Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 1414: Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan 40
Tg Tần Nguyên
28/02/2021
Cô chăm chú nhìn bọn họ.
Tình huống này, có vẻ ba người bọn cũng đối phó được với thứ kia. Chỉ là cuộc chiến này quá lề mề.
Hai tiếng rưỡi sau. Hoặc Vưu đâm thủng đầu con nhện. Nó phát ra tiếng than khóc rồi ngã trêи mặt đất.
Ba người cùng đáp xuống đất. Họ vẫn mặc cơ giáp, đi tới phía nhóm người.
Ánh mắt của những nữ duy tu sư khác đều đuổi theo Hoặc Vưu. Không vì cái gì khác, thật sự là quá kinh diễm.
Vốn biết những người ở ban A rất mạnh. Nhưng không nghĩ tới, Hoặc Vưu so với những gì bọn họ biết còn mạnh hơn.
Tô Kiêu biểu hiện cũng rất xuất sắc, mạnh mẽ, nhanh nhẹn. Mỗi tội hắn đã có nữ duy tu sư rồi. So sánh hai người với nhau, đương nhiên Hoặc Vưu chính là miếng thịt béo ngậy làm người ta thèm nhỏ dãi.
Nhóm người tiếp tục đi về phía trước.Tìm được một sơn động bèn dừng lại nghỉ ngơi.
Trương Hạo sức lực đã cạn kiệt, sắc mặt tái nhợt, dựa vào vách tường uống bình dinh dưỡng.
Tô Yên mở ba lô, lấy bình dinh dưỡng đưa cho Tô Kiêu.
Hoặc Vưu ngồi ở ngoài cùng, nhìn thấy một màn như vậy liền rời tầm mắt đi chỗ khác. Hắn không nói gì, cũng không làm gì. Tới bữa trưa hắn cũng không ăn.
Tô Kiêu cắn một miếng thịt nướng. Nhàn nhạt mở miệng
“Từ đêm hôm qua hắn đã không ăn cơm. Khi nãy chiến đấu một trận như vậy xong cũng không uống dịch dinh dưỡng. Có vẻ hắn không muốn sống sót ra khỏi chỗ này.”
Dứt lời, Tô Kiêu liền nhìn về phía chị gái của hắn.
Tô Yên đang ăn bỗng dừng lại, ngẩng đầu liếc về phía cửa động. Sau đó lại cúi đầu tiếp tục ăn.
Đến khi ăn xong rồi, cô cầm theo ba lô, đi tới trước mặt Hoặc Vưu. Cô mở ba lô, lấy ra một bình dinh dưỡng, đưa cho hắn.
Hoắc Vưu ngẩng đầu nhìn cô một cái. Hắn khàn khàn nói
“Làm gì?”
Tô Yên
“Cho anh uống.”
Hoắc Vưu nhìn bình dinh dưỡng kia, không nhận lấy.
“Quan hệ của chúng ta cũng không tốt đến mức này.”
Tô Yên liền nói
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
“Anh có uống hay không?”
Hoắc Vưu trầm mặc, dời ánh mắt.
Tô Yên hạ mí mắt.
“Anh không uống, xem ra thân thể không có vấn đề gì lớn.”
Nói xong, cô lại ném mấy bình dinh dưỡng vào trong ba lô.
Hoặc Vưu không nói một lời nào.
Tô Yên trở lại vị trí cũ, ngồi xuống, tiếp tục ăn thịt nướng.
Ăn được hai miếng lại để xuống. Dựa vào tảng đá sau lưng, nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi.
Lý Nhã nhận ra bầu không khí kỳ quặc giữa Tô Yên và Hoặc Vưu. Lại nghĩ tới một màn đặc biệt mà mình nhìn thấy lúc ở trêи phi hạm.
Cãi nhau sao??? Trong mắt Lý Nhã hiện lên chút suy tư.
Tô Kiêu liếc mắt nhìn Lý Nhã một cái. Lý Nhã này rõ ràng có hứng thú với Hoặc Vưu.
Aayyy, thế này là không được. Trước khi chị hắn mở miệng nói không cần, Hoặc Vưu phải là của chị hắn.Tuy rằng, hắn cũng không thích tên kia cho lắm.
Nháy mắt đã tới giữa trưa ngày hôm sau. Hoặc Vưu đi cuối cùng đội ngũ, không nói một lời.
Tô Yên có chút bực bội. Hai đầu lông mày nhăn lại từ sáng sớm, chưa từng giãn ra.
Tô Kiêu đi bên cạnh, nhìn mặt chị gái mình. Bỗng nhiên lên tiếng
“Không phải tôi làm chị tức giận, có giận cũng đừng giận cá chém thớt.”
Tô Yên đáp
“Tôi không tức giận.”
“Ồ, vậy chính là lo lắng buồn rầu.”
“Không phải.”
“Chị coi tôi là đứa con nít 3 tuổi sao?”
Tô Yên mím môi, trầm mặc.
Ngay lúc đó, Lý Nhã đi phía sau hét lên thất thanh.
“A!”
Lý Nhã ngã ngồi trêи mặt đất, ngay bên chân Hoặc Vưu. Bên cạnh còn có một bình nước đã đổ đầy đất.
Mọi người quay đầu lại liền hiểu, cô ta đưa nước cho Hoặc Vưu muốn an ủi hắn, kết quả, người ta không những không cảm kϊƈɦ, còn thô bạo đẩy ngã cô ta.
Những nữ duy tu sư khác thấy hậu quả của Lý Nhã như vậy, từ sùng bái chuyển sang vô cùng phẫn nộ với Hoặc Vưu.
Bởi vì, không chỉ có Lý Nhã, mà mấy người cô ta làm những việc khác lấy lòng hắn, đều bị hắn ném đi không chút lưu tình
“Hoắc Vưu, anh không cần quá đáng như vậy!”
“Đúng vậy!! Đừng có cảm thấy mình lợi hại hơn người khác liền có thể vô pháp vô thiên.”
Tình huống này, có vẻ ba người bọn cũng đối phó được với thứ kia. Chỉ là cuộc chiến này quá lề mề.
Hai tiếng rưỡi sau. Hoặc Vưu đâm thủng đầu con nhện. Nó phát ra tiếng than khóc rồi ngã trêи mặt đất.
Ba người cùng đáp xuống đất. Họ vẫn mặc cơ giáp, đi tới phía nhóm người.
Ánh mắt của những nữ duy tu sư khác đều đuổi theo Hoặc Vưu. Không vì cái gì khác, thật sự là quá kinh diễm.
Vốn biết những người ở ban A rất mạnh. Nhưng không nghĩ tới, Hoặc Vưu so với những gì bọn họ biết còn mạnh hơn.
Tô Kiêu biểu hiện cũng rất xuất sắc, mạnh mẽ, nhanh nhẹn. Mỗi tội hắn đã có nữ duy tu sư rồi. So sánh hai người với nhau, đương nhiên Hoặc Vưu chính là miếng thịt béo ngậy làm người ta thèm nhỏ dãi.
Nhóm người tiếp tục đi về phía trước.Tìm được một sơn động bèn dừng lại nghỉ ngơi.
Trương Hạo sức lực đã cạn kiệt, sắc mặt tái nhợt, dựa vào vách tường uống bình dinh dưỡng.
Tô Yên mở ba lô, lấy bình dinh dưỡng đưa cho Tô Kiêu.
Hoặc Vưu ngồi ở ngoài cùng, nhìn thấy một màn như vậy liền rời tầm mắt đi chỗ khác. Hắn không nói gì, cũng không làm gì. Tới bữa trưa hắn cũng không ăn.
Tô Kiêu cắn một miếng thịt nướng. Nhàn nhạt mở miệng
“Từ đêm hôm qua hắn đã không ăn cơm. Khi nãy chiến đấu một trận như vậy xong cũng không uống dịch dinh dưỡng. Có vẻ hắn không muốn sống sót ra khỏi chỗ này.”
Dứt lời, Tô Kiêu liền nhìn về phía chị gái của hắn.
Tô Yên đang ăn bỗng dừng lại, ngẩng đầu liếc về phía cửa động. Sau đó lại cúi đầu tiếp tục ăn.
Đến khi ăn xong rồi, cô cầm theo ba lô, đi tới trước mặt Hoặc Vưu. Cô mở ba lô, lấy ra một bình dinh dưỡng, đưa cho hắn.
Hoắc Vưu ngẩng đầu nhìn cô một cái. Hắn khàn khàn nói
“Làm gì?”
Tô Yên
“Cho anh uống.”
Hoắc Vưu nhìn bình dinh dưỡng kia, không nhận lấy.
“Quan hệ của chúng ta cũng không tốt đến mức này.”
Tô Yên liền nói
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
“Anh có uống hay không?”
Hoắc Vưu trầm mặc, dời ánh mắt.
Tô Yên hạ mí mắt.
“Anh không uống, xem ra thân thể không có vấn đề gì lớn.”
Nói xong, cô lại ném mấy bình dinh dưỡng vào trong ba lô.
Hoặc Vưu không nói một lời nào.
Tô Yên trở lại vị trí cũ, ngồi xuống, tiếp tục ăn thịt nướng.
Ăn được hai miếng lại để xuống. Dựa vào tảng đá sau lưng, nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi.
Lý Nhã nhận ra bầu không khí kỳ quặc giữa Tô Yên và Hoặc Vưu. Lại nghĩ tới một màn đặc biệt mà mình nhìn thấy lúc ở trêи phi hạm.
Cãi nhau sao??? Trong mắt Lý Nhã hiện lên chút suy tư.
Tô Kiêu liếc mắt nhìn Lý Nhã một cái. Lý Nhã này rõ ràng có hứng thú với Hoặc Vưu.
Aayyy, thế này là không được. Trước khi chị hắn mở miệng nói không cần, Hoặc Vưu phải là của chị hắn.Tuy rằng, hắn cũng không thích tên kia cho lắm.
Nháy mắt đã tới giữa trưa ngày hôm sau. Hoặc Vưu đi cuối cùng đội ngũ, không nói một lời.
Tô Yên có chút bực bội. Hai đầu lông mày nhăn lại từ sáng sớm, chưa từng giãn ra.
Tô Kiêu đi bên cạnh, nhìn mặt chị gái mình. Bỗng nhiên lên tiếng
“Không phải tôi làm chị tức giận, có giận cũng đừng giận cá chém thớt.”
Tô Yên đáp
“Tôi không tức giận.”
“Ồ, vậy chính là lo lắng buồn rầu.”
“Không phải.”
“Chị coi tôi là đứa con nít 3 tuổi sao?”
Tô Yên mím môi, trầm mặc.
Ngay lúc đó, Lý Nhã đi phía sau hét lên thất thanh.
“A!”
Lý Nhã ngã ngồi trêи mặt đất, ngay bên chân Hoặc Vưu. Bên cạnh còn có một bình nước đã đổ đầy đất.
Mọi người quay đầu lại liền hiểu, cô ta đưa nước cho Hoặc Vưu muốn an ủi hắn, kết quả, người ta không những không cảm kϊƈɦ, còn thô bạo đẩy ngã cô ta.
Những nữ duy tu sư khác thấy hậu quả của Lý Nhã như vậy, từ sùng bái chuyển sang vô cùng phẫn nộ với Hoặc Vưu.
Bởi vì, không chỉ có Lý Nhã, mà mấy người cô ta làm những việc khác lấy lòng hắn, đều bị hắn ném đi không chút lưu tình
“Hoắc Vưu, anh không cần quá đáng như vậy!”
“Đúng vậy!! Đừng có cảm thấy mình lợi hại hơn người khác liền có thể vô pháp vô thiên.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.