Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 1922: Xin chào, Thiếu soái! 31
Tg Tần Nguyên
14/06/2021
Edit: Annie
Beta: Ngân Minn, Tinh Niệm
Lúc trước hắn ta ngã trước mặt cô, cô lại có thể làm như không thấy.
Bề ngoài đẹp đẽ nhưng tâm địa lại ác độc.
Biểu tình của Nguyên Tử Tân càng lúc càng chán ghét
"Sao lại là cô?"
Tô Yên thấy hắn không có gì muốn nói thì kéo tay Tô Tiểu Hồng chuẩn bị rời đi.
Nguyên Tử Tân vừa thấy vậy, lập tức đứng chặn trước mặt Tô Yên
"Đứng lại!!"
Vừa dứt lời, đám thủ vệ đi theo Nguyên Tử Tân lập tức vây đến, đứng xung quanh Tô Yên và Tiểu Hồng.
Nguyên Tử Tân cả giận nói
"Hôm nay không nói rõ ràng thì đừng hòng đi!"
Những người xung quanh vừa thấy tình thế không đúng, lập tức tránh đi.
Thời thế loạn lạc này, có thể yên ổn sống đã vô cùng khó khăn, không cần xen vào việc của người khác thì hơn.
Tô Yên nghi hoặc
"Nói cái gì?"
Nguyên Tử Tân chỉ vào túi tiền trên tay Tiểu Hồng
"Túi tiền của mẹ tôi vì sao ở trong tay nó?"
Tô Yên cúi đầu nhìn Tiểu Hồng đang gặm kẹo hồ lô.
Cũng may, đầu óc Tiểu Hồng vẫn có thể load được, chưa đến mức bị kẹo hồ lô lấp kín.
Nó hồn nhiên nói
"Là bà ta tự nguyện cho ta"
Lúc nói chuyện, Tiểu Hồng tỏ ra vô cùng đường hoàng.
Nguyên Tử Tân lập tức truy vấn
"Mày gặp qua mẹ tao sao? Ở chỗ nào?"
Tiểu Hồng hừ một tiếng
"Không phải vừa rồi ngươi còn muốn cướp kẹo hồ lô của ta sao? Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?? Hừ!!"
Nói xong Tiểu Hồng lại tiếp tục cắn một viên kẹo hồ lô, nhai răng rắc.
Tay vẫn ôm đùi Tô Yên, không thèm để ý tới Nguyên Tử Tân.
Việc quái gì nó phải nói cho thằng cha này.
Nhưng sau khi nó cắn hai miếng kẹo hồ lô, nhìn nhìn Tô Yên.
Tiểu Hồng lại nói
"Nhưng mà, ta rất thích giúp đỡ người khác, ta nói cho ngươi."
Tiểu Hồng sửa lại ý định.
Lúc đi học, giáo viên đã nói nên giúp đỡ mọi người.
Nên làm một bạn nhỏ thích giúp đỡ mọi người nha.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Tuy rằng, nó cũng không muốn làm như vậy.
Nhưng ở trước mặt Tô Yên, phải biểu hiện tốt một chút, vậy thì Tô Yên sẽ đối xử với nó càng tốt hơn nữa.
Nguyên Tử Tân vốn dĩ muốn lạnh giọng chất vấn Tô Yên.
Nghe thấy Tiểu Hồng nói vậy, lập tức cúi người xuống nghe.
Tiểu Hồng nói
"Bà ta cho ta túi tiền này dưới chân ngọn núi ở ngoài thành. Là bà ta tự nguyện cho ta."
Tiểu Hồng cường điệu hai chữ 'tự nguyện' một chút.
Nguyên Tử Tân nôn nóng hỏi
"Chỉ có một mình mẹ ta sao? Hẳn là phải có thủ vệ đi cùng bà ấy chứ?"
Tiểu Hồng lắc đầu
"Đương nhiên không phải chỉ có mình bà ấy, mà còn có rất nhiều người khác, còn có rất nhiều cái rương lớn."
Tiểu Hồng vừa nói, vừa tiếp tục cắn một viên kẹo hồ lô.
Trong cái rương lớn còn có rất nhiều vàng.
Đợi nó ăn xong kẹo hồ lô, nó sẽ đem một cái rương đầy vàng đến cho Yên Yên.
Nghĩ như vậy, Tiểu Hồng càng thêm cao hứng.
Đúng lúc này, người bên cạnh Nguyên Tử Tân cất tiếng
"Thiếu gia, có lẽ tin bắt cóc kia chỉ là trò đùa của ai đó. Ai dám bắt người Nguyên gia chứ? Đây không phải tìm chết sao?"
Nguyên Tử Tân lấy lá thư từ trong túi ra.
Trên tờ giấy còn có một lỗ thủng, nhìn giống như bị xé.
Càng nhìn, càng thấy giống bị cắn rách.
Tô Yên nhìn chằm chằm lá thư kia nửa ngày.
Sau đó cúi đầu nhìn Tiểu Hồng.
Nguyên Tử Tân vo tròn lá thư
"Không kịp chờ cha ta trở lại nữa. Mang theo người cùng tiền chuộc, cùng ta ra ngoại thành!"
"Rõ!"
Vẻ tức giận trên mặt Nguyên Tử Tân không che dấu được.
"Một đám phế vật, ngàn vạn lần đừng để tao bắt được. Bằng không, tao sẽ khiến chúng mày chết không toàn thây!"
Đám hạ nhân đi theo Nguyên Tử Tân cũng không dám lên tiếng.
Tiểu Hồng không vui.
"Ngươi mới là phế vật, phi!"
Trong miệng nó còn ngậm đầy kẹo hồ lô, thế cho nên không ai nghe ra nó đang nói cái gì.
Nguyên Tử Tân nghe không hiểu, chỉ liếc mắt nhìn Tiểu Hồng đầy xem thường.
Sau đó, đám người kia lập tức rời đi.
Nhưng mà Tô Yên nghe hiểu.
Beta: Ngân Minn, Tinh Niệm
Lúc trước hắn ta ngã trước mặt cô, cô lại có thể làm như không thấy.
Bề ngoài đẹp đẽ nhưng tâm địa lại ác độc.
Biểu tình của Nguyên Tử Tân càng lúc càng chán ghét
"Sao lại là cô?"
Tô Yên thấy hắn không có gì muốn nói thì kéo tay Tô Tiểu Hồng chuẩn bị rời đi.
Nguyên Tử Tân vừa thấy vậy, lập tức đứng chặn trước mặt Tô Yên
"Đứng lại!!"
Vừa dứt lời, đám thủ vệ đi theo Nguyên Tử Tân lập tức vây đến, đứng xung quanh Tô Yên và Tiểu Hồng.
Nguyên Tử Tân cả giận nói
"Hôm nay không nói rõ ràng thì đừng hòng đi!"
Những người xung quanh vừa thấy tình thế không đúng, lập tức tránh đi.
Thời thế loạn lạc này, có thể yên ổn sống đã vô cùng khó khăn, không cần xen vào việc của người khác thì hơn.
Tô Yên nghi hoặc
"Nói cái gì?"
Nguyên Tử Tân chỉ vào túi tiền trên tay Tiểu Hồng
"Túi tiền của mẹ tôi vì sao ở trong tay nó?"
Tô Yên cúi đầu nhìn Tiểu Hồng đang gặm kẹo hồ lô.
Cũng may, đầu óc Tiểu Hồng vẫn có thể load được, chưa đến mức bị kẹo hồ lô lấp kín.
Nó hồn nhiên nói
"Là bà ta tự nguyện cho ta"
Lúc nói chuyện, Tiểu Hồng tỏ ra vô cùng đường hoàng.
Nguyên Tử Tân lập tức truy vấn
"Mày gặp qua mẹ tao sao? Ở chỗ nào?"
Tiểu Hồng hừ một tiếng
"Không phải vừa rồi ngươi còn muốn cướp kẹo hồ lô của ta sao? Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?? Hừ!!"
Nói xong Tiểu Hồng lại tiếp tục cắn một viên kẹo hồ lô, nhai răng rắc.
Tay vẫn ôm đùi Tô Yên, không thèm để ý tới Nguyên Tử Tân.
Việc quái gì nó phải nói cho thằng cha này.
Nhưng sau khi nó cắn hai miếng kẹo hồ lô, nhìn nhìn Tô Yên.
Tiểu Hồng lại nói
"Nhưng mà, ta rất thích giúp đỡ người khác, ta nói cho ngươi."
Tiểu Hồng sửa lại ý định.
Lúc đi học, giáo viên đã nói nên giúp đỡ mọi người.
Nên làm một bạn nhỏ thích giúp đỡ mọi người nha.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Tuy rằng, nó cũng không muốn làm như vậy.
Nhưng ở trước mặt Tô Yên, phải biểu hiện tốt một chút, vậy thì Tô Yên sẽ đối xử với nó càng tốt hơn nữa.
Nguyên Tử Tân vốn dĩ muốn lạnh giọng chất vấn Tô Yên.
Nghe thấy Tiểu Hồng nói vậy, lập tức cúi người xuống nghe.
Tiểu Hồng nói
"Bà ta cho ta túi tiền này dưới chân ngọn núi ở ngoài thành. Là bà ta tự nguyện cho ta."
Tiểu Hồng cường điệu hai chữ 'tự nguyện' một chút.
Nguyên Tử Tân nôn nóng hỏi
"Chỉ có một mình mẹ ta sao? Hẳn là phải có thủ vệ đi cùng bà ấy chứ?"
Tiểu Hồng lắc đầu
"Đương nhiên không phải chỉ có mình bà ấy, mà còn có rất nhiều người khác, còn có rất nhiều cái rương lớn."
Tiểu Hồng vừa nói, vừa tiếp tục cắn một viên kẹo hồ lô.
Trong cái rương lớn còn có rất nhiều vàng.
Đợi nó ăn xong kẹo hồ lô, nó sẽ đem một cái rương đầy vàng đến cho Yên Yên.
Nghĩ như vậy, Tiểu Hồng càng thêm cao hứng.
Đúng lúc này, người bên cạnh Nguyên Tử Tân cất tiếng
"Thiếu gia, có lẽ tin bắt cóc kia chỉ là trò đùa của ai đó. Ai dám bắt người Nguyên gia chứ? Đây không phải tìm chết sao?"
Nguyên Tử Tân lấy lá thư từ trong túi ra.
Trên tờ giấy còn có một lỗ thủng, nhìn giống như bị xé.
Càng nhìn, càng thấy giống bị cắn rách.
Tô Yên nhìn chằm chằm lá thư kia nửa ngày.
Sau đó cúi đầu nhìn Tiểu Hồng.
Nguyên Tử Tân vo tròn lá thư
"Không kịp chờ cha ta trở lại nữa. Mang theo người cùng tiền chuộc, cùng ta ra ngoại thành!"
"Rõ!"
Vẻ tức giận trên mặt Nguyên Tử Tân không che dấu được.
"Một đám phế vật, ngàn vạn lần đừng để tao bắt được. Bằng không, tao sẽ khiến chúng mày chết không toàn thây!"
Đám hạ nhân đi theo Nguyên Tử Tân cũng không dám lên tiếng.
Tiểu Hồng không vui.
"Ngươi mới là phế vật, phi!"
Trong miệng nó còn ngậm đầy kẹo hồ lô, thế cho nên không ai nghe ra nó đang nói cái gì.
Nguyên Tử Tân nghe không hiểu, chỉ liếc mắt nhìn Tiểu Hồng đầy xem thường.
Sau đó, đám người kia lập tức rời đi.
Nhưng mà Tô Yên nghe hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.