Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 1355: Leng keng, ấm sắc thuốc lòng dạ hiểm độc lên sân khấu! 36
Tg Tần Nguyên
26/02/2021
Nước mưa trộn lẫn với máu chảy hỗn loạn trêи người.
Nâng tay lên, trêи tay chi chít miệng vết thương nhỏ bị đá cắt qua.
Quần áo cũng rách, trêи mặt cũng có vết thương.
Khóe môi cũng rỉ máu.
Tô Yên giật giật mí mắt, vẫn luôn cúi đầu.
Đang muốn đứng dậy, bỗng nhiên lại bị một bàn tay nhấc lên.
Thân thể lơ lửng trêи không.
Một hơi thở xa lạ truyền đến.
Nàng nâng mí mắt, nhìn thấy gương mặt đeo mặt nạ màu đen của Thao Thiết.
Lúc này, Lâm Nhu không biết ở đâu bay đến, nhanh chóng tiến lại gần.
Ả bước tới, vừa đi vừa cười đắc ý.
“Tô Yên, ngươi rốt cuộc vẫn thua dưới tay ta.”
Sau đó nhìn về phía Thao Thiết.
“Được rồi, nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, giao ả cho ta.”
Thao Thiết không nói lời nào, hắn nhìn vào Tô Yên, khẩn trương nuốt nước miếng.
Lâm Nhu nhìn thấy cảnh này liền nheo mắt lại, âm thanh lập tức trầm xuống.
“Thao Thiết, ta nói giao ả cho ta.”
Thao Thiết nghe thấy có người gọi tên hắn, nghiêng đầu nhìn Lâm Nhu.
Hai người đối diện nhau, sau đó Thao Thiết liền rời tầm mắt nhìn về Tô Yên.
Đưa đồ ăn của mình cho người khác?
Hắn nhìn qua ngu thế sao?
Đang nghĩ nghĩ, đột nhiên nghe Lâm Nhu gầm lên một tiếng.
“Thao Thiết! Ngươi chớ quên là ai đã thả ngươi ra!!”
Vừa dứt lời, Thao Thiết giơ tay phất một cái.
Lâm Nhu liền bị bay ra ngoài.
Thao Thiết lạnh nhạt
“Lắm mồm.”
Sau đó, hắn giơ tay bóp cổ Tô Yên.
Một bàn tay bóp chặt cổ, một bàn tay lôi kéo y phục trước ngực Tô Yên.
Hắn nóng lòng muốn ăn lắm rồi.
Tô Yên bị hắn bóp cổ, ho khan một tiếng.
Chỉ cảm thấy có một sức mạnh muốn bẻ cái đầu nàng xuống.
Ánh mắt Thao Thiết càng lúc càng sáng.
Bỗng nhiên, bụp một tiếng.
Bàn tay đầy máu trộn lẫn bùn đất dơ bẩn kia túm vào cánh tay hắn.
Tô Yên giật giật mí mắt, mở mắt ra.
“Ngươi làm đau ta.”
Đôi mắt Thao Thiết càng sáng rực.
Vẫn còn sức lực lớn như vậy cơ à.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Hai người liền giằng co.
Tô Yên bẻ tay hắn nửa ngày, phát hiện hắn chẳng những không buông ra, mà tay càng thêm dùng sức.
Nàng chỉ cảm thấy đầu thật nặng.
Trong lòng vô cùng bực bội.
Cái người này làm sao vậy.
Nghe không hiểu tiếng người sao?
Đang nghĩ ngợi, Tiểu Hoa run rẩy lên tiếng.
“Ký chủ, hắn ta là Thao Thiết, hắn muốn ăn chị, hắn là người xấu.”
Tô Yên bị âm thanh ồn ào trong đầu làm bực bội thêm.
Nhìn về phía Thao Thiết, phát hiện bộ dáng của hắn thật hưng phấn.
Nàng nắm chặt cánh tay hắn, trầm mặc ba giây.
“Xoẹt” một tiếng.
Y phục trước ngực nàng bị xé ra một mảnh.
Lộ ra áo bên trong.
Thao Thiết lùi về sau ba bước, nhìn mảnh vải trong tay mình.
Thấy đồ ăn rời tay mình như vậy, hắn thật không vui.
Trong mắt hiện lên sự không cam tâm.
Càng không nghĩ tới, nàng ta thế nhưng vẫn còn sức lực chống cự.
Y phục trêи người Tô Yên bị nước mưa xối ướt đẫm.
Tóc rối tung, trêи người đầy bùn đất, máu lẫn với bùn theo ngón tay nàng nhỏ giọt trêи mặt đất.
Nhìn qua như là lệ quỷ bò lên từ địa ngục.
Nàng cúi đầu, thanh âm nhàn nhạt
“Người muốn giết ta, đều đã chết, ngươi cũng không phải ngoại lệ.”
Nói xong, nàng đi tới trước mặt Thao Thiết.
Thao Thiết đầu tiên là lùi về phía sau một bước, dồn lực, đánh một chưởng thẳng vào Tô Yên.
Một nén nhang sau.
Phanh!
Chỉ thấy mặt đất chấn động, thị trấn cách xa ngàn dặm cũng đều cảm nhận được.
Mặt nạ màu đen vỡ vụn, rơi đầy đất.
Trêи mặt Thao Thiết be bét máu, bị đánh lún xuống một cái hố sâu hoắm.
Nâng tay lên, trêи tay chi chít miệng vết thương nhỏ bị đá cắt qua.
Quần áo cũng rách, trêи mặt cũng có vết thương.
Khóe môi cũng rỉ máu.
Tô Yên giật giật mí mắt, vẫn luôn cúi đầu.
Đang muốn đứng dậy, bỗng nhiên lại bị một bàn tay nhấc lên.
Thân thể lơ lửng trêи không.
Một hơi thở xa lạ truyền đến.
Nàng nâng mí mắt, nhìn thấy gương mặt đeo mặt nạ màu đen của Thao Thiết.
Lúc này, Lâm Nhu không biết ở đâu bay đến, nhanh chóng tiến lại gần.
Ả bước tới, vừa đi vừa cười đắc ý.
“Tô Yên, ngươi rốt cuộc vẫn thua dưới tay ta.”
Sau đó nhìn về phía Thao Thiết.
“Được rồi, nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, giao ả cho ta.”
Thao Thiết không nói lời nào, hắn nhìn vào Tô Yên, khẩn trương nuốt nước miếng.
Lâm Nhu nhìn thấy cảnh này liền nheo mắt lại, âm thanh lập tức trầm xuống.
“Thao Thiết, ta nói giao ả cho ta.”
Thao Thiết nghe thấy có người gọi tên hắn, nghiêng đầu nhìn Lâm Nhu.
Hai người đối diện nhau, sau đó Thao Thiết liền rời tầm mắt nhìn về Tô Yên.
Đưa đồ ăn của mình cho người khác?
Hắn nhìn qua ngu thế sao?
Đang nghĩ nghĩ, đột nhiên nghe Lâm Nhu gầm lên một tiếng.
“Thao Thiết! Ngươi chớ quên là ai đã thả ngươi ra!!”
Vừa dứt lời, Thao Thiết giơ tay phất một cái.
Lâm Nhu liền bị bay ra ngoài.
Thao Thiết lạnh nhạt
“Lắm mồm.”
Sau đó, hắn giơ tay bóp cổ Tô Yên.
Một bàn tay bóp chặt cổ, một bàn tay lôi kéo y phục trước ngực Tô Yên.
Hắn nóng lòng muốn ăn lắm rồi.
Tô Yên bị hắn bóp cổ, ho khan một tiếng.
Chỉ cảm thấy có một sức mạnh muốn bẻ cái đầu nàng xuống.
Ánh mắt Thao Thiết càng lúc càng sáng.
Bỗng nhiên, bụp một tiếng.
Bàn tay đầy máu trộn lẫn bùn đất dơ bẩn kia túm vào cánh tay hắn.
Tô Yên giật giật mí mắt, mở mắt ra.
“Ngươi làm đau ta.”
Đôi mắt Thao Thiết càng sáng rực.
Vẫn còn sức lực lớn như vậy cơ à.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Hai người liền giằng co.
Tô Yên bẻ tay hắn nửa ngày, phát hiện hắn chẳng những không buông ra, mà tay càng thêm dùng sức.
Nàng chỉ cảm thấy đầu thật nặng.
Trong lòng vô cùng bực bội.
Cái người này làm sao vậy.
Nghe không hiểu tiếng người sao?
Đang nghĩ ngợi, Tiểu Hoa run rẩy lên tiếng.
“Ký chủ, hắn ta là Thao Thiết, hắn muốn ăn chị, hắn là người xấu.”
Tô Yên bị âm thanh ồn ào trong đầu làm bực bội thêm.
Nhìn về phía Thao Thiết, phát hiện bộ dáng của hắn thật hưng phấn.
Nàng nắm chặt cánh tay hắn, trầm mặc ba giây.
“Xoẹt” một tiếng.
Y phục trước ngực nàng bị xé ra một mảnh.
Lộ ra áo bên trong.
Thao Thiết lùi về sau ba bước, nhìn mảnh vải trong tay mình.
Thấy đồ ăn rời tay mình như vậy, hắn thật không vui.
Trong mắt hiện lên sự không cam tâm.
Càng không nghĩ tới, nàng ta thế nhưng vẫn còn sức lực chống cự.
Y phục trêи người Tô Yên bị nước mưa xối ướt đẫm.
Tóc rối tung, trêи người đầy bùn đất, máu lẫn với bùn theo ngón tay nàng nhỏ giọt trêи mặt đất.
Nhìn qua như là lệ quỷ bò lên từ địa ngục.
Nàng cúi đầu, thanh âm nhàn nhạt
“Người muốn giết ta, đều đã chết, ngươi cũng không phải ngoại lệ.”
Nói xong, nàng đi tới trước mặt Thao Thiết.
Thao Thiết đầu tiên là lùi về phía sau một bước, dồn lực, đánh một chưởng thẳng vào Tô Yên.
Một nén nhang sau.
Phanh!
Chỉ thấy mặt đất chấn động, thị trấn cách xa ngàn dặm cũng đều cảm nhận được.
Mặt nạ màu đen vỡ vụn, rơi đầy đất.
Trêи mặt Thao Thiết be bét máu, bị đánh lún xuống một cái hố sâu hoắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.