Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 1891: Xin chào, BOSS lòng dạ hiểm độc (Cuối)
Tg Tần Nguyên
14/06/2021
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Đường Nhất nhìn về phía Tô Yên.
"Chủ Thần đại nhân là vị thần Thiên Đạo chọn ra. Mà Thiếu chủ ngài cũng ra đời bên trong thiên địa. Thiên địa pháp tắc, nhân quả tuần hoàn, hai vị trốn không thoát. Hai vị nếu muốn ở bên nhau, phải xem bản lĩnh của chính mình."
Một câu, đơn giản sáng tỏ.
Quân Vực nhìn Đường Nhất
"Người trở về, cho ta gửi lời tới mẫu thân."
Nụ cười trên mặt Đường Nhất cứng lại.
Hắn ta trầm mặc.
Quân Vực cười nói
"Nói với mẫu thân, hài nhi nhớ mẫu thân, ngày sau nhất định sẽ trở về thăm nhà."
Quân Vực nói xong, Đường Nhất vẫn trầm mặc.
"Như thế nào? Không được sao?"
Đường Nhất
"Gần đây phu nhân mới chịu an ổn một chút. Nếu phu nhân biết ngài nhớ phu nhân, sợ là sẽ không màng tất cả mà đi tìm ngài."
"Đó là chuyện của mẫu thân, người muốn gặp ta, ta làm sao có thể ngăn cản được?"
Đường Nhất lại lần nữa trầm mặc.
Từ lần phu nhân bị bắt sống khi đang nhảy nhót ầm ĩ ở quán bar, liền thành thành thật thật một thời gian dài.
Nếu hắn ta truyền lời của Thiếu chủ cho Phu nhân, sợ là Phu nhân sẽ lăn lộn một trận ra trò.
Nghĩ tới đây, Đường Nhất đã có chút không chịu nổi.
Cuối cùng đành im lặng, hành lễ rồi rời đi.
Nơi này chỉ còn lại Quân Vực và Tô Yên.
Tiểu Hoa mở miệng
"Ký chủ, Tiểu Hoa nhận thấy sinh mệnh của thân thể này đang cạn dần. Căn cứ vào thời gian tử vong của nguyên chủ, là hai giờ rưỡi chiều nay. Chị còn một phút." . Đọc truyện hay, truy cập ngay { TRÙMTRUY ỆN.N E T }
Tô Yên nhìn Quân Vực.
Một phút có thể làm gì?
Cô mở miệng
"Ta còn một phút."
Quân Vực nghe vậy liền xụ mặt
"Có phải nàng không muốn gặp ta hay không?"
Chỉ cần hắn không phá phong ấn ra, cô liền có thể sống lâu trăm tuổi.
Hắn vừa xuất hiện, cô liền phải rời đi.
Tô Yên lắc đầu
"Không có, ta rất muốn gặp chàng····· ưm."
Còn chưa nói xong, bờ môi đã bị bịt kín.
Trong nụ hôn nồng nhiệt, ý thức của Tô Yên dần dần mất đi.
.....
Khi cô tỉnh lại một lần nữa, xung quanh vô cùng hoảng loạn.
"Nhanh lên nhanh lên"
Có người hét to
"Khuyên tai kim cương của Tô Yên tiểu thư đâu??"
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
"Đây, đây, ở đây."
Một nha đầu vội vã chạy tới, vội vàng đeo khuyên tai cho Tô Yên.
Tô Yên thấy nha đầu kia đột nhiên chạy tới trước mặt nàng, theo bản năng giơ tay chắn lại.
Kết quả, làm nha đầu kia sợ tới mức lập tức quỳ xuống đất
"Tô Yên tiểu thư, thật xin lỗi, thật xin lỗi. Thật xin lỗi, thật xin lỗi."
Nha đầu đó cứ quỳ ở đó liên tiếp xin lỗi.
Tô Yên trố mắt.
Nàng đã làm gì?
Một phụ nữ khoảng 40 tuổi, ăn mặc tốt hơn nha đầu kia một chút.
Nhấc chân đá nha đầu kia một cái.
"Đi đi đi, đồ vô dụng."
Cau mày gằn giọng với nha đầu đó xong, quay lại liền nở nụ cười nịnh nọt lấy lòng với Tô Yên
"Tô Yên à, cô xem thời gian lên đài đã tới rồi. Cô chính là đầu bảng của Bách Nhạc Môn chúng ta. Mọi người đều đang chờ cô đó."
Tô Yên vừa nghe vừa nhìn vào gương trang điểm trước mặt mình.
Khuôn mặt được trang điểm đậm, trên người mặc sườn xám bó sát, phập phồng quyến rũ, bên tai còn dắt một cọng lông vũ, trên vai khoác thêm chiếc khăn lông chồn, đeo giày cao gót, sườn xám xẻ cao tới bắp đùi cô.
Người chung quanh đều sốt ruột nhìn Tô Yên, giống như chờ cô gật đầu, nhanh chóng hầu hạ cô ra sân khấu.
Tô Yên lên tiếng
"Ừm."
Người phụ nữ kia hai mắt sáng ngời.
Lập tức nói
"Mau đi thông báo, Bạch Mẫu Đơn muốn bắt đầu diễn xuất."
Bạch Mẫu Đơn là nghệ danh của nguyên thân.
Lấy từ câu nói 'Chỉ có mẫu đơn là quốc sắc, mỗi khi hoa nở rộ kinh thành.'*
Tô Yên hỏi người phụ nữ kia
"Hát cái gì?"
"Vẫn là hát khúc sở trường nhất của cô a. Nhớ rõ, phải vũ mị một chút. Bách Nhạc Môn này của chúng ta dựa hết vào cô đó."
*Trích trong bài thơ: Thưởng mẫu đơn
Đình tiền thược dược yêu vô cách,
Trì thượng phù cừ tịnh thiểu tình.
Duy hữu mẫu đơn chân quốc sắc,
Hoa khai thời tiết động kinh thành.
Beta: Tinh Niệm
Đường Nhất nhìn về phía Tô Yên.
"Chủ Thần đại nhân là vị thần Thiên Đạo chọn ra. Mà Thiếu chủ ngài cũng ra đời bên trong thiên địa. Thiên địa pháp tắc, nhân quả tuần hoàn, hai vị trốn không thoát. Hai vị nếu muốn ở bên nhau, phải xem bản lĩnh của chính mình."
Một câu, đơn giản sáng tỏ.
Quân Vực nhìn Đường Nhất
"Người trở về, cho ta gửi lời tới mẫu thân."
Nụ cười trên mặt Đường Nhất cứng lại.
Hắn ta trầm mặc.
Quân Vực cười nói
"Nói với mẫu thân, hài nhi nhớ mẫu thân, ngày sau nhất định sẽ trở về thăm nhà."
Quân Vực nói xong, Đường Nhất vẫn trầm mặc.
"Như thế nào? Không được sao?"
Đường Nhất
"Gần đây phu nhân mới chịu an ổn một chút. Nếu phu nhân biết ngài nhớ phu nhân, sợ là sẽ không màng tất cả mà đi tìm ngài."
"Đó là chuyện của mẫu thân, người muốn gặp ta, ta làm sao có thể ngăn cản được?"
Đường Nhất lại lần nữa trầm mặc.
Từ lần phu nhân bị bắt sống khi đang nhảy nhót ầm ĩ ở quán bar, liền thành thành thật thật một thời gian dài.
Nếu hắn ta truyền lời của Thiếu chủ cho Phu nhân, sợ là Phu nhân sẽ lăn lộn một trận ra trò.
Nghĩ tới đây, Đường Nhất đã có chút không chịu nổi.
Cuối cùng đành im lặng, hành lễ rồi rời đi.
Nơi này chỉ còn lại Quân Vực và Tô Yên.
Tiểu Hoa mở miệng
"Ký chủ, Tiểu Hoa nhận thấy sinh mệnh của thân thể này đang cạn dần. Căn cứ vào thời gian tử vong của nguyên chủ, là hai giờ rưỡi chiều nay. Chị còn một phút." . Đọc truyện hay, truy cập ngay { TRÙMTRUY ỆN.N E T }
Tô Yên nhìn Quân Vực.
Một phút có thể làm gì?
Cô mở miệng
"Ta còn một phút."
Quân Vực nghe vậy liền xụ mặt
"Có phải nàng không muốn gặp ta hay không?"
Chỉ cần hắn không phá phong ấn ra, cô liền có thể sống lâu trăm tuổi.
Hắn vừa xuất hiện, cô liền phải rời đi.
Tô Yên lắc đầu
"Không có, ta rất muốn gặp chàng····· ưm."
Còn chưa nói xong, bờ môi đã bị bịt kín.
Trong nụ hôn nồng nhiệt, ý thức của Tô Yên dần dần mất đi.
.....
Khi cô tỉnh lại một lần nữa, xung quanh vô cùng hoảng loạn.
"Nhanh lên nhanh lên"
Có người hét to
"Khuyên tai kim cương của Tô Yên tiểu thư đâu??"
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
"Đây, đây, ở đây."
Một nha đầu vội vã chạy tới, vội vàng đeo khuyên tai cho Tô Yên.
Tô Yên thấy nha đầu kia đột nhiên chạy tới trước mặt nàng, theo bản năng giơ tay chắn lại.
Kết quả, làm nha đầu kia sợ tới mức lập tức quỳ xuống đất
"Tô Yên tiểu thư, thật xin lỗi, thật xin lỗi. Thật xin lỗi, thật xin lỗi."
Nha đầu đó cứ quỳ ở đó liên tiếp xin lỗi.
Tô Yên trố mắt.
Nàng đã làm gì?
Một phụ nữ khoảng 40 tuổi, ăn mặc tốt hơn nha đầu kia một chút.
Nhấc chân đá nha đầu kia một cái.
"Đi đi đi, đồ vô dụng."
Cau mày gằn giọng với nha đầu đó xong, quay lại liền nở nụ cười nịnh nọt lấy lòng với Tô Yên
"Tô Yên à, cô xem thời gian lên đài đã tới rồi. Cô chính là đầu bảng của Bách Nhạc Môn chúng ta. Mọi người đều đang chờ cô đó."
Tô Yên vừa nghe vừa nhìn vào gương trang điểm trước mặt mình.
Khuôn mặt được trang điểm đậm, trên người mặc sườn xám bó sát, phập phồng quyến rũ, bên tai còn dắt một cọng lông vũ, trên vai khoác thêm chiếc khăn lông chồn, đeo giày cao gót, sườn xám xẻ cao tới bắp đùi cô.
Người chung quanh đều sốt ruột nhìn Tô Yên, giống như chờ cô gật đầu, nhanh chóng hầu hạ cô ra sân khấu.
Tô Yên lên tiếng
"Ừm."
Người phụ nữ kia hai mắt sáng ngời.
Lập tức nói
"Mau đi thông báo, Bạch Mẫu Đơn muốn bắt đầu diễn xuất."
Bạch Mẫu Đơn là nghệ danh của nguyên thân.
Lấy từ câu nói 'Chỉ có mẫu đơn là quốc sắc, mỗi khi hoa nở rộ kinh thành.'*
Tô Yên hỏi người phụ nữ kia
"Hát cái gì?"
"Vẫn là hát khúc sở trường nhất của cô a. Nhớ rõ, phải vũ mị một chút. Bách Nhạc Môn này của chúng ta dựa hết vào cô đó."
*Trích trong bài thơ: Thưởng mẫu đơn
Đình tiền thược dược yêu vô cách,
Trì thượng phù cừ tịnh thiểu tình.
Duy hữu mẫu đơn chân quốc sắc,
Hoa khai thời tiết động kinh thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.