo bối gì ở hầu phủ.
Thà rằng bán mình cũng không muốn đi theo hắn?
Cơ Ngọc liếc nhìn Âu Dương Thanh, lên tiếng
"Tam điện hạ, không tiễn."
Nói xong, không đợi Âu Dương Thanh mở miệng, liền xoay người vào phòng.
Cho đến khi phòng ầm một tiếng.
Âu Dương Thanh đứng đó, há hốc mồm, lời nói tới bên miệng nghẹn lại.
Hắn cầm cái quạt trên tay, đập nó hai lần để giảm bớt xấu hổ.
Sở Phong so với hắn còn xấu hổ hơn, ngã dưới đất, bộ dạng suy yếu không chịu được.
Sở Phong sắc mặt ngượng ngùng.
Âu Dương Thanh đi đến trước mặt hắn.
Sở Phong vội vàng đứng lên hành lễ
"Tam điện hạ"
Sau khi nói xong, hắn ta cảm thấy tầm mắt Tam điện hạ đang đánh giá mình.
Sở Phong rầm rì hai tiếng, cơ thể mềm nhũn muốn dựa vào người Tam điện hạ.
Âu Dương Thanh móc ra một sấp ngân phiếu, nhét nó vào tay Sở Phong.
Đôi mắt hắn ta sáng lên, gọi càng hăng hái
"Tam điện hạ, nô tên Sở Phong."
Âu Dương Thanh gật gật đầu, ôm lấy người.
"Sở Phong? Tên hay."
"Tam điện hạ không cần nói, nô sẽ ngại ngùng."
Âu Dương Thanh lên tiếng
"Ta nghe nói trước đây quan hệ của ngươi và tiểu hầu gia rất tốt."
Sở Phong không biết trả lời thế nào.
Ngẩng đầu thăm dò sắc mặt Âu Dương Thanh.
Y lại móc ra một sấp ngân phiếu.
"Ngươi cẩn thận nói cho ta nghe một chút, hai người các ngươi thường ngày ở bên nhau làm gì."
Hắn ta Vòng tay ôm lấy Sở Phong, đi xuống lầu.
Sở Phong cầm ngân phiếu trong tay, trước mắt tỏa sáng
"Vâng, Tam điện hạ."
Hắn ta nói xong, rúc vào trong lòng Âu Dương Thanh, đi xuống dưới lầu.
Một màn này bị Lan Chi đứng ở cửa nhìn rõ ràng.
Vừa nãy Âu Dương Thanh còn ở trong phòng Cơ Ngọc đi ra.
Hôm qua còn muốn nói chuộc thân cho Cơ Ngọc.
Lại kết hợp những lời Tam điện hạ vừa nói.
Chẳng lẽ là.....
Tam điện hạ tức giận vì Tiểu hầu gia đã đoạt Cơ Ngọc.
Tính toán lợi dừng Sở Phong điều tra tiểu hầu gia.
Chia rẽ hai người bọn họ??
Trong một khoảng thời gian ngắn, Lan Chi đã bổ não rất nhiều.
Càng nghĩ, càng cảm thấy đúng.
Tam điện hạ nhất kiếm chung tình với Cơ Ngọc.
Lại bị tiểu hầu gia chia cắt.
Hiện tại tính toán điều tra.
Lan Chi bắt đầu tự hỏi, chuyện này có nên nói cho tiểu hầu gia nghe hay không.
Người bên ngoài còn đang suy tư.
Trong phòng cũng lâm vào không khí khó tả.
Tô Yên rõ ràng là khách làng chơi, nắm giữ rất nhiều tiền, là một đại gia chính hiệu.
Bây giờ chớp chớp mắt, đứng đó thành thật, miệng di chuyển, dường như muốn giải thích điều gì đó.
Cơ Ngọc rõ ràng là một tiểu quan nho nhỏ, nên nịnh nọt lấy lòng, là người chủ động.
Nhưng bây giờ, Cơ Ngọc đứng đó, nhìn chằm chằm vào Tô Yên.
Không có nữa phần ý tứ muốn nịnh nọt.
Thật lâu lúc sau, Tô Yên lên tiếng
"Vừa nãy, là chuyện ngoài ý muốn."
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên ngẩng đầu nhìn Cơ Ngọc.
"Ta không có."
Nàng lên tiếng giải thích.
Âu Dương Thanh dựa vào lan can, cười haha
"Tiểu hầu gia, ngài đang giải thích với Cơ Ngọc à? Không sao đâu, Cơ Ngọc sẽ hiểu."
Nói xong, Âu Dương Thanh nháy mắt ra hiệu với Cơ Ngọc.
Cơ Ngọc không đáp lại lời của Âu Dương Thanh, chỉ nhìn Tô Yên, lên tiếng nói
"Hóa ra Tiểu hầu gia hôm nay tới, không phải tới tìm Cơ Ngọc."
Tô Yên nâng bước, vượt qua Sở Phong.
Sau đó dùng sức gật đầu.
"Là tới tìm chàng."
Nói xong, Tô Yên đi đến trước mặt Cơ Ngọc.
Âu Dương Thanh nhướng mày.
Tầm mắt ở trên người Tô Yên đánh giá.
Trong lòng tự hỏi, rốt cuộc Cơ Ngọc vừa ý bảo bối gì ở hầu phủ.
Thà rằng bán mình cũng không muốn đi theo hắn?
Cơ Ngọc liếc nhìn Âu Dương Thanh, lên tiếng
"Tam điện hạ, không tiễn."
Nói xong, không đợi Âu Dương Thanh mở miệng, liền xoay người vào phòng.
Cho đến khi phòng ầm một tiếng.
Âu Dương Thanh đứng đó, há hốc mồm, lời nói tới bên miệng nghẹn lại.
Hắn cầm cái quạt trên tay, đập nó hai lần để giảm bớt xấu hổ.
Sở Phong so với hắn còn xấu hổ hơn, ngã dưới đất, bộ dạng suy yếu không chịu được.
Sở Phong sắc mặt ngượng ngùng.
Âu Dương Thanh đi đến trước mặt hắn.
Sở Phong vội vàng đứng lên hành lễ
"Tam điện hạ"
Sau khi nói xong, hắn ta cảm thấy tầm mắt Tam điện hạ đang đánh giá mình.
Sở Phong rầm rì hai tiếng, cơ thể mềm nhũn muốn dựa vào người Tam điện hạ.
Âu Dương Thanh móc ra một sấp ngân phiếu, nhét nó vào tay Sở Phong.
Đôi mắt hắn ta sáng lên, gọi càng hăng hái
"Tam điện hạ, nô tên Sở Phong."
Âu Dương Thanh gật gật đầu, ôm lấy người.
"Sở Phong? Tên hay."
"Tam điện hạ không cần nói, nô sẽ ngại ngùng."
Âu Dương Thanh lên tiếng
"Ta nghe nói trước đây quan hệ của ngươi và tiểu hầu gia rất tốt."
Sở Phong không biết trả lời thế nào.
Ngẩng đầu thăm dò sắc mặt Âu Dương Thanh.
Y lại móc ra một sấp ngân phiếu.
"Ngươi cẩn thận nói cho ta nghe một chút, hai người các ngươi thường ngày ở bên nhau làm gì."
Hắn ta Vòng tay ôm lấy Sở Phong, đi xuống lầu.
Sở Phong cầm ngân phiếu trong tay, trước mắt tỏa sáng
"Vâng, Tam điện hạ."
Hắn ta nói xong, rúc vào trong lòng Âu Dương Thanh, đi xuống dưới lầu.
Một màn này bị Lan Chi đứng ở cửa nhìn rõ ràng.
Vừa nãy Âu Dương Thanh còn ở trong phòng Cơ Ngọc đi ra.
Hôm qua còn muốn nói chuộc thân cho Cơ Ngọc.
Lại kết hợp những lời Tam điện hạ vừa nói.
Chẳng lẽ là.....
Tam điện hạ tức giận vì Tiểu hầu gia đã đoạt Cơ Ngọc.
Tính toán lợi dừng Sở Phong điều tra tiểu hầu gia.
Chia rẽ hai người bọn họ??
Trong một khoảng thời gian ngắn, Lan Chi đã bổ não rất nhiều.
Càng nghĩ, càng cảm thấy đúng.
Tam điện hạ nhất kiếm chung tình với Cơ Ngọc.
Lại bị tiểu hầu gia chia cắt.
Hiện tại tính toán điều tra.
Lan Chi bắt đầu tự hỏi, chuyện này có nên nói cho tiểu hầu gia nghe hay không.
Người bên ngoài còn đang suy tư.
Trong phòng cũng lâm vào không khí khó tả.
Tô Yên rõ ràng là khách làng chơi, nắm giữ rất nhiều tiền, là một đại gia chính hiệu.
Bây giờ chớp chớp mắt, đứng đó thành thật, miệng di chuyển, dường như muốn giải thích điều gì đó.
Cơ Ngọc rõ ràng là một tiểu quan nho nhỏ, nên nịnh nọt lấy lòng, là người chủ động.
Nhưng bây giờ, Cơ Ngọc đứng đó, nhìn chằm chằm vào Tô Yên.
Không có nữa phần ý tứ muốn nịnh nọt.
Thật lâu lúc sau, Tô Yên lên tiếng
"Vừa nãy, là chuyện ngoài ý muốn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.