Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 1342: Leng keng, ấm sắc thuốc lòng dạ hiểm độc lên sân khấu! 23
Tg Tần Nguyên
25/02/2021
Hắn ngẩng đầu.
Chỉ thấy một cô nương nhìn qua như là đệ tử chính đạo, đứng trước mặt hắn.
Tô Yên bỗng nhiên lên tiếng
“Ngươi là Bạch Thánh?”
Thân thể Bạch Thánh nháy mắt cứng đờ, không nói một lời.
Tô Yên thấy hắn ta không nói lời nào, xem như là đúng, liền móc ra hai quả Chu Tiên trong túi đưa cho hắn.
Sau đó nói
“Dưỡng thương cho tốt.”
Vừa dứt lời, mặt trời cũng bắt đầu lấp ló đằng chân trời xa xa.
Một tia nắng sớm chiếu lên mặt đất. Sắc trời chậm rãi sáng lên.
Bạch Thánh cảm thấy ánh sáng này làm hắn đau mắt.
Chỉ có thể nghe được âm thanh nữ nhân này nói.
Hắn mở miệng ra, muốn hỏi tên nàng.
Bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng ho khan, một âm thanh suy yếu của nam nhân vang lên.
“Chủ nhân”
Tiếng nói vừa dứt, liền thấy nữ nhân trước mặt hắn xoay người rời đi.
Hắn nghe được âm thanh hai người kia nhỏ tiếng nói chuyện.
Âm thanh nam tử suy yếu.
“Chủ nhân, trời đã sáng.”
“Ừ, chúng ta đi thôi, tìm khách điếm.”
“Được.”
Sau đó, tiếng bước chân của hai người kia càng lúc càng xa.
Bạch Thánh lại lần nữa ngất đi.
Tô Yên cùng Phong Huyền đi vào thị trấn bên cạnh núi Quảng An.
Đại khái chỗ này nằm trong phạm vi của Ma giáo nên có thể nhận thấy phong cách với trấn thành hoàn toàn không giống nhau.
Chỗ bọn họ vừa đi qua đã xảy ra một trận chiến, bàn ghế tất cả đều bị đập nát.
Máu chảy thành từng vũng, từng vũng, không có ai tiến lên ngăn cản, ngược lại chỉ có trầm trồ khen ngợi.
Đi tiếp liền thấy một nam tử khuôn mặt nghiêm túc, bày ra bộ dáng như Diêm Vương, trêи mặt trêи người, khắp nơi đều là vết sẹo. Hắn ta uống rượu bằng bát, để lộ ra chiếc vòng cổ lớn. Rất giống như thổ phỉ của trấn này.
Hôm nay trời vừa sáng, thị trấn đã bắt đầu náo nhiệt.
Tô Yên kéo Phong Huyền tìm một chiếc bàn nhỏ ngồi xuống ăn cơm.
Lúc mới đầu Tô Yên còn chưa phát hiện ra điều gì bất thường.
Ngồi ăn được một lúc, cho đến khi có người tới gần, nàng mới phát hiện có chút bất đồng.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Chỉ thấy một nam tử thân thể thô tráng, bưng một chén rượu, cười ha hả
“Hai vị nhìn rất lạ mắt. Là mới tới đây lần đầu sao?”
Nam nhân kia một chút cũng không cảm thấy mình là người ngoài, rất tự nhiên ngồi xuống vị trí đối diện.
Động tác của Tô Yên dừng lại. Nàng ngẩng đầu nghi hoặc
“Có việc?”
Tu vi Tô Yên thấp kém, hơn nữa nhìn qua là một nữ tử nhu nhược. Vị thiếu niên ngồi bên cạnh quả thực nhìn còn yếu hơn. Hai người này đi với nhau giống như là đang đi vào ổ sói.
Đại hán kia tấm tắc hai tiếng.
“Tiểu cô nương, tôi hiếm khi có lòng tốt, nhắc nhở cô một chút, không nên tuỳ tiện đi lại, miễn cho bị người khác khi dễ.”
Tô Yên nghe xong, nghiêm túc suy nghĩ, gật đầu
“Ta đã biết.”
Đại hán thấy nàng thật sự nghe lọt tai mới bưng bát rượu đi về chỗ ngồi của mình.
Chỉ là Tô Yên không phát hiện ra, ánh mắt đại hán này nhìn chằm chằm vào Phong Huyền.
A, không đúng, phải nói là, 80% ánh mắt của người trong khách điếm này đều nhìn chằm chằm vào Phong Huyền.
Đây là địa bàn của Ma giáo, cái gì mà tam cương ngũ thường*, sớm đã không có.
*三纲五常: là chuẩn mực đạo đức, đời sống chính trị, xã hội được Khổng Tử đặt ra và nam giới phải theo. Giống như tam tòng tứ đức của nữ giới vậy.
Ở trong mắt bọn họ, Phong Huyền chính là một mâm đồ ăn.
Tô Yên ăn xong, thấy Phong Huyền vẫn còn chậm rãi ăn.
Nàng lên tiếng
“Ta phải đi một lát.”
Phong Huyền buông đũa trong tay xuống, nói
“Phong Huyền đi cùng chủ nhân.”
Tô Yên lắc đầu
“Chàng ăn cơm đi, một lát nữa ta trở về đón chàng.”
Phong Huyền do dự, cuối cùng vẫn gật đầu
“Được.”
Với kinh nghiệm hữu hạn của Tô Yên, làm thế nào nàng cũng không ngờ được rằng đám nam nhân này vốn đã đánh chủ ý lên người Phong Huyền.
Nàng chỉ cảm thấy, nếu lát nữa có xảy ra tranh chấp, một mình nàng giải quyết có lẽ sẽ thuận tiện hơn. Tránh làm ngộ thương hắn.
Chỉ thấy một cô nương nhìn qua như là đệ tử chính đạo, đứng trước mặt hắn.
Tô Yên bỗng nhiên lên tiếng
“Ngươi là Bạch Thánh?”
Thân thể Bạch Thánh nháy mắt cứng đờ, không nói một lời.
Tô Yên thấy hắn ta không nói lời nào, xem như là đúng, liền móc ra hai quả Chu Tiên trong túi đưa cho hắn.
Sau đó nói
“Dưỡng thương cho tốt.”
Vừa dứt lời, mặt trời cũng bắt đầu lấp ló đằng chân trời xa xa.
Một tia nắng sớm chiếu lên mặt đất. Sắc trời chậm rãi sáng lên.
Bạch Thánh cảm thấy ánh sáng này làm hắn đau mắt.
Chỉ có thể nghe được âm thanh nữ nhân này nói.
Hắn mở miệng ra, muốn hỏi tên nàng.
Bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng ho khan, một âm thanh suy yếu của nam nhân vang lên.
“Chủ nhân”
Tiếng nói vừa dứt, liền thấy nữ nhân trước mặt hắn xoay người rời đi.
Hắn nghe được âm thanh hai người kia nhỏ tiếng nói chuyện.
Âm thanh nam tử suy yếu.
“Chủ nhân, trời đã sáng.”
“Ừ, chúng ta đi thôi, tìm khách điếm.”
“Được.”
Sau đó, tiếng bước chân của hai người kia càng lúc càng xa.
Bạch Thánh lại lần nữa ngất đi.
Tô Yên cùng Phong Huyền đi vào thị trấn bên cạnh núi Quảng An.
Đại khái chỗ này nằm trong phạm vi của Ma giáo nên có thể nhận thấy phong cách với trấn thành hoàn toàn không giống nhau.
Chỗ bọn họ vừa đi qua đã xảy ra một trận chiến, bàn ghế tất cả đều bị đập nát.
Máu chảy thành từng vũng, từng vũng, không có ai tiến lên ngăn cản, ngược lại chỉ có trầm trồ khen ngợi.
Đi tiếp liền thấy một nam tử khuôn mặt nghiêm túc, bày ra bộ dáng như Diêm Vương, trêи mặt trêи người, khắp nơi đều là vết sẹo. Hắn ta uống rượu bằng bát, để lộ ra chiếc vòng cổ lớn. Rất giống như thổ phỉ của trấn này.
Hôm nay trời vừa sáng, thị trấn đã bắt đầu náo nhiệt.
Tô Yên kéo Phong Huyền tìm một chiếc bàn nhỏ ngồi xuống ăn cơm.
Lúc mới đầu Tô Yên còn chưa phát hiện ra điều gì bất thường.
Ngồi ăn được một lúc, cho đến khi có người tới gần, nàng mới phát hiện có chút bất đồng.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Chỉ thấy một nam tử thân thể thô tráng, bưng một chén rượu, cười ha hả
“Hai vị nhìn rất lạ mắt. Là mới tới đây lần đầu sao?”
Nam nhân kia một chút cũng không cảm thấy mình là người ngoài, rất tự nhiên ngồi xuống vị trí đối diện.
Động tác của Tô Yên dừng lại. Nàng ngẩng đầu nghi hoặc
“Có việc?”
Tu vi Tô Yên thấp kém, hơn nữa nhìn qua là một nữ tử nhu nhược. Vị thiếu niên ngồi bên cạnh quả thực nhìn còn yếu hơn. Hai người này đi với nhau giống như là đang đi vào ổ sói.
Đại hán kia tấm tắc hai tiếng.
“Tiểu cô nương, tôi hiếm khi có lòng tốt, nhắc nhở cô một chút, không nên tuỳ tiện đi lại, miễn cho bị người khác khi dễ.”
Tô Yên nghe xong, nghiêm túc suy nghĩ, gật đầu
“Ta đã biết.”
Đại hán thấy nàng thật sự nghe lọt tai mới bưng bát rượu đi về chỗ ngồi của mình.
Chỉ là Tô Yên không phát hiện ra, ánh mắt đại hán này nhìn chằm chằm vào Phong Huyền.
A, không đúng, phải nói là, 80% ánh mắt của người trong khách điếm này đều nhìn chằm chằm vào Phong Huyền.
Đây là địa bàn của Ma giáo, cái gì mà tam cương ngũ thường*, sớm đã không có.
*三纲五常: là chuẩn mực đạo đức, đời sống chính trị, xã hội được Khổng Tử đặt ra và nam giới phải theo. Giống như tam tòng tứ đức của nữ giới vậy.
Ở trong mắt bọn họ, Phong Huyền chính là một mâm đồ ăn.
Tô Yên ăn xong, thấy Phong Huyền vẫn còn chậm rãi ăn.
Nàng lên tiếng
“Ta phải đi một lát.”
Phong Huyền buông đũa trong tay xuống, nói
“Phong Huyền đi cùng chủ nhân.”
Tô Yên lắc đầu
“Chàng ăn cơm đi, một lát nữa ta trở về đón chàng.”
Phong Huyền do dự, cuối cùng vẫn gật đầu
“Được.”
Với kinh nghiệm hữu hạn của Tô Yên, làm thế nào nàng cũng không ngờ được rằng đám nam nhân này vốn đã đánh chủ ý lên người Phong Huyền.
Nàng chỉ cảm thấy, nếu lát nữa có xảy ra tranh chấp, một mình nàng giải quyết có lẽ sẽ thuận tiện hơn. Tránh làm ngộ thương hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.