Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 720: Cô gái, đã nói em sẽ nuôi tôi 59
Tg Tần Nguyên
19/08/2020
Edit: Tinh Niệm
Xe chạy vào, thực mau Diệp Tiêu được đẩy vào phòng cấp cứu.
Tô Yên dựa vào ven tường bên ngoài phòng cấp cứu.
Cả người là máu.
Bởi vì cô lại lần nữa sử dụng lực lượng, sắc mặt tái nhợt rất nhiều.
Nửa giờ trước, Tiểu Hoa đột nhiên ở trong đầu nói với cô
"Tiểu Hoa cũng muốn đi theo ra ngoài chơi, mang theo Tiểu Hoa đi ra ngoài chơi được không?"
Những lời này làm Tô Yên phát hiện điểm không thích hợp.
Vừa hỏi mới biết được có người giả mạo cô mang Diệp Tiêu đi.
Căn cứ Tiểu Hoa chỉ dẫn, cô mới thực mau đuổi tới.
Tô Yên nhắm mắt lại, nghỉ ngơi.
Triệu Lâm ở một bên ra tiếng
"Thượng tướng, ngài đi nghỉ ngơi đi, ta ở chỗ này chờ Diệp Tiêu tiên sinh."
Tô Yên lắc đầu
"Không cần."
Cô ở chỗ này chờ sẽ yên tâm.
Ba giờ sau, bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra.
"Còn may đưa tới kịp thời, đã cứu được.
Nhưng mất máu quá nhiều, còn cần ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU quan sát mấy ngày."
Tô Yên gật đầu
"Cảm ơn bác sĩ."
Thực mau Diệp Tiêu được đẩy ra từ phòng cấp cứu.
Khi đi ngang qua Tô Yên.
Cô nhìn khuôn mặt hắn một tái nhợt yếu ớt, buông hạ mặt mày.
Bởi vì là ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU, cho nên trừ bỏ bác sĩ, cùng chủ y tá, người còn lại đều không được vào.
Mà ngay ngày hôm sau, Diệp Tiêu đã tỉnh.
Hắn nhìn phòng bệnh, hương vị nước sát trùng tràn ngập.
Trừ bỏ ngẫu nhiên sẽ có ya tá tiến vào đổi thuốc sẽ không có người tới.
Tô Yên, không có tới.
Hắn biết thân phận của hắn bại lộ.
Cô là không cần mình nữa sao?
Nhưng, hắn muốn ở bên cô a.
Chỉ có ở bên cô, hắn mới cảm thấy mình còn sống.
Hắn bắt lấy khăn trải giường, nằm ở đó.
Đôi mắt đen nhánh ngẩng đầu nhìn trần nhà, ánh mắt trống rống.
Phảng phất vạn niệm câu hôi*.
*Không còn hy vọng gì.
Tô Yên ở nhà đang ngủ, bởi vì mỗi lần dùng lực lượng đều sẽ hao phí thể năng cực kỳ lớn.
Bởi vì cô đình chỉ thời gian tương đối dài, thế cho nên nếu nói cô hiện tại đang ngủ, chi bằng nói là ngất xỉu thì đúng hơn.
Một lần ngủ ba ngày.
Chờ đến khi cô tỉnh lại, nhận được điện thoại của bệnh viện.
Nói rằng bệnh tình Diệp Tiêu nguy kịch.
Tô Yên nháy mắt liền ngồi dậy.
Sau đó mặc xong quần áo chạy ra ngoài cửa.
Triệu Lâm sớm đã chờ ở cửa.
Chờ đến lúc cô tới rồi bệnh viện, nhíu mày dò hỏi
"Sao lại thế này? Không phải nói đã thoát khỏi nguy hiểm?"
Chủ trị bác sĩ gật đầu
"Vốn dĩ hết thảy bình thường, ngày hôm sau Diệp Tiêu tiên sinh cũng đã tỉnh lại, ý thức rõ ràng.
Nhưng không biết vì sao, ý chí sống còn của hắn rất thấp, cũng không phối hợp bác sĩ trị liệu.
Làm cho hiện tại hắn lại lâm vào hôn mê."
Tô Yên xuyên thấu qua cửa kính, nhìn về phía phòng chăm sóc đặc biệt ICU.
Thật lâu sau
"Lấy đồ tiêu độc tới, ta vào xem."
"Vâng."
Mười phút sau, Tô Yên trên dưới trải qua tiêu độc, mặc đồ thuần trắng plastic, đi vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU.
Nhìn Diệp Tiêu nằm trên giường bệnh, không biết vì sao, chỉ là ba ngày mà thôi.
Hắn giống như lại gầy đi rất nhiều.
Hốc mắt trũng xuống.
Cô cúi đầu ở bên tai Diệp Tiêu, nói
"Có thể nghe thấy em nói chuyện sao? Diệp Tiêu?"
Cô mở miệng nói câu đầu tiên, lông mi Diệp Tiêu liền run lên.
Tay nắm lấy khăn trải giường dưới thân.
Tô Yên tiếp tục
"Em biết thân phận của anh, anh không lừa được em."
Lông mi Diệp Tiêu run lợi hại hơn.
Tô Yên chậm rãi
"Chờ anh hết bệnh rồi, thẳng thắn được khoan hồng, em có lẽ sẽ tha thứ cho anh.
Nhưng nếu anh vẫn luôn là cái dạng này, dù có chết, em khẳng định sẽ không tha thứ cho anh."
Nói xong, cô cách khẩu trang hôn một cái ở trên mặt hắn.
Xe chạy vào, thực mau Diệp Tiêu được đẩy vào phòng cấp cứu.
Tô Yên dựa vào ven tường bên ngoài phòng cấp cứu.
Cả người là máu.
Bởi vì cô lại lần nữa sử dụng lực lượng, sắc mặt tái nhợt rất nhiều.
Nửa giờ trước, Tiểu Hoa đột nhiên ở trong đầu nói với cô
"Tiểu Hoa cũng muốn đi theo ra ngoài chơi, mang theo Tiểu Hoa đi ra ngoài chơi được không?"
Những lời này làm Tô Yên phát hiện điểm không thích hợp.
Vừa hỏi mới biết được có người giả mạo cô mang Diệp Tiêu đi.
Căn cứ Tiểu Hoa chỉ dẫn, cô mới thực mau đuổi tới.
Tô Yên nhắm mắt lại, nghỉ ngơi.
Triệu Lâm ở một bên ra tiếng
"Thượng tướng, ngài đi nghỉ ngơi đi, ta ở chỗ này chờ Diệp Tiêu tiên sinh."
Tô Yên lắc đầu
"Không cần."
Cô ở chỗ này chờ sẽ yên tâm.
Ba giờ sau, bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra.
"Còn may đưa tới kịp thời, đã cứu được.
Nhưng mất máu quá nhiều, còn cần ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU quan sát mấy ngày."
Tô Yên gật đầu
"Cảm ơn bác sĩ."
Thực mau Diệp Tiêu được đẩy ra từ phòng cấp cứu.
Khi đi ngang qua Tô Yên.
Cô nhìn khuôn mặt hắn một tái nhợt yếu ớt, buông hạ mặt mày.
Bởi vì là ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU, cho nên trừ bỏ bác sĩ, cùng chủ y tá, người còn lại đều không được vào.
Mà ngay ngày hôm sau, Diệp Tiêu đã tỉnh.
Hắn nhìn phòng bệnh, hương vị nước sát trùng tràn ngập.
Trừ bỏ ngẫu nhiên sẽ có ya tá tiến vào đổi thuốc sẽ không có người tới.
Tô Yên, không có tới.
Hắn biết thân phận của hắn bại lộ.
Cô là không cần mình nữa sao?
Nhưng, hắn muốn ở bên cô a.
Chỉ có ở bên cô, hắn mới cảm thấy mình còn sống.
Hắn bắt lấy khăn trải giường, nằm ở đó.
Đôi mắt đen nhánh ngẩng đầu nhìn trần nhà, ánh mắt trống rống.
Phảng phất vạn niệm câu hôi*.
*Không còn hy vọng gì.
Tô Yên ở nhà đang ngủ, bởi vì mỗi lần dùng lực lượng đều sẽ hao phí thể năng cực kỳ lớn.
Bởi vì cô đình chỉ thời gian tương đối dài, thế cho nên nếu nói cô hiện tại đang ngủ, chi bằng nói là ngất xỉu thì đúng hơn.
Một lần ngủ ba ngày.
Chờ đến khi cô tỉnh lại, nhận được điện thoại của bệnh viện.
Nói rằng bệnh tình Diệp Tiêu nguy kịch.
Tô Yên nháy mắt liền ngồi dậy.
Sau đó mặc xong quần áo chạy ra ngoài cửa.
Triệu Lâm sớm đã chờ ở cửa.
Chờ đến lúc cô tới rồi bệnh viện, nhíu mày dò hỏi
"Sao lại thế này? Không phải nói đã thoát khỏi nguy hiểm?"
Chủ trị bác sĩ gật đầu
"Vốn dĩ hết thảy bình thường, ngày hôm sau Diệp Tiêu tiên sinh cũng đã tỉnh lại, ý thức rõ ràng.
Nhưng không biết vì sao, ý chí sống còn của hắn rất thấp, cũng không phối hợp bác sĩ trị liệu.
Làm cho hiện tại hắn lại lâm vào hôn mê."
Tô Yên xuyên thấu qua cửa kính, nhìn về phía phòng chăm sóc đặc biệt ICU.
Thật lâu sau
"Lấy đồ tiêu độc tới, ta vào xem."
"Vâng."
Mười phút sau, Tô Yên trên dưới trải qua tiêu độc, mặc đồ thuần trắng plastic, đi vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU.
Nhìn Diệp Tiêu nằm trên giường bệnh, không biết vì sao, chỉ là ba ngày mà thôi.
Hắn giống như lại gầy đi rất nhiều.
Hốc mắt trũng xuống.
Cô cúi đầu ở bên tai Diệp Tiêu, nói
"Có thể nghe thấy em nói chuyện sao? Diệp Tiêu?"
Cô mở miệng nói câu đầu tiên, lông mi Diệp Tiêu liền run lên.
Tay nắm lấy khăn trải giường dưới thân.
Tô Yên tiếp tục
"Em biết thân phận của anh, anh không lừa được em."
Lông mi Diệp Tiêu run lợi hại hơn.
Tô Yên chậm rãi
"Chờ anh hết bệnh rồi, thẳng thắn được khoan hồng, em có lẽ sẽ tha thứ cho anh.
Nhưng nếu anh vẫn luôn là cái dạng này, dù có chết, em khẳng định sẽ không tha thứ cho anh."
Nói xong, cô cách khẩu trang hôn một cái ở trên mặt hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.