Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 1367: Leng keng, ấm sắc thuốc lòng dạ hiểm độc lên sân khấu! 49
Tg Tần Nguyên
28/02/2021
Vừa dứt lời
“Chủ nhân, ta nên làm gì bây giờ?”
Tình cảnh này, tư thế này, còn hỏi làm sao bây giờ?
Hắn trưng ra một bộ dáng khó nhịn.
Ngày thường thì yếu không chịu được, đi ba bước lại ho.
Hiện giờ thì sức lực lớn ghê gớm a, ấn Tô Yên làm nàng không dậy được luôn.
Đương nhiên, Tô Yên cũng không phản kháng.
Nhìn bộ dáng của hắn, lại nhớ tới lời Tiểu Hồng.
Tình cổ?
Là giống với xuân dược sao?
Tô Yên nhìn sắc mặt Phong Huyền đỏ bừng, nhăn nhó thống khổ.
Nàng cũng không phản kháng nữa.
Lên tiếng
“Theo ý chàng.”
Phong Huyền nghe xong, lông mi run rẩy.
“Chủ nhân…”
Thanh âm của rất câu nhân.
Sau đó….
Ừm… đương nhiên là Tiểu Hồng đang hóng hớt ở đó bị Phong Huyền thô bạo ném ra ngoài cửa sổ.
Tiểu Hồng tức muốn xì khói đầu.
Chính nó đi tìm Yên Yên về cứu hắn.
Thoắt cái liền trở mặt làm như không quen biết.
Tiểu Hồng vừa tức giận vừa lắc lắc cái đuôi đi đến tiền viện.
Chỉ thấy Tô Cổ bưng một chén thuốc đang đi tới.
Tiểu Hồng lên tiếng
“Tê tê tê tê tê!”
Tô Cổ! Ta ở chỗ này!!
Tô Cổ dừng bước chân.
Tiểu Hồng nhanh chóng bò lên cổ tay Tô Cổ
“Tê tê tê tê tê”
Hừ!
Tên nam nhân xấu xa kia thật đáng ghét, rõ ràng là ta gọi Yên Yên về cứu hắn, hắn còn ném ta ra ngoài.
Nó chính là công thần đó nha!!
Tô Cổ nhướng mày.
Nhàn nhạt liếc qua cánh cửa phòng đã đóng chặt.
Lại cúi đầu nhìn Tiểu Hồng
“Yên Yên đã trở lại?”
“Tê tê tê tê tê”
Đúng đúng.
“Vậy bọn họ ······”
Tiểu Hồng nhanh chóng trả lời
“Tê tê tê tê tê”
Bọn họ đang giải độc.
Vừa nói dứt câu, âm thanh ái muội liền từ trong phòng truyền đến.
Biểu tình của Tô Cổ có chút âm trầm.
Vốn muốn tới phòng của Yên Yên, Tô Cổ liền rẽ hướng ngồi xuống ghế đá.
Tiểu Hồng ngửi mùi chén thuốc.
Nghi hoặc
“Tê tê tê tê tê?”
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Làm gì vậy?
“Trừ hoả.”
“Tê tê tê?”
Cho ai?
“Phong Huyền.”
“Tê tê tê tê tê?”
Ơ? Hắn ta không phải trúng tình cổ sao? Vì sao lại trừ hoả cho hắn?
“Ta giải độc cho hắn.”
Một con tình cổ hèn kém mà thôi.
Không giống như hắn là cổ vương – bất cmn tử.
Dứt lời, Tiểu Hồng trầm mặc.
Lúc sau, Tiểu Hồng mới ngước đầu lên
“Tê tê tê tê tê??”
Vậy, vậy Yên Yên là bị hắn chiếm tiện nghi sao??
Tô Cổ
“Hiểu rồi là tốt.”
Rõ ràng cổ độc đã sớm được giải, còn giả vờ khó chịu.
Hắn chính là cố ý muốn chiếm tiện nghi của Yên Yên thì có.
Tiểu Hồng nghĩ đến điều này, lại nghĩ chính mình là người gọi Yên Yên về, đưa dê vào miệng cọp.
Tiểu Hồng uất ức ngã vào lòng bàn tay Tô Cổ.
Sau một trận hỗn loạn ngoài ý muốn như vậy, Yên Yên bị hắn ăn sạch sành sanh luôn.
Phong Huyền cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Chờ Tô Yên tỉnh lại, trong đầu vang lên âm thanh của Tiểu Hoa
“Leng keng, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ thứ hai, thành công ngăn cản Lâm Nhu và Phong Huyền ở bên nhau.”
Tô Yên nhìn sắc trời đen nhánh bên ngoài, nàng chớp chớp mắt.
Ngồi dậy.
Thân thể nàng không có vấn đề gì, vẫn rất ổn.
Chỉ là Phong Huyền có chút suy yếu.
Hắn vẫn luôn ngủ say.
Lúc Phong Huyền tỉnh lại đã là buổi sáng hôm sau.
Vừa tỉnh liền ho khan từng đợt.
Chỗ này đau, chỗ đó đau.
Vừa ho khan vừa nói.
“Chủ nhân, Phong Huyền thiếu chút nữa bị người khác chiếm tiện nghi rồi.”
Tô Yên đưa cho hắn chén nước, gật đầu
“Ừm.”
Vừa đáp, thuận tiện kéo áo trong của hắn lên, che khuất bả vai.
Lúc sau, Phong Huyền lại nói
“Chủ nhân, về sau người không thể rời Phong Huyền đi lâu như vậy, nếu lần sau lại xảy ra chuyện như vậy thì Phong Huyền phải làm sao bây giờ?”
“Chủ nhân, ta nên làm gì bây giờ?”
Tình cảnh này, tư thế này, còn hỏi làm sao bây giờ?
Hắn trưng ra một bộ dáng khó nhịn.
Ngày thường thì yếu không chịu được, đi ba bước lại ho.
Hiện giờ thì sức lực lớn ghê gớm a, ấn Tô Yên làm nàng không dậy được luôn.
Đương nhiên, Tô Yên cũng không phản kháng.
Nhìn bộ dáng của hắn, lại nhớ tới lời Tiểu Hồng.
Tình cổ?
Là giống với xuân dược sao?
Tô Yên nhìn sắc mặt Phong Huyền đỏ bừng, nhăn nhó thống khổ.
Nàng cũng không phản kháng nữa.
Lên tiếng
“Theo ý chàng.”
Phong Huyền nghe xong, lông mi run rẩy.
“Chủ nhân…”
Thanh âm của rất câu nhân.
Sau đó….
Ừm… đương nhiên là Tiểu Hồng đang hóng hớt ở đó bị Phong Huyền thô bạo ném ra ngoài cửa sổ.
Tiểu Hồng tức muốn xì khói đầu.
Chính nó đi tìm Yên Yên về cứu hắn.
Thoắt cái liền trở mặt làm như không quen biết.
Tiểu Hồng vừa tức giận vừa lắc lắc cái đuôi đi đến tiền viện.
Chỉ thấy Tô Cổ bưng một chén thuốc đang đi tới.
Tiểu Hồng lên tiếng
“Tê tê tê tê tê!”
Tô Cổ! Ta ở chỗ này!!
Tô Cổ dừng bước chân.
Tiểu Hồng nhanh chóng bò lên cổ tay Tô Cổ
“Tê tê tê tê tê”
Hừ!
Tên nam nhân xấu xa kia thật đáng ghét, rõ ràng là ta gọi Yên Yên về cứu hắn, hắn còn ném ta ra ngoài.
Nó chính là công thần đó nha!!
Tô Cổ nhướng mày.
Nhàn nhạt liếc qua cánh cửa phòng đã đóng chặt.
Lại cúi đầu nhìn Tiểu Hồng
“Yên Yên đã trở lại?”
“Tê tê tê tê tê”
Đúng đúng.
“Vậy bọn họ ······”
Tiểu Hồng nhanh chóng trả lời
“Tê tê tê tê tê”
Bọn họ đang giải độc.
Vừa nói dứt câu, âm thanh ái muội liền từ trong phòng truyền đến.
Biểu tình của Tô Cổ có chút âm trầm.
Vốn muốn tới phòng của Yên Yên, Tô Cổ liền rẽ hướng ngồi xuống ghế đá.
Tiểu Hồng ngửi mùi chén thuốc.
Nghi hoặc
“Tê tê tê tê tê?”
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Làm gì vậy?
“Trừ hoả.”
“Tê tê tê?”
Cho ai?
“Phong Huyền.”
“Tê tê tê tê tê?”
Ơ? Hắn ta không phải trúng tình cổ sao? Vì sao lại trừ hoả cho hắn?
“Ta giải độc cho hắn.”
Một con tình cổ hèn kém mà thôi.
Không giống như hắn là cổ vương – bất cmn tử.
Dứt lời, Tiểu Hồng trầm mặc.
Lúc sau, Tiểu Hồng mới ngước đầu lên
“Tê tê tê tê tê??”
Vậy, vậy Yên Yên là bị hắn chiếm tiện nghi sao??
Tô Cổ
“Hiểu rồi là tốt.”
Rõ ràng cổ độc đã sớm được giải, còn giả vờ khó chịu.
Hắn chính là cố ý muốn chiếm tiện nghi của Yên Yên thì có.
Tiểu Hồng nghĩ đến điều này, lại nghĩ chính mình là người gọi Yên Yên về, đưa dê vào miệng cọp.
Tiểu Hồng uất ức ngã vào lòng bàn tay Tô Cổ.
Sau một trận hỗn loạn ngoài ý muốn như vậy, Yên Yên bị hắn ăn sạch sành sanh luôn.
Phong Huyền cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Chờ Tô Yên tỉnh lại, trong đầu vang lên âm thanh của Tiểu Hoa
“Leng keng, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ thứ hai, thành công ngăn cản Lâm Nhu và Phong Huyền ở bên nhau.”
Tô Yên nhìn sắc trời đen nhánh bên ngoài, nàng chớp chớp mắt.
Ngồi dậy.
Thân thể nàng không có vấn đề gì, vẫn rất ổn.
Chỉ là Phong Huyền có chút suy yếu.
Hắn vẫn luôn ngủ say.
Lúc Phong Huyền tỉnh lại đã là buổi sáng hôm sau.
Vừa tỉnh liền ho khan từng đợt.
Chỗ này đau, chỗ đó đau.
Vừa ho khan vừa nói.
“Chủ nhân, Phong Huyền thiếu chút nữa bị người khác chiếm tiện nghi rồi.”
Tô Yên đưa cho hắn chén nước, gật đầu
“Ừm.”
Vừa đáp, thuận tiện kéo áo trong của hắn lên, che khuất bả vai.
Lúc sau, Phong Huyền lại nói
“Chủ nhân, về sau người không thể rời Phong Huyền đi lâu như vậy, nếu lần sau lại xảy ra chuyện như vậy thì Phong Huyền phải làm sao bây giờ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.