Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 1924: Xin chào, Thiếu soái 33
Tg Tần Nguyên
14/06/2021
Edit: Annie
Beta: Ngân Minn, Tinh Niệm
Tô Yên quay đầu lại nhìn Tiểu Hồng.
Đại khái là ăn quá nhiều kẹo hồ lô, thế nên cái bụng nó căng tròn.
Cả người nhìn như cái bánh bao.
Cô nghiêm túc nói
"Nhưng mà nam nữ thụ thụ bất thân."
Tiểu Hồng nghe, lập tức phản bác
"Yên Yên gạt người! Chị rõ ràng... ưm."
Tiểu Hồng bị Tô Yên bịt kín miệng.
Tuy rằng nó chưa nói ra, nhưng mà Tô Yên đại khái đoán được nó muốn nói gì.
Cho nên, vẫn là đừng nói nữa.
Tiểu Hồng thấy Yên Yên không cho nói, liền im miệng.
Chỉ trừng mắt nhìn Nguyên Tử Mật một cái.
Sau đó nó duỗi tay béo nho nhỏ, ôm lấy Tô Yên
"Yên Yên, ôm một cái."
Ở chỗ Tô Yên, chỉ cần nó không nói lung tung, không biến thân loạn xạ thì chuyện gì cũng dễ nói.
Nhưng Tô Yên còn chưa kịp bế nó lên, cổ áo của Tiểu Hồng đã bị người ta túm lấy.
Sau đó, nó bị treo lơ lửng giữa không trung.
Nguyên Tử Mật lười biếng lên tiếng
"Cục thịt nhỏ này ở đâu ra vậy?"
Tiểu Hồng vừa nghe vừa giãy giụa thoát thân, muốn chạy về ôm Tô Yên.
Tô Yên đứng lên, ôm lấy nó
"Em trai của em."
Nguyên Tử Mật nghe vậy liền hỏi
"Em có em trai?"
"Nhặt được."
Lúc nói chuyện, Tiểu Hồng vừa được Tô Yên ôm, đảo mắt đã bị Nguyên Tử Mật ôm lại.
Nguyên Tử Mật nhìn Tiểu Hồng
"Nhìn qua có vẻ ăn rất khỏe nha."
Lời này là sự thật.
Nó xác thật ăn rất khỏe.
Giống như cái động không đáy vậy.
Nếu không phải Tiểu Hoa biết Tiểu Hồng là rắn, nó còn tưởng rằng Tiểu Hồng là heo thành tinh.
Nói xong, Tiểu Hồng đã bị ném vào ghế phụ.
Nguyên Tử Mật kéo Tô Yên ngồi vào trong xe.
Hiếm khi Tiểu Hồng thành thật đến thế.
Thật ra những lần trước nó bị chỉnh quá thảm nên đã đúc kết được kinh nghiệm.
Tiểu Hồng thực sự không muốn trêu chọc tới những người đàn ông của Yên Yên.
Dù sao nó cũng ăn kẹo hồ lô no rồi.
Dựa vào ghế xe mê mê man man liền ngủ gật.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Tiểu Hồng ở đây mười ngày.
Ban ngày theo Tô Yên đi chơi khắp nơi.
Buổi tối chính là một Tiểu Hoa đồng.
Ngồi trong phòng hóa trang nhận hoa rồi ăn hoa.
Ngoài ra còn có hình tượng ngây thơ làm bia đỡ, được một đám các chị gái nhỏ yêu thích.
Không có việc gì lại được các tỷ tỷ ôm ôm rồi thơm hai cái.
Chờ đến lúc về nhà, mặt Tiểu Hồng đã đầy dấu son môi.
Buổi sáng ngày thứ mười.
Lúc cùng nhau ăn cơm, Nguyên Tử Mật thường ngày đều coi Tiểu Hồng là không khí, hôm nay ngược lại lại nhìn chằm chằm Tiểu Hồng một lát.
Một lúc lâu sau, hắn bỗng nhiên lên tiếng
"Có phải em còn một đứa em trai nữa không?"
Tô Yên đầu tiên là sửng sốt.
Sau đó liền hỏi
"Sao anh biết?"
Nguyên Tử Mật nhướng mày, nhìn Tiểu Hồng chằm chằm.
Đúng lúc này, cấp dưới của hắn vội vã chạy vào báo
"Thiếu soái, Nguyên Tử Tân bị bắt. Đối phương phái người tới, nói muốn ba vạn lượng, nếu không sẽ cho hắn đi vào trong núi đào quặng."
Nguyên Tử Mật nghe xong, cười nói
"Có thể nghĩ ra chủ ý tốt như vậy, thật không tồi."
Mang Nguyên Tử Tân đi đào quặng?
Đi tới nơi đó liền thành thật, không sinh sự.
Cấp dưới kia lại nói
"Thiếu soái, Đại soái nói, cho dù thế nào cũng mong ngài cứu Thiếu gia ra."
Dựa theo đạo lý, một Đại soái cứu con của mình không phải là quá bình thường sao, vì sao còn phải chạy tới yêu cầu con nuôi??
Việc điều động quân đội này đối với một thống soái quân phiệt mà nói là vô cùng đơn giản.
Trừ phi, hắn không có năng lực điều động quân đội.
Sau đó, tên cấp dưới kia lại nói
"Thiếu soái, không hiểu sao động tĩnh của đám sơn phỉ ngoài thành rất lớn. Nghe nói sơn phỉ thay đổi chủ nhân, chẳng những bắt Thiếu gia lại, còn bắt cả mười mấy cái rương Trình gia vận chuyển vào trong thành. Bọn họ còn thả tin, nộp mười vạn lượng bạc ròng mới trả."
"Vậy tên của đám sơn phỉ đó gọi là gì?"
"Không biết."
Beta: Ngân Minn, Tinh Niệm
Tô Yên quay đầu lại nhìn Tiểu Hồng.
Đại khái là ăn quá nhiều kẹo hồ lô, thế nên cái bụng nó căng tròn.
Cả người nhìn như cái bánh bao.
Cô nghiêm túc nói
"Nhưng mà nam nữ thụ thụ bất thân."
Tiểu Hồng nghe, lập tức phản bác
"Yên Yên gạt người! Chị rõ ràng... ưm."
Tiểu Hồng bị Tô Yên bịt kín miệng.
Tuy rằng nó chưa nói ra, nhưng mà Tô Yên đại khái đoán được nó muốn nói gì.
Cho nên, vẫn là đừng nói nữa.
Tiểu Hồng thấy Yên Yên không cho nói, liền im miệng.
Chỉ trừng mắt nhìn Nguyên Tử Mật một cái.
Sau đó nó duỗi tay béo nho nhỏ, ôm lấy Tô Yên
"Yên Yên, ôm một cái."
Ở chỗ Tô Yên, chỉ cần nó không nói lung tung, không biến thân loạn xạ thì chuyện gì cũng dễ nói.
Nhưng Tô Yên còn chưa kịp bế nó lên, cổ áo của Tiểu Hồng đã bị người ta túm lấy.
Sau đó, nó bị treo lơ lửng giữa không trung.
Nguyên Tử Mật lười biếng lên tiếng
"Cục thịt nhỏ này ở đâu ra vậy?"
Tiểu Hồng vừa nghe vừa giãy giụa thoát thân, muốn chạy về ôm Tô Yên.
Tô Yên đứng lên, ôm lấy nó
"Em trai của em."
Nguyên Tử Mật nghe vậy liền hỏi
"Em có em trai?"
"Nhặt được."
Lúc nói chuyện, Tiểu Hồng vừa được Tô Yên ôm, đảo mắt đã bị Nguyên Tử Mật ôm lại.
Nguyên Tử Mật nhìn Tiểu Hồng
"Nhìn qua có vẻ ăn rất khỏe nha."
Lời này là sự thật.
Nó xác thật ăn rất khỏe.
Giống như cái động không đáy vậy.
Nếu không phải Tiểu Hoa biết Tiểu Hồng là rắn, nó còn tưởng rằng Tiểu Hồng là heo thành tinh.
Nói xong, Tiểu Hồng đã bị ném vào ghế phụ.
Nguyên Tử Mật kéo Tô Yên ngồi vào trong xe.
Hiếm khi Tiểu Hồng thành thật đến thế.
Thật ra những lần trước nó bị chỉnh quá thảm nên đã đúc kết được kinh nghiệm.
Tiểu Hồng thực sự không muốn trêu chọc tới những người đàn ông của Yên Yên.
Dù sao nó cũng ăn kẹo hồ lô no rồi.
Dựa vào ghế xe mê mê man man liền ngủ gật.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Tiểu Hồng ở đây mười ngày.
Ban ngày theo Tô Yên đi chơi khắp nơi.
Buổi tối chính là một Tiểu Hoa đồng.
Ngồi trong phòng hóa trang nhận hoa rồi ăn hoa.
Ngoài ra còn có hình tượng ngây thơ làm bia đỡ, được một đám các chị gái nhỏ yêu thích.
Không có việc gì lại được các tỷ tỷ ôm ôm rồi thơm hai cái.
Chờ đến lúc về nhà, mặt Tiểu Hồng đã đầy dấu son môi.
Buổi sáng ngày thứ mười.
Lúc cùng nhau ăn cơm, Nguyên Tử Mật thường ngày đều coi Tiểu Hồng là không khí, hôm nay ngược lại lại nhìn chằm chằm Tiểu Hồng một lát.
Một lúc lâu sau, hắn bỗng nhiên lên tiếng
"Có phải em còn một đứa em trai nữa không?"
Tô Yên đầu tiên là sửng sốt.
Sau đó liền hỏi
"Sao anh biết?"
Nguyên Tử Mật nhướng mày, nhìn Tiểu Hồng chằm chằm.
Đúng lúc này, cấp dưới của hắn vội vã chạy vào báo
"Thiếu soái, Nguyên Tử Tân bị bắt. Đối phương phái người tới, nói muốn ba vạn lượng, nếu không sẽ cho hắn đi vào trong núi đào quặng."
Nguyên Tử Mật nghe xong, cười nói
"Có thể nghĩ ra chủ ý tốt như vậy, thật không tồi."
Mang Nguyên Tử Tân đi đào quặng?
Đi tới nơi đó liền thành thật, không sinh sự.
Cấp dưới kia lại nói
"Thiếu soái, Đại soái nói, cho dù thế nào cũng mong ngài cứu Thiếu gia ra."
Dựa theo đạo lý, một Đại soái cứu con của mình không phải là quá bình thường sao, vì sao còn phải chạy tới yêu cầu con nuôi??
Việc điều động quân đội này đối với một thống soái quân phiệt mà nói là vô cùng đơn giản.
Trừ phi, hắn không có năng lực điều động quân đội.
Sau đó, tên cấp dưới kia lại nói
"Thiếu soái, không hiểu sao động tĩnh của đám sơn phỉ ngoài thành rất lớn. Nghe nói sơn phỉ thay đổi chủ nhân, chẳng những bắt Thiếu gia lại, còn bắt cả mười mấy cái rương Trình gia vận chuyển vào trong thành. Bọn họ còn thả tin, nộp mười vạn lượng bạc ròng mới trả."
"Vậy tên của đám sơn phỉ đó gọi là gì?"
"Không biết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.