Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 386: Điện cạnh đại thần, đừng tự bế 51
Tg Tần Nguyên
02/05/2020
Edit: Tinh Niệm
Thế cho nên toàn bộ thân thể đều cứng lại rồi.
Hai tay nắm chặt đều đang run rẩy.
Cô vì Hướng Trùng, muốn đuổi hắn đi sao?
Kia, vì cái gì còn đáp ứng, cùng hắn ở bên nhau?
Là bởi vì hắn có bệnh, thương hại hắn?
Vô số suy nghĩ ở trong đầu Kỷ Diễn lập loè.
Mà càng nghĩ, tâm tình liền càng không xong.
Hơn nửa ngày sau, liền nghe Kỷ Diễn chậm rãi mở miệng
"Được."
Hắn thanh âm rầu rĩ, không lớn, nhưng cũng đủ để Tô Yên nghe được.
Tô Yên sửng sốt một chút.
Sau đó gật đầu
"Được, em bảo bọn họ tới đón anh."
Kỷ Diễn nắm chặt tay, càng dùng sức.
Nửa giờ sau, người Kỷ gia tới.
Kỷ Diễn cứng đờ đứng dậy.
Hắn vẫn luôn nhấp môi, một câu đều không nói.
Sau đó rời đi.
Tô Yên đóng cửa lại, nhìn trong nhà.
Một cái căn hộ 2 phòng, không tính là to.
Nhưng cũng không biết vì cái gì, Kỷ Diễn đi rồi, lại cảm thấy trống vắng rất nhiều.
Hắn cũng không phải người nói nhiều, thậm chí còn nói rất ít.
Nhưng cô cũng không biết vì cái gì, chính là cảm thấy chợt giống như an tĩnh.
Nhưng mà, cũng không thể khiến hắn không về nhà.
Phỏng chừng cả ngày ở chỗ cô ngốc cũng cảm thấy buồn.
Lúc nghĩ, Tô Yên đi trở về phòng ngủ.
Lên giường, ngủ.
Tay vô ý thức chạm vào chỗ trống bên cạnh.
Cuối cùng thu hồi tay, nhắm hai mắt lại.
Sáng sớm hôm sau, Tô Yên đi học.
Cũng giống như những ngày trước.
Trên mạng tin tức về cô cùng Z thần nháo đến lợi hại.
Thậm chí bắt đầu có người phao tin nóng, nói Tô Yên chân đứng hai thuyền.
Cố ý cắm sừng Z thần, kỳ thật cô sớm đã có đối tượng, còn là từ hồi cao trung.
Dưa này vừa ra, không có mấy ngày, Tô Yên liền thành một kẻ họa thủy.
Trong phòng học đều cảm giác ánh mắt mọi người nhìn Tô Yên thay đổi rất nhiều.
Lại có, vốn dĩ bàn bạc tốt dạy học Kỷ Tinh Vũ, đột nhiên người đại diện Kỷ Tinh Vũ báo cho cô không cần tiếp tục làm gia sư cho hắn.
Buổi tối, gọi điện thoại cho Kỷ Diễn, điện thoại bên kia đều tắt máy.
Cô nhìn di động, trầm mặc trong chốc lát.
Mấy ngày này, Kỷ Diễn cùng cô ở cùng một chỗ, trừ việc nói chuyện rất ít.
Mặt khác hết thảy đều rất bình thường.
Buổi tối cùng nhau ngủ, ban ngày trên cơ bản đi bất cứ chỗ nào hai người đều sẽ ở bên nhau.
Hắn không thích ra cửa, cho nên phần lớn thời gian bọn họ đều sẽ ngốc ở trong nhà.
Lúc Tô Yên phát sóng trực tiếp, Kỷ Diễn liền sẽ ngồi đối diện Tô Yên mở ra máy tính, phối hợp chơi trò chơi với cô.
Cô nhớ tới lúc Kỷ Diễn đi, biểu tình muốn nói lại thôi kia.
Nhấp môi giống như không cao hứng, bộ dáng lại ủy khuất.
Hắn không muốn về nhà?
Kia vì sao phải đáp ứng??
Cho nên, hắn rốt cuộc ở tức giận cái gì???
Suy nghĩ nửa ngày, cô nhắm mắt lại, ném điện thoại sang một bên.
Sau mấy ngày cũng không có gọi điện thoại cho hắn.
Tô Yên sinh hoạt giống trước kia.
Tiểu Hoa lại cảm thấy...... ký chủ có phải tức giận hay không??
Lời nói rất ít, cũng không có phản ứng lại nó.
Đôi khi Tiểu Hoa hưng phấn nói chuyện cùng ký chủ, ký chủ cũng không như lúc trước nghiêm túc nghe.
Rốt cuộc, có một ngày, Tiểu Hoa nhịn không được dò hỏi
"Ký chủ? Chị có phải nhớ Kỷ Diễn hay không?"
Vốn dĩ Tiểu Hoa cho rằng cô sẽ không trả lời.
Kết quả liền nhìn ký chủ cắn một ngụm quả táo trong tay, chậm rãi nói
"Có chút"
"Kia ký chủ vì sao không đi tìm hắn?"
"Di động Hắn tắt máy, Kỷ Tinh Vũ ngừng học, không có tin tức, hắn không muốn cùng ta nói chuyện."
Nếu không nghĩ cùng cô nói chuyện, vậy cô vì cái gì còn phải đi tìm hắn?
Tiểu Hoa lại nhịn không được hỏi
"Ký chủ, chị có phải tức giận hay không?"
Thế cho nên toàn bộ thân thể đều cứng lại rồi.
Hai tay nắm chặt đều đang run rẩy.
Cô vì Hướng Trùng, muốn đuổi hắn đi sao?
Kia, vì cái gì còn đáp ứng, cùng hắn ở bên nhau?
Là bởi vì hắn có bệnh, thương hại hắn?
Vô số suy nghĩ ở trong đầu Kỷ Diễn lập loè.
Mà càng nghĩ, tâm tình liền càng không xong.
Hơn nửa ngày sau, liền nghe Kỷ Diễn chậm rãi mở miệng
"Được."
Hắn thanh âm rầu rĩ, không lớn, nhưng cũng đủ để Tô Yên nghe được.
Tô Yên sửng sốt một chút.
Sau đó gật đầu
"Được, em bảo bọn họ tới đón anh."
Kỷ Diễn nắm chặt tay, càng dùng sức.
Nửa giờ sau, người Kỷ gia tới.
Kỷ Diễn cứng đờ đứng dậy.
Hắn vẫn luôn nhấp môi, một câu đều không nói.
Sau đó rời đi.
Tô Yên đóng cửa lại, nhìn trong nhà.
Một cái căn hộ 2 phòng, không tính là to.
Nhưng cũng không biết vì cái gì, Kỷ Diễn đi rồi, lại cảm thấy trống vắng rất nhiều.
Hắn cũng không phải người nói nhiều, thậm chí còn nói rất ít.
Nhưng cô cũng không biết vì cái gì, chính là cảm thấy chợt giống như an tĩnh.
Nhưng mà, cũng không thể khiến hắn không về nhà.
Phỏng chừng cả ngày ở chỗ cô ngốc cũng cảm thấy buồn.
Lúc nghĩ, Tô Yên đi trở về phòng ngủ.
Lên giường, ngủ.
Tay vô ý thức chạm vào chỗ trống bên cạnh.
Cuối cùng thu hồi tay, nhắm hai mắt lại.
Sáng sớm hôm sau, Tô Yên đi học.
Cũng giống như những ngày trước.
Trên mạng tin tức về cô cùng Z thần nháo đến lợi hại.
Thậm chí bắt đầu có người phao tin nóng, nói Tô Yên chân đứng hai thuyền.
Cố ý cắm sừng Z thần, kỳ thật cô sớm đã có đối tượng, còn là từ hồi cao trung.
Dưa này vừa ra, không có mấy ngày, Tô Yên liền thành một kẻ họa thủy.
Trong phòng học đều cảm giác ánh mắt mọi người nhìn Tô Yên thay đổi rất nhiều.
Lại có, vốn dĩ bàn bạc tốt dạy học Kỷ Tinh Vũ, đột nhiên người đại diện Kỷ Tinh Vũ báo cho cô không cần tiếp tục làm gia sư cho hắn.
Buổi tối, gọi điện thoại cho Kỷ Diễn, điện thoại bên kia đều tắt máy.
Cô nhìn di động, trầm mặc trong chốc lát.
Mấy ngày này, Kỷ Diễn cùng cô ở cùng một chỗ, trừ việc nói chuyện rất ít.
Mặt khác hết thảy đều rất bình thường.
Buổi tối cùng nhau ngủ, ban ngày trên cơ bản đi bất cứ chỗ nào hai người đều sẽ ở bên nhau.
Hắn không thích ra cửa, cho nên phần lớn thời gian bọn họ đều sẽ ngốc ở trong nhà.
Lúc Tô Yên phát sóng trực tiếp, Kỷ Diễn liền sẽ ngồi đối diện Tô Yên mở ra máy tính, phối hợp chơi trò chơi với cô.
Cô nhớ tới lúc Kỷ Diễn đi, biểu tình muốn nói lại thôi kia.
Nhấp môi giống như không cao hứng, bộ dáng lại ủy khuất.
Hắn không muốn về nhà?
Kia vì sao phải đáp ứng??
Cho nên, hắn rốt cuộc ở tức giận cái gì???
Suy nghĩ nửa ngày, cô nhắm mắt lại, ném điện thoại sang một bên.
Sau mấy ngày cũng không có gọi điện thoại cho hắn.
Tô Yên sinh hoạt giống trước kia.
Tiểu Hoa lại cảm thấy...... ký chủ có phải tức giận hay không??
Lời nói rất ít, cũng không có phản ứng lại nó.
Đôi khi Tiểu Hoa hưng phấn nói chuyện cùng ký chủ, ký chủ cũng không như lúc trước nghiêm túc nghe.
Rốt cuộc, có một ngày, Tiểu Hoa nhịn không được dò hỏi
"Ký chủ? Chị có phải nhớ Kỷ Diễn hay không?"
Vốn dĩ Tiểu Hoa cho rằng cô sẽ không trả lời.
Kết quả liền nhìn ký chủ cắn một ngụm quả táo trong tay, chậm rãi nói
"Có chút"
"Kia ký chủ vì sao không đi tìm hắn?"
"Di động Hắn tắt máy, Kỷ Tinh Vũ ngừng học, không có tin tức, hắn không muốn cùng ta nói chuyện."
Nếu không nghĩ cùng cô nói chuyện, vậy cô vì cái gì còn phải đi tìm hắn?
Tiểu Hoa lại nhịn không được hỏi
"Ký chủ, chị có phải tức giận hay không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.