Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 504: Chủ nhân Nhiếp Chính Vương, muốn thân thân 36+37
Tg Tần Nguyên
02/05/2020
Edit: Tinh Niệm
Vũ Văn Húc trầm mặc thật lâu.
Giật giật thân mình, muốn trấn an nàng.
Chỉ là vừa mới động, hắn lại nhớ tới cái chân tàn tật kia.
Bỗng nhiên lắc đầu, cười.
Hóa ra, là bởi vì cái này sao?
Hắn bất an, bởi vì hắn là một người què, những ngày sau, chỉ có thể ngồi trên xe lăn.
Mà cục bột nhỏ được hắn một chút một chút nuôi nấng lớn lên, hiện giờ đã trổ mã thành đại cô nương.
Tươi đẹp loá mắt, nàng đứng ở chỗ nào, lực chú ý của mình đều sẽ bị hấp dẫn đến chỗ đó.
Chính mình, đã để ý nàng như thế sao?
Để ý đến nỗi cảm thấy nàng sẽ rời đi, cho nên mới ngày ngày trằn trọc, bất an.
Lúc này, thanh âm Tiểu Hoa vang lên
"Leng keng, chúc mừng ký chủ, ngôi sao thứ hai đã sáng lên."
Tô Yên nghe không hiểu Tiểu Hoa đang nói cái gì.
Nàng chỉ liên tiếp khóc lóc.
Ô ô ô ô ~~~
Hắn thế nhưng ghét bỏ mình ăn nhiều, thế nhưng có tiểu động vật khác.
Ô ô ô ô ô ~~~
Hắn như thế nào còn chưa tới dỗ ta?
Chẳng lẽ thật sự không cần ta??
Càng nghĩ càng thương tâm.
Càng thương tâm càng muốn khóc.
Thế cho nên khóc càng ngày càng ủy khuất.
Khóc lóc khóc lóc, nàng đột nhiên cảm thấy có chút nóng.
Vừa mới bắt đầu còn không thấy gì, nhưng lại càng ngày càng nóng, càng ngày càng xao động.
"Ô ô ô ô ~~~ ưm..."
Nàng duỗi tay kéo kéo áo trong màu trắng mặc trên người.
Chớp chớp mắt, nhưng cỗ nhiệt ý kia càng ngày càng mạnh.
Một khuôn mặt đỏ bừng đỏ bừng.
"Ưm..."
Lúc này, đã không rảnh khóc nữa.
Nàng chính là cảm thấy nóng, rất nóng rất nóng.
Thực khó chịu.
Nàng một bên lôi kéo quần áo trên người mình, một bên muốn tìm phương pháp có thể mát mẻ chút.
Nóng, nóng quá a.
Nóng đến nàng lại muốn khóc.
Thế cho nên vừa mới ngừng nước mắt, lại ủy khuất khóc lên.
"Ô ô ô ô.... nóng ~"
Lúc này, Tiểu Hoa ra tiếng
"Ký chủ, ngài bị phi trùng của kim linh hoa cắn phải. Trong thân sâu đó có độc tố thúc tình...."
Tô Yên thút tha thút thít
"Em rốt cuộc muốn nói cái gì?"
Tiểu Hoa dừng một chút
"Ký chủ, chị ghé vào trên người Vương gia, thì sẽ không cảm thấy nóng nữa ~~"
Nó khẽ meo meo nói xong, liền che chắn ngũ cảm cuả mình.
Tiếp theo sẽ là như vậy như vậy, lăn giường blah blah, thân là một cái thống tử chính trực, nó cũng không muốn tham quan đâu a.
Nhưng mà lăn giường đã có thể giải độc, lại có thể xúc tiến cảm tình của ký chủ cùng Vương gia, một công đôi việc.
Thật sự là quá tuyệt vời.
Tiểu Hoa vì quyết định nhanh chóng lúc ấy của mình mà cảm thấy vui mừng.
Trên thế giới này, chỉ sợ rất ít có hệ thống nào tận tâm tận lực như nó vậy.
Tiểu Hoa nhịn không được cảm thán một tiếng.
Chỉ là che chắn ngũ thức xong, Tiểu Hoa cũng không hay biết.
Ký chủ nhà nó không đi tìm Vũ Văn Húc.
Như cũ một người rúc ở trong góc, dán trên vách tường, thút tha thút thít khóc.
Vì cái gì không đi tìm Vũ Văn Húc?
Hắn đã không cần, ta mới không thèm đi tìm hắn.
Kết quả là, theo thời gian trôi qua, Tô Yên co thành một đoàn, trên người nóng lợi hại, như tôm luộc vậy, trên người phiếm hồng.
Mà mặt khác một bên, Vũ Văn Húc đã nhận ra Tô Yên không thích hợp.
Hắn duỗi tay, vừa mới dừng ở trên vai nàng.
Liền nghe được Tô Yên rầm rì một tiếng.
Nàng một bên khóc một bên lẩm bẩm
"Không cần chàng, chàng một chút cũng không tốt, không cần chàng!"
Vũ Văn Húc dừng một chút, theo sau, mày nhíu lại.
Tay hắn rất lớn, dùng lực một chút liền xoay người lại đây, ôm ở trong lòng.
"Phát sốt? Sao lại nóng như vậy?"
Thanh âm hắn không hề nhạt nhẽo xa cách như vừa nãy.
Có chút sốt ruột còn mang theo một tia ôn nhu mà chính hắn cũng chưa nhận thấy được.
Tô Yên tự nhiên một chút đã nghe ra.
Khóc càng lợi hại hơn
"Ô ô ô ô ~~~, ta nóng!"
Một bên nói, một bên thút tha thút thít dán trên người Vũ Văn Húc.
Trên người hắn thực mát mẻ, vừa chạm vào sẽ không cảm thấy nóng nữa.
Một động tác này của nàng rất là mạnh mẽ, thế cho nên lập tức đã đè Vũ Văn Húc ở dưới thân.
Duỗi tay lôi kéo áo trong của hắn, tay với vào bên trong.
Vừa khóc sướt mướt, hoa lê đái vũ.
Trên tay sức lực lại rất lớn, xé xé kéo kéo trực tiếp xé rách quần áo kia mở ra.
Làn da trơn bóng dán vào nhau.
Vừa mới bắt đầu, còn thấy mát mẻ.
Nhưng đến lúc sau, càng dán hắn lại càng nóng.
Còn muốn càng nhiều.
"Ô ô ô ô ô ~~~, làm sao bây giờ?"
Mắt nàng ngậm nước, chớp chớp mắt, mắt trông mong nhìn Vũ Văn Húc.
Tiểu Hoa bảo nàng tìm Vũ Văn Húc.
Vậy hắn khẳng định có biện pháp.
Nàng ôm hắn, trong thân thể lại một đợt nhiệt hỏa xao động.
Thân thể vặn vẹo
"Ưm, nóng ~"
Trong chốc lát, Vũ Văn Húc có ngốc cũng biết nàng đây là bị làm sao.
Hắn ôm nàng, ổn định thân thể của nàng, phòng ngừa nàng lăn xuống giường.
Sau đó thở dài
"Nàng đi ra ngoài mấy ngày nay, rốt cuộc ở bên ngoài ăn cái gì vậy?"
Đây là trúng mị dược?
Vừa nghe, giống như là bị người cố ý hãm hại.
Nhưng ngẫm lại tính tình nàng tham ăn.
Hình như, ăn phải mị dược, cũng có thể hiểu được.
Tô Yên rầm rì, ôm hắn.
Làm sao còn biết được hắn đang nói cái gì?
Hắn dùng sức một cái, xoay người liền đem nàng đè ở dưới thân.
Cúi đầu, hôn lên khóe môi hồng nộn của nàng.
Nhìn nàng khóc hoa lê đái vũ, bộ dáng thút tha thút thít.
Thanh âm trầm thấp, ánh mắt mang theo kích động ám dục
"Muốn ta sao?"
Tô Yên lung tung gật đầu, duỗi tay muốn ôm hắn một cái.
Kết quả đôi tay bị ấn xuống.
Trong mơ hồ, nghe được thanh âm hắn
"Nếu đã muốn, từ nay về sau, sẽ không có khả năng để nàng lại rời đi."
Tô Yên lại khóc nức nở gật đầu
"Ân"
Rầm rì cọ tới cọ lui.
Hắn rốt cuộc vừa lòng.
Khóe môi hàm chứa ý cười, thân mình hạ xuống, đem người ôm lấy.
Xuân ấm trướng mỏng, chỉ trong chốc lát liền truyền ra một ít thanh âm khác thường nức nở.
"Ngô ~"
Tô Yên thay đổi ngữ điệu.
Màn che rơi xuống, chỉ có thể nhìn thấy trên giường, hai thân thể giao triền.
Cùng với thanh âm nam tử thở dốc và nữ tử khóc thút thít, rên rỉ. Dưới ánh trăng, có vẻ càng thêm ái muội triền miên.
Tiểu thái giám đứng ở ngoài cửa, vốn là sợ tối nay Vương gia còn có việc gọi đến, nên vẫn luôn chậm chạp không dám đi nghỉ tạm.
Thế cho nên nghe được bên trong truyền ra động tĩnh ái muội.
Tiểu thái giám sửng sốt xong, vội vàng cúi đầu, lui lại vài bước.
Này, này, đây là hỉ sự.
Nhưng là thình lình xảy ra như vậy, khiến hắn không có chuẩn bị, đều nghe thấy đến là ngượng ngùng.
Bóng đêm còn dài, còn có rất nhiều thời gian.
Từ từ tới, không nóng nảy.
.....
Đảo mắt tới trưa ngày hôm sau.
Tô Yên mê mang chuyển tỉnh.
Nàng ngửi thấy được mùi hương gà quay.
Vốn còn có chút mơ màng, chớp chớp mắt, ngay lập tức ngồi dậy.
Sau đó...., mới vừa ngồi dậy, lại đổ trở về rồi.
"Hừm...."
Nàng nhắm mắt lại, xoa xoa eo.
Không phải đau, nhưng là có chút mỏi, không dùng được lực.
Sau đó, bên cạnh vang lên thanh âm
"Tỉnh?"
Nàng mở to mắt, nhìn thấy Vũ Văn Húc ăn mặc chỉnh tề, vẻ mặt cười thoả mãn nhìn nàng.
Gương mặt tuấn mỹ kia, ngữ điệu có chút lười nhác, lập tức làm ký ức đêm qua hiện ra.
Nàng bị lăn qua lộn lại như thế nào, như vậy lại như vậy.
Còn có chính là...., ưm.
Trên má ngập tràn một tầng đỏ ửng.
Thực thoải mái.
_________
Hết 3 chương ngày hôm nay nhá!!!!
Thêm combo cảnh nóng đủ để bù đắp thiếu 1 chương, nhể.
(⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄
Vũ Văn Húc trầm mặc thật lâu.
Giật giật thân mình, muốn trấn an nàng.
Chỉ là vừa mới động, hắn lại nhớ tới cái chân tàn tật kia.
Bỗng nhiên lắc đầu, cười.
Hóa ra, là bởi vì cái này sao?
Hắn bất an, bởi vì hắn là một người què, những ngày sau, chỉ có thể ngồi trên xe lăn.
Mà cục bột nhỏ được hắn một chút một chút nuôi nấng lớn lên, hiện giờ đã trổ mã thành đại cô nương.
Tươi đẹp loá mắt, nàng đứng ở chỗ nào, lực chú ý của mình đều sẽ bị hấp dẫn đến chỗ đó.
Chính mình, đã để ý nàng như thế sao?
Để ý đến nỗi cảm thấy nàng sẽ rời đi, cho nên mới ngày ngày trằn trọc, bất an.
Lúc này, thanh âm Tiểu Hoa vang lên
"Leng keng, chúc mừng ký chủ, ngôi sao thứ hai đã sáng lên."
Tô Yên nghe không hiểu Tiểu Hoa đang nói cái gì.
Nàng chỉ liên tiếp khóc lóc.
Ô ô ô ô ~~~
Hắn thế nhưng ghét bỏ mình ăn nhiều, thế nhưng có tiểu động vật khác.
Ô ô ô ô ô ~~~
Hắn như thế nào còn chưa tới dỗ ta?
Chẳng lẽ thật sự không cần ta??
Càng nghĩ càng thương tâm.
Càng thương tâm càng muốn khóc.
Thế cho nên khóc càng ngày càng ủy khuất.
Khóc lóc khóc lóc, nàng đột nhiên cảm thấy có chút nóng.
Vừa mới bắt đầu còn không thấy gì, nhưng lại càng ngày càng nóng, càng ngày càng xao động.
"Ô ô ô ô ~~~ ưm..."
Nàng duỗi tay kéo kéo áo trong màu trắng mặc trên người.
Chớp chớp mắt, nhưng cỗ nhiệt ý kia càng ngày càng mạnh.
Một khuôn mặt đỏ bừng đỏ bừng.
"Ưm..."
Lúc này, đã không rảnh khóc nữa.
Nàng chính là cảm thấy nóng, rất nóng rất nóng.
Thực khó chịu.
Nàng một bên lôi kéo quần áo trên người mình, một bên muốn tìm phương pháp có thể mát mẻ chút.
Nóng, nóng quá a.
Nóng đến nàng lại muốn khóc.
Thế cho nên vừa mới ngừng nước mắt, lại ủy khuất khóc lên.
"Ô ô ô ô.... nóng ~"
Lúc này, Tiểu Hoa ra tiếng
"Ký chủ, ngài bị phi trùng của kim linh hoa cắn phải. Trong thân sâu đó có độc tố thúc tình...."
Tô Yên thút tha thút thít
"Em rốt cuộc muốn nói cái gì?"
Tiểu Hoa dừng một chút
"Ký chủ, chị ghé vào trên người Vương gia, thì sẽ không cảm thấy nóng nữa ~~"
Nó khẽ meo meo nói xong, liền che chắn ngũ cảm cuả mình.
Tiếp theo sẽ là như vậy như vậy, lăn giường blah blah, thân là một cái thống tử chính trực, nó cũng không muốn tham quan đâu a.
Nhưng mà lăn giường đã có thể giải độc, lại có thể xúc tiến cảm tình của ký chủ cùng Vương gia, một công đôi việc.
Thật sự là quá tuyệt vời.
Tiểu Hoa vì quyết định nhanh chóng lúc ấy của mình mà cảm thấy vui mừng.
Trên thế giới này, chỉ sợ rất ít có hệ thống nào tận tâm tận lực như nó vậy.
Tiểu Hoa nhịn không được cảm thán một tiếng.
Chỉ là che chắn ngũ thức xong, Tiểu Hoa cũng không hay biết.
Ký chủ nhà nó không đi tìm Vũ Văn Húc.
Như cũ một người rúc ở trong góc, dán trên vách tường, thút tha thút thít khóc.
Vì cái gì không đi tìm Vũ Văn Húc?
Hắn đã không cần, ta mới không thèm đi tìm hắn.
Kết quả là, theo thời gian trôi qua, Tô Yên co thành một đoàn, trên người nóng lợi hại, như tôm luộc vậy, trên người phiếm hồng.
Mà mặt khác một bên, Vũ Văn Húc đã nhận ra Tô Yên không thích hợp.
Hắn duỗi tay, vừa mới dừng ở trên vai nàng.
Liền nghe được Tô Yên rầm rì một tiếng.
Nàng một bên khóc một bên lẩm bẩm
"Không cần chàng, chàng một chút cũng không tốt, không cần chàng!"
Vũ Văn Húc dừng một chút, theo sau, mày nhíu lại.
Tay hắn rất lớn, dùng lực một chút liền xoay người lại đây, ôm ở trong lòng.
"Phát sốt? Sao lại nóng như vậy?"
Thanh âm hắn không hề nhạt nhẽo xa cách như vừa nãy.
Có chút sốt ruột còn mang theo một tia ôn nhu mà chính hắn cũng chưa nhận thấy được.
Tô Yên tự nhiên một chút đã nghe ra.
Khóc càng lợi hại hơn
"Ô ô ô ô ~~~, ta nóng!"
Một bên nói, một bên thút tha thút thít dán trên người Vũ Văn Húc.
Trên người hắn thực mát mẻ, vừa chạm vào sẽ không cảm thấy nóng nữa.
Một động tác này của nàng rất là mạnh mẽ, thế cho nên lập tức đã đè Vũ Văn Húc ở dưới thân.
Duỗi tay lôi kéo áo trong của hắn, tay với vào bên trong.
Vừa khóc sướt mướt, hoa lê đái vũ.
Trên tay sức lực lại rất lớn, xé xé kéo kéo trực tiếp xé rách quần áo kia mở ra.
Làn da trơn bóng dán vào nhau.
Vừa mới bắt đầu, còn thấy mát mẻ.
Nhưng đến lúc sau, càng dán hắn lại càng nóng.
Còn muốn càng nhiều.
"Ô ô ô ô ô ~~~, làm sao bây giờ?"
Mắt nàng ngậm nước, chớp chớp mắt, mắt trông mong nhìn Vũ Văn Húc.
Tiểu Hoa bảo nàng tìm Vũ Văn Húc.
Vậy hắn khẳng định có biện pháp.
Nàng ôm hắn, trong thân thể lại một đợt nhiệt hỏa xao động.
Thân thể vặn vẹo
"Ưm, nóng ~"
Trong chốc lát, Vũ Văn Húc có ngốc cũng biết nàng đây là bị làm sao.
Hắn ôm nàng, ổn định thân thể của nàng, phòng ngừa nàng lăn xuống giường.
Sau đó thở dài
"Nàng đi ra ngoài mấy ngày nay, rốt cuộc ở bên ngoài ăn cái gì vậy?"
Đây là trúng mị dược?
Vừa nghe, giống như là bị người cố ý hãm hại.
Nhưng ngẫm lại tính tình nàng tham ăn.
Hình như, ăn phải mị dược, cũng có thể hiểu được.
Tô Yên rầm rì, ôm hắn.
Làm sao còn biết được hắn đang nói cái gì?
Hắn dùng sức một cái, xoay người liền đem nàng đè ở dưới thân.
Cúi đầu, hôn lên khóe môi hồng nộn của nàng.
Nhìn nàng khóc hoa lê đái vũ, bộ dáng thút tha thút thít.
Thanh âm trầm thấp, ánh mắt mang theo kích động ám dục
"Muốn ta sao?"
Tô Yên lung tung gật đầu, duỗi tay muốn ôm hắn một cái.
Kết quả đôi tay bị ấn xuống.
Trong mơ hồ, nghe được thanh âm hắn
"Nếu đã muốn, từ nay về sau, sẽ không có khả năng để nàng lại rời đi."
Tô Yên lại khóc nức nở gật đầu
"Ân"
Rầm rì cọ tới cọ lui.
Hắn rốt cuộc vừa lòng.
Khóe môi hàm chứa ý cười, thân mình hạ xuống, đem người ôm lấy.
Xuân ấm trướng mỏng, chỉ trong chốc lát liền truyền ra một ít thanh âm khác thường nức nở.
"Ngô ~"
Tô Yên thay đổi ngữ điệu.
Màn che rơi xuống, chỉ có thể nhìn thấy trên giường, hai thân thể giao triền.
Cùng với thanh âm nam tử thở dốc và nữ tử khóc thút thít, rên rỉ. Dưới ánh trăng, có vẻ càng thêm ái muội triền miên.
Tiểu thái giám đứng ở ngoài cửa, vốn là sợ tối nay Vương gia còn có việc gọi đến, nên vẫn luôn chậm chạp không dám đi nghỉ tạm.
Thế cho nên nghe được bên trong truyền ra động tĩnh ái muội.
Tiểu thái giám sửng sốt xong, vội vàng cúi đầu, lui lại vài bước.
Này, này, đây là hỉ sự.
Nhưng là thình lình xảy ra như vậy, khiến hắn không có chuẩn bị, đều nghe thấy đến là ngượng ngùng.
Bóng đêm còn dài, còn có rất nhiều thời gian.
Từ từ tới, không nóng nảy.
.....
Đảo mắt tới trưa ngày hôm sau.
Tô Yên mê mang chuyển tỉnh.
Nàng ngửi thấy được mùi hương gà quay.
Vốn còn có chút mơ màng, chớp chớp mắt, ngay lập tức ngồi dậy.
Sau đó...., mới vừa ngồi dậy, lại đổ trở về rồi.
"Hừm...."
Nàng nhắm mắt lại, xoa xoa eo.
Không phải đau, nhưng là có chút mỏi, không dùng được lực.
Sau đó, bên cạnh vang lên thanh âm
"Tỉnh?"
Nàng mở to mắt, nhìn thấy Vũ Văn Húc ăn mặc chỉnh tề, vẻ mặt cười thoả mãn nhìn nàng.
Gương mặt tuấn mỹ kia, ngữ điệu có chút lười nhác, lập tức làm ký ức đêm qua hiện ra.
Nàng bị lăn qua lộn lại như thế nào, như vậy lại như vậy.
Còn có chính là...., ưm.
Trên má ngập tràn một tầng đỏ ửng.
Thực thoải mái.
_________
Hết 3 chương ngày hôm nay nhá!!!!
Thêm combo cảnh nóng đủ để bù đắp thiếu 1 chương, nhể.
(⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.