Chương 9
Nguyệt Băng (Sara)
23/07/2016
Buổi tối, tại đại sảnh của nhà họ Hoàng. Một buổi tiệc lớn đang diễn ra. Hôm nay là đại thọ 70 của ông nội Hoàng. Với thân phận là con rể - Hoắc Lãnh Thiên Hàn và con gái nuôi Hoắc Lãnh Nguyệt Băng của Hoàng gia nên
cả hai phải có mặt từ sớm, phụ giúp ba mẹ Hoàng đón tiếp khách khứa.
Hôm nay cô mặc một bộ lễ phục màu tím vô cùng tinh tế. Chất vải là tơ tằm dệt tay mềm mại đáng yêu. Đường may bó sát ôm lấy vòng eo mảnh khảnh. Thoạt nhìn quyến rũ nhưng vẫn không mất đi phần tế nhị, e ấp. Chân váy uốn thành từng nếp bồng bềnh như một đoá hoa tuyết dập dìu rũ xuống gót chân. Mỗi bước đi sẽ khiến đoá hoa lên xuống nhè nhẹ nổi bật dáng người linh động, thoải mái. Điều cô thích nhất ở thiết kế này chính là đơn giản mà không đơn điệu. Thoạt nhìn thì cảm thấy tương đối bảo thủ nhưng lại không mất đi sự cao quý, cổ điển mị hoặc, điểm nhấn là mười lăm viên rubi màu đen đính ở trên cổ áo. Thiên Hàn mặc một bộ vest bạc được cắt may tỉ mỉ tôn lên dáng người anh.
Bỗng, ánh đèn tối xung quanh tối đi, đèn trên sân khấu sáng lên, ông nội Hoàng bước lên giữa sân khấu
- Xin cám ơn mọi người đã đến dự sinh nhật của tôi. Không ngờ là lão già như tôi vẫn được mọi người nhớ đến. Bây giờ thì mời mọi người nhập tiệc.
Bắt đầu buổi tiệc luôn là khiêu vũ mở màng, hôm nay cũng vậy. Mà cặp đôi mở màng ngày hôm nay ngoại trừ Hoắc Lãnh Thiên Hàn và Hoàng Ánh Nguyệt mà còn có cô Hoắc Lãnh Nguyệt Băng và Hoàng Nhật Thiên. Mấy năm trước do Hoàng Nhật Thiên bận rộn sự nghiệp không trở về nên chỉ có anh hai cô cùng Ánh Nguyệt mở màng nhưng năm nay thì khác. Do cả hai cặp đôi đều là tuấn nam mỹ nữ nên rất được nhiều người chú ý, ganh ghét có, hâm mộ có, và tức giận cũng có. Ánh Nguyệt mặc một bộ lễ phục giống cô nhưng là màu xanh biển, còn Nhật Thiên là bộ vest màu xám
Nói đến tức giận thì còn ai ngoài các mỹ nam Hàn Ngạo Phong, Âu Thiên Duệ, Dương Minh Triệt, Khương Nhật Khải và Dạ Thiên Tịch chứ. Họ đều được mời đến dự buổi tiệc này bởi nói đi nói lại gì thì họ cũng là những người tuổi trẻ tài cao, năng lực xuất chúng nha. Sau khi kết thúc điệu nhảy, cô liền kéo Ánh Nguyệt sang một bên
- Chuyện gì vậy, Nguyệt?
- Cuối tuần đi đón Mỹ Hy
Vừa nhâm nhi một ly rượu cô vừa thông báo. Ánh Nguyệt quay qua cô, gương mặt hiện lên sự vui mừng
- Thật? Cuối tuần này Hy Hy về sao?
- Uhm. Hai hôm trước Mỹ Hy điện về báo
- Thật nhớ Hy Hy quá. Bộ ba chúng ta sắp đoàn tụ rồi
- Phải. Nhớ cô nhóc đó ghê
Trong khi cô đang trò chuyện cùng Ánh Nguyệt thì "đoàn" mỹ nam bước đến. Nhưng họ còn chưa kịp lên tiếng thì một giọng nói yếu ớt, ngại ngùng vang lên
- Em....em có thể... khiêu vũ cùng anh chứ... Hoàng thiếu gia?
Theo phản xạ nên cô, Ánh Nguyệt và "đoàn" mỹ nam đều quay lại nhìn. Trước mặt họ là một cô gái trong bộ váy trắng thuần khiết, gương mặt thanh tú nay có phần e ấp, ngại ngùng. Phản ứng đầu tiên của họ là nhíu mi khó chịu bởi hôm nay sinh nhật ông nội Hoàng mà cô ta lại mặc váy trắng thuần là có ý gì? Mọi người xung đều bàn tán không lẽ cô ta không biết
- Xin lỗi, tôi không rảnh
Từ chối không cần suy nghĩ, lạnh lùng kèm theo chán ghét, Hoàng Nhật Thiên nói ra quyết định của mình. Còn Hoắc Lãnh Nguyệt Băng cô thì đang cảm thán trái đất này quá nhỏ. Mới đây mà cô đã gặp bạch liên hoa Trịnh Mỹ Liên rồi. Xem nào, váy trắng thuần, gương mặt thanh tú nay xen lẫn ủy khuất, bộ dáng đáng thương làm người khác muốn bảo hộ nha. Trong khi cô vẫn đang âm thầm quan sát bạch liên hoa thì Ánh Nguyệt đã lên tiếng
- Cô là...?
- Hoàng tiểu thư, tôi là Trịnh Mỹ Liên của công ti Trịnh thị
- Ra là Trịnh tiểu thư. Xin hỏi cô có biết hôm nay là ngày gì không?
- Hôm nay là sinh thần lần thứ 70 của Hoàng lão gia
- Cô biết hôm nay sinh thần của ông nội tôi vậy cô mặc bộ lễ phục trắng thuần là có ý gì vậy, Trịnh tiểu thư?
- Tôi... tôi... không có... ý gì hết. Hoàng... Hoàng tiểu thư, hãy tin... tôi...
Bạch liên hoa vừa nói vừa khóc, bộ dáng thê thảm không cần nói. Nếu không biết chuyện, nhìn vào cứ nghĩ cô ta đang bị Ánh Nguyệt ức hiếp ấy. Lại giở trò này, kiếp trước của cô thua là bởi trò này của cô ta. Cười lạnh, cô lên tiếng
- Trịnh tiểu thư
- À... vâng?
Cô ta ngước lên nhìn cô khó hiểu
- Nếu cô đã biết hôm nay là sinh của ông nội Hoàng thì tại sao cô lại ở đây khóc lóc?
- Tôi... tôi... Hoàng tiểu thư... cô ấy...
- Cô đừng bảo là Ánh Nguyệt chèn ép hay làm gì cô nha?
- Không có... nhưng...
- Ánh Nguyệt chỉ mới hỏi một câu mà cô đã khóc lóc như vậy, thật khiến người khác hiểu lầm và làm tổn hại danh dự của Ánh Nguyệt. Và cô cũng đừng khóc lóc trước mặt tôi, Trịnh tiểu thư. Tôi vẫn chưa nói gì nặng nhẹ với cô hết, hơn nữa, những đều cô làm mới làm tổn hại danh dự của cô và gia đình cô đó, Trịnh tiểu thư.
Giọng nói không mặn không nhạt đều đều vang lên trong buổi tiệc, lột trần sự giả dối của bạch liên hoa. Cô ta bị mất mặt đến như thế không lẽ còn ở lại sao? Dĩ nhiên là không. Cứ tưởng bạch liên hoa đi thì sẽ không còn việc gì, ai ngờ "đoàn" mỹ nam lại không chịu yên nha. Họ là những người tuổi trẻ tài cao, đẹp trai giàu có thế mà bây giờ lại như những đứa trẻ tranh giành đồ chơi, tranh cãi nhau chỉ để khiêu vũ với cô
- Hoắc tiểu thư, anh có vinh dự mời em một điệu chứ? (Còn ai ngoài Âu hồ ly)
- Âu tổng, có nhảy thì Nguyệt Băng cũng nhảy với tôi trước mới đúng (Khương thiếu lên tiếng)
- Hai vị thật có "nhã hứng trò chuyện nha" (Tịch Tịch đáng yêu)
- Hoắc tiểu thư, tôi có vinh hạnh không? (Triệt ca thân sĩ mời chị Băng)
- Nguyệt Nguyệt chúng ta nhảy tiếp nha (Thiên ca dụ dỗ)
Trong khi 5 vị mỹ nam tranh giành, dụ dỗ lẫn tranh cãi nhau để mời cô nhảy thì Hàn sói già Hàn Ngạo Phong không nói một lời, cầm tay cô kéo ra khiêu vũ. Quả nhiên Hàn sói già đủ âm hiểm. Chính hành động đó khiến 5 mỹ nam của chúng ta đứng hình, nghiến răng ken két, âm thầm ghi nợ chờ ngày trả thù. Dù sao thì cũng tội anh Phong lắm, sau này bị các mỹ nam kia chỉnh "khá" thê thảm vì ngày hôm nay nha,.....
Hôm nay cô mặc một bộ lễ phục màu tím vô cùng tinh tế. Chất vải là tơ tằm dệt tay mềm mại đáng yêu. Đường may bó sát ôm lấy vòng eo mảnh khảnh. Thoạt nhìn quyến rũ nhưng vẫn không mất đi phần tế nhị, e ấp. Chân váy uốn thành từng nếp bồng bềnh như một đoá hoa tuyết dập dìu rũ xuống gót chân. Mỗi bước đi sẽ khiến đoá hoa lên xuống nhè nhẹ nổi bật dáng người linh động, thoải mái. Điều cô thích nhất ở thiết kế này chính là đơn giản mà không đơn điệu. Thoạt nhìn thì cảm thấy tương đối bảo thủ nhưng lại không mất đi sự cao quý, cổ điển mị hoặc, điểm nhấn là mười lăm viên rubi màu đen đính ở trên cổ áo. Thiên Hàn mặc một bộ vest bạc được cắt may tỉ mỉ tôn lên dáng người anh.
Bỗng, ánh đèn tối xung quanh tối đi, đèn trên sân khấu sáng lên, ông nội Hoàng bước lên giữa sân khấu
- Xin cám ơn mọi người đã đến dự sinh nhật của tôi. Không ngờ là lão già như tôi vẫn được mọi người nhớ đến. Bây giờ thì mời mọi người nhập tiệc.
Bắt đầu buổi tiệc luôn là khiêu vũ mở màng, hôm nay cũng vậy. Mà cặp đôi mở màng ngày hôm nay ngoại trừ Hoắc Lãnh Thiên Hàn và Hoàng Ánh Nguyệt mà còn có cô Hoắc Lãnh Nguyệt Băng và Hoàng Nhật Thiên. Mấy năm trước do Hoàng Nhật Thiên bận rộn sự nghiệp không trở về nên chỉ có anh hai cô cùng Ánh Nguyệt mở màng nhưng năm nay thì khác. Do cả hai cặp đôi đều là tuấn nam mỹ nữ nên rất được nhiều người chú ý, ganh ghét có, hâm mộ có, và tức giận cũng có. Ánh Nguyệt mặc một bộ lễ phục giống cô nhưng là màu xanh biển, còn Nhật Thiên là bộ vest màu xám
Nói đến tức giận thì còn ai ngoài các mỹ nam Hàn Ngạo Phong, Âu Thiên Duệ, Dương Minh Triệt, Khương Nhật Khải và Dạ Thiên Tịch chứ. Họ đều được mời đến dự buổi tiệc này bởi nói đi nói lại gì thì họ cũng là những người tuổi trẻ tài cao, năng lực xuất chúng nha. Sau khi kết thúc điệu nhảy, cô liền kéo Ánh Nguyệt sang một bên
- Chuyện gì vậy, Nguyệt?
- Cuối tuần đi đón Mỹ Hy
Vừa nhâm nhi một ly rượu cô vừa thông báo. Ánh Nguyệt quay qua cô, gương mặt hiện lên sự vui mừng
- Thật? Cuối tuần này Hy Hy về sao?
- Uhm. Hai hôm trước Mỹ Hy điện về báo
- Thật nhớ Hy Hy quá. Bộ ba chúng ta sắp đoàn tụ rồi
- Phải. Nhớ cô nhóc đó ghê
Trong khi cô đang trò chuyện cùng Ánh Nguyệt thì "đoàn" mỹ nam bước đến. Nhưng họ còn chưa kịp lên tiếng thì một giọng nói yếu ớt, ngại ngùng vang lên
- Em....em có thể... khiêu vũ cùng anh chứ... Hoàng thiếu gia?
Theo phản xạ nên cô, Ánh Nguyệt và "đoàn" mỹ nam đều quay lại nhìn. Trước mặt họ là một cô gái trong bộ váy trắng thuần khiết, gương mặt thanh tú nay có phần e ấp, ngại ngùng. Phản ứng đầu tiên của họ là nhíu mi khó chịu bởi hôm nay sinh nhật ông nội Hoàng mà cô ta lại mặc váy trắng thuần là có ý gì? Mọi người xung đều bàn tán không lẽ cô ta không biết
- Xin lỗi, tôi không rảnh
Từ chối không cần suy nghĩ, lạnh lùng kèm theo chán ghét, Hoàng Nhật Thiên nói ra quyết định của mình. Còn Hoắc Lãnh Nguyệt Băng cô thì đang cảm thán trái đất này quá nhỏ. Mới đây mà cô đã gặp bạch liên hoa Trịnh Mỹ Liên rồi. Xem nào, váy trắng thuần, gương mặt thanh tú nay xen lẫn ủy khuất, bộ dáng đáng thương làm người khác muốn bảo hộ nha. Trong khi cô vẫn đang âm thầm quan sát bạch liên hoa thì Ánh Nguyệt đã lên tiếng
- Cô là...?
- Hoàng tiểu thư, tôi là Trịnh Mỹ Liên của công ti Trịnh thị
- Ra là Trịnh tiểu thư. Xin hỏi cô có biết hôm nay là ngày gì không?
- Hôm nay là sinh thần lần thứ 70 của Hoàng lão gia
- Cô biết hôm nay sinh thần của ông nội tôi vậy cô mặc bộ lễ phục trắng thuần là có ý gì vậy, Trịnh tiểu thư?
- Tôi... tôi... không có... ý gì hết. Hoàng... Hoàng tiểu thư, hãy tin... tôi...
Bạch liên hoa vừa nói vừa khóc, bộ dáng thê thảm không cần nói. Nếu không biết chuyện, nhìn vào cứ nghĩ cô ta đang bị Ánh Nguyệt ức hiếp ấy. Lại giở trò này, kiếp trước của cô thua là bởi trò này của cô ta. Cười lạnh, cô lên tiếng
- Trịnh tiểu thư
- À... vâng?
Cô ta ngước lên nhìn cô khó hiểu
- Nếu cô đã biết hôm nay là sinh của ông nội Hoàng thì tại sao cô lại ở đây khóc lóc?
- Tôi... tôi... Hoàng tiểu thư... cô ấy...
- Cô đừng bảo là Ánh Nguyệt chèn ép hay làm gì cô nha?
- Không có... nhưng...
- Ánh Nguyệt chỉ mới hỏi một câu mà cô đã khóc lóc như vậy, thật khiến người khác hiểu lầm và làm tổn hại danh dự của Ánh Nguyệt. Và cô cũng đừng khóc lóc trước mặt tôi, Trịnh tiểu thư. Tôi vẫn chưa nói gì nặng nhẹ với cô hết, hơn nữa, những đều cô làm mới làm tổn hại danh dự của cô và gia đình cô đó, Trịnh tiểu thư.
Giọng nói không mặn không nhạt đều đều vang lên trong buổi tiệc, lột trần sự giả dối của bạch liên hoa. Cô ta bị mất mặt đến như thế không lẽ còn ở lại sao? Dĩ nhiên là không. Cứ tưởng bạch liên hoa đi thì sẽ không còn việc gì, ai ngờ "đoàn" mỹ nam lại không chịu yên nha. Họ là những người tuổi trẻ tài cao, đẹp trai giàu có thế mà bây giờ lại như những đứa trẻ tranh giành đồ chơi, tranh cãi nhau chỉ để khiêu vũ với cô
- Hoắc tiểu thư, anh có vinh dự mời em một điệu chứ? (Còn ai ngoài Âu hồ ly)
- Âu tổng, có nhảy thì Nguyệt Băng cũng nhảy với tôi trước mới đúng (Khương thiếu lên tiếng)
- Hai vị thật có "nhã hứng trò chuyện nha" (Tịch Tịch đáng yêu)
- Hoắc tiểu thư, tôi có vinh hạnh không? (Triệt ca thân sĩ mời chị Băng)
- Nguyệt Nguyệt chúng ta nhảy tiếp nha (Thiên ca dụ dỗ)
Trong khi 5 vị mỹ nam tranh giành, dụ dỗ lẫn tranh cãi nhau để mời cô nhảy thì Hàn sói già Hàn Ngạo Phong không nói một lời, cầm tay cô kéo ra khiêu vũ. Quả nhiên Hàn sói già đủ âm hiểm. Chính hành động đó khiến 5 mỹ nam của chúng ta đứng hình, nghiến răng ken két, âm thầm ghi nợ chờ ngày trả thù. Dù sao thì cũng tội anh Phong lắm, sau này bị các mỹ nam kia chỉnh "khá" thê thảm vì ngày hôm nay nha,.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.