Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 1400: Tinh tế hải tặc có điểm ngoan 26
Tg Tần Nguyên
28/02/2021
Tô Yên ký xong, người nào đó ngồi trêи sô pha, tâm tình nhìn qua không tệ.
Sau đó, Tô Yên bị đuổi đi. Đúng, chính là bị đuổi.
Uống xong ba bình dịch tu bổ, cô cần thời gian để tiêu hoá. Hơn nữa thẻ Tiểu Hồng đưa cho vẫn còn vài nghìn đồng liên bang. Rốt cuộc cũng không cần phải đi bộ về ký túc xá, Tô Yên gọi xe, không tới nửa giờ đã đến.
Tô Yên đi chưa được lâu, trong nhà Hoắc Vưu liền phát ra tiếng phanh phanh phanh như thanh âm đồ vật bị vỡ. Âm thanh cứ vang lên, giống như đốt pháo.Tình trạng này kéo dài khoảng bốn mươi phút rồi mới dừng.
Mười phút sau, Khoan Quả đến. Hắn có chút sốt ruột mở cửa ra, vừa mới bước chân vào.
Phanh!
Những mảnh ngói sứ nhỏ vỡ tung ngay bên cạnh hắn. Khoan Quả vội mở miệng
“Lão đại, là em.”
Nói xong, Khoan Quả ngừng một chút
“Lão đại, anh còn nhận ra em không?”
Khi nói chuyện, hắn cực kỳ thận trọng. Đáp lại hắn là một trận an tĩnh.
Theo ánh mắt Khoan Quả nhìn vào trong phòng. Bàn ghế, sô pha, ly nước, tất cả đều bị đập vỡ tan tành. Ngay cả bức tường trắng cũng có một chỗ lõm lớn.
Hoắc Vưu ngồi dưới đất, nghe thấy âm thanh, hắn ngẩng đầu. Đôi mắt đen nhánh sâu kín nhìn chằm chằm Khoan Quả. Thật lâu sau, hắn mới chậm rãi dời tầm mắt.
Khoan Quả mở miệng
“Lão đại, xe ở bên ngoài, nhà mới của ngài đã chuẩn bị tốt.”
Nói xong, Khoan Quả đến bên cạnh Hoắc Vưu. Cực kỳ cẩn thận, chậm rãi nâng Hoắc Vưu dậy.
Không phải là vì lão đại rất trân quý. Mà hắn sợ bị lão đại đánh. Nhất là lúc này cảm xúc của lão đại không được ổn định, đánh người tới lục thân không nhận. Tuy thể lực Khoan Quả tốt nhưng cũng không thể tránh được.
Kết quả mới đi được hai bước, Hoắc Vưu liền dừng lại. Hắn đứng trước một đống đồ đổ vỡ, tìm tòi vài lần, mới cất giọng nói khàn khàn mệt mỏi vang lên.
“Nhặt lên.”
Đây là mệnh lệnh, Khoan Quả đương nhiên phải tuân theo.
Khoan Quả vội vàng ngồi xổm xuống chỗ đó nhặt. Nhặt cái gì? Hắn cũng không biết.
Chỉ trong chốc lát, bới tới đáy của mảnh vỡ, Khoan Quả nhìn thấy hai tờ giấy.
Hoắc Vưu
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
“Cầm lấy, đi.”
Khoan Quả vội vàng gật đầu
“Vâng.”
Nói xong, liền cầm hai tờ giấy lên, lúc này mới đỡ Hoắc Vưu rời đi.
Trêи đường đi cùng Hoắc Vưu, Khoan Quả vẫn luôn nhìn kính chiếu hậu. Nửa ngày sau, mở miệng
“Lão đại, căn cứ vào manh mối thì bí dược ở chỗ này. Chỉ là không thuộc địa bàn của chúng ta, không thể điều tra với quy mô lớn. Nghe nói chuyện này cũng đã kinh động tới quân đội.”
Hoắc Vưu nhắm mắt lại, mí mắt giật giật
“Ân”
Hắn lên tiếng. Tiếp đó, không còn âm thanh nào nữa.
Khoan Quả một đường lái xe, cũng không nói gì nữa.
Mặt khác, Tô Yên trở lại ký túc xá hơn một giờ sau, liền nghe thấy Tiểu Hoa thông báo
“Leng keng, chúc mừng ký chủ, thành công hấp thụ ba bình dịch tu bổ. Tố chất thân thể của chị hiện giờ có thể đồng thời chiến đấu với hai cơ giáp, còn có thể đánh chúng nát nhừ.”
Nhìn xem nó so sánh sinh động chưa này~. Tiểu Hoa cảm thấy tự hào về khả năng tự thuật của mình.
Nhân loại bình thường đã không thể ngăn cản ký chủ. Vậy nên nó chỉ có thể so với cơ giáp.
Tiểu Hoa vừa nói xong. Đồng hồ điện tử của Tô Yên vang lên, là Hoắc Vưu.
Cô mở ra. Mặt của Hoắc Vưu được chiếu lên tường trắng.
Tô Yên nghi hoặc
“Có việc sao?”
“Có”
“Chuyện gì?”
“Tới nhà của tôi.”
Tô Yên chớp chớp mắt.
Cô vừa rời khỏi đó không lâu, bây giờ lại kêu cô trở lại?
Sau đó, Tô Yên bị đuổi đi. Đúng, chính là bị đuổi.
Uống xong ba bình dịch tu bổ, cô cần thời gian để tiêu hoá. Hơn nữa thẻ Tiểu Hồng đưa cho vẫn còn vài nghìn đồng liên bang. Rốt cuộc cũng không cần phải đi bộ về ký túc xá, Tô Yên gọi xe, không tới nửa giờ đã đến.
Tô Yên đi chưa được lâu, trong nhà Hoắc Vưu liền phát ra tiếng phanh phanh phanh như thanh âm đồ vật bị vỡ. Âm thanh cứ vang lên, giống như đốt pháo.Tình trạng này kéo dài khoảng bốn mươi phút rồi mới dừng.
Mười phút sau, Khoan Quả đến. Hắn có chút sốt ruột mở cửa ra, vừa mới bước chân vào.
Phanh!
Những mảnh ngói sứ nhỏ vỡ tung ngay bên cạnh hắn. Khoan Quả vội mở miệng
“Lão đại, là em.”
Nói xong, Khoan Quả ngừng một chút
“Lão đại, anh còn nhận ra em không?”
Khi nói chuyện, hắn cực kỳ thận trọng. Đáp lại hắn là một trận an tĩnh.
Theo ánh mắt Khoan Quả nhìn vào trong phòng. Bàn ghế, sô pha, ly nước, tất cả đều bị đập vỡ tan tành. Ngay cả bức tường trắng cũng có một chỗ lõm lớn.
Hoắc Vưu ngồi dưới đất, nghe thấy âm thanh, hắn ngẩng đầu. Đôi mắt đen nhánh sâu kín nhìn chằm chằm Khoan Quả. Thật lâu sau, hắn mới chậm rãi dời tầm mắt.
Khoan Quả mở miệng
“Lão đại, xe ở bên ngoài, nhà mới của ngài đã chuẩn bị tốt.”
Nói xong, Khoan Quả đến bên cạnh Hoắc Vưu. Cực kỳ cẩn thận, chậm rãi nâng Hoắc Vưu dậy.
Không phải là vì lão đại rất trân quý. Mà hắn sợ bị lão đại đánh. Nhất là lúc này cảm xúc của lão đại không được ổn định, đánh người tới lục thân không nhận. Tuy thể lực Khoan Quả tốt nhưng cũng không thể tránh được.
Kết quả mới đi được hai bước, Hoắc Vưu liền dừng lại. Hắn đứng trước một đống đồ đổ vỡ, tìm tòi vài lần, mới cất giọng nói khàn khàn mệt mỏi vang lên.
“Nhặt lên.”
Đây là mệnh lệnh, Khoan Quả đương nhiên phải tuân theo.
Khoan Quả vội vàng ngồi xổm xuống chỗ đó nhặt. Nhặt cái gì? Hắn cũng không biết.
Chỉ trong chốc lát, bới tới đáy của mảnh vỡ, Khoan Quả nhìn thấy hai tờ giấy.
Hoắc Vưu
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
“Cầm lấy, đi.”
Khoan Quả vội vàng gật đầu
“Vâng.”
Nói xong, liền cầm hai tờ giấy lên, lúc này mới đỡ Hoắc Vưu rời đi.
Trêи đường đi cùng Hoắc Vưu, Khoan Quả vẫn luôn nhìn kính chiếu hậu. Nửa ngày sau, mở miệng
“Lão đại, căn cứ vào manh mối thì bí dược ở chỗ này. Chỉ là không thuộc địa bàn của chúng ta, không thể điều tra với quy mô lớn. Nghe nói chuyện này cũng đã kinh động tới quân đội.”
Hoắc Vưu nhắm mắt lại, mí mắt giật giật
“Ân”
Hắn lên tiếng. Tiếp đó, không còn âm thanh nào nữa.
Khoan Quả một đường lái xe, cũng không nói gì nữa.
Mặt khác, Tô Yên trở lại ký túc xá hơn một giờ sau, liền nghe thấy Tiểu Hoa thông báo
“Leng keng, chúc mừng ký chủ, thành công hấp thụ ba bình dịch tu bổ. Tố chất thân thể của chị hiện giờ có thể đồng thời chiến đấu với hai cơ giáp, còn có thể đánh chúng nát nhừ.”
Nhìn xem nó so sánh sinh động chưa này~. Tiểu Hoa cảm thấy tự hào về khả năng tự thuật của mình.
Nhân loại bình thường đã không thể ngăn cản ký chủ. Vậy nên nó chỉ có thể so với cơ giáp.
Tiểu Hoa vừa nói xong. Đồng hồ điện tử của Tô Yên vang lên, là Hoắc Vưu.
Cô mở ra. Mặt của Hoắc Vưu được chiếu lên tường trắng.
Tô Yên nghi hoặc
“Có việc sao?”
“Có”
“Chuyện gì?”
“Tới nhà của tôi.”
Tô Yên chớp chớp mắt.
Cô vừa rời khỏi đó không lâu, bây giờ lại kêu cô trở lại?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.