Chương 71: Đại gian thần mưu đoạt trưởng công chúa (10)
Thất Phiến
26/12/2019
Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)
"Hoàng tỷ...Đệ..." Sở Giác nhất thời bị nghẹn lời, hoàng tỷ nói rất đúng, là hắn cân nhắc không chu toàn.
Kinh nghiệm của hắn quá ít, lại được bảo hộ rất tốt, thế cho nên ngay cả loại chuyện nhỏ nhặt như thế này đều xử lý không được, vô duyên vô cớ để cho hoàng tỷ chịu ủy khuất. Đó là hoàng tỷ của hắn, cô là một người cao ngạo như vậy...Nhưng lại vì để hắn được rèn luyện sinh tồn mà nhận lấy ủy khuất thế kia, không giải thích, chỉ im lặng.
Đều do hắn...
Lúc bọn họ còn nhỏ, mẫu phi đã qua đời, con nối dõi quá nhiều, phụ hoàng căn bản không nhớ ra được bọn họ. Tại thời điểm hắn còn rất nhỏ, hoàng tỷ chính là người thân nhất của hắn, bọn họ sống nương tựa lẫn nhau mà vượt qua thời gian khó khăn nhất. Mà hôm nay, hắn lại ngu xuẩn muốn hoàng tỷ gánh chịu. Trong lòng hắn khó chịu không nói nên lời.
Lúc hoàng tỷ từ bỏ ngôi vị hoàng đế, còn có một cân nhắc, chính là muốn để cho hắn trưởng thành. Hắn nhớ lại vẻ mặt kiên định của cô khi nói với hắn —— Sở Giác, ta từ bỏ cái quyền thừa kế để mang ngươi lên thượng vị, là hy vọng ngươi có thể hoàn thành được sự kỳ vọng của ta, trở thành một Đại minh quân, đưa Đại Sở phát triển thật tốt! Hoàng tỷ không thể giúp đỡ ngươi mãi mãi, bản thân ngươi phải tự mình học cách trưởng thành!
Cường đại lên thành một nam tử đầu đội trời chân đạp đất, trở thành một Đại minh quân mà hậu nhân kính ngưỡng!
Đứa trẻ mà ta một mực bảo hộ, ngươi nên trưởng thành rồi!
Sở Nhiễm Thất từ đầu đến cuối đều chưa từng muốn trèo lên ngôi vị hoàng đế, lúc cô biết được Bùi Đình muốn cho đệ đệ của mình thượng vị, cô đã bắt đầu suy nghĩ đến việc từ bỏ cái ngôi vị hoàng đế này. Bùi Đình là người cô yêu, Sở Giác cũng là người cô yêu thương, đây đúng là lựa chọn tốt nhất.
Mà lúc này, người thiếu niên hồi tưởng lại những thứ đó, nội tâm của hắn rốt cuộc cũng đã bắt đầu xem xét kỹ lưỡng hành vi của mình. Hắn cảm thấy mình cần phải trưởng thành, hắn bây giờ là vua một nước, không còn là một tiểu hài tử được hoàng tỷ che chở nữa rồi. Cho dù là vì hoàng tỷ, hắn cũng nên học một mình đảm đương phụ trách một phía. Hắn muốn mình càng thêm lý trí, hắn chưa bao giờ cảm thấy mình có khát vọng trưởng thành như thế này.
Hắn muốn trưởng thành, hắn muốn học bảo vệ hoàng tỷ, giống như khi còn bé hoàng tỷ đã cực lực bảo hộ vậy.
Nếu như đây chính là cái mà hoàng tỷ chờ đợi, hắn sẽ cố gắng đi làm, hảo hảo làm một Đại minh quân.
Bùi Đình ở bên thoáng nhìn thần sắc biến ảo bất định của Sở Giác, ước chừng cũng biết rõ hắn đang suy nghĩ cái gì rồi. Hắn rũ mắt xuống, trong nội tâm không khỏi lau mắt mà nhìn với Nhiễm Thất. Chỉ vài câu, đã kích thẳng vào nhân tâm, thật sự là một nữ tử kì diệu, nhưng cô của lúc này dường như không giống với dĩ vãng. (Cô gái này thật thú vị:v)
Cô thích hắn, hắn biết. Lúc đó cô còn gióng trống khua chiêng mà theo đuổi hắn, nhưng trong lòng hắn lại không có chút rung động nào. Nhìn cô người trước kẻ sau mà xum xoe với hắn, hắn ngoại trừ bề ngoài coi thường, thậm chí còn cảm thấy cô vô cùng buồn cười!
Từ nhỏ hắn đã biết rõ mình quá mức lãnh huyết, lãnh huyết đến cả bản thân hắn cũng cảm thấy, trên đời này có khả năng sẽ chẳng có thứ gì có thể khiến cho cảm xúc của hắn nẩy nở.
Nhưng mà hiện tại, khi hắn vừa mới tiến vào, lần đầu gặp cô, hắn cũng có cảm giác dường như cả người cô đã thay đổi, vẫn lạnh tình như cũ, nhưng nhất cử nhất động lại làm cho hắn có một loại cảm giác quen thuộc không hiểu nổi. Đó là một loại quen thuộc đã khắc sâu vào bên trong cốt nhục, khiến cho tim của hắn có chút đập nhanh. Chuyện này cho tới bây giờ chưa từng xảy ra!
Thật giống như, chỉ liếc cô bằng một ánh mắt, đã biết rõ người này chính là vận mệnh đã định trước của hắn.
Mà hắn lại một mực đang tìm kiếm cô.
Là ràng buộc nhau, là liên quan đến.
Một loại cảm giác thật vi diệu, nhưng hắn lại không thích cái loại tình cảm không thể khống chế này. Hắn từ trước đến nay đều lý trí, tuyệt đối không cho phép có bất cứ chuyện gì vượt ra ngoài khống chế của hắn. Vì vậy, dù trong lòng có rung động đi chăng nữa, trên mặt của hắn vẫn bất động thanh sắc như cũ, vừa nhìn không khác gì ngày thường.
Đáng nhắc tới chính là, lời nói của cô thế mà lại làm dao động trái tim của Sở đế, đây cũng không phải là điều hắn muốn. Vì vậy, hắn nhẹ nhàng nói, ngữ điệu nhàn nhạt như thường ngày, không nhanh không chậm: "Bệ hạ, sự thật là như thế nào, hiện tại cũng không thể kết luận bừa, không bằng mời Trình thái y đi dò xét một phen."
Trình thái y là đại phu ngự dụng của hắn*, Sở Giác có bệnh gì đau nhức đều do hắn đến khám chữa bệnh, giao cho ông đi làm quả thật tin cậy hơn so với người khác nhiều.
"Hoàng tỷ...Đệ..." Sở Giác nhất thời bị nghẹn lời, hoàng tỷ nói rất đúng, là hắn cân nhắc không chu toàn.
Kinh nghiệm của hắn quá ít, lại được bảo hộ rất tốt, thế cho nên ngay cả loại chuyện nhỏ nhặt như thế này đều xử lý không được, vô duyên vô cớ để cho hoàng tỷ chịu ủy khuất. Đó là hoàng tỷ của hắn, cô là một người cao ngạo như vậy...Nhưng lại vì để hắn được rèn luyện sinh tồn mà nhận lấy ủy khuất thế kia, không giải thích, chỉ im lặng.
Đều do hắn...
Lúc bọn họ còn nhỏ, mẫu phi đã qua đời, con nối dõi quá nhiều, phụ hoàng căn bản không nhớ ra được bọn họ. Tại thời điểm hắn còn rất nhỏ, hoàng tỷ chính là người thân nhất của hắn, bọn họ sống nương tựa lẫn nhau mà vượt qua thời gian khó khăn nhất. Mà hôm nay, hắn lại ngu xuẩn muốn hoàng tỷ gánh chịu. Trong lòng hắn khó chịu không nói nên lời.
Lúc hoàng tỷ từ bỏ ngôi vị hoàng đế, còn có một cân nhắc, chính là muốn để cho hắn trưởng thành. Hắn nhớ lại vẻ mặt kiên định của cô khi nói với hắn —— Sở Giác, ta từ bỏ cái quyền thừa kế để mang ngươi lên thượng vị, là hy vọng ngươi có thể hoàn thành được sự kỳ vọng của ta, trở thành một Đại minh quân, đưa Đại Sở phát triển thật tốt! Hoàng tỷ không thể giúp đỡ ngươi mãi mãi, bản thân ngươi phải tự mình học cách trưởng thành!
Cường đại lên thành một nam tử đầu đội trời chân đạp đất, trở thành một Đại minh quân mà hậu nhân kính ngưỡng!
Đứa trẻ mà ta một mực bảo hộ, ngươi nên trưởng thành rồi!
Sở Nhiễm Thất từ đầu đến cuối đều chưa từng muốn trèo lên ngôi vị hoàng đế, lúc cô biết được Bùi Đình muốn cho đệ đệ của mình thượng vị, cô đã bắt đầu suy nghĩ đến việc từ bỏ cái ngôi vị hoàng đế này. Bùi Đình là người cô yêu, Sở Giác cũng là người cô yêu thương, đây đúng là lựa chọn tốt nhất.
Mà lúc này, người thiếu niên hồi tưởng lại những thứ đó, nội tâm của hắn rốt cuộc cũng đã bắt đầu xem xét kỹ lưỡng hành vi của mình. Hắn cảm thấy mình cần phải trưởng thành, hắn bây giờ là vua một nước, không còn là một tiểu hài tử được hoàng tỷ che chở nữa rồi. Cho dù là vì hoàng tỷ, hắn cũng nên học một mình đảm đương phụ trách một phía. Hắn muốn mình càng thêm lý trí, hắn chưa bao giờ cảm thấy mình có khát vọng trưởng thành như thế này.
Hắn muốn trưởng thành, hắn muốn học bảo vệ hoàng tỷ, giống như khi còn bé hoàng tỷ đã cực lực bảo hộ vậy.
Nếu như đây chính là cái mà hoàng tỷ chờ đợi, hắn sẽ cố gắng đi làm, hảo hảo làm một Đại minh quân.
Bùi Đình ở bên thoáng nhìn thần sắc biến ảo bất định của Sở Giác, ước chừng cũng biết rõ hắn đang suy nghĩ cái gì rồi. Hắn rũ mắt xuống, trong nội tâm không khỏi lau mắt mà nhìn với Nhiễm Thất. Chỉ vài câu, đã kích thẳng vào nhân tâm, thật sự là một nữ tử kì diệu, nhưng cô của lúc này dường như không giống với dĩ vãng. (Cô gái này thật thú vị:v)
Cô thích hắn, hắn biết. Lúc đó cô còn gióng trống khua chiêng mà theo đuổi hắn, nhưng trong lòng hắn lại không có chút rung động nào. Nhìn cô người trước kẻ sau mà xum xoe với hắn, hắn ngoại trừ bề ngoài coi thường, thậm chí còn cảm thấy cô vô cùng buồn cười!
Từ nhỏ hắn đã biết rõ mình quá mức lãnh huyết, lãnh huyết đến cả bản thân hắn cũng cảm thấy, trên đời này có khả năng sẽ chẳng có thứ gì có thể khiến cho cảm xúc của hắn nẩy nở.
Nhưng mà hiện tại, khi hắn vừa mới tiến vào, lần đầu gặp cô, hắn cũng có cảm giác dường như cả người cô đã thay đổi, vẫn lạnh tình như cũ, nhưng nhất cử nhất động lại làm cho hắn có một loại cảm giác quen thuộc không hiểu nổi. Đó là một loại quen thuộc đã khắc sâu vào bên trong cốt nhục, khiến cho tim của hắn có chút đập nhanh. Chuyện này cho tới bây giờ chưa từng xảy ra!
Thật giống như, chỉ liếc cô bằng một ánh mắt, đã biết rõ người này chính là vận mệnh đã định trước của hắn.
Mà hắn lại một mực đang tìm kiếm cô.
Là ràng buộc nhau, là liên quan đến.
Một loại cảm giác thật vi diệu, nhưng hắn lại không thích cái loại tình cảm không thể khống chế này. Hắn từ trước đến nay đều lý trí, tuyệt đối không cho phép có bất cứ chuyện gì vượt ra ngoài khống chế của hắn. Vì vậy, dù trong lòng có rung động đi chăng nữa, trên mặt của hắn vẫn bất động thanh sắc như cũ, vừa nhìn không khác gì ngày thường.
Đáng nhắc tới chính là, lời nói của cô thế mà lại làm dao động trái tim của Sở đế, đây cũng không phải là điều hắn muốn. Vì vậy, hắn nhẹ nhàng nói, ngữ điệu nhàn nhạt như thường ngày, không nhanh không chậm: "Bệ hạ, sự thật là như thế nào, hiện tại cũng không thể kết luận bừa, không bằng mời Trình thái y đi dò xét một phen."
Trình thái y là đại phu ngự dụng của hắn*, Sở Giác có bệnh gì đau nhức đều do hắn đến khám chữa bệnh, giao cho ông đi làm quả thật tin cậy hơn so với người khác nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.