Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 851: Bạch liên nam sủng muốn làm yêu 61
Tg Tần Nguyên
19/08/2020
Edit: Vio
Beta: Tinh Niệm
Màn giường che đậy phong cảnh bên trong.
Chỉ có thể kịp nhìn trước khi màn giường khép lại, ẩn ẩn nhìn đến tiểu hầu gia của chúng ta ôm cổ nam thiếp nhà mình.
Hết thảy đều ẩn nấp ở phía sau.
Lan Chi xử lý xong mấy người mới tới kia, vốn là tính toán trở về hỏi hầu gia một chút có muốn dùng bữa hay không.
Kết quả mới vừa đi tới cửa, liền nghe được bên trong truyền ra động tĩnh không giống bình thường.
Tuy rằng đây cũng không phải là lần đầu tiên nghe được.
Nhưng Lan Chi dù sao cũng là cô nương chưa chồng.
Cô yên lặng xoay người, phân phát hạ nhân.
Sau đó đứng cách cửa phòng một khoảng thích hợp.
Canh giữ ở chỗ đó.
.....
Chờ đến lúc ăn trưa, thái dương sớm đã ngả về tây, đã thời gian buổi chiều.
Tô Yên ăn mặc tinh tế, chỉ là trên cổ đầy dấu hôn xanh tím, dấu vết rõ ràng, miệng có chút sưng đỏ, còn chưa tiêu đi xuống.
Cơ Ngọc chỉ mặc áo trong, ngồi ở trước bàn, bởi vì sinh bệnh, nhìn qua thực suy yếu.
Tô Yên một ngụm một ngụm ăn.
Ăn trong chốc lát, nàng buông đũa trong tay xuống, nhìn Cơ Ngọc
"Chàng cứu Tô gia, chuyện trước đây chàng dấu giếm, liền xóa bỏ toàn bộ."
Nàng đột nhiên nhắc tới việc này, Cơ Ngọc đầu tiên là sửng sốt.
Theo sau ánh mắt sáng lên.
Gật đầu
"Vâng."
Kỳ thật Tô Yên căn bản cũng không tức giận.
Chỉ là nàng nhìn Cơ Ngọc tựa hồ vẫn luôn canh cánh việc này trong lòng, không biết có phải do ngày mưa nàng nói gì đó hay không.
Lúc ấy chỉ là cảm thấy bực bội cực kỳ.
Chỉ có thể nhớ mang máng một ít chuyện đã xảy ra.
Cũng không thể nói rằng mỗi một câu đều nhớ rõ ràng.
Cho nên, nàng liền lấy cớ là Cơ Ngọc cứu Tô phủ, để giải quyết xong chuyện hôm đó.
Tô Yên nhìn hắn có chút cao hứng, liền tiếp tục nói
"Lời lúc trước ta nói với chàng đều là thật lòng. Chàng phải cẩn thận dưỡng bệnh, nhanh khỏe lên."
Cơ Ngọc gật đầu
"Vâng, hầu gia."
Tuy rằng Cơ Ngọc không nói gì thêm, nhưng có thể cảm nhận được hắn biến hóa bất đồng với bộ dáng câu nệ làm người đau lòng lúc nãy.
Tô Yên cũng không xác định được là do nàng nói chuyện dùng được, hay là vì một hồi tình sự kia nữa.
Mà cũng từ một ngày này, Cơ Ngọc bắt đầu không còn phát sốt lại nữa.
Chậm rãi khỏi hẳn.
Tô Yên như cũ, buổi sáng đi bồi Tô phụ, đến buổi trưa liền vẫn luôn ở bên cạnh Cơ Ngọc.
Vào một ngày nọ, vị đã thăng chức Thái Tử điện hạ, Âu Dương Thanh, mặc một thân áo bào kỳ lân màu vàng xuất hiện ở sân này.
Hắn vẫn là bộ dáng lười nhác kia.
Nhưng lại giống như có bất đồng rất lớn.
Giơ tay nhấc chân, đều mang theo một tia khí thế.
Hắn nhìn Cơ Ngọc ngồi ở trong đình hóng gió, liền cũng đi đến đó ngồi xuống.
Cơ Ngọc đứng dậy, hành lễ
"Thái Tử điện hạ."
Âu Dương Thanh xua xua tay
"Cần gì nhiều chuyện như vậy, ta tiến vào từ cửa sau, vẫn chưa kinh động người hầu phủ."
Nói xong, Âu Dương Thanh liếc Cơ Ngọc một cái
"Thật không đi cùng bổn cung?"
Cơ Ngọc cúi đầu uống trà trong tay, thanh âm nhạt nhẽo
"Khế bán mình của Cơ Ngọc ở chỗ hầu gia."
Âu Dương Thanh một tay chống cằm
"Ngươi thật đúng là cặp với hắn?"
Cơ Ngọc không nói lời nào, đó là cam chịu.
Âu Dương Thanh chưa từ bỏ ý định, ân cần thiện dụ
"Nội các thủ phụ, Tể tướng đương triều, đi cùng bổn cung, ngươi muốn cái gì cho ngươi cái đó."
Cơ Ngọc uống nước trà, sắc mặt nhạt nhẽo, bộ dáng trước sau như một
"Tiểu hầu gia nói, hắn không thích triều đình, đợi Tô lão gia tử quy thiên, liền tính toán dọn ra kinh thành."
Âu Dương Thanh cầm cây quạt bá bá bá gõ bàn đá.
Tức đến muốn trợn trắng mắt
"Hầu gia, hầu gia, hầu gia, ngày ngày đều là hầu gia nhà ngươi, ngươi không phải là bị Tô tiểu hầu gia thả bùa mê gì đấy chứ?"
Beta: Tinh Niệm
Màn giường che đậy phong cảnh bên trong.
Chỉ có thể kịp nhìn trước khi màn giường khép lại, ẩn ẩn nhìn đến tiểu hầu gia của chúng ta ôm cổ nam thiếp nhà mình.
Hết thảy đều ẩn nấp ở phía sau.
Lan Chi xử lý xong mấy người mới tới kia, vốn là tính toán trở về hỏi hầu gia một chút có muốn dùng bữa hay không.
Kết quả mới vừa đi tới cửa, liền nghe được bên trong truyền ra động tĩnh không giống bình thường.
Tuy rằng đây cũng không phải là lần đầu tiên nghe được.
Nhưng Lan Chi dù sao cũng là cô nương chưa chồng.
Cô yên lặng xoay người, phân phát hạ nhân.
Sau đó đứng cách cửa phòng một khoảng thích hợp.
Canh giữ ở chỗ đó.
.....
Chờ đến lúc ăn trưa, thái dương sớm đã ngả về tây, đã thời gian buổi chiều.
Tô Yên ăn mặc tinh tế, chỉ là trên cổ đầy dấu hôn xanh tím, dấu vết rõ ràng, miệng có chút sưng đỏ, còn chưa tiêu đi xuống.
Cơ Ngọc chỉ mặc áo trong, ngồi ở trước bàn, bởi vì sinh bệnh, nhìn qua thực suy yếu.
Tô Yên một ngụm một ngụm ăn.
Ăn trong chốc lát, nàng buông đũa trong tay xuống, nhìn Cơ Ngọc
"Chàng cứu Tô gia, chuyện trước đây chàng dấu giếm, liền xóa bỏ toàn bộ."
Nàng đột nhiên nhắc tới việc này, Cơ Ngọc đầu tiên là sửng sốt.
Theo sau ánh mắt sáng lên.
Gật đầu
"Vâng."
Kỳ thật Tô Yên căn bản cũng không tức giận.
Chỉ là nàng nhìn Cơ Ngọc tựa hồ vẫn luôn canh cánh việc này trong lòng, không biết có phải do ngày mưa nàng nói gì đó hay không.
Lúc ấy chỉ là cảm thấy bực bội cực kỳ.
Chỉ có thể nhớ mang máng một ít chuyện đã xảy ra.
Cũng không thể nói rằng mỗi một câu đều nhớ rõ ràng.
Cho nên, nàng liền lấy cớ là Cơ Ngọc cứu Tô phủ, để giải quyết xong chuyện hôm đó.
Tô Yên nhìn hắn có chút cao hứng, liền tiếp tục nói
"Lời lúc trước ta nói với chàng đều là thật lòng. Chàng phải cẩn thận dưỡng bệnh, nhanh khỏe lên."
Cơ Ngọc gật đầu
"Vâng, hầu gia."
Tuy rằng Cơ Ngọc không nói gì thêm, nhưng có thể cảm nhận được hắn biến hóa bất đồng với bộ dáng câu nệ làm người đau lòng lúc nãy.
Tô Yên cũng không xác định được là do nàng nói chuyện dùng được, hay là vì một hồi tình sự kia nữa.
Mà cũng từ một ngày này, Cơ Ngọc bắt đầu không còn phát sốt lại nữa.
Chậm rãi khỏi hẳn.
Tô Yên như cũ, buổi sáng đi bồi Tô phụ, đến buổi trưa liền vẫn luôn ở bên cạnh Cơ Ngọc.
Vào một ngày nọ, vị đã thăng chức Thái Tử điện hạ, Âu Dương Thanh, mặc một thân áo bào kỳ lân màu vàng xuất hiện ở sân này.
Hắn vẫn là bộ dáng lười nhác kia.
Nhưng lại giống như có bất đồng rất lớn.
Giơ tay nhấc chân, đều mang theo một tia khí thế.
Hắn nhìn Cơ Ngọc ngồi ở trong đình hóng gió, liền cũng đi đến đó ngồi xuống.
Cơ Ngọc đứng dậy, hành lễ
"Thái Tử điện hạ."
Âu Dương Thanh xua xua tay
"Cần gì nhiều chuyện như vậy, ta tiến vào từ cửa sau, vẫn chưa kinh động người hầu phủ."
Nói xong, Âu Dương Thanh liếc Cơ Ngọc một cái
"Thật không đi cùng bổn cung?"
Cơ Ngọc cúi đầu uống trà trong tay, thanh âm nhạt nhẽo
"Khế bán mình của Cơ Ngọc ở chỗ hầu gia."
Âu Dương Thanh một tay chống cằm
"Ngươi thật đúng là cặp với hắn?"
Cơ Ngọc không nói lời nào, đó là cam chịu.
Âu Dương Thanh chưa từ bỏ ý định, ân cần thiện dụ
"Nội các thủ phụ, Tể tướng đương triều, đi cùng bổn cung, ngươi muốn cái gì cho ngươi cái đó."
Cơ Ngọc uống nước trà, sắc mặt nhạt nhẽo, bộ dáng trước sau như một
"Tiểu hầu gia nói, hắn không thích triều đình, đợi Tô lão gia tử quy thiên, liền tính toán dọn ra kinh thành."
Âu Dương Thanh cầm cây quạt bá bá bá gõ bàn đá.
Tức đến muốn trợn trắng mắt
"Hầu gia, hầu gia, hầu gia, ngày ngày đều là hầu gia nhà ngươi, ngươi không phải là bị Tô tiểu hầu gia thả bùa mê gì đấy chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.