Chương 2
Nguyệt Băng (Sara)
23/07/2016
Trong một phòng bệnh VIP, trên giường bệnh trắng, một cô gái đẹp như thiên sứ đang nằm đó. Chợt, cô gái trên giường mở mắt ra, đôi mắt tím mê ly mờ
ảo lúc này tràn đầy kinh ngạc. Từ bên ngoài đẩy cửa vào, một chàng trai
cao ngạo lạnh lùng nhưng sâu trong đôi mắt là lo lắng. Khi nhìn thấy cô
gái trên giường mở mắt nhìn mình, chàng trai mừng rỡ không thôi.
-Nguyệt nhi, em tỉnh rồi? Em đã thật sự tỉnh lại rồi....
-Em tỉnh rồi, anh hai
Nguyệt Băng ôm lấy Thiên Hàn mà bật khóc. Đến bây giờ cô mới dám chắc là mình đã sống lại, ông trời đã cho cô cơ hội làm lại thì cô nhất định sẽ nắm chắc lấy, phải sống cho thật tốt.
-Em không sao rồi, anh đừng lo. Em đã suy nghĩ kỹ rồi, sẽ sống thật tốt vì anh và vì gia đình.
Cô mỉm cười và nói. Bây giờ thì Thiên Hàn biết rằng em gái của mình đã trưởng thành rồi, đã không còn nhút nhát như xưa rồi. Anh đã có thể yên tâm hơn rồi.Hai anh em trò chuyện một lát thì Thiên Hàn phải về công ti xử lý công việc. Còn cô thì bước lại gần cửa sổ, ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài và suy nghĩ:
"Đã được quay lại điểm khởi đầu thì tôi sẽ sửa chữa tất cả sai lầm. Nhất định sẽ không ngu ngốc nữa. Còn các người, tôi tuyệt không muốn dính líu đến."
'Cạch' - Từ bên ngoài bước vào là một chàng bác sĩ trẻ tuổi đẹp trai, đôi mắt nâu sau chiếc mắt kính gọng vàng sâu không thấy đáy.
Âu Thiên Duệ ngẩn ngơ ngắm nhìn cô gái đangsay giấc trên giường. Cô như một thiên sứ tọa lạc trần gian làm cho Âu Thiên Duệ có cảm giác chỉ cần một cái chớp mắt là cô sẽ biến mất.
"Không cần, anh không cho phép. Cô không thể biến mất được"
Không kiềm lòng được, anh đưa tay chạm vào má cô mà vuốt ve. Như đắm chìm vào cảm giác mịn màng dưới tay, Âu Thiên Duệ không phát hiện Nguyệt Băng đã tỉnh giấc. Cô nhíu mày, cô lạnh giọng hỏi
-Anh là ai? Sao lại ở trong đây?
-Tôi là Âu Thiên Duệ, sẽ là bác sĩ riêng chăm sóc cho cô, Hoắc tiểu thư
Dù bất ngờ nhưng anh rất nhanh lấy lại tinh thần mà trả lời cô. Còn cô thì đang đắm chìm vào trong suy nghĩ. Phải, Âu Thiên Duệ ngoài thân phận là chủ tịch Âu thị ra thì anh ta còn là một bác sĩ tài ba, có nhiều cống hiến lớn cho y học thế giới.
Rất nhanh cô thoát ra khỏi suy nghĩ, quay sang nhìn Âu Thiên Duệ, cô lên tiếng đánh thức anh ra khỏi sự chìm đắm
-Không biết khi nào tôi mới có thể xuất viện vậy bác sĩ Âu?
Dù cảm thấy mất mác khi nghe cô hỏi vậy nhưng Âu Thiên Duệ vẫn làm tròn bổn phận bác sĩ của mình
-Đợi sau khi có kết quả kiểm tra tổng quát, khẳng định chắc chắn rằng không còn gì đáng ngại nữa thì cô có thể xuất viện, Hoắc tiểu thư
- Cám ơn anh, bác sĩ Âu
- Đó là việc tôi nên làm, cô không cần cám ơn đâu, Hoắc tiểu thư
Mỉm cười ôn nhu, Âu Thiên Duệ đáp trả cô. Nóichuyện một lúc thì Âu Thiên Duệ có chuyện rời đi, cô cũng nằm xuống nghĩ ngơi. Chưa nằm được bao lâu thì cánh cửa lại bật mở ra và người bước vào là Hoàng Ánh Nguyệt - cô bạn thân của cô.
-Nguyệt nhi, em tỉnh rồi? Em đã thật sự tỉnh lại rồi....
-Em tỉnh rồi, anh hai
Nguyệt Băng ôm lấy Thiên Hàn mà bật khóc. Đến bây giờ cô mới dám chắc là mình đã sống lại, ông trời đã cho cô cơ hội làm lại thì cô nhất định sẽ nắm chắc lấy, phải sống cho thật tốt.
-Em không sao rồi, anh đừng lo. Em đã suy nghĩ kỹ rồi, sẽ sống thật tốt vì anh và vì gia đình.
Cô mỉm cười và nói. Bây giờ thì Thiên Hàn biết rằng em gái của mình đã trưởng thành rồi, đã không còn nhút nhát như xưa rồi. Anh đã có thể yên tâm hơn rồi.Hai anh em trò chuyện một lát thì Thiên Hàn phải về công ti xử lý công việc. Còn cô thì bước lại gần cửa sổ, ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài và suy nghĩ:
"Đã được quay lại điểm khởi đầu thì tôi sẽ sửa chữa tất cả sai lầm. Nhất định sẽ không ngu ngốc nữa. Còn các người, tôi tuyệt không muốn dính líu đến."
'Cạch' - Từ bên ngoài bước vào là một chàng bác sĩ trẻ tuổi đẹp trai, đôi mắt nâu sau chiếc mắt kính gọng vàng sâu không thấy đáy.
Âu Thiên Duệ ngẩn ngơ ngắm nhìn cô gái đangsay giấc trên giường. Cô như một thiên sứ tọa lạc trần gian làm cho Âu Thiên Duệ có cảm giác chỉ cần một cái chớp mắt là cô sẽ biến mất.
"Không cần, anh không cho phép. Cô không thể biến mất được"
Không kiềm lòng được, anh đưa tay chạm vào má cô mà vuốt ve. Như đắm chìm vào cảm giác mịn màng dưới tay, Âu Thiên Duệ không phát hiện Nguyệt Băng đã tỉnh giấc. Cô nhíu mày, cô lạnh giọng hỏi
-Anh là ai? Sao lại ở trong đây?
-Tôi là Âu Thiên Duệ, sẽ là bác sĩ riêng chăm sóc cho cô, Hoắc tiểu thư
Dù bất ngờ nhưng anh rất nhanh lấy lại tinh thần mà trả lời cô. Còn cô thì đang đắm chìm vào trong suy nghĩ. Phải, Âu Thiên Duệ ngoài thân phận là chủ tịch Âu thị ra thì anh ta còn là một bác sĩ tài ba, có nhiều cống hiến lớn cho y học thế giới.
Rất nhanh cô thoát ra khỏi suy nghĩ, quay sang nhìn Âu Thiên Duệ, cô lên tiếng đánh thức anh ra khỏi sự chìm đắm
-Không biết khi nào tôi mới có thể xuất viện vậy bác sĩ Âu?
Dù cảm thấy mất mác khi nghe cô hỏi vậy nhưng Âu Thiên Duệ vẫn làm tròn bổn phận bác sĩ của mình
-Đợi sau khi có kết quả kiểm tra tổng quát, khẳng định chắc chắn rằng không còn gì đáng ngại nữa thì cô có thể xuất viện, Hoắc tiểu thư
- Cám ơn anh, bác sĩ Âu
- Đó là việc tôi nên làm, cô không cần cám ơn đâu, Hoắc tiểu thư
Mỉm cười ôn nhu, Âu Thiên Duệ đáp trả cô. Nóichuyện một lúc thì Âu Thiên Duệ có chuyện rời đi, cô cũng nằm xuống nghĩ ngơi. Chưa nằm được bao lâu thì cánh cửa lại bật mở ra và người bước vào là Hoàng Ánh Nguyệt - cô bạn thân của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.