Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 1504: Hoa Bỉ Ngạn ở Minh Giới 4
Tg Tần Nguyên
28/02/2021
Một hồi lâu sau, thấy mình cũng không bị đập nữa, Xà Nam ngẩng đầu lên, muốn nhìn xem rốt cuộc đó là thứ gì
Chỉ thấy một cái đầu rắn khổng lồ xuất hiện trước mắt nó.
“Tê tê tê tê tê”
Cái lưỡi rắn đỏ tươi phun phì phì
“Bang” một cái nữa, Xà Nam ngất xỉu.
Nhìn thế này liền biết Xà Nam mới biến thân chưa được bao lâu, hai cái chân còn chưa cử động linh hoạt, cho nên vừa gặp tình huống khẩn cấp, một giây sau liền biến thành xà nhân.
Tiểu Hồng đắc ý quơ quơ đầu, nhanh chóng thu nhỏ thân thể rồi biến thành xà nhân, vui vẻ hô
“Yên Yên!!”
Tô Yên nhìn con rắn kia, rồi quay ra nhìn Tiểu Hồng.
“Con rắn này có vẻ rất yếu ớt.”
Tiểu Hoa lắc lắc cái đuôi
“Em là lợi hại nhất.”
Tô Yên nghi hoặc
“Vì sao nó có thể biến ra hai chân, mà em vẫn không biến được?”
Tiểu Hồng bị những lời này của Tô Yên chọc đúng nỗi buồn trong lòng thì cảm thấy vô cùng uỷ khuất.
Ôm lấy cái đuôi của mình, vô cùng đáng thương nói
“Yên Yên! Chị hư!”
Tô Yên thấy Tiểu Hồng trông rất khổ sở, nàng cũng không cố ý muốn rạch vào vết sẹo trong lòng nó.
Chỉ là chân thành nghi hoặc một chút.
Con rắn nàng nuôi lâu như vậy còn không luyện ra được một đôi chân???
Đang nói, Tô Yên hỏi
“Tô Cổ đâu?”
“Hắn không muốn ra.”
“Đang ngủ?”
Tô Cổ có vẻ lại muốn ngủ đông.
Nói chuyện với Tô Yên một lúc, Tiểu Hoa liền ném chuyện biến thân ra sau đầu.
Nháy mắt liền quậy như rồng như hổ, quấn lấy Tô Yên.
Tiểu Hồng bị một đồ vật gì đó trêи đầu Tô Yên thu hút lực chú ý.
“Ơ! Yên Yên, trêи đầu chị có cái gì đó lấp lánh kìa.”
Tô Yên nghi hoặc, sau đó nói
“Lấy nó xuống đi.”
Tiểu Hồng định nâng cái đuôi lên để lấy, nhưng lại nhớ ra
Ủa, mình có tay mà???
Liền giơ tay lên lấy cái thứ trêи đầu Tô Yên xuống.
Tiểu Hồng nói
“Yên Yên, là một cây trâm hình hoa đỏ thẫm.”
Tô Yên nhìn đồ vật kia.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Là một cây trâm, phần đầu được điêu khắc thành hình bông hoa bỉ ngạn đang tỏa ra ánh sáng màu đỏ.
“Ký chủ, ký chủ!!”
Tô Yên nghe loáng thoáng có tiếng gọi, nhìn xung quanh một vòng.
Lại nghe thấy tiếng gọi
“Ký chủ, ký chủ!!”
Mỗi lần âm thanh này vang lên, cây trâm sẽ phát sáng.
Tô Yên nhìn Tiểu Hồng
“Em có nghe thấy gì không?”
Tiểu Hồng mờ mịt nhìn khắp nơi
“Có cái gì đâu?”
Tiểu Hồng cho rằng Xà Nam nằm bên cạnh cái đuôi của mình tỉnh lại, mở miệng nói gì đó.
Muốn cho Xà Nam hoàn toàn im miệng, Tiểu Hồng lại đập cho nó một cái nữa.
Tô Yên thấy lực chú ý của Tiểu Hồng đã chạy đi chỗ khác, nàng đưa cây trâm tới gần lỗ tai Tiểu Hồng.
“Có nghe thấy âm thanh gì không?”
Tiểu Hồng mê mang
“Cây trâm thành tinh?”
Tô Yên đưa cây trâm tới gần lỗ tai của mình, sau đó liền nghe thấy cây trâm thật sự truyền tới âm thanh
“Ký chủ, ký chủ, là Tiểu Hoa, là Tiểu Hoa, Tiểu Hoa ở cây trâm!”
Tiểu Hoa sợ nó chỉ giải thích muộn một chút nữa thôi sẽ bị ký chủ vứt bỏ.
Tô Yên nghe thấy giọng nói của Tiểu Hoa, bèn nhìn chằm chằm cây trâm trong chốc lát.
Nghi hoặc
“Vì sao em lại ở trong đó?”
Tiểu Hoa tủi thân thiếu chút nữa liền khóc
“Em cũng không biết, chỉ biết là bị thứ gì đó hút đi. Lúc hoạt động trở lại, muốn liên hệ với ký chủ, mới phát hiện không liên hệ được.”
Tô Yên nghe Tiểu Hoa nói xong, nhớ lại tình huống trước lúc mình tới đây.
Lần xuyên tới vị diện này quá bất ngờ.
Nàng nhớ rõ, bởi vì Tiểu Hồng chơi bốc thăm trúng thưởng nhận được một món quà lớn.
Chỉ thấy một cái đầu rắn khổng lồ xuất hiện trước mắt nó.
“Tê tê tê tê tê”
Cái lưỡi rắn đỏ tươi phun phì phì
“Bang” một cái nữa, Xà Nam ngất xỉu.
Nhìn thế này liền biết Xà Nam mới biến thân chưa được bao lâu, hai cái chân còn chưa cử động linh hoạt, cho nên vừa gặp tình huống khẩn cấp, một giây sau liền biến thành xà nhân.
Tiểu Hồng đắc ý quơ quơ đầu, nhanh chóng thu nhỏ thân thể rồi biến thành xà nhân, vui vẻ hô
“Yên Yên!!”
Tô Yên nhìn con rắn kia, rồi quay ra nhìn Tiểu Hồng.
“Con rắn này có vẻ rất yếu ớt.”
Tiểu Hoa lắc lắc cái đuôi
“Em là lợi hại nhất.”
Tô Yên nghi hoặc
“Vì sao nó có thể biến ra hai chân, mà em vẫn không biến được?”
Tiểu Hồng bị những lời này của Tô Yên chọc đúng nỗi buồn trong lòng thì cảm thấy vô cùng uỷ khuất.
Ôm lấy cái đuôi của mình, vô cùng đáng thương nói
“Yên Yên! Chị hư!”
Tô Yên thấy Tiểu Hồng trông rất khổ sở, nàng cũng không cố ý muốn rạch vào vết sẹo trong lòng nó.
Chỉ là chân thành nghi hoặc một chút.
Con rắn nàng nuôi lâu như vậy còn không luyện ra được một đôi chân???
Đang nói, Tô Yên hỏi
“Tô Cổ đâu?”
“Hắn không muốn ra.”
“Đang ngủ?”
Tô Cổ có vẻ lại muốn ngủ đông.
Nói chuyện với Tô Yên một lúc, Tiểu Hoa liền ném chuyện biến thân ra sau đầu.
Nháy mắt liền quậy như rồng như hổ, quấn lấy Tô Yên.
Tiểu Hồng bị một đồ vật gì đó trêи đầu Tô Yên thu hút lực chú ý.
“Ơ! Yên Yên, trêи đầu chị có cái gì đó lấp lánh kìa.”
Tô Yên nghi hoặc, sau đó nói
“Lấy nó xuống đi.”
Tiểu Hồng định nâng cái đuôi lên để lấy, nhưng lại nhớ ra
Ủa, mình có tay mà???
Liền giơ tay lên lấy cái thứ trêи đầu Tô Yên xuống.
Tiểu Hồng nói
“Yên Yên, là một cây trâm hình hoa đỏ thẫm.”
Tô Yên nhìn đồ vật kia.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Là một cây trâm, phần đầu được điêu khắc thành hình bông hoa bỉ ngạn đang tỏa ra ánh sáng màu đỏ.
“Ký chủ, ký chủ!!”
Tô Yên nghe loáng thoáng có tiếng gọi, nhìn xung quanh một vòng.
Lại nghe thấy tiếng gọi
“Ký chủ, ký chủ!!”
Mỗi lần âm thanh này vang lên, cây trâm sẽ phát sáng.
Tô Yên nhìn Tiểu Hồng
“Em có nghe thấy gì không?”
Tiểu Hồng mờ mịt nhìn khắp nơi
“Có cái gì đâu?”
Tiểu Hồng cho rằng Xà Nam nằm bên cạnh cái đuôi của mình tỉnh lại, mở miệng nói gì đó.
Muốn cho Xà Nam hoàn toàn im miệng, Tiểu Hồng lại đập cho nó một cái nữa.
Tô Yên thấy lực chú ý của Tiểu Hồng đã chạy đi chỗ khác, nàng đưa cây trâm tới gần lỗ tai Tiểu Hồng.
“Có nghe thấy âm thanh gì không?”
Tiểu Hồng mê mang
“Cây trâm thành tinh?”
Tô Yên đưa cây trâm tới gần lỗ tai của mình, sau đó liền nghe thấy cây trâm thật sự truyền tới âm thanh
“Ký chủ, ký chủ, là Tiểu Hoa, là Tiểu Hoa, Tiểu Hoa ở cây trâm!”
Tiểu Hoa sợ nó chỉ giải thích muộn một chút nữa thôi sẽ bị ký chủ vứt bỏ.
Tô Yên nghe thấy giọng nói của Tiểu Hoa, bèn nhìn chằm chằm cây trâm trong chốc lát.
Nghi hoặc
“Vì sao em lại ở trong đó?”
Tiểu Hoa tủi thân thiếu chút nữa liền khóc
“Em cũng không biết, chỉ biết là bị thứ gì đó hút đi. Lúc hoạt động trở lại, muốn liên hệ với ký chủ, mới phát hiện không liên hệ được.”
Tô Yên nghe Tiểu Hoa nói xong, nhớ lại tình huống trước lúc mình tới đây.
Lần xuyên tới vị diện này quá bất ngờ.
Nàng nhớ rõ, bởi vì Tiểu Hồng chơi bốc thăm trúng thưởng nhận được một món quà lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.