Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 699: Cô gái, đã nói em sẽ nuôi tôi 37
Tg Tần Nguyên
19/08/2020
Edit: Tinh Niệm
Tô Yên gật đầu
"Tôn Minh thượng tướng là gia chủ Tôn thị gia tộc, xác thật là làm người bội phục."
Nói xong, Tô Yên lại thêm một câu
"Nhưng mà, Tôn thị gia tộc vinh quang như thế, cũng không thiếu phần đi Tôn thiếu tướng ngài trợ giúp."
Tô Yên ở cảm nhận của mọi người từ trước đến nay đều là lạnh lùng.
Rất ít khen người.
Thế cho nên cô một khi mở miệng khen người, vậy chứng tỏ cô rất coi trọng.
Nghe thấy, Tôn Vô Thịnh trong lòng đương nhiên là rất cao hứng.
Lúc này Tô Yên lại đi theo một câu
"Còn nữa, nếu Tôn thiếu tướng là gia chủ Tôn thị gia tộc, có lẽ cũng không nhất định sẽ kém hơn em trai ngài, thứ này, đều do vận khí ở bên trong cả."
Tôn Vô Thịnh vội vàng xua tay
"Nào có, nào có."
Lúc này, thiết bị điện tử trên cổ tay Tô Yên phát ra tín hiệu, Diệp Tiêu gọi điện thoại tới cho cô.
Cô đeo tai nghe lên.
Sắc mặt nhu hòa chút, đột nhiên dừng nói chuyện cùng Tôn Vô Thịnh.
"Alo?"
Diệp Tiêu bên kia lại thẹn thùng lại cao hứng ra tiếng
"Anh ở cửa quân khu, anh chờ em tan tầm."
Tô Yên sửng sốt,
"Anh đã đến rồi?"
Nghe được đối phương trả lời, Tô Yên quay đầu nói với Tôn Vô Thịnh một câu
"Tôn thiếu tướng, đi trước."
Nói xong, liền đi ra ngoài.
Sau đó, Triệu Lâm thu thập tốt vài thứ trên mặt đất, cũng thực mau đi theo Tô Yên rời đi.
Mà phiên lời nói kia của Tô Yên, làm Tôn Vô Thịnh ngồi ở ghế trên suy nghĩ thật lâu.
Nếu lúc trước, là hắn ngồi trên vị trí Tôn thị gia tộc, vậy, vị trí hắn cùng Tôn Minh liền phải thay đổi.
Tôn Hi một tên tiểu bối, làm sao dám đi vào văn phòng hắn hô to gọi nhỏ như thế??
Tôn Vô Thịnh xả tất cả bất mãn lên trên người Tôn Minh.
Tô Yên đi đến cửa quân khu, liếc mắt một cái liền thấy được Diệp Tiêu.
Diệp Tiêu gương mặt phiếm hồng, nhìn thấy Tô Yên lúc, càng là e thẹn.
Tô Yên đi qua, đầu tiên là ôm hắn một chút, theo sau nói
"Anh tới chỗ này là gặp em, hay là vì kiểm tra sức khoẻ?"
Diệp Tiêu nắm chặt một góc tay áo
"Cả, cả hai."
Hắn nhớ cô.
Tới chỗ này cũng là vì thuận tiện kiểm tra sức khoẻ.
Nghĩa vụ phu thê hắn muốn ngay tối nay phải tiến hành.
Tô Yên nhìn gương mặt hắn càng ngày càng hồng, cũng không nói thêm cái gì nữa.
"Được, đi kiểm tra sức khoẻ."
Tuy rằng không biết vì sao hắn lại gấp gáp như vậy.
Nếu như hắn muốn, vậy lại đi kiểm tra sức khoẻ một lần.
Hơn nữa nhìn khí sắc hắn, hình như tốt hơn trước rất nhiều.
Diệp Tiêu nhìn cô, thành thành thật thật nói
"Có thể chờ em làm việc xong, anh chờ em."
Tô Yên chớp chớp mắt
"Anh ở trước mặt em, em không cách nào chuyên tâm làm việc, cho nên, tan tầm."
Cô là ăn ngay nói thật.
Mà Diệp Tiêu sắc mặt lại càng đỏ.
Sau đó, liền e thẹn bị Tô Yên dắt đi rồi.
Tới rồi bệnh viện quân khu, vẫn là một bộ quá trình như trước.
Thực mau, báo cáo kiểm tra sức khoẻ đã ra.
Khi bác sĩ chủ trị cho Diệp Tiêu nhìn đến chỉnh thể báo cáo.
Nhịn không được kinh ngạc.
Hắn đẩy một chút khung mắt kính màu đen.
Đầu tiên là nhìn nhìn Diệp Tiêu, theo sau lại nhìn về phía Tô Yên.
"Thượng tướng, ngài ở nhà điều trị như thế nào cho hắn?"
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát
"Uống nhiều nước."
Hắn ăn cái gì vẫn rất ít, nhưng là uống nước cực kỳ nhiều.
Cô còn tưởng rằng có vấn đề, nói
"Thân thể hắn thế nào? kém hơn trước kia?"
Bác sĩ lắc đầu
"Không, hắn khôi phục rất tốt, đã là một người tự nhiên cực kỳ khỏe mạnh, các phương diện chỉ tiêu đều đạt chuẩn."
Tô Yên nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Tiêu.
Diệp Tiêu vẫn luôn gắt gao nắm chặt tay cô, cũng không nói lời nào, trên mặt đỏ ửng còn chưa có tiêu đi.
"Chúng ta, có thể đi rồi sao?"
Hắn hỏi ra tiếng.
Tô Yên gật đầu
"Tôn Minh thượng tướng là gia chủ Tôn thị gia tộc, xác thật là làm người bội phục."
Nói xong, Tô Yên lại thêm một câu
"Nhưng mà, Tôn thị gia tộc vinh quang như thế, cũng không thiếu phần đi Tôn thiếu tướng ngài trợ giúp."
Tô Yên ở cảm nhận của mọi người từ trước đến nay đều là lạnh lùng.
Rất ít khen người.
Thế cho nên cô một khi mở miệng khen người, vậy chứng tỏ cô rất coi trọng.
Nghe thấy, Tôn Vô Thịnh trong lòng đương nhiên là rất cao hứng.
Lúc này Tô Yên lại đi theo một câu
"Còn nữa, nếu Tôn thiếu tướng là gia chủ Tôn thị gia tộc, có lẽ cũng không nhất định sẽ kém hơn em trai ngài, thứ này, đều do vận khí ở bên trong cả."
Tôn Vô Thịnh vội vàng xua tay
"Nào có, nào có."
Lúc này, thiết bị điện tử trên cổ tay Tô Yên phát ra tín hiệu, Diệp Tiêu gọi điện thoại tới cho cô.
Cô đeo tai nghe lên.
Sắc mặt nhu hòa chút, đột nhiên dừng nói chuyện cùng Tôn Vô Thịnh.
"Alo?"
Diệp Tiêu bên kia lại thẹn thùng lại cao hứng ra tiếng
"Anh ở cửa quân khu, anh chờ em tan tầm."
Tô Yên sửng sốt,
"Anh đã đến rồi?"
Nghe được đối phương trả lời, Tô Yên quay đầu nói với Tôn Vô Thịnh một câu
"Tôn thiếu tướng, đi trước."
Nói xong, liền đi ra ngoài.
Sau đó, Triệu Lâm thu thập tốt vài thứ trên mặt đất, cũng thực mau đi theo Tô Yên rời đi.
Mà phiên lời nói kia của Tô Yên, làm Tôn Vô Thịnh ngồi ở ghế trên suy nghĩ thật lâu.
Nếu lúc trước, là hắn ngồi trên vị trí Tôn thị gia tộc, vậy, vị trí hắn cùng Tôn Minh liền phải thay đổi.
Tôn Hi một tên tiểu bối, làm sao dám đi vào văn phòng hắn hô to gọi nhỏ như thế??
Tôn Vô Thịnh xả tất cả bất mãn lên trên người Tôn Minh.
Tô Yên đi đến cửa quân khu, liếc mắt một cái liền thấy được Diệp Tiêu.
Diệp Tiêu gương mặt phiếm hồng, nhìn thấy Tô Yên lúc, càng là e thẹn.
Tô Yên đi qua, đầu tiên là ôm hắn một chút, theo sau nói
"Anh tới chỗ này là gặp em, hay là vì kiểm tra sức khoẻ?"
Diệp Tiêu nắm chặt một góc tay áo
"Cả, cả hai."
Hắn nhớ cô.
Tới chỗ này cũng là vì thuận tiện kiểm tra sức khoẻ.
Nghĩa vụ phu thê hắn muốn ngay tối nay phải tiến hành.
Tô Yên nhìn gương mặt hắn càng ngày càng hồng, cũng không nói thêm cái gì nữa.
"Được, đi kiểm tra sức khoẻ."
Tuy rằng không biết vì sao hắn lại gấp gáp như vậy.
Nếu như hắn muốn, vậy lại đi kiểm tra sức khoẻ một lần.
Hơn nữa nhìn khí sắc hắn, hình như tốt hơn trước rất nhiều.
Diệp Tiêu nhìn cô, thành thành thật thật nói
"Có thể chờ em làm việc xong, anh chờ em."
Tô Yên chớp chớp mắt
"Anh ở trước mặt em, em không cách nào chuyên tâm làm việc, cho nên, tan tầm."
Cô là ăn ngay nói thật.
Mà Diệp Tiêu sắc mặt lại càng đỏ.
Sau đó, liền e thẹn bị Tô Yên dắt đi rồi.
Tới rồi bệnh viện quân khu, vẫn là một bộ quá trình như trước.
Thực mau, báo cáo kiểm tra sức khoẻ đã ra.
Khi bác sĩ chủ trị cho Diệp Tiêu nhìn đến chỉnh thể báo cáo.
Nhịn không được kinh ngạc.
Hắn đẩy một chút khung mắt kính màu đen.
Đầu tiên là nhìn nhìn Diệp Tiêu, theo sau lại nhìn về phía Tô Yên.
"Thượng tướng, ngài ở nhà điều trị như thế nào cho hắn?"
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát
"Uống nhiều nước."
Hắn ăn cái gì vẫn rất ít, nhưng là uống nước cực kỳ nhiều.
Cô còn tưởng rằng có vấn đề, nói
"Thân thể hắn thế nào? kém hơn trước kia?"
Bác sĩ lắc đầu
"Không, hắn khôi phục rất tốt, đã là một người tự nhiên cực kỳ khỏe mạnh, các phương diện chỉ tiêu đều đạt chuẩn."
Tô Yên nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Tiêu.
Diệp Tiêu vẫn luôn gắt gao nắm chặt tay cô, cũng không nói lời nào, trên mặt đỏ ửng còn chưa có tiêu đi.
"Chúng ta, có thể đi rồi sao?"
Hắn hỏi ra tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.