Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 397: Điện cạnh đại thần, đừng tự bế 62
Tg Tần Nguyên
02/05/2020
Edit: Tinh Niệm
Hắn chậm rì rì ra tiếng
"Anh có thể tự ngủ, em có thể đi làm chuyện riêng của em."
Chỉ là thanh âm kia, nghe tới muốn bao nhiêu đau lòng thì có bấy nhiêu đau lòng, muốn bao nhiêu ủy khuất có bấy nhiêu ủy khuất.
Tô Yên liếm liếm môi, cũng nhận ra hắn là hiểu lầm.
Cô ra tiếng giải thích
"Hắn là bạn trai cũ của em, nhưng chỉ có hơn mười ngày thôi, hôn cũng chưa hôn qua. Em cùng hắn không có quan hệ gì hết."
Cô giải thích, đặc biệt là hôn cũng chưa hôn qua một câu kia, làm Kỷ Diễn giật giật lỗ tai.
Chắc là nghe lọt được.
Cô duỗi tay, lôi kéo quần áo hắn
"Anh tin tưởng em không?
Kỷ Diễn lông mi run run, chậm rãi quay qua Tô Yên, mở to mắt.
Hắn thanh âm khàn khàn
"Tô Yên yêu Hướng Trùng."
"Ừm?"
Cô sửng sốt. Kỷ Diễn ngữ điệu u oán
"Anh thấy được, em còn giữ."
Nói xong liền đem đầu chôn ở trong chăn.
Thanh âm rầu rĩ truyền ra
"Em không cần gạt anh."
Tiểu Hoa ra tiếng nhắc nhở
"A, ký chủ! Xem trong túi chị, " chứng cứ " lộ ra rồi."
Tô Yên quay đầu nhìn lại, liếc mắt một cái thấy được túi mở ra nằm ở trên bàn lộ cái hộp màu đen kia.
Đi qua nhìn, cầm lấy cái hộp kia.
Mở ra nhìn thoáng qua, lại lại lần nữa đóng nắp lại, đi đến trước mặt Kỷ Diễn.
Cô duỗi tay, kéo kéo chăn. Kỷ Diễn lộ đầu ra.
Một đôi mắt đen nhánh, nhìn Tô Yên tràn đầy ủy khuất.
"Em thích hắn."
Khi nói ba chữ này, Kỷ Diễn tay nắm chặt chăn, dùng sức đến trắng bệch.
Tô Yên ra tiếng
"Thứ này, không quan trọng."
Kỷ Diễn hơi há mồm,
"Em, em vẫn luôn lưu giữ."
Cô nghe, dừng một chút, vội vàng đem hộp ném vào thùng rác bên cạnh.
Không khí an tĩnh lại, Tô Yên cũng trầm mặc.
Kỷ Diễn buông mặt mày, cũng không nói lời nào.
Cho đến khi Tô Yên rốt cuộc ra tiếng, cô thực nghiêm túc
"Khi em học cao trung, có lẽ đã từng có hảo cảm với hắn, nhưng khẳng định không phải thích.
Em chỉ thích một người là anh.
Em đi gặp hắn chỉ là muốn cùng hắn cắt đứt quan hệ."
Kỷ Diễn tựa hồ nghe lọt tai.
Thanh âm cũng vững vàng rất nhiều.
Sau đó, hắn chậm rì rì,
"Anh có bệnh, em nếu quả thật chỉ là thương hại anh, anh sẽ rất khổ sở."
Cô nghe, im lặng thật lâu.
Im lặng đến khi Kỷ Diễn ngẩng đầu nhìn cô.
Cô mới nói
"Em thích anh, không có liên quan tới bệnh của anh."
Tô Yên nói rất dễ dàng làm người tin tưởng.
Mỗi một chữ cô nói đều là chân thật, đều thực nghiêm túc.
Chỉ cần cô nói, hắn sẽ tin.
Kỷ Diễn sắc mặt rốt cuộc dần dần chuyển biến tốt đẹp.
Tô Yên dừng trong chốc lát. Nhớ tới lời nói vừa nãy của Kỷ Diễn.
Hắn vừa mới nói cô vẫn luôn lưu giữ.
Chứng tỏ hắn đã sớm biết cái hộp này ở trong tay cô.
Nghĩ vậy, cô ra tiếng dò hỏi
"Lúc trước anh thấy qua cái hộp này?"
Kỷ Diễn thân thể cứng đờ.
Sau đó chậm rãi gật đầu.
"Khi nào?"
"Ngày đó, lúc em đuổi anh đi."
Mỗi lần nói ngày rời đi đó, trong lòng Kỷ Diễn luôn cho rằng chính là Tô Yên đuổi hắn đi.
Cho nên nhắc tới đều là mất mát.
Tô Yên nghĩ, cô thật sự là quên xử lý, chỉ nhớ rõ hoàn thành nhiệm vụ.
Ngày đó, trách không được Kỷ Diễn giận dỗi.
Hóa ra là thấy được cái này.
Cô làm sao sẽ nghĩ đến việc cái hộp này lại gây ra nhiều sự tình thế này chứ.
Sau đó, lại nghe Kỷ Diễn thanh âm bất an lại khổ sở
"Em không có, tặng quà cho anh."
Tô Yên nuốt một chút nước miếng.
"Ừm...."
Tuy rằng cô đã hóa giải hiểu lầm.
Nhưng mà tự dưng Tô Yên cảm thấy người này sẽ còn giận dỗi làm màu thật lâu thật lâu a.
Hơn nữa, hiện tại cô không có đồ vật có thể tặng.
Nghĩ tới đây, thanh âm Tiểu Hoa vang lên.
Hắn chậm rì rì ra tiếng
"Anh có thể tự ngủ, em có thể đi làm chuyện riêng của em."
Chỉ là thanh âm kia, nghe tới muốn bao nhiêu đau lòng thì có bấy nhiêu đau lòng, muốn bao nhiêu ủy khuất có bấy nhiêu ủy khuất.
Tô Yên liếm liếm môi, cũng nhận ra hắn là hiểu lầm.
Cô ra tiếng giải thích
"Hắn là bạn trai cũ của em, nhưng chỉ có hơn mười ngày thôi, hôn cũng chưa hôn qua. Em cùng hắn không có quan hệ gì hết."
Cô giải thích, đặc biệt là hôn cũng chưa hôn qua một câu kia, làm Kỷ Diễn giật giật lỗ tai.
Chắc là nghe lọt được.
Cô duỗi tay, lôi kéo quần áo hắn
"Anh tin tưởng em không?
Kỷ Diễn lông mi run run, chậm rãi quay qua Tô Yên, mở to mắt.
Hắn thanh âm khàn khàn
"Tô Yên yêu Hướng Trùng."
"Ừm?"
Cô sửng sốt. Kỷ Diễn ngữ điệu u oán
"Anh thấy được, em còn giữ."
Nói xong liền đem đầu chôn ở trong chăn.
Thanh âm rầu rĩ truyền ra
"Em không cần gạt anh."
Tiểu Hoa ra tiếng nhắc nhở
"A, ký chủ! Xem trong túi chị, " chứng cứ " lộ ra rồi."
Tô Yên quay đầu nhìn lại, liếc mắt một cái thấy được túi mở ra nằm ở trên bàn lộ cái hộp màu đen kia.
Đi qua nhìn, cầm lấy cái hộp kia.
Mở ra nhìn thoáng qua, lại lại lần nữa đóng nắp lại, đi đến trước mặt Kỷ Diễn.
Cô duỗi tay, kéo kéo chăn. Kỷ Diễn lộ đầu ra.
Một đôi mắt đen nhánh, nhìn Tô Yên tràn đầy ủy khuất.
"Em thích hắn."
Khi nói ba chữ này, Kỷ Diễn tay nắm chặt chăn, dùng sức đến trắng bệch.
Tô Yên ra tiếng
"Thứ này, không quan trọng."
Kỷ Diễn hơi há mồm,
"Em, em vẫn luôn lưu giữ."
Cô nghe, dừng một chút, vội vàng đem hộp ném vào thùng rác bên cạnh.
Không khí an tĩnh lại, Tô Yên cũng trầm mặc.
Kỷ Diễn buông mặt mày, cũng không nói lời nào.
Cho đến khi Tô Yên rốt cuộc ra tiếng, cô thực nghiêm túc
"Khi em học cao trung, có lẽ đã từng có hảo cảm với hắn, nhưng khẳng định không phải thích.
Em chỉ thích một người là anh.
Em đi gặp hắn chỉ là muốn cùng hắn cắt đứt quan hệ."
Kỷ Diễn tựa hồ nghe lọt tai.
Thanh âm cũng vững vàng rất nhiều.
Sau đó, hắn chậm rì rì,
"Anh có bệnh, em nếu quả thật chỉ là thương hại anh, anh sẽ rất khổ sở."
Cô nghe, im lặng thật lâu.
Im lặng đến khi Kỷ Diễn ngẩng đầu nhìn cô.
Cô mới nói
"Em thích anh, không có liên quan tới bệnh của anh."
Tô Yên nói rất dễ dàng làm người tin tưởng.
Mỗi một chữ cô nói đều là chân thật, đều thực nghiêm túc.
Chỉ cần cô nói, hắn sẽ tin.
Kỷ Diễn sắc mặt rốt cuộc dần dần chuyển biến tốt đẹp.
Tô Yên dừng trong chốc lát. Nhớ tới lời nói vừa nãy của Kỷ Diễn.
Hắn vừa mới nói cô vẫn luôn lưu giữ.
Chứng tỏ hắn đã sớm biết cái hộp này ở trong tay cô.
Nghĩ vậy, cô ra tiếng dò hỏi
"Lúc trước anh thấy qua cái hộp này?"
Kỷ Diễn thân thể cứng đờ.
Sau đó chậm rãi gật đầu.
"Khi nào?"
"Ngày đó, lúc em đuổi anh đi."
Mỗi lần nói ngày rời đi đó, trong lòng Kỷ Diễn luôn cho rằng chính là Tô Yên đuổi hắn đi.
Cho nên nhắc tới đều là mất mát.
Tô Yên nghĩ, cô thật sự là quên xử lý, chỉ nhớ rõ hoàn thành nhiệm vụ.
Ngày đó, trách không được Kỷ Diễn giận dỗi.
Hóa ra là thấy được cái này.
Cô làm sao sẽ nghĩ đến việc cái hộp này lại gây ra nhiều sự tình thế này chứ.
Sau đó, lại nghe Kỷ Diễn thanh âm bất an lại khổ sở
"Em không có, tặng quà cho anh."
Tô Yên nuốt một chút nước miếng.
"Ừm...."
Tuy rằng cô đã hóa giải hiểu lầm.
Nhưng mà tự dưng Tô Yên cảm thấy người này sẽ còn giận dỗi làm màu thật lâu thật lâu a.
Hơn nữa, hiện tại cô không có đồ vật có thể tặng.
Nghĩ tới đây, thanh âm Tiểu Hoa vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.