Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 2005: Xin chào, học bá! 63
Tg Tần Nguyên
14/06/2021
Edit: Thanh Thảo
Beta: Ngân Minn
Ăn no, dường như đã đỡ suy yếu hơn chút.
Nó nhớ tới trận chiến trước đó của Tô Cổ, giọng non nớt nói
"Ngươi đánh thắng người kia rồi, đó còn là người ở Cửu Trọng Thiên."
Tô Cổ thanh âm không hề phập phồng
"Đừng nghĩ nhiều, đó cũng không phải toàn bộ thực lực của gã."
Tô Cổ đã đi theo Tô Yên xuyên qua nhiều thế giới như vậy, cũng nhìn thấy được nhiều Chủ Thần như vậy, tự nhiên cũng hiểu biết một chút.
Đến tiểu thế giới, lực lượng của những Chủ Thần đó sẽ bị áp chế.
Mà kẻ vừa rồi còn bám vào trên người Bạch Hoành Vũ.
Lực lượng càng bị áp chế nhiều hơn.
Chính là kiểu thần lực đã giảm một nửa lại tiếp tục giảm một nửa.
Tô Cổ dùng hết toàn lực mới đánh bại được hắn, cũng không có gì lợi hại.
Tiểu Hồng bán tín bán nghi
"Thật sao?"
Tô Cổ cười lạnh
"Bằng không, ngươi cảm thấy ta sẽ cứu ngươi sao?"
Tiểu Hồng cắn trái cây, đung đưa hai cái chân nhỏ ngắn ngủn.
Sau khi tự hỏi thật lâu, nó lại phấn chấn lên
"Không sao! Về sau nếu ta có thứ tốt sẽ cho ngươi ăn. Ngươi sẽ đánh bại hắn!"
Tô Cổ hoài nghi với lời thề phấn khởi này của Tiểu Hồng.
Sẽ cho hắn ăn?
Có mà nước miếng của thứ này cũng đủ nhấn chìm hắn rồi á.
Vốn dĩ Tiểu Hồng đang sốt ruột mang Tô Cổ trở về, cuối cùng biến thành Tô Cổ cõng Tiểu Hồng trở về.
Chờ khi về đến nhà, sắc trời đã tối đen.
Đẩy cửa bước vào.
Tiểu Hồng trừng mắt nhìn thẳng.
Khắp nhà toàn là hoa a.
Nó vốn đang cảm thấy rất suy yếu.
Rõ ràng nó không hề phải đi đường, nhưng vẫn cảm thấy mệt mỏi.
Nhưng khi vừa về, thấy một nhà hoa liền vô cùng phấn khởi.
Trực tiếp nhảy xuống từ trên lưng Tô Cổ.
Trái cây cũng không thèm ăn nữa.
Lập tức biến thành rắn, bất chấp tất cả lao vào những bông hoa kia.
Chú Trương từ ngoài cửa đi vào, đang muốn nói rõ tình huống với hai người.
Giây tiếp theo nhìn thấy có một con rắn thật lớn, cực kỳ dữ tợn đang lắc lư ở trong biệt thự.
Sau đó ······ chú Trương bị dọa đến ngất xỉu.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
······
Sáng sớm hôm sau.
Tầng một của biệt thự một mảnh hỗn độn.
Lầu hai Tô Yên ở cũng là một mảnh hỗn độn.
Giữa trưa, Tô Yên tỉnh lại.
Từ trên lầu đi xuống.
Cô muốn hỏi Cổ Quyết đâu.
Ách, sáng nay tỉnh lại, Tô Yên thấy hắn vẫn rất có tinh thần, còn muốn hôn hôn.
Vì tránh phát sinh một ít sự tình không thể khống chế.
Liền... đánh hắn bất tỉnh.
Sau khi bước xuống.
Nhìn thấy Tô Cổ đang ngồi trên sô pha.
Trong đầu truyền đến âm thanh
"Leng keng, chúc mừng ký chủ bảo hộ linh hồn Bạch Hoành Vũ thành công, nhiệm vụ hoàn thành."
Cô thật ra cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Dù sao Phi Sắc cũng đã đáp ứng cô sẽ rời khỏi.
Cô đứng ở bậc thang, nhìn cảnh tượng bên dưới.
Cứ như là đã xảy ra một trận động đất, bùn đất đều bắn tứ tung.
Những bỗng hoa hồng nằm la liệt dưới đất trước đó đã biến mất không dư thừa một chút nào.
Một mảng bừa bộn.
Tô Cổ ngồi trên sô pha, vẻ mặt không kiên nhẫn.
Bên cạnh chân hắn là một đống bùn đất, Tiểu Hồng ngồi dưới đất a ô một ngụm, đem bông hoa cuối cùng ăn sạch.
Ăn xong, Tiểu Hồng khác hẳn với bộ dạng phấn khởi bất chấp ăn hoa khi nãy.
Héo héo.
"Haiz, ăn hoa mệt mỏi quá, về sau nếu hoa có thể tự mình chạy tới trong miệng thì tốt rồi."
Nó nhỏ giọng nói thầm.
Tô Cổ nhất thời không nhịn được.
Bép một cái, tát cái thứ ngu ngốc này.
Ăn ăn ăn, ăn cả đêm, phấn khích ăn đến giữa trưa ngày hôm sau, thế mà vẫn còn than mệt?
Thấy nó đập đầu vào tường, làm tróc cả một mảng tường ra, hắn cũng không nói gì.
Tô Yên nghi hoặc nhìn Tô Cổ
"Làm sao vậy? Gặp phải đối thủ?"
Tô Cổ nhìn vết bẩn trên người, gật đầu
"Gặp một người Cửu Trọng Thiên, bám vào trên người Bạch Hoành Vũ, hắn ta muốn thứ này."
Nói xong, dùng mũi chân đá đã Tiểu Hồng đang héo rũ nằm ở bên cạnh sô pha.
Beta: Ngân Minn
Ăn no, dường như đã đỡ suy yếu hơn chút.
Nó nhớ tới trận chiến trước đó của Tô Cổ, giọng non nớt nói
"Ngươi đánh thắng người kia rồi, đó còn là người ở Cửu Trọng Thiên."
Tô Cổ thanh âm không hề phập phồng
"Đừng nghĩ nhiều, đó cũng không phải toàn bộ thực lực của gã."
Tô Cổ đã đi theo Tô Yên xuyên qua nhiều thế giới như vậy, cũng nhìn thấy được nhiều Chủ Thần như vậy, tự nhiên cũng hiểu biết một chút.
Đến tiểu thế giới, lực lượng của những Chủ Thần đó sẽ bị áp chế.
Mà kẻ vừa rồi còn bám vào trên người Bạch Hoành Vũ.
Lực lượng càng bị áp chế nhiều hơn.
Chính là kiểu thần lực đã giảm một nửa lại tiếp tục giảm một nửa.
Tô Cổ dùng hết toàn lực mới đánh bại được hắn, cũng không có gì lợi hại.
Tiểu Hồng bán tín bán nghi
"Thật sao?"
Tô Cổ cười lạnh
"Bằng không, ngươi cảm thấy ta sẽ cứu ngươi sao?"
Tiểu Hồng cắn trái cây, đung đưa hai cái chân nhỏ ngắn ngủn.
Sau khi tự hỏi thật lâu, nó lại phấn chấn lên
"Không sao! Về sau nếu ta có thứ tốt sẽ cho ngươi ăn. Ngươi sẽ đánh bại hắn!"
Tô Cổ hoài nghi với lời thề phấn khởi này của Tiểu Hồng.
Sẽ cho hắn ăn?
Có mà nước miếng của thứ này cũng đủ nhấn chìm hắn rồi á.
Vốn dĩ Tiểu Hồng đang sốt ruột mang Tô Cổ trở về, cuối cùng biến thành Tô Cổ cõng Tiểu Hồng trở về.
Chờ khi về đến nhà, sắc trời đã tối đen.
Đẩy cửa bước vào.
Tiểu Hồng trừng mắt nhìn thẳng.
Khắp nhà toàn là hoa a.
Nó vốn đang cảm thấy rất suy yếu.
Rõ ràng nó không hề phải đi đường, nhưng vẫn cảm thấy mệt mỏi.
Nhưng khi vừa về, thấy một nhà hoa liền vô cùng phấn khởi.
Trực tiếp nhảy xuống từ trên lưng Tô Cổ.
Trái cây cũng không thèm ăn nữa.
Lập tức biến thành rắn, bất chấp tất cả lao vào những bông hoa kia.
Chú Trương từ ngoài cửa đi vào, đang muốn nói rõ tình huống với hai người.
Giây tiếp theo nhìn thấy có một con rắn thật lớn, cực kỳ dữ tợn đang lắc lư ở trong biệt thự.
Sau đó ······ chú Trương bị dọa đến ngất xỉu.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
······
Sáng sớm hôm sau.
Tầng một của biệt thự một mảnh hỗn độn.
Lầu hai Tô Yên ở cũng là một mảnh hỗn độn.
Giữa trưa, Tô Yên tỉnh lại.
Từ trên lầu đi xuống.
Cô muốn hỏi Cổ Quyết đâu.
Ách, sáng nay tỉnh lại, Tô Yên thấy hắn vẫn rất có tinh thần, còn muốn hôn hôn.
Vì tránh phát sinh một ít sự tình không thể khống chế.
Liền... đánh hắn bất tỉnh.
Sau khi bước xuống.
Nhìn thấy Tô Cổ đang ngồi trên sô pha.
Trong đầu truyền đến âm thanh
"Leng keng, chúc mừng ký chủ bảo hộ linh hồn Bạch Hoành Vũ thành công, nhiệm vụ hoàn thành."
Cô thật ra cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Dù sao Phi Sắc cũng đã đáp ứng cô sẽ rời khỏi.
Cô đứng ở bậc thang, nhìn cảnh tượng bên dưới.
Cứ như là đã xảy ra một trận động đất, bùn đất đều bắn tứ tung.
Những bỗng hoa hồng nằm la liệt dưới đất trước đó đã biến mất không dư thừa một chút nào.
Một mảng bừa bộn.
Tô Cổ ngồi trên sô pha, vẻ mặt không kiên nhẫn.
Bên cạnh chân hắn là một đống bùn đất, Tiểu Hồng ngồi dưới đất a ô một ngụm, đem bông hoa cuối cùng ăn sạch.
Ăn xong, Tiểu Hồng khác hẳn với bộ dạng phấn khởi bất chấp ăn hoa khi nãy.
Héo héo.
"Haiz, ăn hoa mệt mỏi quá, về sau nếu hoa có thể tự mình chạy tới trong miệng thì tốt rồi."
Nó nhỏ giọng nói thầm.
Tô Cổ nhất thời không nhịn được.
Bép một cái, tát cái thứ ngu ngốc này.
Ăn ăn ăn, ăn cả đêm, phấn khích ăn đến giữa trưa ngày hôm sau, thế mà vẫn còn than mệt?
Thấy nó đập đầu vào tường, làm tróc cả một mảng tường ra, hắn cũng không nói gì.
Tô Yên nghi hoặc nhìn Tô Cổ
"Làm sao vậy? Gặp phải đối thủ?"
Tô Cổ nhìn vết bẩn trên người, gật đầu
"Gặp một người Cửu Trọng Thiên, bám vào trên người Bạch Hoành Vũ, hắn ta muốn thứ này."
Nói xong, dùng mũi chân đá đã Tiểu Hồng đang héo rũ nằm ở bên cạnh sô pha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.