Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 166: Đại lão sắp hắc hóa (9)

Tg Tần Nguyên

21/06/2019

Vừa đi vào mới phát hiện, căn phòng này rất lớn.

Ít nhất là lớn gần bằng một nửa sân bóng.

Trong phòng cả trai lẫn gái hỗn tạp gần trăm người.

Tây trang giày da, một bộ người thành công trong cuộc sống.

Dưới ánh đèn tối tăm, ở những nơi ánh đèn không chiếu tới, có tiếng thở dốc mờ ám và tiếng nói chuyện trêu đùa nhau.

Nơi này, tràn ngập mờ ám, tiền tài, còn có một loại cảm giác uể oải gần như sa đọa.

Bốn người đi vào, giống như những con nai đi lạc vào trong rừng sâu.

Mặc người xâu xé.

Rất nhanh đã có người đi tới.

Ngoại trừ cô gái tên Lily kia, hai cô gái kia giống như đã rất quen thuộc, đều tự tìm đến những người đàn ông khác, dựa vào cười nói vui vẻ.

Người tên Lily kia, hình như cũng là lần đầu tiên đến nơi này.

Có vẻ cực kỳ không quen không thoải mái.

Có người xa lạ đến gần, có thể trốn là trốn, sắc mặt thấp thỏm lo âu.



Tô Yên tìm được một nơi tương đối yên tĩnh, phát ngốc với cốc rượu trước mặt mình.

Miệng mấp máy, không biết đang nói gì.

Nếu nhìn từ xa, chỉ có thể nhìn thấy một cô gái mặc váy đen, ngoan ngoãn thuần tịnh, đứng một mình ở trong góc, có vẻ không hợp với nơi này.

Sau đó..., lại nghe thấy một giọng nói mềm mại, "Không phải vẫn chưa đói chết sao."

"Mắng mắng mắng mắng này mắng!!"

Ông không đói chết, đó là do ông phúc lớn mạng lớn!

Mau thả ông ra! Ông muốn ăn thịt!!

Mà thứ nói chuyện với Tô Yên..., không sai, chính là đồng chí Cổ vương.

Thế giới trước, Tô Yên nghe theo Tiểu Hoa nói, dù sao cái không gian tùy thân này có thể đựng được hai thứ.

Không để thứ gì thì hơi lãng phí.

Sau đó... cô bèn đặt đồng chí Cổ vương vào trong không gian tùy thân luôn.

Cọ xát nửa ngày, lại nhìn thấy Tô Yên cầm một ly champagne lên, bàn tay phất phất trên miệng ly.

Không sai, cô ném vị đồng chí Cổ vương có hơi nóng nảy kia vào ly champagne luôn.

Sau đó, cô đứng im cầm ly champagne kia, yên lặng nhìn những người xung quanh.



Đưa ly champagne kia cho người nào thì tốt đây nhỉ??

Đang do dự, đã nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng cười sảng khoái, "Ha ha ha ha, anh Long đúng là lợi hại."

Khi người kia nói chuyện mang theo chút lệ khí, thân cao thể béo, giống như một con gấu lớn.

Tiếp đó, lại nghe thấy người tên anh Long kia cười cười trả lời, "Làm sao có thể bằng tổng giám đốc Vương được."

Hai người mỗi người một câu, cao giọng nói chuyện với nhau.

Tổng giám đốc Vương thân cao thể béo kia lên tiếng, "Tôi vào Nam ra Bắc, trà trộn nhiều năm. Tổ chức đứng đầu nước M kia cũng phải nhường ba phần, thằng nhãi kia cũng dám gây chuyện, đúng là tự đi tìm đường chết."

Trong giọng nói mang theo sự ngạo mạn khinh thường, nói xong lại nhìn về phía anh Long, sự ngạo mạn hơi giảm một chút, nói: "Nhưng mà ít nhiều cũng nhờ anh Long giúp đỡ từ bên trong, nếu không, một người ngoài vừa đến như tôi, sao có thể bắt người lại?"

Nói xong, hai người trong lòng hiểu rõ mà không nói ra chạm cốc, sau đó cười ha ha.

Một lát sau, anh Long nhíu mày có chút lo lắng, "Tổng giám đốc Vương, sẽ không có vấn đề gì chứ? Quyền Từ kia khá nguy hiểm, những thủ đoạn độc ác của hắn ta tôi đã từng được nghe, nếu để hắn ta tồn tại thoát ra ngoài, vậy..."

Đến lúc đó, mọi chuyện sẽ kết thúc.

Sau đó tổng giám đốc Vương xua xua tay, ý bảo anh Long yên tâm, "Quyền Từ? Tôi biết danh tiếng của hắn ta lớn, cho nên mới cố ý không giết mà đưa người tới đây."

Anh Long vừa nghe, run lên, kinh ngạc, "Cái, cái gì? Chưa chết?!!"

Tiếp đó, lại nghe thấy tổng giám đốc Vương vỗ vỗ tay, "Mang lên!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook