Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 2104: Tiểu Quai, ta đau ~ 36
Tg Tần Nguyên
14/06/2021
Edit: hhhhhh
Beta: Ngân Minn
Nam Nhiễm không hề bận tâm đến việc này.
Kéo trường đao màu đen từng bước từng bước tới chỗ Diệp Thiên Linh.
Diệp Thiên Linh vẫn luôn duy trì cảnh giác với nữ nhân không rõ lai lịch này.
Nàng ta nâng tay lên, thanh đao vàng lại chém xuống.
Phanh!
Viên ngọc màu lam bao bọc lấy Nam Nhiễm, ngăn cản công kích.
Phanh!
Lại một lần nữa, viên ngọc màu lam lại ngăn chặn công kích.
Tô Yên đứng phía sau, không nói một lời.
Lúc này nếu có người ngoài cẩn thận nhìn sẽ phát hiện ngón tay nàng động đậy.
Là nàng điều khiển viên ngọc màu lam kia.
Cho đến khi Nam Nhiễm bước tới chỗ Diệp Thiên Linh, cô cầm trường đao màu đen, trên mặt mang theo ý cười, nâng tay lên, tích tụ năng lượng.
Nhưng đao vẫn chưa bổ xuống.
Không gian xung quanh bị nứt ra, họ lại xuất hiện ở đỉnh núi kia.
Tiểu Hồng và Tô Cổ bị Giffy cầm chân.
Luồng hắc khí cường đại tràn ngập xung quanh.
Nam Nhiễm thu đao, lui về phía Tô Yên.
Lúc này, đến lượt Nam Nhiễm ghé vào vai Tô Yên.
Lầm bầm nói
"Ta sắp bị cái cấm chú chết tiệt kia hại chết rồi."
Ánh sáng màu đen phát ra từ hình xăm chỗ cổ chân dần biến mất.
Chú Giam cầm.
Nghĩa trên mặt chữ.
Lời nguyền được áp đặt lên những kẻ tội nhân ác độc nhất.
Tuy nhiên, lời nguyền này lại rất hiếm, để thi triển được thì người thực hiện phải có năng lực cực kỳ mạnh mẽ.
Trên người Nam Nhiễm bị dính lời nguyền này.
Không được giết người, cũng không thể động sát tâm.
Một khi có sát niệm, hình xăm chỗ mắt cá chân liền sáng lên, cho cô cảm giác đau đến tận xương tủy.
Lúc này không thấy Diệp Thiên Linh đâu.
Giffy cũng rời đi.
Nam Nhiễm tiện tay ném đao sang một bên, bĩu môi
"Phá đao cái gì chứ. Thật khó dùng."
À, cô không biết dùng đao.
Vừa nãy rõ ràng là Diệp Thiên Linh dùng thần lực tạo ra một không gian.
Nữ nhân kia chính là muốn giết chết Tô Yên bên trong không gian đó.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Lại không nghĩ tới, Nam Nhiễm thế nhưng cũng có thể tiến vào bên trong.
Tô Yên cùng Nam Nhiễm cộng lại, một người thì trọng thương, một người thì trói gà không chặt.
Nếu chuyện này bị bại lộ, một giây sau có khi sẽ bị Diệp Thiên Linh giết chết ở bên trong.
Cũng may không ai biết Nam Nhiễm vị đại tiên này là thần thánh phương nào mà lại có thể cản được tất cả công kích.
Đến khi Nam Nhiễm giơ tay lên, nháy mắt một cỗ hắc khí được sinh ra.
Diệp Thiên Linh lập tức chạy khỏi không gian đó.
Không gian bị phá vỡ, Nam Nhiễm cũng lập tức thu hồi lực lượng.
Không phải Diệp Thiên Linh nhát gan.
Mà sức mạnh của Nam Nhiễm tương đương với một Tô Yên hắc hóa.
Tuy nhiên, vị 'Tô Yên hắc hóa ' này bị dính lời nguyền không được sử dụng vũ lực, bằng không cô liền đau đến chết.
Từ đại thần lập tức thành con gà bệnh.
Tuy rằng là gà bệnh, nhưng cô vẫn có thể giả vờ là mình rất mạnh nha.
Tô Yên vỗ lưng Nam Nhiễm.
"Cô rất tốt."
Nam Nhiễm nhắm mắt lại
"Muốn tới Cửu Trọng Thiên, thu hồi lực lượng của cô?"
Tô Yên lên tiếng
"Ừm."
Cô vừa đáp, vừa nhìn tòa núi hoang kia.
Hình như vẫn chưa kết thúc.
Năm đó nàng tự mình tróc thần hồn vì không muốn lão già Thiên Đạo đó thương tổn Quân Vực.
Kết quả, lão ta lại lợi dụng nàng, khiến Quân Vực hồn phi phách tán.
Nếu đã như vậy, nàng muốn lấy lại lực lượng.
Ai đụng đến nàng thì đều phải trả giá.
Nam Nhiễm mở mắt, nhìn Tô Yên
"Nhân từ, khoan dung, là đức tính tốt của một Chủ Thần."
Tô Yên gật đầu
"Nếu bọn họ chết, ta sẽ không phơi thây họ nơi hoang dã, mà sẽ chôn cất."
Nam Nhiễm nghe vậy, không chút để ý mà cười lớn
"Không cần phải nhân từ đến vậy."
Beta: Ngân Minn
Nam Nhiễm không hề bận tâm đến việc này.
Kéo trường đao màu đen từng bước từng bước tới chỗ Diệp Thiên Linh.
Diệp Thiên Linh vẫn luôn duy trì cảnh giác với nữ nhân không rõ lai lịch này.
Nàng ta nâng tay lên, thanh đao vàng lại chém xuống.
Phanh!
Viên ngọc màu lam bao bọc lấy Nam Nhiễm, ngăn cản công kích.
Phanh!
Lại một lần nữa, viên ngọc màu lam lại ngăn chặn công kích.
Tô Yên đứng phía sau, không nói một lời.
Lúc này nếu có người ngoài cẩn thận nhìn sẽ phát hiện ngón tay nàng động đậy.
Là nàng điều khiển viên ngọc màu lam kia.
Cho đến khi Nam Nhiễm bước tới chỗ Diệp Thiên Linh, cô cầm trường đao màu đen, trên mặt mang theo ý cười, nâng tay lên, tích tụ năng lượng.
Nhưng đao vẫn chưa bổ xuống.
Không gian xung quanh bị nứt ra, họ lại xuất hiện ở đỉnh núi kia.
Tiểu Hồng và Tô Cổ bị Giffy cầm chân.
Luồng hắc khí cường đại tràn ngập xung quanh.
Nam Nhiễm thu đao, lui về phía Tô Yên.
Lúc này, đến lượt Nam Nhiễm ghé vào vai Tô Yên.
Lầm bầm nói
"Ta sắp bị cái cấm chú chết tiệt kia hại chết rồi."
Ánh sáng màu đen phát ra từ hình xăm chỗ cổ chân dần biến mất.
Chú Giam cầm.
Nghĩa trên mặt chữ.
Lời nguyền được áp đặt lên những kẻ tội nhân ác độc nhất.
Tuy nhiên, lời nguyền này lại rất hiếm, để thi triển được thì người thực hiện phải có năng lực cực kỳ mạnh mẽ.
Trên người Nam Nhiễm bị dính lời nguyền này.
Không được giết người, cũng không thể động sát tâm.
Một khi có sát niệm, hình xăm chỗ mắt cá chân liền sáng lên, cho cô cảm giác đau đến tận xương tủy.
Lúc này không thấy Diệp Thiên Linh đâu.
Giffy cũng rời đi.
Nam Nhiễm tiện tay ném đao sang một bên, bĩu môi
"Phá đao cái gì chứ. Thật khó dùng."
À, cô không biết dùng đao.
Vừa nãy rõ ràng là Diệp Thiên Linh dùng thần lực tạo ra một không gian.
Nữ nhân kia chính là muốn giết chết Tô Yên bên trong không gian đó.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Lại không nghĩ tới, Nam Nhiễm thế nhưng cũng có thể tiến vào bên trong.
Tô Yên cùng Nam Nhiễm cộng lại, một người thì trọng thương, một người thì trói gà không chặt.
Nếu chuyện này bị bại lộ, một giây sau có khi sẽ bị Diệp Thiên Linh giết chết ở bên trong.
Cũng may không ai biết Nam Nhiễm vị đại tiên này là thần thánh phương nào mà lại có thể cản được tất cả công kích.
Đến khi Nam Nhiễm giơ tay lên, nháy mắt một cỗ hắc khí được sinh ra.
Diệp Thiên Linh lập tức chạy khỏi không gian đó.
Không gian bị phá vỡ, Nam Nhiễm cũng lập tức thu hồi lực lượng.
Không phải Diệp Thiên Linh nhát gan.
Mà sức mạnh của Nam Nhiễm tương đương với một Tô Yên hắc hóa.
Tuy nhiên, vị 'Tô Yên hắc hóa ' này bị dính lời nguyền không được sử dụng vũ lực, bằng không cô liền đau đến chết.
Từ đại thần lập tức thành con gà bệnh.
Tuy rằng là gà bệnh, nhưng cô vẫn có thể giả vờ là mình rất mạnh nha.
Tô Yên vỗ lưng Nam Nhiễm.
"Cô rất tốt."
Nam Nhiễm nhắm mắt lại
"Muốn tới Cửu Trọng Thiên, thu hồi lực lượng của cô?"
Tô Yên lên tiếng
"Ừm."
Cô vừa đáp, vừa nhìn tòa núi hoang kia.
Hình như vẫn chưa kết thúc.
Năm đó nàng tự mình tróc thần hồn vì không muốn lão già Thiên Đạo đó thương tổn Quân Vực.
Kết quả, lão ta lại lợi dụng nàng, khiến Quân Vực hồn phi phách tán.
Nếu đã như vậy, nàng muốn lấy lại lực lượng.
Ai đụng đến nàng thì đều phải trả giá.
Nam Nhiễm mở mắt, nhìn Tô Yên
"Nhân từ, khoan dung, là đức tính tốt của một Chủ Thần."
Tô Yên gật đầu
"Nếu bọn họ chết, ta sẽ không phơi thây họ nơi hoang dã, mà sẽ chôn cất."
Nam Nhiễm nghe vậy, không chút để ý mà cười lớn
"Không cần phải nhân từ đến vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.